Nhóc yêu, cho anh xin lỗi! Trang 57

- Ba, thì mọi người đang bàn cách cứu ba kia mà, tâm trạng con tốt thì con mới có thể sáng suốt mà cứu ba được chứ! Mà muốn tâm trạng con... ấy thì phải... mà nếu ba không chịu thì thôi! Coi như con chưa nói!
- Mày... mày...

Bà Tấn trầm ngâm, bà gạt phắt lời chồng khi ông định chửi thêm điều gì đó rồi nói:

- Mẹ đồng ý điều kiện đó của con! Nhưng nói là phải giữ lời nha con trai! Con nói tiếp điều thứ hai đi!

Tuấn liếm môi nhìn ba:

- Dạ điều thứ hai cũng không liên quan tới ba mẹ!

Ông Tấn phun ra một cười khinh bỉ:

- Cũng liên quan tới thằng người yêu chó chết của mày chứ gì đúng không? Cuốn gói đi mà sống với nó luôn đi! Tao không có đứa con như mày!
- Ông Tấn! Ông có thôi ngay đi không hả?

Tuấn như lấy thêm được can đảm khi tự nhiên được mẹ bênh vực một cách ra mặt, nó nói thật nhỏ:

- Dạ... điều kiện thứ hai là nếu ổng không đồng ý thì... chính ba phải đi thuyết phục sao cho ổng đồng ý. Con nghĩ là chỉ có ba mới có thể... Nói chung tóm lại là con đi hay không do ổng quyết định!

Ông Tấn nhào qua định đập nó một cái nhưng nó đã nhanh chân hơn chạy biến ra khỏi nhà:

- Thằng khốn, đứng lại! Mày đi đâu đó! Ai cho phép mày bước ra khỏi nhà hả?

Tuấn cười:

- Con qua năn nỉ trước cái đã! Con đi nha mẹ!

Chờ khi thằng con biến đi ông Tấn định quay qua sạt vợ một trận nhưng chưa gì thì đã.... bà thở dài:

- Giờ ông có chịu để yên cho tôi tính không hả? Sao ông cứ thích gây sự thế hả?
- Cái gì? Bà nói cái gì? Tôi thích đi gây sự? Bây giờ bà lấn quyền với cả tôi nữa hả? Thằng Tuấn nó hư đốn ra cũng là do bà tiếp tay không mà, phen này mẹ con bà ra cống mà ở với chuột thì đừng có trách thằng này nữa, để tôi nói cho bà biết nha... nghĩ sao mà nó dám kêu cha nó đi năn nỉ cái thằng đá cá lăn dưa, bệnh hoạn kia chứ?

Bà Tấn khoanh tay nhìn chồng:

- Thế giờ ông để tôi tính hay là để mặc cho ông tính! Ông có chịu im lặng chưa? Ông làm ơn bớt nóng nảy mà chịu khó bình tĩnh giùm tui cái coi!
- Chứ bà không thấy là..
- Nó chỉ là một thằng con nít! Ông là ba, ông không biết cách dạy con sao cho nó nghe lời mình còn đi trách ngược lại tôi là sao? Giờ đó, tôi giao nó cho ông dạy đó, ông có giỏi thì làm sao cho nó nghe lời ông đi! Có giỏi thì làm đi!

Ông Tấn nghe vợ lớn tiếng cũng xụi lơ:

- Chứ bà thì làm được cái gì?

Bà Tấn im lặng, móc điện thoại ra....

=====
130.
=====

Quân đang nằm trong phòng lo sốt vó không biết thằng nhóc Tuấn làm gì mà để nó chờ lâu lắc như hàng thế kỉ đã trôi qua, thêm cái điện thoại lại không thèm bắt máy nữa chứ. Nhiều lần nó định chạy thẳng qua bển coi tình hình luôn nhưng nhớ tới ba thằng Tuấn nó lại sợ. Lúc vừa nhận được tin nhắn là nhóc đang trên đường qua tới thì điện thoại của Quân lại reo lên bởi số của mẹ Tuấn:

- Quân hả con! Cô có thể nói chuyện với con một chút được không?
- Dạ! Được mà cô! Có chuyện gì ạh!

Bà Tấn tường thuật lại sự việc vừa xãy ra và gút lại bằng đòn kết thúc:

- Cô biết trong chuyện này số phận của cả gia đình cô chỉ còn biết trông chờ vào con thôi đó Quân àh!
- Ấy chết! Sao cô lại nói vậy! Con hiểu mà cô! Cô và chú đừng quá lo lắng, chuyện gì chứ chuyện này thì con đảm bảo được mà!
- Cô cám ơn con nhiều lắm nha Quân! Thôi cô cúp máy đây! Hình như nó đang chạy qua chơi với con đó!
- Dạ! Con biết rồi ạh! Con chào cô!
...

Trời ơi! Sao mình xung máu quá vầy nè, hứa giúp mẹ nó mà không cần suy nghĩ gì hết, cái lửa anh hùng rơm ở đâu tự nhiên lại trỗi dậy biết tính sao bây giờ? Nhưng mà đâu còn lựa chọn nào khác nữa đâu! Nhưng mà trời ơi đi Sing với con đó! Liệu sẽ xãy chuyện gì không?

- Hù!

Thằng Tuấn ló đầu sau cánh cửa, trông nó tươi phơi phới. Phải rồi, sắp được đi chơi nên hớn hở đến thế cũng phải. Quân biết mình đang vô lý lắm nhưng mà... ức chế không chịu được. Tuấn nhào tới ôm bụng nó vật xuống ngay, thấy thằng Quân nằm bất động nó đâm ra chột dạ:

- Dzụ gì nữa vậy cha già? Sao xụi lơ, tui qua chơi mà không mừng àh?

Nó chồm tới cắn vào cổ thằng Quân rồi nũng nịu:

- Xin lỗi nha, gia đình có chút chuyện nên để ông chờ lâu tí, vậy cũng giận àh? Con gái thế?

Quân càu nhàu, nó quay qua nói:

- Con gái cái đầu nhóc áh! Nghe đồn ai đó sắp đi Sing hưởng tuần trăng mật mà...
- Tuần trăng mật con khỉ mốc xì áh.. ủa mà sao nắm bắt tình hình hay quá dzạ?

Quân thở ra:

- Humzzz!

Tuấn cười:

- Gì nữa đây cha! Đừng có lo, ông chỉ cần nói không thích thì tui sẽ không đi ngay!

Quân nhìn nó nghi ngờ:

- Thật không? Đừng có nói xạo nha!

Nó tỉnh bơ, vẻ mặt chân thật và vô tư chưa từng có hay là nó đang... canh me làm cái gì khác thì phải. Quân chất vấn:

- Không lẽ nhóc nở để mặc gia đình như vậy luôn hả?

Tuấn xua tay:

- Ông khéo lo, tui đang nằm kèo trên mà lo gì, bức quá tui dụ con Quyên chiêu khác... tui tính hết rồi cha ơi! Ba nó thua tui chắc!

Trời ơi, chuyện động trời như vậy mà sao thằng nhóc này nó nghĩ đơn giản dữ thần ôn vậy? Tuấn nhí lí:

- Tui nghiên cứu kỹ rồi: Con Quyên thì tửng còn ba nó thì thương con mù quáng nên tui hưởng lợi! Ha ha ha! Mà ý ông sao?

Quân im lặng, không biết phải tính thế nào nữa:

- Đi bao lâu?

Tuấn gõ đầu mình một cái vì tính đãng trí:

- Chết mất, tui quên hỏi nữa... chắc không lâu đâu! Mà sao? Không muốn tui đi hả?

Quân gật đầu. Tuấn cười:

- Ui... mặt vậy mà ghen, xấu máu quá! Để tui cắn mỏ ông một cái coi!

Quân xô nhóc ra:

- Nhưng mà anh lỡ hứa với mẹ nhóc rồi... đi chung với nó nhớ ngồi cách xa ba mét nha!

Tuấn ôm bụng cười:

- Ông nói nữa chắc tui điên lên vì tức cười quá!
- Gì mà tức cười?

Tuấn bỏ ngang mọi chuyện:

- Thôi mệt quá, nhức đầu lắm rồi, đừng bàn chuyện đó nữa! Làm cái khác đi!

Quân bất giác nhìn nó:

- Là cái gì?

Quân nhìn lại thì cái áo của mình đã bị thằng nhóc nãy giờ hì hục... cởi banh bốn nút ra từ lúc nào chả hay! Nó lao vào Quân nói:

- Làm bù cho những ngày đi Sing nha!
- Trời! Đầu óc nhóc sâu bọ quá!
- He he he! Ông không cho tui làm qua bển tui...

Quân nạt nó:

- Qua bển nhóc dám không? Anh đố nhóc dám...
- Vậy thì bây giờ...

Quân hỏi một câu hơi thừa:

- Bây giờ sao chứ?

Tuấn chồm tay qua cái công tắt điện, bóng tối bao trùm căn phòng. Thằng Tuấn thỏ thẻ:

- Do it! Chứ còn sao nữa hả? Cha già ngốc nghếch của tui!
...

-= Hết chương II =-
Chương III:

=====
131. b
=====

Thời gian trôi qua với Quân bây giờ sao mà khủng khiếp quá, hình như ông tạo hóa đang mãi miết rong chơi hay bận làm việc gì đó mà sao cái vòng càn khôn ông cho nó quay chậm ơi là chậm. Suốt một tuần không gặp mặt nhóc Tuấn mà cậu nằm ở nhà như một thằng bệnh nặng sắp lìa cõi đời. Cứ tòng teng trên võng ôm cái máy miết. Mà nói không gặp mặt cũng không phải, vẫn thấy mặt nhau và nói chuyện với nhau hằng ngày qua mạng đấy thôi! Nhưng quả thật thà không liên lạc còn hơn, chứ gặp nhau kiểu đó chẳng khác nào đang hành hạ lẫn nhau. Nó luôn cố gắng mỉm cười và động viên nhóc. Trong khi nó bản thân nó cảm giác nhớ nhóc da diết chỉ muốn xiết vào lòng thật chặt, nó thèm một cái ôm hôn thắm thiết hơn bao giờ hết. Mà chả biết tên nhóc đó nó có buồn hay không làm lần nào online cũng thấy hắn ta cười rất tươi và khoe đủ thứ chuyện vui thú trên đời...

Dạo này chả hiểu sao thằng Kỳ Trương cũng hay mon men tới nhà nói chuyện phiếm với Quân. Dù sao cậu vẫn thích hòa bình hơn và cậu luôn tin rằng một khi mình đối xử tốt với ai thì cũng sẽ tới ngày những hờn giận, ghen tức được hóa giải. Những lúc không chat với nhóc, thì Quân hay kể và giải thích những vấn đề về giới tính mà nó biết được cho thằng Kỳ Trương nghe. Trông thấy ánh mắt long lanh, nhìn xa xăm về một hướng vô định nào đó mỗi khi nghe Quân kể về những câu truyện tình yêu của những người đồng giới Quân cảm thấy rất mừng. Có lẽ thằng bạn này mình sẽ thay đổi. Quân tin rằng mình đang làm rất tốt cái việc thắp lên trong lòng nó một ngọn lửa hy vọng về tình yêu của những người đồng tính. Quân thường tự hào khoe với thằng Kỳ Trương rằng:

- Mày biết không, trước đây tao chả bao giờ tin vào tình yêu trong giới của mình đâu! Nhưng mà thật sự lúc nào tao cũng cố gắng sống thật và sống tốt vì tao luôn hy vọng rằng rồi sẽ có ngày một tình yêu đích thực và vẹn tròn cũng sẽ tìm đến với những trái tim chân thành. Bởi vậy tao khuyên mày hay cứ sống thật cho những gì mình thích thế nào cũng tới lúc mày sẽ tìm ra được một nửa của mày. Nhóc Tuấn thực sự chính là tình yêu mà bấy lâu nay tao đã trăn trở kiếm tìm!

Thằng Kỳ Trương tỏ vẻ không tin và thoải mái lắm:

- Mày đúng là mày! Lúc nào cũng mơ mộng hảo huyền. Tao không tin là có tình yêu trong cái thế giới khốn kiếp đầy dục vọng và ham muốn này đâu! Hoặc là mày phải thật đẹp hoặc là mày phải thật giàu... Còn không hả cứ nằm đó chờ sung rụng đi. Tình yêu trong giới này chỉ có trong những câu chuyện cổ tích lai Hàn Quốc thôi.

Quân cười:

- Mày cứ nghĩ bi quan và tiêu cực hoài, hèn chi! Mà tao thấy mặt mày đâu giống Gay gì đâu ta? Coi chừng lộn đó! Hay là... kiếm nhỏ nào đó yêu đi cho đở khổ. Ha ha ha!

Thằng Kỳ Trương cười méo xệch. Có lẽ tình bạn "thù nghịch" những năm học cấp ba và sự đồng cảm về cảnh ngộ giới tính khiến Quân càng lúc càng không ghét thằng Kỳ Trương lắm, thậm chí cậu còn "tự cao" rằng mình có thể hóa giải và làm thay đổi được nó nữa chứ. Tuy nhiên cậu không dám hé môi cho thằng nhóc Tuấn biết. Chả biết sao nhóc ấy lại ghét thằng Kỳ Trương kinh khủng.
...

=====
132.
=====

- Anh Tuấn này! Sao đi chơi với em mà cái mặt anh một đống vậy?

Tuấn càm ràm:

- Cô mua đồ xong chưa? Đại đi rồi về!
- Về làm gì? Chat với thằng đó nữa hả?

Tuấn bực dọc:

- Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô!
- Anh ăn nói sao mà thô lỗ quá! Anh cũng đừng có lo! Thằng đó ở nhà nó không có buồn đâu!

Tuấn bỏ đi một nước, nó ghét khi con Quyên dám kêu Quân là "thằng đó". Làm con nhỏ đuổi theo muốn hụt hơi, bổng nhiên nó khựng lại nhăn mặt:

- Này... cô nói cái gì mà "không có buồn"? Cô biết gì mà nói?

Quyên tươm tướp như thể sợ bị ai giành mất phần nói:

- Anh Kỳ Trương ngày nào chả qua nhà thằng Quân chơi! Hai thằng đó lúc này thân lắm!

Tuấn cười:

- Ha ha! Trò ly gián rẽ tiền! Cô nghĩ nói vậy tôi sẽ tin hả? Ông Quân không bao giờ chơi với cái đứa mạt hạng, rẽ tiền đó!
- Anh không tìn thì thôi!
...

Tuấn tỉnh bơ đi về khách sạn và mở máy ra chat voice với Quân:

- Mẹ ông khỏe không?
- Ừh, khỏe! Còn nhóc thì sao? Ở bển vui không?
- Tui chỉ muốn về nhà ngay thôi! Chán chết bà!
- Anh nhớ nhóc quá hà!

Tuấn chợt nhớ lại lời con Quyên nó bèn nói:

- Êh ông! Có chuyện này tức cười lắm! Con quỷ đó mới nói gài tui nè!

Quân tự nhiên thấy nóng mặt lên:

- Sao? Nó gài gì nhóc!
- Ha ha! Làm gì khẩn trương vậy? Ghen àh?
- Mệt! Anh mà ghen? Nhưng kể anh nghe đi! Nó gài gì? Nhóc phải cẩn thận nha!

Tuấn bĩu môi:

- Cái mặt ông phải cẩn thận thì có! Nó nói ngày nào thằng Kỳ Trương qua nhà ông chơi! Mà tui đâu có tin!

Quân úp úng:

- Ừh.... còn gì nữa không? Có vậy thôi hả?

Loading disqus...