- Alô lớp trưởng hả? Kêu tui có gì không? Sao biết số tui hay vậy?
Con quỷ lớp trưởng cũng tỏ ra đanh đá không vừa:
- Giờ chị mày rãnh, điện thoại chị mày nhiều tiền rồi bộ chị mày không có quyền gọi cho mày hả?
- Đâu có, ai nói gì đâu! Tui chỉ hỏi là coi có gì quan trọng không thôi hà..
- Nghe đồn có đứa nào đó bảnh lắm nha, đang tính chơi trò trốn chạy tình yêu phải không?
- Trời...
Hic hic, đụng phải thứ dữ rồi, hic hic tin tức sau khi qua miệng con Tép đang lan đi với tốc độ ánh sáng rồi thì phải. Thà nó bỏ xứ mà đi luôn chứ hết đứa này tới đứa kia đem ra làm tình làm tội thì đúng là không có gì khủng khiếp bằng. Giờ đây nó biết chắc là bản án dành cho kẻ đê tiện như nó sẽ phải rất nặng nề đây. Đám bạn thân mà biết chuyện này thì nó chỉ còn nó nước đội quần mà ra đường thôi. Mà dễ gì hai con bà Tám này chịu giữ mồm. Con lớp trưởng vẫn không tỏ vẻ gì là muốn buông tha nó:
- Mày chạy vô nhà tao liền, để tao lấy chai xá xị tao đập vô đầu mày cho nó bể cái chai ra, rồi tao lụi vô tim cho nó chết trốn dưới một mét đất là kín đáo nhất, không ai tìm thấy đâu! Tính ăn vạ với ai hả? Vô đây tao biểu liền... nhanh!
Oh! Tự nhiên lớp trưởng gợi cho nó một ý tưởng:
- Tui.. xách đồ vô nhà bà tá túc một thời gian được không? Có gì tui bưng cháo phụ cho...
Con lớp trưởng bổng nhiên đổi giọng dễ dãi lạ thường:
- Ừh, thôi cũng được, chạy vô đây đi, tao nuôi cho, một tháng lấy bốn triệu tiền cơm là được chứ gì!
Con Tép cũng bổng nhiên biến thành phật:
- Thôi phụ tao dọn bánh mì vô, bữa nay nghỉ sớm, hết hứng bán buôn gì nữa òi, chở tao vô nhà thăm lớp trưởng với con nó cái...
Mọi thứ nghe cũng có vẻ chí lí nhỉ?
=====
180.
=====
- Tuấn! Thằng Quân với con Tép sắp vô rồi đó, em đem chiếc xe của em bỏ bên nhà chú Sáu của chị đi mắc công nó thấy, nó biết. Sau đó em chung ra nhà sau mà nằm...
Con nhỏ lớp trưởng sau khi sắp xếp đội hình đâu đó xong xuôi thì bắt đầu thư thái ngồi xuống ghế vô-nước-sâm chờ hai đứa bạn quý hóa vô thăm. Thằng Quân khỏi phải nói: nó cứ xem như là nhà của nó vậy, vì quả thật nơi đây có khoảng thời gian đã từng trở nên rất quen thuộc (muốn biết thêm chi tiết vui lòng đọc truyện Anh Hàng Cháo, tranh thủ quảng cáo tí ấy mờ!!!) . Sau khi quăng cái túi đồ vô nhà trước nó hí hửng ôm con của lớp trưởng xoay vài vòng đùa giỡn làm con bé cứ cười hắc hắc... Hai đứa con gái ờ quên hai mụ đàn bà chứ (có con hết rồi) đá lông nheo với nhau:
- Quân, ông chạy ra kén chơi đi, để hai chị em tui nói chuyện chị em phụ nữ một chút coi!
Quân le lưỡi:
- Xía, ai mà thèm nghe chứ, tui cũng định chạy vô kén chơi đây khỏi chờ hai bà đuổi... lâu quá rồi chưa tắm...
- Biến nhanh đi cho tụi tui nhờ cái.
Vừa nói xong câu đó chả biết thằng Quân nó nghĩ gì mà ánh mắt lại sụp xuống, thở ra một cái thật nhẹ... kỉ niệm quá đẹp đôi khi lại chính là thứ vũ khí cực kỳ sắc bén xoáy mạnh vô tim làm con người ta đau đớn nhiều hơn thật nhiều nếu như đang cố gắng lãng quên. Nó thấy giờ đây sao mình càng lúc càng hèn hạ thế nhỉ? Nó lắc đầu một cái thật mạnh để khỏi phải chạy theo luồng suy nghĩ đau đầu kia. Con Tép vừa quất xong chai nước sâm mát lạnh sẳn tay gỏ cái bốp thật mạnh lên đầu nó:
- Lắc đầu hả con? Mày đừng tưởng tao không biết mày suy nghĩ gì nha, chừa cái thói chảnh chọe đó ra đi nha, không là khổ suốt đời đó! Thôi biến đi nhanh lên.
Đúng là con bạn nó có khác, đọc được suy nghĩ nó nhanh như chớp, trong khi con lớp trưởng vẫn đang vô tư ngồi làm công chuyện của mình.
...
Thằng Quân vừa mất dạng là con Tép đã hồ hởi:
- Đâu đâu, thằng nhóc Tuấn đâu, dẫn nó ra đây cho tui coi mặt cái coi!
Con lớp trưởng bề xề nhóm đít dậy nhìn về phía đường đi vô kén:
- Từ từ coi nó đi khuất chưa đã, coi chừng nó quay lại bất tử là hư bột hư đường hết đó nha!
- Ok, đi rồi, bà lo xa quá!
Tiếng con lớp trưởng dong dỏng nói vọng ra nhà sau:
- Tuấn ra đây cho chị An (tên trong trường học của con Tép) gặp mặt đi cưng!
Thằng Tuấn tẽn tò đi một mạch từ nhà sau, con Tép nôn nóng lắm muốn biết người yêu của thằng bạn mình ra sao lắm nên mới nhanh chóng đuổi thằng Quân đi mất đó chứ, nó nhìn chằm chằm thằng Tuấn từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ đầu tới đuôi.. í lộn tới chân (cái đuôi để cho thằng khác nó nhìn). Xong xuôi nó phán một câu:
- Ngồi xuống đây chị biểu nhóc!
Lớp trưởng bắt đầu giới thiệu với thằng Tuấn:
- Đây nè, chị này là chị Tép bạn thân từ thời còn ở truồng tắm mưa với thằng Quân cho tới bây giờ đó, muốn điều tra gì thằng Quân cứ mua chuộc con nhỏ này là ra tuốt luốc... mà... đầu đuôi nãy giờ sao kể khúc giữa cho tui nghe coi! Không hiểu gì hết áh?
Con Tép phẩy tay, chuyện dài dòng lắm, bà cứ tạm thời chờ chút chíu đi tui kể cho mà nghe!
Sau đó nó quay qua thằng Tuấn gõ tiếp cái chai vô đầu thằng này làm như là nó với thằng Tuấn thân thuộc lắm vậy đó, rồi trề môi buông ra nhận xét:
- Hứ.. cái mặt thằng này hả, nhìn đôi mắt ướt át đa tình, cái môi đỏ chét, mỏng dánh như đít gà nòi của nó là biết hổng có đàng hoàng gì đâu, bao nhiêu đứa con gái chết đưới tay kưng rồi hả kưng? Hèn chi thằng Quân nó ghen, nó nghi ngờ là phải... trời ơi, còn đeo bông tai nữa, dữ ha, dân chơi có khác, có xâm hình dưới đít hông kưng, vạch ra cho hai chị mày coi chơi luôn đi!
Con nhỏ này đúng là yêu thích bộ môn "bạo lực học" và ăn nói theo trường phái "trong trắng... trợn", hừ con gái có chồng có khác, vừa mắng nhiếc, chì chiết, nó vừa nắm cái tai có đeo bông của thằng Tuấn kéo đi làm thằng nhỏ giãy nãy lên, nhăn mặt le lưỡi:
- Coi vậy chứ em hiền khô hà chị ơi, ây da... đau... tại bạn em dụ nên em mới đeo thôi, em mà xâm mình chắc ông Quân ổng giết em từ lâu rồi quá, với lại tại ba má sinh ra nên con mắt nó vậy đó chứ chị hổng thấy em chung thủy vậy sao?
Con Tép thấy ánh mắt há hốc của con lớp trưởng theo dõi cuộc trò chuyện hai đứa nãy giờ bèn hất tay với thằng Tuấn:
- Thôi, mày cũng canh mà đi vô kén với thằng trời đánh đó đi! Chị chấm mày rồi đó! Sau này có gì cần giúp đở hay nó làm gì ăn hiếp mày cứ hú chị một tiếng, chị xử nó không đẹp là chị không ăn tiền mày đâu!
Tuấn lễ phép cúi đầu chào hai bà chị từ trên trời rơi xuống rồi vắt chân lên cổ chạy vô kén, nó cố ý nói một câu:
- Em đi nha chị Tép, cám ơn chị Tép trước nha!
Thật ra cái tên "Tép" của bà chị người ngoài hành tinh này lạ lạ y như tính cách của bả nên nó muốn phát âm ra cho quen miệng. Hic, không thể tưởng tượng ra bạn thân nhất của ông Quân lại là một cái bà ốm nhách như cây tăm nhang, và đặc biết là thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bất kỳ ai nằm trong tầm kiểm soát của bả. "Bà này thuộc hàng tôm càng hay tôm hùm chứ Tép cái nổi gì!" Nó mỉm cười kết luận rồi phóng nhanh vô cái nơi mà... nó đã từng... với ông Quân. "Ha, thằng cha già Quân mất nết kỳ này có chạy trời cũng không khỏi nắng đâu!"
…
Thằng Tuấn vừa đi khuất thì con Tép cười ngặt nghẽo:
- Cái gì bộ lạ lắm hay sao mà bà nhìn đắm đuối vậy!
- Ủa hai... hai thằng đó là sao vậy?
Mặt con lớp trưởng vẫn chưa thể bình tỉnh lại được, con Tép vừa phụ vô nước sâm vừa ung dung nói:
- Ôi, bây giờ là năm hai ngàn mười rồi... con trai yêu nhau cũng bình thường thôi có gì đâu mà lạ, tại bà hổng biết chứ, tui là tui rành nó từ hồi con đi học lận kìa...
- Hả? Thằng.. Quân... nhà mình... là Pede hả? Thiệt không mậy?
Con Tép cười:
- Bà nghĩ sao?
Con lớp trưởng thở hơi mạnh lên một tí:
- Trời ơi, thiệt vậy luôn hả? Hèn chi lúc đi học chả thấy nó cặp con nào... rồi... như vậy cũng được luôn hả mậy?
Con Tép ra chiều hiểu biết:
- Trời ơi, bà sống trong cái xó xỉnh này riết rồi quê mùa một cục luôn, có coi ti vi, báo đài gì hôn? Bây giờ Pede nó xuất hiện quá trời luôn! Mà.. mà chậc chậc...
Con Tép bắt đầu vắt tay lên trán suy nghĩ như một trí thức... "bán bánh mì thịt" thứ thiệt:
- ...để tao nhớ coi... ờ người ta kêu là GAY chứ không phải là Pede, Pede là mấy cái đứa trong hội chợ...
Để mặc con nhỏ lớp trưởng hả họng ra vì ngạc nhiên, con Tép hí hửng giải thích thêm những gì mà nó biết, nói báo đài cho nó oai chứ thật ra nó chỉ nghe qua lời thằng Quân nói mà thôi:
- Nói chung là trong đó nó phức tạp lắm mày ơi, đủ thứ hết á... Gay là tụi nó giống như con trai vậy đó, chỉ khác một điều duy nhất là thay vì con trai mê gái, tụi nó thì mê trai!
Tội nghiệp, nhỏ lớp trưởng đang rất cố gắng gật gù để tiêu hóa cái thứ kiến thức lạ đời mà lần đầu tiên nó nghe được, gì mà Gay giống con trai ôi.. túa lua xua.... nó hỏi lại từ từ:
- Vậy thằng Quân của mình là... Gay hả?
- Ừh! Thằng Tuấn cũng vậy, hai đứa nó đang yêu nhau đó!
Lớp trưởng nhìn con Tép với ánh mắt nghi ngờ:
- Vậy cũng được nữa hả?
Con Tép đập tay lên trán:
- Trời ơi, tui nói bà không hiểu hả? Vầy nè, bình thường thì con trai thích con gái và ngược lại đúng không?
- Đúng!
Đợi con lớp trưởng xác nhận xong thì con mới nói tiếp:
- Nhưng mà vẫn có trường hợp con trai thích con trai hiểu chưa!
- Ừh... có.. thằng Quân của mình chỉ thích con trai thôi hả?
- Ừh... đúng rồi, bà bắt đầu thông minh rồi đó! Chứ mấy bà u môi trong xóm mình sống chung với nhau như bà Kiều, bà Nguyệt đó!
Nghe con Tép nhắc nhở và khen tặng con lớp khoái chí lắm, nó hỏi thêm:
- Tao nghe nói cái đó là bệnh phải hôn mậy?
Con Tép lại bắt đầu nhăn nhó, tuy nhiên nó vẫn tỏ ra rất kiên nhẫn:
- Lúc đầu tao cũng nghĩ là bệnh giống như mày vậy đó, nhưng mà không phải, cái đó tự nhiên hà, giống như một dạng sở thích vậy đó, tui thích ăn bánh mì còn bà thích ăn cháo lòng!
Thấy con lớp trưởng gật đầu mà cái mặt vẫn đực ra Tép mới nói:
- Giờ giống như vầy nè, tui với bà với thằng Quân ba đứa đang đi trên đường ha, cái tới một cái ngã ba, bên phải thì nó bự, dễ đi vì đã có nhiều người đi, còn bên trái thì nó vừa nhỏ, vừa hẹp vừa um tùm cây cối, tui với bà thì tất nhiên là chọn rẽ phải, còn thằng Quân khùng nhà mình thì lại thích rẽ trái... bà thấy nó có khùng không?
Con lớp trưởng gật gù:
- Ừh khùng thiệt... nhưng mà kệ nó, cũng bình thường mà, nó đi đường nào thì cũng đâu có sao đâu!
Con Tép bấy giờ mới vỗ đùi cái đét vì nhỏ bạn đã... sụp bẫy của nó. Cái bẫy mà trước đây nó bị thằng Quân gài, nay có người cùng cảnh ngộ nên nó ra chiều thích chí lắm!
- Đó thấy chưa? Nó rẽ trái thì là sở thích của riêng nó thôi, ai thích đi đường nào thì đi, tại sao mình bắt nó đi theo con đường của mình... chuyện nó thích con trai cũng giống như vậy đó, bà hiểu chưa?
Mắt con lớp trưởng có vẻ sáng ra chút đỉnh, chắc nó đã phần nào thấm thía... con Tép bắt đầu giở ra độc chiêu cuối cùng mà thằng Quân đã dạy nó:
- Thì đó, chỉ là cái sở thích cá nhân thôi, ngày xưa học thức của con người ta còn kém cõi nên cứ tưởng đó là bệnh hoạn chứ bây giờ khoa học người ta đã chứng minh hết rồi bà ơi! Bình thường hết rồi. Bây giờ chỉ có một bộ phận nhỏ những người không có điều kiện ăn học, hoặc là ăn học mà chưa tới nơi tới chốn thì người ta mới còn nghi ngờ, sợ sệt, kì thị thôi. Mấy người như vậy mới đúng là thứ bệnh và không có đạo đức! Khoa học bây giờ nó tiến bộ nó... lạ lắm!
Con lớp trưởng lắc đầu:
- Tui đâu có sợ đâu! Tui cũng thấy bình thường mà...
Con Tép hả hê lắm, nhớ lại lúc trước bị thằng Quân chêm cái câu "có học" với "có đạo đức" vô cũng giống như một chiêu thức bắt buộc nó phải đứng qua hàng ngũ những người không-kỳ-thị Gay, nghĩ sao cái mặt nó vầy mà thằng Quân nói bệnh hoạn chứ, cái thằng đó nhiều lúc đưa ra những phát biểu lạ ghê! Mà hễ cái gì lạ là nó thích nghe và thích được tiếp thu để có dịp nói cho bạn hàng mua bánh mì biết. Cái cảm giác làm trung tâm của sự chú ý bao giờ cũng thật là tuyệt.
Dù sao thật tâm nó thấy chuyện đó cũng bình-thường thiệt mà, nó chả biết là thật sự có phải là bình thường hay không nữa nhưng chắc chắn là nó quá quen thuộc với con đường bên trái mà thằng Quân đi, vì thằng Quân là bạn của nó mà! Và đúng y chang như thằng Quân nói ấy, khi được mời thử tham quan ở con đường bên trái của thằng Quân thì đúng là mọi thứ vẫn như vậy, đâu có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới, thậm chí là nó còn được có cơ hội biết thêm được những vùng trời mới, những sắc màu khác lạ nữa của cuộc sống.
Một khi con đường bên trái được thằng Quân giới thiệu với nhiều người thì lúc ấy họ lại thay đổi suy nghĩ và bình thản cho rằng ai đi con đường bên trái cũng là.. chuyện bình thường nơi tỉnh lẻ. Sẽ có lắm kẻ khi ấy lại bắt đầu "rình rập", "mò mẫm" chạy thử sang con đường bên trái để "thử cho biết" cho mà xem. Nhưng nếu đúng như lời thằng Quân nói thì rồi đến một lúc nào đó họ sẽ biết được bản thân mình thực sự thích thú và phù hợp với con đường nào và kẻ rẽ trái sẽ vui vẻ tiếp tục đi tới còn người rẽ phải sẽ quay lại ngã ba... vì thật sự con hành trình đi tới hạnh phúc không phải chỉ là một đoạn khúc ngắn, mà có khi bạn phải đi mãi, đi mãi và góp nhặt từng viên hạnh phúc đang rơi vãi trên đường. Con Tép là người rẽ phải nhưng nó chắc chắn rằng những người rẽ trái vẫn luôn là bạn tốt của nó, và nó sẳn sàng là một vị khách tham quan cũng như luôn ủng hộ, động viên bạn mình đi tiếp nơi con đường bên trái ấy.
- Êh! Tép... bà nghĩ gì vậy?
Con lớp trưởng đá chân nó một cái làm nó sực tỉnh... nhỏ lớp trưởng định hỏi tiếp điều gì đó, hình như nó vẫn chưa hết thắc mắc, nhưng mà con Tép đã nói hết lý lẽ của thằng Quân ra rồi...
- Sao đang nói cái im re vậy?
Con Tép mới phẩy tay, bây giờ nó quyết định nói theo ý nó nè:
- Nãy giờ tui nói gì bà hiểu không?
- Ừh, thì chút chút!
Con Tép cười hí hí:
- Bà giống như tui hồi đó vậy đó, đang tham quan trên con đường lạ của thằng Quân, nhưng mà tóm lại vầy nè, nó mê ai kệ bà nó, miễn nó vẫn là thằng Quân, vẫn là thằng bạn tốt dễ thương của mình thì được rồi có đúng không?
Cái này thì mắt con lớp trưởng mới chịu sáng rỡ:
- Ừh, đúng rồi đó, tui cũng thấy vậy áh, nó thích ai thì quyền tự do cái nhân của nó. Miễn nó sống tốt với mình và tốt cho bản thân nó là được rồi, ông bà xưa mình bày đặt màu mè phân biệt tùm lum cho nó rắc rối, làm nhiều lúc tui cũng... khó nghĩ. Cứ nghĩ thông thoáng, thoải mái như vậy thì có vui vẻ không? Hổng lẽ con trai thích con trai mà nó ngoan hiền, giỏi giang thì mình ghét bỏ nó còn mấy thằng con trai chỉ được cái thích con gái thì dù có phá làng, phá xóm, mất dạy, hút chích thì mình cũng phải thương nó sao?
- Wa, bà đúng là lớp trưởng chịu chơi có khác nha!
Hai con bạn gật gù, cười hí hí ra chiều tâm đắc lắm, giống như hai đứa vừa mới lụm được một bí kíp võ công mới bị đánh rơi rồi bắt đầu đem ra luyện vậy. Con Tép bấy giờ mới nói:
- Tui nói nãy giờ sợ bà chưa chịu hiểu ai dè bà cũng thông minh giống như tui ghê, vậy để bây giờ tui kể đầu đuôi chuyện của hai đứa nó cho bà nghe rõ hơn nè...
...