- Không! Không! Em xin anh đừng làm vậy. Em xin anh đấy – Nó vắt cạn sức lực để gào lên vùng vẫy, cào cấu phản đối anh mình tàn nhẫn quá. Nước mắt lưng tròng. Dù nó có cô đến đâu với tình trạng bệnh tình như vậy cũng không kháng cự nổi người khỏe mạnh như anh, Dương sau giây bất ngờ thì đuổi theo và chặn lại, trong lớp liền theo sau và khuyên nhủ anh Phong nhưng có vẻ kết quả tốt đẹp chẳng có, chỉ có tiếng khóc, vài vết bầm tím trên mặt lại hiện hữu của Dương, mọi người khàn hết cổ họng và những con người tò mò đổ xô ra xem đứng bàn tán xôn xao như một vở kịch thú vị. Cuối cùng, hắn cũng không nhân được gì cả. Ngăn cản thì bị đánh cho bầm dập, nắm đầu, kéo tóc, tát, đấm đủ cả trước lúc mọi ngừơi kịp ngăn cản và còn bị xỉ nhục thậm tệ nữa chứ. Giờ lại lết cái thân tàn ma dại đứng trước nhà nó. Máu mũi, máu miệng chảy tùm lum, hắn chỉ quệt xượt qua, vội vã bỏ đi theo hai anh em lên chiếc Taxi.
Về đến nhà, lập tức bị nhốt trong phòng, nó đớn đau gào lên, đập cửa ruỳnh ruỳnh. Tai bay vạ gió mà. Nó hận anh lắm. Một đằng quan tâm chăm sóc em vì bệnh tình ngày càng nghiêm trọng nhưng một đằng lại càng làm bệnh tình em thêm nặng. Nó hận lại càng hận thêm.
Cắt ngang dòng suy nghĩ lúc tiếng gọi của hắn vang vảng quoanh đây rất thân thuộc. Nó vội nhào ra ngoài cửa sổ nhìn, sung sướng muốn hét lên nhưng hắn đã ra hiệu đừng nói gì:
- Em có xây xước ở đâu không? Cú ngã lúc nãy làm em đau lắm hả?
- Không! Em ổn rồi. Nhìn mặt anh kìa, về nhà xức thuốc đi – Nó mếu máo chực nước mắt rơi. Hắn nhanh trí khỏa lấp:
- Anh khỏe lắm, mấy vết thương này nhằm nhò gì mà em phải khóc. Yên tâm đi, anh tự lo cho mình mà. Tập võ bao năm để đi đâu hả? Vợ yêu mà khóc là anh không vui được đâu.
Nín bặt không dám hó hé một câu. Hắn bật cười vì cái biểu hiện của nó. Vẫn hiền khô, ngu khờ như ngày xưa mặc dù phải chịu đau đớn về cả tinh thần lẫn thể xác.
- Anh yêu em lắm!
Có ai đó khuôn mặt đỏ bừng lên tới tận mang tai, bẽn lẽn cúi đầu xuống, môi mím chặt, đầu rụt lại như chú rùa ấy. Dương đần mặt ngu ra cho thiên hạ nhìn. Mắt cứ hau háu vào cái người ở trên kia mà nước dãi thì nhỏ tong tỏng.
- Long! Có chuyện gì vậy?
Nó nghe tiếng lạch cạch cửa phòng là nó nhận ra rằng anh Phong chuẩn bị vào kiểm tra phòng, nó hấp tấp quay lại nói với Dương:
- Anh mau về đi! Anh Phong chuẩn bị vào rồi – Nhìn cái dáng vẻ chần chừ nửa muốn nửa không của hắn cũng làm nó lo sốt sáng lên, nó đành phải dùng chiêu cuối cùng vậy:
- Em cũng yêu anh nhiều lắm!
Rãnh giữa đôi lông mày của hắn dần giãn ra, hắn nhìn nó bỏ đi lần cuối rồi thui thủi về nhà một mình.
- Ui! Xịp! Đau quá! Nhẹ thôi!
- Dạ! Thưa cậu chủ - Ông quản gia cúi đầu xin lỗi hắn rồi tiếp tục với công việc dở dang. Anh Nam ngồi cạnh liếc hắn một cái lạnh sống lưng rồi quay lại với mớ tài liệu chồng cao tựa núi. Hắn nhăn mặt một lần nữa vì mấy vét bầm trên mặt. Trông hắn thật thê thảm khi quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, mặt đầy vết tích. Khỏi phải hỏi Nam cũng biết “ đứa “ nào gây ra sự việc nghiêm trọng vậy.
Đối với anh Nam, hẳn nhiên cái “ đứa “ đó chắc mang hình tương đanh đá, chua ngoa, xuẩn ngu, vô tích sự, ừ hứ. À thêm cái gạch ngang, thể loại anh Nam khinh thường và ghét nhất khi giao tiếp. Việc trả thù tạm thời ngưng hoãn đến khi chuyện này kết thúc thì sẽ bắt đầu một chuyện khác. Ý tưởng thú vị đây.
Hắn lăn qua lăn lại ngủ sao cho được khi nghĩ đến cảnh người mà hắn mong muốn gặp nhất lại chẳng thể đi học – cơ hội duy nhất để hắn nhìn thấy nó. Coi như hắn chuẩn bị phát điên lên mới được, lại trở về khoảng thời gian lúc ban đầu. Trăn trở mãi, hắn nhìn đồng hồ.
Mặc kệ lời khuyên nhủ của lão quản gia, Dương đi đi lại lại trước cửa nhà nó. Tại sao giờ này cửa sổ phòng lại đóng, đáng lẽ nó phải ra nói chuyện với hắn chứ. Chẳng lẽ có chuyện gì?
Bước lại bấm cái chuông như muốn phá tan cái chuông đó. Cho đến khi cánh cửa bật mở, Dương định mở lời hỏi trước nhưng anh Phong đã chặn họng:
- Mày khỏi cần phải hỏi tao gì cả? Đi về đi! Đừng vác cái bản mặt đáng ghét của mày đến đây nữa. Long nó sẽ không đi học ở trường, tao sẽ chuyển cho nó đi đến bất cứ đâu không có mày. Về đi! Về mà nói lại cách cư xử của anh mày ấy!
- Em xin anh... Cho em gặp Long đi... Em xin anh!
“ Rầm “ câu trả lời quá rõ ràng làm hắn ngỡ ngàng. Đưa con mắt mửo to lên nhìn cửa sổ phòng nó mong chờ sự hấp tấp mở cửa và khuôn mặt tươi sáng đang chờ đợi hắn mỉm cười ngây thơ. Hắn đứng thừ ở đó. Thẫn thờ vẫn chưa hết bất ngờ. Mọi chuyện chỉ trong một ngày bỗng đổ ập xuống đôi vai hắn không kiểm soát.
Bất chợt trời đổ mưa, hắn mặc cho những giọt mưa hòa lẫn với nước mắt. Hắn đứng đó rất lâu, đầu cứ ngước lên nhìn cửa sổ phòng không biết mình đnag rất mệt, đói, mỏi. Khuôn mắt dần chuyển sang màu trắng bệch, đôi môi tê tái, tim đập mạnh, mắt bị lệ và mưa làm lu mờ.
Cơ thể hắn dần chao đảo, đầu đau nhức, đôi chân kiệt sức không vững nổi. Cả cơ thể hắn đổ ập về phía sau.
Một bàn tay đỡ lấy thân người nó, cầm chiếc ô trong tay chê chở hắn, hắn lả đi chỉ kịp nghe tiếng nói bên tai:
- Chúng ta về nhà thôi!
Anh Phong cảm thấy đêm này khó ngủ, hình ảnh lại quay về ám ảnh anh từng giây từng phút. Nhìn những giọt nước mắt người em rơi, ánh mắt đó lần đầu tiên nhìn anh. Trong đó, anh đã thấy. Thấy thất vọng người anh mà ngày trước nó từng hãnh diên, buồn, tủi nhục, chán chường Phong. Lủi thủi đi vào trong phòng tắm không nói câu gì nữa còn hơn đứng cãi cọ với Phong, chưa hết bàng hoàng về ứng xử kì lạ anh phải giật mình vì có tiếng chuông cửa. Nhìn đồng hồ treo trên tường anh mới vội vã mửo cửa đón ông bác sĩ vào và gọi nó nhưng lặng mất hơi không có tiếng trả lời hay động tĩnh gì. Phong nhíu mày đập cửa nhà vệ sinh.
- Long! Mở cửa ra đi mày! Long!
Anh thở phào khi cái tay nắm không khóa. Đẩy cửa bước vào định bụng mắng cho nó một trận. Nhưng anh chưa kịp làm gì thì cả thân người không thể di chuyển nổi.
Vòi hoa sen xả nước xối xả vào con người ngồi dựa vào tường, từ đầu đến chân đều ướt sũng. Làn nước. Làn nước cuốn đi hàng máu chảy ra ngoài đường mạch dọc thẳng. Chỉ cần một đường. Nó chỉ cần một thật dài và sâu. Nó nhìn anh. Tái mét. Nhưng... Thỏa mãn. Nó hạnh phúc lắm? Hạnh phúc vì đã tự giải thoát cho mình.
Tim anh Phong nghẹn lại, anh ngã ập người về đằng sau khi giọt nước mắt nó rơi. Lắp bắp gọi bác sĩ, hay gào, hay thét anh cũng chẳng để ý nhưng vị bác sĩ đó phải nhanh lên.
Đỡ nó vào phòng mình, tim như bị chính mình tự xiết hại. Anh chẳng muốn nhìn cảnh tượng này chút nào, không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Anh loạng choạng bước ra ngoài. Tận sâu thẳm lí trí, anh hiểu lí do tại sao nó hành động ngu ngốc vậy. Muốn khóc mà không thể được. Anh quặn lòng không thể làm gì bây giờ.
Tiễn vị bác sĩ ra về lúc đó cũng gần 9h, anh vào dọn rửa mâm cơm, rồi bước vào phòng mình ngồi trông chừng nó.Nhìn khuôn mặt hốc hác kia, đôi mắt anh trũng buồn. Chỉ vì ngăn cấm tình yêu trái ngang của mình mà nó sẵn sàng ruồng bỏ mọi thứ, bất chấp đó là người anh trai duy nhất để ích kỉ bỏ đi một mình. Anh không nhận ra rằng mình đang khóc đấy chứ? Ừ, anh không khóc đâu, chỉ là bụi bay vào mắt. Anh nói dối đấy. Anh khóc thật. Chưa bao giờ anh sợ khó khăn nhưng thứ anh sợ mất là cảm giác vuột tay khỏi tay để nó bỏ anh mà đi lần nữa.
Nắm chặt đôi tay khẳng khiu, anh áp lên mặt, ngắm khuôn mặt nó chăm chú, không hay mình chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Anh rùng mình tiỉnh dậy vì một cơn gió lạnh thoảng qua, trời bắt đầu trở lạnh thì phải, đắp lại chăn trên người em, anh đứng dậy lấy thêm chăn bông nằm dưới đất canh chừng nó nhìn ra cửa sổ mới biết mưa. Anh ngán ngẩm thở dài định cất bước nhưng có gì đó đnag níu đôi chân anh lại.
Dương đứng dưới trời mưa ngẩng đầu lên nhìn bâng quơ đi đâu đó anh không rõ. Anh thấy lo lắng. Khoan! Anh lo cho hắn. “ Mình đâu lo cho nó. Chỉ là thấy thương thôi. Nhưng nó là tên đáng ghét. Cứ để như vậy nó tự động về vậy “. Nhưng anh không thể không thôi nhìn hắn. Tim anh nhói lần nữa. Em anh là quá đủ rồi, anh không muốn hắn phải chịu thêm cảnh tội nghiệp nào hơn.
“ Thằng ngốc! Về đi! Đừng đứng đó nữa! Trời mưa to lắm biết không? “. Anh cắn môi cằn nhằn một mình. Không nỡ để cho Dương phải đứng đó trong thời tiết cuồng điên vậy. Ấm ức ném mạnh chăn gối xuống dưới đất đá văng trên sàn thương tiếc chi. Anh Nam đang tính kế làm sao vừa đưa tên kia về được đảm bảo hắn sẽ an toàn mà vừa chẳng phải làm trực tiếp. Vò đầu bứt tai mãi chẳng ra, anh gằn:
- Chỉ vì một thứ tình cảm không đáng được chấp nhận mà chúng mày nhất định phải làm mọi việc để đến với nhau sao?
Anh Phong dần nguôi ngoai lấy lại bình tĩnh. Nhìn hắn đực người ra, mặt mày cắt không còn giọt máu anh đau lắm. Không hiểu sao... Anh muốn cho cả hai đứa quay về với nhau nhưng bên cạnh đó, anh cũng hơi gượng chẳng hài lòng về quyết định này. Có lẽ anh “ muốn “ ở đây quá miễn cưỡng? Đến khi nào anh mới có thể thật sự có thành ý chúc phúc cho hai đứa?
Đang ngẩm nghĩ, anh Phong chợt nhận ra anh có số tên Nam cơ mà. Lục lọi tìm kiếm cái thẻ đó, Phong nhẩy cẫng lên vui mừng. Lập tức gọi cho Nam kêu hắn đi về.
Hắn thì ốm li bì ơ nhà qua lời thăm hỏi của thầy và mọi người. Nó chẳng có tâm trạng nói chuyện với ai, ngồi thu lu một mình nhớ hắn, lo lắng, ngày quên ăn đêm quên ngủ nhấp nhổm không yên. Còn hắn thì ở nhà sốt 40 độ phải nhập viện và giờ vẫn chưa tỉnh lại được. Nó như tự kỉ. Không thể làm bất cứ việc gì được nữa. Cả ngày chỉ nghĩ về hắn và khóc.
Điều đó cũng khiến anh Phong day dứt lắm. Bức xức không làm gì được. Đi đi lại lại trong nàh không ám vào phòng an ủi hay chửi mắng thằng em nữa. Và cũng rất lo cho cái tên ngốc nào đó nữa
- Anh Phong!
- Ly! Mày đến đây làm gì? – Phong đóng cửa lại khi bộ quần áo xột xoạt ngang qua người anh không thèm liếc đến cái.
- Thế em không được đến à – Quăng cái khăn quàng cổ lẫn áo khoác muốn trương phình cả người lên ghế. Nhỏ Ly giở trò bắt bẻ Phong, và anh chẳng hài lòng chút nào.
- Mày ăn gì để anh nấu?
- Em không ăn gì cả - Nhỏ lạnh lùng, mặc kệ sự quan tâm của anh mình, anh Phong hụt hẫng vì thái độ lần đầu đứa em gái đối xử với mình. Anh lại nhớ đến nó.Thở dài.
- Mày làm sao vậy Ly?
- Cái câu đó em hỏi anh mới đúng – Đưa con mắt vô cảm về phía anh tiếp độ là bộ mặt chán chường. Ly nhíu mày khi anh Phong trợn mắt ngạc nhiên – Đừng nói với em là anh không biết đấy!- Nụ cười khẩy.
- Tao chẳng hiểu mày nói cái quái gì cả. Hai~ Ăn gì thì nói anh đi nấu!
- Em-không-ăn! Anh đừng tưởng gây ra việc xong coi như mình là kẻ không gây ra tội tình gì để lừa một đứa trẻ thì đừng hòng!
- Cái gì?
- Hay thật đó, anh Long thành một kẻ trầm cảm, anh Dương ốm nằm liệt giường giờ vẫn chưa tỉnh. Anh hạnh phúc lắm phải không?
- Hóa ra mày cũng biết chuyện mà không thèm nói với tao. Đó là tự nó làm tự nó chịu.
- Vậy do ai mà cả hai thành ra như vậy. Nếu như anh đồng ý để cả hai ở bên nhau thì làm gì đến nỗi mọi việc thành ra như thế. Bệnh tình anh Long đang dần yếu đi. Anh không nghĩ cho người ngoài cũng nghĩ đến em anh chứ.
- Đồ nhãi ranh! Mày ngang hàng phải lứa với tao hay sao mà dám lên mặt dạy đời tao – Anh Phong tức không để đâu cho hết về việc thằng em mình hỗn láo giờ lại đến con em gái khiến anh bật khóc quá ấm ức.
- Em chẳng dạy đời ai cả. Em chỉ nói đúng sự thật thôi. Hừm... Còn oan uổng nỗi gì mà anh khóc. Bất đắc dĩ, vì anh Dương anh Long em nhất định phải nói cho ra nhẽ. Anh coi anh Dương là thằng bệnh hoạn biến thái, ghê tởm, hai phai gì đó em đã thấy quá xúc phạm người khác rồi. Nhưng nếu anh nói anh Dương lôi kéo anh Long vào mấy chuyện này thì anh lầm to rồi. Yêu nhau 3 năm, anh vắng nhà 3 năm anh làm sao hiểu được tình cảm của hai người chứ. Anh biết phải khó khăn cỡ nào họ mới gạt hết được đến với nhau. Khúc mắc hiểu lầm, đến chuyện hôn nhân sắp đặt giữa anh Dương với người khác,... Anh biết khoảng thời gian đó cả hai đã đau khổ đến cỡ nào không hả? MÀ GIỜ LẠI TIẾP TỤC ANH PHÁ VỠ.
Ly đẩy người Phong văng ra xa, ấm ức thét gào. Phồng mang trợn má, tay nắm chặt cố kiềm chế cơn giận dữ bất chợt bùng lên. Còn anh Phong chỉ bàng hoàng trước thái độ của đứa em và hoang mang về lời nó nói.
- Em xin anh đấy. Để họ về với nhau đi. Anh Long quá chịu đựng rồi, anh nhìn xem, anh ý đang gục ngã hoàn toàn, anh ý không thể chịu đựng được nếu thiếu anh Dương trong cuộc đời mình đâu anh à. Tất cả đều là duyên mệnh rồi. Chẳng thế thay đổi được đâu. Anh Dương cần anh Long, anh Long cũng vậy mà. Anh đừng chia lìa hai người họ. Em là người chứng kiếm tất cả nên em hiểu mà. Anh hãy thữ đặt mình vào địa vị của một trong hai người đi. Anh sẽ hiểu mà. Em xin anh đấy
Thật thê thảm nếu chứng kiến sự việc hiện tại. Anh Phong khóc nức nở như đứa trẻ, Ly cũng khóc nhưng nín nhịn. Nhỏ mím chặt môi ráng ngăn tiếng nấc, rồi đứng bật dậy mang cặp, áo khoác bỏ đi một mạch.
Còn lại một mình trong căn phòng im lặng đến lạnh lùng, anh Phong bật khóc thấy lòng mình tê tái.
Bước ra khỏi cổng trường Trần Nhân Tông, anh không buồn ngoái đầu lại nhìn. Anh đang phân vân không biết có nên rút lại không? Tâm trí anh đấu tranh dữ dội lắm. Cuối cùng, anh cũng bỏ về một mạch. Gạt chân trống xuống, anh móc túi lấy ra chiều khóa và suýt chút nữa đánh rơi khi nhìn khuôn mặt mệt lừ của hắn. Có vẻ vài ngày qua thoát khỏi trận ốm bán sống bán chết cũng làm hắn không nguôi đi được ý định cố gắng hơn nữa.
Thấy hắn lòng anh tê tái vì thương.