- Ủa mày có phải tổng thống đâu mà tao không được nói - Linh phân bua với lí do rõ cùn.
- Cái thằng...- Dương định giơ tay đấm.
- Thôi thôi chúng tao có nói gì đâu mà nóng vậy - Quân ngăn lại - Mày yêu nhóc thật chứ? Mấy phần trăm?
- Chúng mày hỏi gì lạ vây? Tình yêu là vô vàn, đếm sao xuể - Dương giận điên lên.
- Suỵt bế mồm thôi không nhóc nghe thấy là mày chết - An ham dọa - Dương nhà ta yêu ai mới lạ nhưng tình hình này có vẻ là rất yêu đấy.
- Vậy hôm nay là như thế nào? Ai là người sai khiến mấy bọn nó? Cái gì mà tiền tiếc gì ý?- Vũ thắc mắc.
- Ừ... Chẳng hiểu là ai - Dương ngẫm nghĩ - Mà tao nghe lỏm là anh nó vừa chia tay với cô bạn gái nào đấy. Chắc Long cũng ghét con đấy thì mới gọi là bà ta chứ.
- Không thể đâu. Làm gì có chuyện đấy - Quân lườm đểu Dương....
- Vậy.. là ai????
- Cái gì? Mỗi cái việc đấy cũng không làm xong.
- Vậy cô tự đi mà làm.
- Được tiền đây! Các anh làm tiếp đi!
- Khỏi. Chúng tôi bị người cầm đầu đất này tha cho mạng sống rồi cô định đẩy tôi vào chỗ chết à? Cô tự đi mà làm. Mà cô có lục tung cái đất này lên cũng chẳng ai dám đụng vào anh ta đâu - Tên cầm đầu bỏ đi. Quỳnh máu sôi lên sùng sục. Nắm chặt lấy bàn tay. Mắt trợn ngược, miệng gằm ghè.
- Ui da!- Nó bừng tỉnh. Dương đang ngủ bỗng giật mình.
- Mày dậy rồi à? Tao lo cho mày quá.
- Mày... là.... Sao tao lại ở đây? Xe đạp tao đâu - Nó choáng váng.
- Ngốc! Bị đánh như thế mà không lo cho mình còn đi lo cái xe đạp. Mang về nhà mày rồi - Dương gắt nhẹ.
- Bọn chúng.... đâu rồi?
- Cái bọn đánh mày ý hả? Bị tao dẹp sạch hết rồi. Mày nghỉ đi. Còn yếu lắm - Dương đẩy nó xuống giường nhưng nó phản đối.
- Mấy giờ rồi tao phải về?
- Ở lại đây đi. Mày yếu lắm ý - Dương năn nỉ.
- Không để tao về đi - Nó phản ứng kịch liệt. Dương không muốn làm khó nên đành chiều theo ý nó. Dương đeo cặp sách nó vào người rồi nắm tay nó dẫn theo. Trái tim nó bỗng đập nhanh hơn bình thường. Ấm quá... Nó cũng muốn sết chặt bàn tay ấy nhưng sợ hắn sẽ nói.
- Tao đèo mày về.
- Không cần đâu. Tao đi bộ được rồi.
- Nhỡ mày gặp bọn nó thì sao? Mày định chết à - Nó im lặng khi nghe Dương nói vậy.
- Vậy...cảm ơn mày - Nó cúi đầu nói lí nhí.
- Lên xe đi!! Buổi đêm lạnh lắm đó - Dương mở cửa xe, nó leo lên.
Anh Phong sốt ruột chờ nó ở cổng, sắp vào đông rồi. Trời lạnh lắm. Anh đứng dậm chân cho khỏi lạnh mong mỏi nó về.
Dương đỗ ở đầu ngõ, nó chuẩn bị bước xuống. Dương kéo tay lại.
- Ngày mai nhớ dậy sớm, tao đèo mày đi học. 1 mình mày đi tao không an tâm.
- Mày là người yêu tao à?- Nó hỏi.
- không... Nhưng mày đang bị thương nên tao...
- Được rồi vòng vo tam quốc làm gì - Nó xuống xe - Cảm ơn mày cho tao đi nhờ. Tạm biệt - Nó quanh lưng bỏ đi. Dương hơi chột dạ, đến 1 câu cảm ơn mà nó cũng chẳng chịu cười với Dương lấy 1 lần. Dương thắt chặt dây an toàn rồi phóng đi. Nó lết bàn chân đau vào cổng. Anh Phong trợn mắt, chạy ra đỡ lấy nó.
- Mày bị sao vậy?- Anh Phong lo lắng.
- Em... bị ngã anh ạ - Nó trốn ánh mắt đầy lo lắng của anh.
- Ngã ở đâu? Ai va vào mày?
- Có đám du côn đi đánh võng nên ngã vào em ý mà - Nó cười trừ.
- Vậy chỉ bị xê xát thôi à. Để tao xem - Anh Phong chạm vào cánh tay nó, nó gạt nhẹ ra.
- Em không sao đâu mà. Anh em mình đi ăn cơm đi - Nó đánh trống lảng.
- Mày đói rồi à?
- Chết thật hôm nay anh không nấu cơm! - Anh Phong gãi đầu - Hay đợi anh ra ngõ mua bát phở về ăn nhé.
- Thôi khỏi! Em ghét ăn mấy hàng gần đây lắm. Anh đi ngủ đi. Em lên học bài.
- Học ít thôi! Mày định tẩu hỏa nhập ma à - Anh Phong đùa. Nó nhảy phốc lên lầu. Mở cặp ra lấy đống sách vở thì nó khựng lại. Cặp mình đựng cái gì mà tự nhiên phồng to thế nhỉ?. Nó tò mò. Mở ra, Thấy 1 hộp cháo to bự, xung quanh có mấy cái quẩy. Nó lấy ra thì tờ giấy bay xuống. Nó nhặt lên đọc.
" Nhớ ăn đó, bỏ phí là chết với tao. "
Nó phì cười vì cách viết rất ư trẻ con này chỉ có ông Dương chứ còn ai vào đây nữa. Nó mở hộp cháo ra, nhấc chiếc thìa để sẵn ở đó. Múc 1 khoảng, cho vào miệng. Ngon quá. Chắc không phải hắn làm đâu. Nó cười, nghĩ thầm.
Hôm nay có lẽ là 1 ngày mệt mỏi đây. Đối với Quỳnh thì là như vậy. Cô đang nghĩ cách làm cho nó phải đau đớn đến tột cùng. Vuốt mái tóc ra đằng sau, chợt Quỳnh rùng mình nhìn tờ báo ngày hôm kia. 1 vụ đánh ghen đáng chú ý. Quỳnh chăm chú nhìn vào tờ báo. Cầm lên đọc. Run rẩy phát ra từng chữ. Chẳng lẽ, lại là cách này sao?
Vài ngày sau qua đi, chẳng thấy bọn côn đồ xuất hiện lần nữa. Dương mới chịu nới lỏng sự quan tâm thái quá dành cho nó. Đi đâu Dương cũng kè kè bên nó làm bao cô gái anh chàng phải phát điên vì ghen. Nó khó chịu lắm. Đời thủa nhà ai lại làm thế bao giờ. Mãi đến ngày hôm nay nó mới chính thức được Dương cho đi xe đạp về.
- Đi cẩn thận đó nhé ông trẻ. Đi đứng không cẩn thận là chết với tao. Bọn nó mà có đến thì cứ gọi cho tao - Dương nói.
- Xì không thèm cái mặt mày - Nó nhếch môi.
- Cái thằng....- Dương đang định giơ tay đấm thì nó vụt xe đạp đi. Ra đến cổng trường. Sau khi chào các cô giáo xong, nó chợt nhận ra 1 bóng dáng cao, gầy đang cầm 1 chai chứa chất lỏng trong đấy. Nó ngạc nhiên.
CHỊ QUỲNH, SAO Ở ĐÂY?
Nó bàng hoàng, từ trước tới giờ chị ta đâu có tới đây, tự dưng hôm nay lại... Cô ta quay đầu lại, nhận ra nó. Cô ta cười đểu. Ngoáy mông ngúng nguẩy bước đến chỗ nó. Cô ta cười đểu:
- Chào Long. Hôm nay em tan sớm vậy?
- Chị... Sao chị lại... - Nó ấp úng. Dương đứng trong trường nói chuyện với đám bạn nhưng lại quay ra cổng xem nó đã về chưa. Nó đang đứng với 1 cô gái trông cũng xinh. Nhưng Dương cảm thấy có điều gì đó bất an.
- Long này. Chị không muốn làm em khó xử đâu... Nhưng... em làm thế thì mất lòng chị quá - Quỳnh lấy ngón tay cái sờ vào tay nó. Nó rụt ra.
- Tôi không hiểu chị nói gì? Tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra.
- MÀY CÒN CÃI À? - Quỳnh hét lên làm người đi đường phải hoảng sợ vì cái giọng chua ngoa của Quỳnh - CHÍNH MÀY ĐÃ BẢO PHONG BỎ TAO ĐI ĐÚNG KHÔNG?
- Này chị ăn nói cho cẩn thận.. Tôi không phải loại người như thế đâu nhé. Chính chị thì có. Đi với bồ còn bảo ai.
- Cái gì? Tao đi với bồ. MÀY NHÌN THẤY RỒI VỀ KỂ VỚI ANH PHONG ĐÚNG KHÔNG?
- Tôi không thèm...
- IM ĐI HÔM NAY TAO SẼ CHO MÀY CHẾT - Nói rồi Quỳnh bật nắp chai ra, tạt thẳng chai đấy vào người nó nhưng nó kịp hất ra.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- A.. A... XIT. CHỊ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? Mọi người đi đường bắt đầu đổ xô khi nghe nó khóc thét lên.
- MÀY ĐÁNG NHƯ VẬY LẮM! HAHAHA...
BỐP...
- CON KHỐN! MÀY DÁM ĐỘNG ĐẾN LONG À - Dương điên cuồng lao vào Quỳnh đấm liên tục vào mặt. Dương đấm mặc cho Quỳnh kêu gào, van xin xin lỗi. Nó nhắm mắt chịu cơn đau. Mọi người phải ra can Dương rồi đưa Quỳnh đi bệnh viện vì bị Dương đánh quá thâm và nhẫn tâm. Dượng vọt lại chỗ nó. Cầm bàn tay nó lên, Dương lo lắng. Nước mắt nó rơi lã tã vì đau. Dương bế xốc nó lên chạy lại vòi nước của trường nhúng tay nó vào vòi nước.
- KHÔNG! MÀY LÀM GÌ THẾ?- Nó bật khóc thật to.
- Để im. Tao đang chưa cho mày đó - Dương vặn mở vòi to lên, kì tay nó mặc cho nó gào, cấu, xé áo mình. Dương nhất định phải cứu nó. Sau khi nó thấy đỡ hơn, Dương dẫn nó vào phòng y tế. Cô y tá không có trong phòng, chắc mải ra ngoài kia xem sự việc. Dương lại 1 mình băng bó cho nó. Nó vẫn còn tức, còn cay cú vì mình bị như vậy lần đầu. Dương lấy hộp ra, quấn 1 cuộn băng trắng cho nó. Nó khẽ nhìn Dương bằng co mắt cảm ơn. Không biết Dương có nhìn không, nhưng chắc chắn 1 điều Dương biết là rất ít ai có 1 thể nhìn thấy ánh mắt của nó bây giờ. Cảm xúc mãnh liệt. Đầy sức sống. Quyến rũ. Dương cúi gằm mặt xuống, mặt hơi nóng phừng phừng. Ngượng ngùng. Xấu hổ. Lần đầu tiên Dương có cái cảm giác này. Chợt nó lên tiếng.
- Sao mày nhà giàu vậy lại chọn trường này?- Dương ngẩng đầu lên nhìn nó. 4 con mắt chạm nhau. Nó mở to đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Dương. Dương nhìn nó không chớp mắt. Thở dài.
- Vì mày học ở đây -Dương trả lời dứt khoát.
- Vì tao... Tao không hiểu - Nó nhếch môi, lắc đầu. Dương cụp mắt xuống, thở nhẹ.
- Mày sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu - Thấy Dương chán nản nên nó cũng không hỏi gì thêm. Dương hỏi nó có cần đèo về không. Nó vẫn cứ lắc đầu nhưng Dương nhất quyết phải đưa nó về mới an toàn cả với tay nó đang bị thương lỡ có chuyện gì thì chết.
Dương mở cửa xe cho nó, nó nhấc cái tay của mình ra trước. Ra khỏi xe, nó quay sang Dương, miệng nhỏ nhẹ.
- Cảm ơn mày nhé! Không có mày thì chắc tao đã...- Dương đưa tay che miệng nó lại. Cười thoảng qua.
- Không nhất thiết phải thế đâu. Mày nên cẩn thận hơn. Để tao về lo vụ này cho.
- Thế thì.... cảm... ơn nhé..- Nó cúi đầu xuống theo kiểu Nhật Bản.
- Vào đi. Anh mày lo lắng lắm đấy - Dương đẩy nhẹ nó.
- Vậy tao vào đây. Về cẩn thận - Nó nói liền quay lưng đi. Dương vẫn nhìn theo bóng nó xa dần. Ánh mắt chứa đầy đau đớn và lo lắng.
- Anh...
- Thằng này mày ở đâu thế hả? Mày có biết anh tìm mày suốt buổi trưa không hả? Không ngờ con giặc cái đấy dám làm những việc tồi tệ như thế. Anh có đến đón mày nhưng không thấy. Anh xin lỗi nhé - Anh Phong tuôn ra 1 trào không kịp cho nó lên tiếng. Nó thì chỉ biết vâng vâng dạ dạ cho qua. Anh Phong dẫn nó vào nhà ăn cháo do tự tay anh nấu.
- Ngon không?- Anh Phong hỏi. Nó gật đầu lia lịa. Anh Phong cười tươi với nó.
- Long này....
- Dạ....
- Cho... anh.. xin lỗi... mày....
- Về việc gì ạ?
- Thì... việc đó... đó...Mày khuyên anh nên bỏ cô ta thì anh không nghe đến bây giờ mày mới bị....-Anh Phong ấp úng. Cúi gằm mặt xuống. Nó buông thìa, vỗ nhẹ vào vai anh.
- Anh đâu phải làm thế. Em biết. Dù gì thì điều này cũng sẽ xảy ra. Anh đừng nên xin lỗi em. Cứ coi như đây là 1 lỗi nhỏ mà anh lần đầu mắc phải đi. Cũng giống như là em ngày nào cũng đi ruỳnh ruỳnh lên phòng này. Nhé?
Anh Phong ngẩng lên nhìn nó, cười toen toét.
- Vậy là mày tha lỗi cho anh rồi nhé. Ăn tiếp đi không anh cốc đầu này.
Anh Phong dọa nạt nó. Nó cầm thìa ăn tiếp. Anh Phong nhìn bàn tay em mình vì mình mà bị thương thì xót lắm chứ bộ. Nhìn em trai mình như vậy ai chẳng đau lòng.
- Hey! Long "ngố". Tay mày sao rồi?
- Grừ.. thằng quỷ sứ. Tao bảo tao không phải là "ngố" rồi mà.
- Ừm thì nhầm sorry nhá. Thế nào tay mày đỡ chưa? - Minh hỏi nó.
- Cũng đỡ 1 ít.
- Đau tay nào mà còn đi học?
- Tay trái. Yên tâm đi.
- Tưởng mày đau tay thì để tao chép cho. May mà mày đau tay trái không thì tao khổ cả đời - Minh bật cười.
- Cái thằng... - Nó xém nữa là văng cả tay đau vào mặt Minh thì Minh kêu lên.
- A a A a AAAAAAA. Dương kìa. Dừng lại đi - Minh hét toáng lên. Nó kịp chấn an lại hành động của mình. Quả như Minh nói, Dương bước đến bên nó. Cầm tay bị thương lên ân cần hỏi.
- Còn đau nữa không? Đỡ 1 chút nào chưa.
- Rồi. Bỏ ra đi đau lắm - Lông mày nó khẽ nhăn lại, Dương liền thả tay ra.
- Mày ăn gì chưa? Tao đi mua cho mày.
- Tao ăn rồi - Nó trả lời, quay lưng đi lên lớp. Dương đằng sau xịu mặt xuống. Lằng lặng bước theo nó. Minh là người chứng kiến toàn bộ cảm xúc của cả 2 đứa. Gọi Linh Vũ lại, Minh thì thào to nhỏ rồi Linh Vũ nói gì dó. sau cùng thì chỉ nghe thấy tiếng thét của Minh.
-KHÔNG THỂ NÀO... -Minh choáng váng.
Hôm nay trời lại mưa to, Dương lại càng được cơ hội đưa nó về vì tay bị thương không thể dính nước. Dương mặt mày hớn hở huýt sáo. Nó đeo cái balo, mặt buồn thiu thỉu vì mưa. Dương vỗ nhẹ vào người nó.
- Tao đèo mày về nhá. Tay mày đang bị thương kìa. Cả với hôm nay tao đi xe ô tô mà.
- Thôi. Tao không thích nhờ vả người khác. Mày cứ về đi. Tao ở đây chờ mưa tạnh - Nó trả lời. Dương mặt lại xịu ra như nó bây giờ.
- Đã chờ thì cả 2 cùng chờ. Tao sẽ ở đây với mày.
- Mày điên à? - Nó tròn mắt nhìn Dương. Không được đâu mày nên về nhà đi.