Nhóc yêu, cho anh xin lỗi! Trang 56

Tuấn gật đầu:

- Phen này chắc tụi mình banh ta lông thiệt rồi quá, tui phải ra đường ở rồi đấy! Nghèo rớt mồng tơi, sao dám nhìn mặt ông đây!

Đang buồn mà cái mặt nó tươi rói rói. Thấy ghét thiệt. Quân nhéo lỗ mũi hắn:

- Nói bậy! Bây giờ tới nhóc hù dọa anh hả?

Tuấn cười, nó trả đũa thằng Quân cái câu đã từng "bị nói":

- Hay là mình tạm thời không gặp nhau một thời gian để cho cả hai có thời gian suy nghĩ đi "anh yêu"!

Quân nhào qua ôm cổ hắn:

- Không bao giờ!
- È hèm...!

Tiếng tằng hắng của ông Tấn làm Quân giật bắn người, nó bối rối nhảy qua chỗ khác ngồi ngay ngắn lại như thể hắn ta là một tên con trai... nết na nhứt trên đời từ đó tới giờ. Ông Tấn gầm gừ:

- Ở nhà tao chứ có phải cái ổ chứa đâu mà...

Tuấn cằn nhằn:

- Ba... tụi con giỡn mà!

Quân thấy như vậy là đã đủ, chuyến đi gặp nhóc đã thành công tốt đẹp, nó đứng dậy thưa ba mẹ thằng Tuấn về. Trong khi ông Tấn chả thèm nhìn thì bà Tấn lại mỉm cười với nó. Kệ, nhiêu đó là gom đủ cả vốn lẫn lời rồi! Quan trọng là nhóc và nó đã trở lại như xưa, nhóc vẫn còn là nhóc yêu của nó. Tuấn đưa Quân ra cửa:

- Rồi giờ ông đi đâu?
- Về quê chứ đi đâu!
- Lên khi nào?
- Mới lên nè!
- Vậy cái về hả? Siêng quá vậy?

Quân mỉm cười:

- Nhớ quá gặp một cái đủ rồi thì về thôi chứ ở đây làm gì nữa!

Tuấn kéo tay Quân lại nũng nịu:

- Hay là ông qua nhà mợ Tám chơi đi, chút tui qua với ông! Bữa này ngủ lại đây một bữa đi!

Quân giật tay ra le lưỡi:

- Đừng có dụ khị tui nha chú! Tui biết chú âm mưu cái gì rồi! Mơ đi kưng!
- À.. cha già Quân này tính làm giá nha! Nên nhớ là ông vác mặt qua đây năn nỉ tui mới tha lỗi cho ông đó nha! Ông mà không chuộc lỗi là... là...
- Là sao? Làm gì hả?

Quân đỏng đảnh nhìn nó, hất mặt lên thách thức. Nó cười tươi roi rói:

- Là... tối nay tui cũng chạy xuống dưới quê hà!

Chợt nhớ ra điều gì đó Quân lại trách nó:

- Khùng hay sao mà mấy ngày nay tắt điện thoại hả? Làm mẹ ở nhà lo lắng muốn khùng luôn kìa, bả kêu anh chạy lên coi nhóc ra sao rồi đó!

Tuấn nhìn cái mặt gian gian nó cười hỏi:

- Mẹ lo, mẹ kêu lên chứ ông không có lo àh? Vậy về đi!

Lại có một tiếng tằng hắng nữa trong nhà vang lên. Hình như họ chia tay... quá giờ quy định. Quân giơ tay ra hiệu tạm biệt nhóc:

- Vậy anh qua nhà mợ Tám nha!

Tuấn huýt sáo đi vào nhà, ghê thật, thằng cha đó là cái gì mà sao giống như ma túy liều cao thế nhỉ? Gặp nhau có chút xíu mà bao nhiêu phiền lo, khó nghĩ nó cứ thông suốt và biến đi đâu mất tiêu hết áh. Ông Tấn đập thêm một cái gạt tàn thuốc xuống đất cái xoãng, vỡ tan tành:

- Mày coi cha mẹ trong nhà này chết hết rồi hả? Mày làm cái trò bệnh hoạn gì với thằng đó vậy!

Nó chả thèm để ý lời ba nó nói nữa, nó chỉ mỉm cười híp mắt:

- Có gì đâu ba, bạn bè không hà, con Quyên nói tối nay nó qua đó! Ba làm sao thì làm!

Nó cũng khôn lõi khi lấy con Quyên ra hù ba nó. Nói chung là nó không màng ba nó đang chửi cái gì nữa? Kệ, ba có chửi mình như thế nào đi nữa thì nhìn cái mặt của ba sao mà cũng đáng yêu quá chừng quá đất! Mẹ mình hôm nay cũng đẹp lạ lùng ra vậy nữa! Ha ha ha thằng cha già Quân nói gì nói cũng chịu ở lại nhà mợ Tám. Bày đặt làm giá hả Bưởi! Tối nay mình sẽ qua cho thằng chả biết tay!

=====
128.
=====

Chiều hôm ấy con Quyên dắt ba nó qua nhà thằng Tuấn chơi tiếp, hôm nay nó sửa soạn trông thật lộng lẫy và đang tỏ ra rất vui vẻ. Tuấn thì đang canh me ông già lơ là để biến đi qua nhà mợ Tám ông Quân bên Phú Lâm. Thằng chả nãy giờ nhắn tin hối thúc mấy bận khiến nó cũng muốn quýnh đít lên. He he con Quyên qua đúng là cơ hội vàng cho nó đây rồi! Vừa ngồi xuống ghế ông Hùng đã vào thẳng vấn đề:

- Anh Tấn này, được sự tư vấn của một người quen, gia đình tôi dự định đưa con bé Quyên sang Singapo để kiểm tra sức khỏe lại cho kỹ lưỡng!

Ông Tấn cố gượng cười dù trong lòng đang rầu thúi cả ruột vì chuyện của công ty:

- Oh! Gia đình anh quyết định vậy thì quá tốt rồi!

Ông Hùng khoanh tay dựa lưng vào ghế:

- Nhưng ngặt nổi con Quyên nhà tôi muốn phải có cháu Tuấn đi cùng...

Tuấn đang cầm ly nước lên uống, nó buông ra và ho sặc sụa, nó trừng trừng nhìn con Quyên trong khi cô ả này đang e thẹn núp đầu vào vai bố. Ông Hùng cười khẩy:

- Nếu như gia đình anh đồng ý thì biết đâu đổi lại tôi sẽ giúp đỡ một phần nào đó khó khăn mà anh Tấn đang gặp phải. Còn không thì...

Con Quyên nhìn thằng Tuấn như cầu khẩn:

- Đi nha anh Tuấn...

Thấy ông Hùng lăm le, Ông Tấn la lên:

- Ấy chết! Anh Hùng đừng khách sáo quá như vậy, tất nhiên là tôi sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất cho sức khỏe của cháu Quyên mà, không cần anh Hùng phải giúp đỡ gì đâu, tôi hy vọng mình sẽ xoay sở được...
- Anh Tấn này, tôi nghĩ là với tình hình này của Vạn Cát Tường thì tôi e là muốn khắc phục lại sẽ rất khó khăn đấy!

Vừa nói ông Hùng liếc nhìn thằng Tuấn một cách đầy khiêu khích, nó chả buồn ngó lại chỉ cười trừ. Ông Tấn cúi đầu im lặng. Ông Hùng nói thêm:

- Bé Quyên nhà tôi cũng nói là hình như nó không thích Tuấn giao du với thằng nào tên Quân nữa thì phải... tôi nghĩ là....

Tuấn trợn mắt lên:

- Dạ thưa chú Hùng: Quyên có cả cái quyền thích hay không thích cháu chơi với ai nữa sao?

Nó ngó lên trời mà cười một mình rồi khoanh tay lại. Ông Tấn ra lệnh cho Tuấn:

- Mày im lại, không được cãi!

Ông Hùng lại nói:

- Tôi thấy cháu Tuấn nhà mình rất may mắn nên được cháu Quyên ưu ái thật nhiều vậy mà cháu ấy lại không biết nắm bắt cơ hội mà không phải ai cũng có được!

Tuấn cười, thái độ nó bổng nhiên trở nên nhỏ nhẹ khác thường:

- Thế giờ chú Hùng nói thẳng ra xem chú cần gì và cháu sẽ được gì trong cái hợp đồng này! Nếu cảm thấy có lợi thì chú cho cháu vài ngày để suy nghĩ và hội ý, cháu sẽ trả lời sau! Và trong hợp đồng thì cháu nghĩ sẽ là không thích hợp lắm nếu như chú có đệm thêm một số từ ngữ như là: "nếu anh đồng ý thì biết đâu đổi lại" cháu muốn nhấn mạnh từ "biết đâu", cháu cũng không đồng ý cả từ hăm dọa "Còn không thì..." của chú nữa!
- Vậy cậu muốn gì?

Tuấn thẳng thừng:

- Đơn giản lắm chú: đó là sự tôn trọng chứ không phải là sự ban ơn của chú rót xuống cho gia đình con!
- Cậu... thật là hống hách! Nếu như con Quyên nó mà không...
- Dạ, cái đó thương nhân người ta gọi là kẻ biết nắm bắt thời cơ đó chú! Con thấy đôi bên cùng có lợi mà...

Ông Tấn nạt lớn:

- Tuấn, mày không được ăn nói hổn láo với chú Hùng!

Ông Hùng đang tỏ ra rất kiên nhẫn:

- Vậy cậu muốn tôi phải làm gì? Nói đi!
- Ấy chết sao chú lại nói vậy? Con nào có muốn gì đâu! Chú cứ đưa yêu cầu của mình ra trước đi!
- Cậu sẽ đi Singapore với con Quyên!

Tuấn cười:

- Chuyện đó con sẽ hội ý lại! Còn gì nữa không ạh?

Quyên lắc tay ba nó ra vẻ nhắc nhở. Ông Tấn mỉm cười vì thằng con của mình hình như nó bắt đầu biết thương ba mẹ rồi thì phải và rất có khả năng nó chịu đi với con Quyên. Ông Hùng nói thêm:

- Về việc của cậu Quân...

Ông Tấn xen vào:

- Anh Hùng đừng lo, chuyện của thằng Quân gia đình tôi sẽ giải quyết triệt để mà, nhất định tôi sẽ có biện pháp mạnh mẽ và cứng rắn hơn để...

Tuấn khoát tay với ông Hùng:

- Dạ thôi! Coi như chắc chắn con từ chối điều thứ nhất! Mọi thứ chấm dứt ở đây!

Ông Tấn đập tay xuống bàn cái ầm:

- Thằng ôn con kia. Thằng Quân nó là cha mày hay tao là cha mày hả? Tao cấm tiệt mày liên hệ với thằng kia rồi mà, không thì tao liều mạng với mày!

Tuấn cằn nhằn ba:

- Ba.. đó là sở thích cá nhân của con mà, đâu có tổn hại đến ai thì làm sao mà có thể đem ra đổi chát được! Nhất định con không đồng ý.

Miệng con Quyên méo xệch như sắp khóc, nó cào cấu tay ba nó và nói:

- Khoan! Anh Tuấn... nếu anh không chịu bỏ thằng Quân thì cái đó từ từ tính sau, còn vụ đi Sing thì... ba... ba nói đi ba!

Ông Hùng vò đầu bức tai:

- Rồi được rồi tạm thời chỉ nói về điều kiện thứ nhất thôi: Cậu sẽ đi Sing với con Quyên! Đổi lại cậu muốn tôi phải làm gì?

Ông Tấn nghe tim mình run run, trong khi đó thằng Tuấn lại tỉnh bơ:

- OK, vậy coi như xong, chuyện chú sẽ làm gì thì con sẽ hỏi lại ý ba con! Có gì chúng ta sẽ bàn sau chú ha!

Ông Hùng thấy thái độ khẩn trương của thằng Tuấn hình như muốn đuổi mình nên cũng đành đứng dậy cáo từ ra về. Trước khi đi, con Quyên còn không quên quay lại dặn dò:

- Đi nha anh Tuấn!
...

=====
129.
=====

Hic hic, nãy giờ thằng Quân gọi nó mấy cuốc rồi làm nó cũng muốn quắn đít lên khi cái điện thoại cứ rung lên liên hồi trong túi, nó nói bừa mong sao cho ông Hùng và con Quyên cùng nhau nhấn nút tàng hình sớm càng tốt. Ông Tấn gào lên khi hai vị khách quý vừa đi mất:

- Tao cấm mày giao du với thằng khốn Quân nữa, đã gia đình người ta nói thẳng ra là không thích vậy mà mày còn... mày có chịu nghe tao nói không hả thằng kia?

Tuần nằm ngữa ra trên ghế salon, trả lời bâng quơ:

- Dạ chịu!
- Tao sẽ dạy cho mẹ con thằng đó một bài học...
- Vậy ba đi Sing với con Quyên đi ạh!

Bà Tấn nạt chồng:

- Ông! Chậc... sao lại đi nói như vậy hả?

Ông Tấn sửng cồ:

- Chứ bà không thấy là...

Bá Tấn cắt ngang:

- Thôi được rồi! Ông im đi! Tôi đã hiểu mà!

Sau đó bà quay qua nói nhỏ nhẹ với con trai:

- Tuấn này, vụ đi Sing với con Quyên con tính sao?

Ông Tấn nhảy xổ vào, ông muốn cho thằng con trai biết đây là lời đe dọa thật sự:

- Còn tính sao nữa hả? Mày nhất định phải đi! Không là tao sẽ treo cổ lên mà chết cho mày sáng mắt ra!

Ông Tấn cứ được dịp là nói cho hả hê những tức giận trong lòng. Tuấn cười gian manh:

- Chuyện nhỏ, có cơ hội đi Sing chơi sướng chết mồ, ngu gì không đi hả mẹ!
- Con biết nghĩ như vậy là tốt!

Ông Tấn nghe nó nói cũng cố cười dù đang lộn gan, lộn ruột lên tận đỉnh đầu:

- Hừm... cũng biết nói như vậy nữa hả? Phước đức ba đời mày nha con!
- Nhưng với hai điều kiện!

Tuấn nhịp chân tuyên bố một câu khiến ông Tấn im re ngay tức khắc. Sau khi định thần lại ông mới hỏi:

- Mày muốn gì? Muốn tao cưới thằng Quân rồi rước mẹ con nó đem về nhà này bỏ lên bàn thờ để mà thờ chắc? Có phải vậy không? Mày nói đi thằng kia!

Tuấn cười khúc khích:

- Dạ không, ba nói hơi quá rồi! Điều kiện thứ nhất không liên quan tới ba mẹ đâu đừng lo!

Bà Tấn ngạc nhiên:

- Điều kiện gì con?
- Dạ! Nếu ông Quân đồng ý con mới đi!
- Hả?

Ông Tấn như muốn nhảy dựng lên đụng trần nhà! Con ông nó vừa đấm một cú quá mạnh vào mặt ông thì phải!

- Tuấn? Vậy là mày coi tao với mẹ mày chết rồi hả? Mày nói đi! Tao không có kí lô nào hết phải không Tuấn?

Thằng này trong lúc dầu sôi lữa bỏng mà nó có thể thảnh thơi như trái đất đang hòa bình:

Loading disqus...