Nhóc yêu, cho anh xin lỗi! Trang 84

- Mày ra đây thằng kia, lần đầu cũng như lần cuối, chị dạy mày phải nghe nha!

(Có thể bạn đang nghĩ tôi cường điệu và hài kịch hóa chi tiết này nhưng nếu có dịp về quê tôi bạn sẽ thấy, giữa con Tép và thằng Quân thật sự có một tình bạn tri kỷ tuyệt vời đến như vậy. Có nghĩa là chúng hành xử như với nhau như hành xử với chính bản thân mình mỗi khi bất bình.)

Để tôi kể bạn nghe chuyện này để bạn tin hơn, hồi đó thời chưa có chồng, con Tép quậy trời gầm ở quê luôn, trong thời gian ấy nó đang cua một anh chàng nổi tiếng là hiền lành nhất khối. Sau khi cua được thì cô nàng quyết định bỏ để chạy theo tình mới, trong khi anh chàng đó thì đã yêu cô nàng thật lòng. Tất nhiên thằng Quân lúc nào cũng là quân sư quạt mo biết hết mọi chuyện. Nó phân tích cho con bạn thấy là thằng này là một người tốt thật sự, khuyên con nhỏ này nên suy nghĩ lại. Vốn mang trong mình dòng máu bồng bột của tuổi trẻ, con Tép phớt lờ đề nghị của thằng Quân, thằng Quân tức mình... quen thân với thằng bạn trai của con Tép và khuyên thằng này nên bỏ con Tép, đi tìm nhỏ khác tốt hơn. Ai dè khi nghe thằng Quân kể con Tép đang quen thằng khác tên bạn trai này đã khóc trước mặt thằng Quân. Tức mình vì con bạn ngu ngốc của mình không biết giữ lấy tình yêu thằng Quân hộc tốc đi về, tát cho con Tép 2 cái bạt tay và gây áp lực bắt con nhỏ này quay lại với thằng kia, đồng thời Quân thông báo với mạng lưới lũ bạn thân để mạnh đứa nào đứa nấy mỗi người một câu bắt con Tép phải thay đổi cách sống buông thả. Đó là thế mạnh của đám bạn bè thân suốt năm cấp ba của tụi nó. Con Tép gật đầu đồng ý, Quân báo tin mừng lại cho thằng kia thì tá hỏa ra một chuyện là cô nàng Tép gặp và chửi cho anh chàng người yêu một chập, đồng thời cô ta tập tành hút thuốc và rượu chè be bét. Lúc ấy con Tép tránh cả mặt thằng Quân. Vốn không phải là tay vừa, thằng Quân báo ngay với ba con Tép chuyện đó. Kết quả là suốt một tháng trời con Tép bị xích như chó trên gác không cho bước ra đường. Đám bạn thay phiên nhau tới khuyên răn, trong khi thằng Quân gặp là tát vô mặt con kia vì cái tật ngu. Kết thúc chuyện đó là hai đứa nó: thằng Quân và con Tép ôm nhau mà khóc. Và con Tép thực sự thay đổi từ đó!

Quay lại chuyện nàng Tép bây giờ...

Nó hất mạnh tay cho thằng Quân ngã nhào vô người thằng Tuấn, rồi chống nạnh hét to:

- Thằng Tuấn, thằng Quân nghe chị mày nói coi có đúng không nha!

Nó dõng dạt như một đàn chị giang hồ thứ thiệt, xưng hô "mày, tao" loạn xạ:

- Thấy có lỗi với em quá, vì không còn mặt mũi nào nhìn em được nên trốn chạy chứ gì? Mày ngụy biện bằng cái suy nghĩ hy sinh nhìn em hạnh phúc bên người khác còn mày không xứng đáng chứ gì? Sao? Tao nói có đúng không? Cái triết lý "tình yêu thực sự" đó của mày tao rành tám câu vọng cổ. Còn thằng Tuấn kia, nó yêu ai mà mày cũng không biết thì mày đi chết quách đi cho rãnh nợ. Ngu gì ngu quá, chừa người ta ngu với!

Tuấn ấp úng, nó hình như chưa hiểu và nghe kịp lời con Tép vì con nhỏ làm một hơi như súng liên thanh:

- Chị nói sao? Hy sinh gì chị?
- Nó thấy không xứng đáng với mày vì có lỗi với mày nhiều quá nên muốn mày tìm thằng khác hiểu chưa thằng ngu!

Tuấn vẫn còn ngô ghê:

- Vậy ảnh có còn yêu em không?

Con Tép ngước mặt lên trời:

- Má ơi, chứ hổng lẽ nó yêu tao! Nam mô a di đà phật, con đang có con nhỏ trong bụng, hạ hỏa, hạ hỏa...

Thằng Tuấn lại cứ như đứa con nít, nó mỉm cười nhào tới ôm rồi thọt lét thằng Quân một cái... cầu hòa:

- Quân, tui chỉ thật sự hạnh phúc khi sống với ông thôi!

Thấy điệu bộ thằng Tuấn ôm thằng Quân con Tép mới chịu cười thật hiền, bây giờ trông nó từ một mụ phù thủy phút chốc lại thành một bà tiên. Quân gạt tay thằng Tuấn ra:

- Tôi yêu cậu thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Tôi yêu cậu chỉ làm cậu khổ thêm thôi, ai biết được sau này tôi lại...

Tuấn phủi tay:

- Kệ đi, sau này thì tới sau này tính, tui chỉ cần bây giờ...

Còn con Tép thì hiện nguyên hình:

- Má... thằng này đúng là ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo đây nè.... mẹ bà mày biết tính mình hay ghen ngu hay giận bậy thì sau này bỏ đi, đừng như vậy nữa, yêu nhau thì phải tin nhau, có vậy mà cũng nghĩ không ra cái thứ đồ... đồ...

Con Tép đang nghĩ tới một cái đồ nào khủng khiếp lắm, dơ bẩn, kinh dị lắm để hoàn thành câu nói nhưng mà do xúc động mạnh quá nó chưa kịp nghĩ ra nên cứ lắp bắp mãi. Quân nói:

- Mà tao sợ lắm, tình yêu của nhóc dành cho tao quá lớn, tao không đủ tư cách cũng như xứng đáng để nhận...

Bốp! Chát!

Quân chưa nói hết câu thì con Tép đã nhào tới vả qua và vả lại vô mặt nó, con Tép thực sự nổi giận, trông nó thật khủng khiếp, thằng Tuấn thấy nó yêu ông Quân nên nó sợ ông Quân, còn bà này, nó cũng phải sợ vì bả quá bạo lực:

- Mẹ bà mày, nước miếng tao là nước miếng để dành rao bán bánh mì nha con, không phải dùng để đóng cải lương với mày nha con! Ăn cơm gạo cho lắm, học hành cho dữ vô mà sao lú như con cú vậy hả? Nếu thấy tình yêu của nó lớn quá mình không xứng đáng thì cố sống sao cho xứng đáng... mà thôi. Cái thứ mít đặc như mày nói tốn hơi! Lớp trưởng, lấy cho tui sợi dây dù coi!

Quân vẫn tỏ ra cứng đầu, nó nhớ lại cái chuyện con Tép bị xích chân ngày xưa, nhưng mà hồi đó khác, bây giờ khác... Thằng Tuấn bây giờ biết Quân yêu nó nên chả khóc được, cứ mỉm cười hoài nhìn con Tép, bà chị này đúng là thú vị thật, đúng là khắc tinh của ông Quân. Sau này chắc nó còn nhờ dài dài... Con Tép chụp sợi dây từ tay con lớp trưởng và bắt đầu gầm gừ:

- Mày nhớ hồi đó mày kêu ba tao xích tao vô cột nhà để suy nghĩ không? Hôm nay tao sẽ cho mày thử cảm giác đó!

Quân khăng khăng:

- Mày cứ làm đi! Xem tao có thay đổi hay không thì biết, chân lý luôn chiến thắng!

Con Tép biết có nói chuyện với thằng trời đánh này là vô ích, nó hì hục trói chặt tay, chân thằng Quân lại. Tuấn bây giờ mới bình tĩnh hí hửng nói:

- Chị Tép! Hay để em trị ổng cho!

Con Tép vô tư:

- Ừh, chị cho cưng tùy ý phạt nó!
- Chị lớp trưởng lấy cho em vài sợi dây xích để em đánh ổng đi, mấy chị phụ em một tay nữa nha!

Con lớp trưởng le lưỡi:

- Thôi, thôi, hai người làm gì làm, tui không có liên can, mắc công có án mạng! Sợi dây xích chó có chút xíu à nha!
- Dạ không sao!

Thằng Quân chả hiểu chuyện gì nữa, chẳng lẽ thằng Tuấn sẽ đánh nó, nó vẫn đứng yên cho ha đứa kia giở trò, Tép thật ra cũng không biết cái đòn này trị thằng Quân cứng đầu được không nữa. Nó nhìn thằng Tuấn e dè, dù sao không lẽ... đánh thằng Quân thiệt, nó hỏi nhỏ:

- Tuấn, đánh ổng hả? Em đánh nha, chị không đánh đâu àh!

Tuấn gật đầu thật hiền thật lễ phép:

- Dạ, em phải đánh ổng thật đau để cho ổng biết cái cảm giác ổng đã gạt em!

Thằng Quân nghếch mũi lên: "Hừ, đánh cho đã tay đi nhóc, xem anh có thay đổi không!". Tuấn nói với con Tép nhưng cố ý để cho thằng Quân nghe:

- Chị cao tay vậy mà cũng coi vẻ không trị được ổng, chứ em là bây giờ chỉ cần em biết ổng còn yêu em là em trị được tuốt!

Con Tép le lưỡi:

- Mày hay dữ, mới khóc bù lu bù loa rồi cười, lêu lêu!
- Chị dám cá không? Để em trị ổng cho coi! Chị nãy giờ coi như là thất bại rồi đó!
- Cá thì cá! Chị mày sợ mày chắc!
- OK! Danh dự nha! Một chầu nhậu!
- OK! Một chầu nhậu, chị mày chỉ ăn mồi, he he!

Thằng Quân đang điên đầu trước cục diện chiến tranh. Tình hình bổng nhiên thay đổi một cách kỳ lạ. Mẹ bà đang tra tấn mình mà hai đứa đó còn cá qua cá lại xem chừng vui vẻ lắm! Hic hic, khúc này là bi kịch hay hài kịch vầy nè trời. Tuấn nói:

- Lôi ổng vô phòng cột ổng một mình ở trỏng cho ổng biết thế nào lễ độ đi chị!

Con Tép hùa theo:

- Ừh!
...

Sau khi bị cột vào cái đi-văng, thằng Quân chỉ có thể ngồi lên, nằm xuống trên giường một cách khá thoải mái nhưng hai tay và hai chân nó không thể nào đụng vào nhau được. Nó buộc lòng phải lên tiếng khi thấy ba đứa kia bổng kéo nhau ra nhà trước bỏ lại nó một mình:

- Êh! Tép, bỏ tao ở đây một mình thiệt hả?

Con Tép làu bàu vì khá mệt sau chuyến lôi thằng Quân vô buồng:

- Không, tụi tao chỉ giỡn vài ba ngày thôi, đừng có lo, khi nào mày giác ngộ được cách mạng thì thôi! Ăn cơm nhiều quá nên nó nghẹt máu chảy lên óc mày rồi, phen này cho mày ăn cám xú để nó lưu thông tốt hơn.

Vậy là cả đám đó bỏ đi thật rồi! Nhưng mà đừng tưởng làm vậy nó sẽ sợ nha, hừ, trò con nít, ủa mà đang căng thẳng sao tự nhiên bây giờ giống như đang đùa giỡn với nhau vầy nè?
...

=====
183.
=====

Thấy thằng Tuấn cứ tủm tỉm cười hoài con Tép ngứa tay gỏ cái chai vô đầu nó thêm một lần nữa:

- Mắc sùng bố hay gì cười hoài vậy thằng kia? Nãy giờ sao khóc dữ lắm mà...

Nó rụt đầu vô cổ:

- Em cứ sợ anh đã yêu ai khác quá, chị không biết cái cảm giác khi nghe ổng nói ổng đang hạnh phúc với ai đó nó làm em đau đến như thế nào đâu! Đã vậy ổng còn nói em là kẻ xen vào nữa... giờ thì an tâm rồi!
- Ủa? Rồi tính đánh nó thiệt hả? Sao không đánh đi?
- Dạ, để ổng nằm trong đó suy nghĩ đi rồi đánh sau chị! Lần này em sẽ dùng nhục hình cho ổng chết!

Con Tép hừ mũi:

- Nó cứng đầu lắm đó, không dễ gì đâu nha, mà tao nghĩ chắc mày có đánh cũng không dám mạnh tay..

Tuấn cãi lại:

- Ai nói chị như vậy? Em coi vậy chứ tàn bạo lắm đó!
- Xì... không biết đánh vần chữ "nhục".
- Thôi mình vô nước sâm nhanh lên đi, để chiều tối nay còn đi chơi nữa, bỏ ổng ở đó một mình làm bạn với muỗi đi chị.
- Tùy, mày muốn làm gì thì làm, tao không có ý kiến. Nhớ là đang thi đua để làm mềm cái đầu đá của thằng đó đó nha. Chiêu này em xài không xong là chị sẽ giở ra độc chiêu khác. Ông trời có xuống cũng không có cứu nó nổi đâu! Tin chị đi, tại chị thấy mày háu thắng nên tao nhường cho mày thử trước đó! Chứ tao mà ra tay là nó chỉ có chuyện từ chết tới bị thương thôi!

Tuấn khoát tay:

- Khỏi cần tới chị ra tay, độc chiêu gì đó để lần sau đi! Lần này ổng chết chắc rồi! Ha ha ha!
- Cha tự tin dữ ha!
...

- Phù, cuối cùng cũng xong nồi nước sâm.

Con Tép phủi tay:

- Thôi, tụi tui về nhà, Tuấn chở chị về bào củ cải với xào lỗ tai heo làm bánh mì đi, chiều tối rồi đi chơi đã luôn!

Con lớp trưởng vừa dọn dẹp cái nồi vừa hỏi:

- Ủa bà không ở lại ăn cơm hả?
- Thôi, về còn lo cơm nước cho chồng tui nữa, nó mà ăn cơm không có tôi cái là làm trận làm thượng mệt lắm! Nhiều lúc chả biết nó là chồng hay là con nữa...

Con lớp trưởng ghẹo:

- Ai kêu mê chồng trẻ chi!
- Xía, bà có hơn tui đâu mà nói!
- Mà chồng tui, tui trị được không có như chồng bà...

Tuấn bịt hai lỗ tai lại:

- Trời ơi, cho em xin đi hai chị. Xì tốp được rồi!

Con Tép kéo tay thằng Tuấn đi:

- Qua lấy xe chở chị mày về... nhanh coi, chồng tao nó chửi tan tành ở nhà kìa! Tại lo chuyện hai đứa bây không đó!

Tuấn lắc đầu:

- Thôi, bà về một mình đi, tui ở đây hà!

Khi bắt đầu thấy thân thiết là thằng nhóc bắt đầu chuyển ngay cách xưng "bà - tui" liền. Con Tép giãy nãy lên:

- Giỡn hả mậy? Qua cầu rút ván hả kưng? Tin chị mày xích mày chung với thằng kia luôn không? Nghĩ sao tao có bầu mà bắt tao chạy xe một mình vậy?

Bất thình lình con lớp trưởng la lên:

- Ủa, ủa, hai người về rồi lấy ai coi chừng nhà cho tui đi rước bé Quỳnh Như hả? Thôi vầy đi, sẳn tui cũng ra chợ mua ít đồ về bán, tui chở bà về cho, sẳn ghé rước bé Quỳnh Như luôn, thằng Tuấn coi nhà có gì bán dùm chị nha!

Tuấn đá lông nheo và cười đểu một cách khá điệu nghệ:

- Dạ, hai chị đi vui vẻ! Nhớ mua bánh về cho em nha!

Con lớp trưởng gõ đầu nó:

- Nhà tao bánh treo đầy kìa, muốn ăn gì thì lấy!
- Hí hí, em quên! Thôi hai chị đi sớm về sớm nha!

Con Tép chung vô buồng chào thằng Quân một tiếng:

- Thằng chết bầm, chết giẫm kia, chị mày về đem mã tấu, kiếm Nhựt vô chẻ đầu mày ra nè nha! Liệu hồn nằm ở yên ở đó mà tu tâm dưỡng tính đi!

Quân ngốc đầu dậy:

- Gì? Mày về hả? Ai chở mày về?

Tuấn nhảy vô:

- Tức nhiên là bà lớp trưởng rồi, hổng lẽ tui! Tui còn phải ở đây... trừng trị ông chứ? Ha ha ha!

Nghe tiếng cười gian xảo của thằng Tuấn, Quân bổng la làng, la xóm:

- Cái gì kỳ vậy? Thả tui ra, để tui đưa bà về...

Con Tép phẩy tay:

- Mơ đi kưng! Ai mà thèm! Tao về à nha, hai thằng ở lại coi chừng nhà, thằng Tuấn nhớ không có nghe lời thằng Quân mà mở dây cho nó ra nha! Tao chưa cho phép là cứ để yên đó cho tao. Mày nghe nó dụ mà mở ra là tao cột mày thế vô đó! Nghe chưa!

Loading disqus...