Ngày mai Trang 74

- Tôi vậy đó. Ngứa mắt ngứa mồm thì tôi phải nói. Sao? Cậu định làm gì tôi? – Nam trợn trừng mắt áp đảo làm Phong không biết để đâu cho hết cái tức – Vậy để tôi nói cho cậu rõ cái này. Từ trước đến nay, Dương nhà tôi luôn được bao bọc, từ những điều nhỏ nhặt nhất như tự xỏ chân vào giày cho đến vòng tay của bố mẹ, trong mắt các cậu thì đó gọi là gì nhỉ? À, kẻ giàu có đồng nghãi với việc mang tiếng “ công tử bột “. Với sự nuông chiều thái quá của mọi người thì không tránh khỏi việc nó thành một kẻ hư hỏng, chỉ biết chơi với ăn ngủ thâu đêm suốt sáng. Lớp 5 đã biết tán tỉnh, yêu đương, lớp 6 vào vũ trường gây loạn, lớp 7 tự tổ chức một cuộc đua xe “ bão đêm “ cùng đám bạn, lớp 8 trở thành một học sinh nguy hiểm với thành tích đánh nhau ngoài và trong trường đạt kỉ lục Việt Nam. Nhưng điều tồi tệ nhất là khi bố mẹ tôi bị gặp tai nạn máy bay, để lại cho anh em tôi tự cai quản số tài sản kếch xù.

“ Mình thật không hiểu hắn đang nói xấu thằng Dương hay khoe thành tích em mình làm nên thật lẫy lừng hay tự sướng là nhà hắn giàu nữa đây “ – Phong bĩu môi khinh thường.

- Lúc đó, tôi đã lớn và có nhận thức nên dễ dàng vượt qua được cú sock lớn về mặt tinh thần này nhưng còn Dương, nó chỉ mới là một đứa trẻ, chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của nó. Hơn nữa, chưa vững tâm lí để chấp nhận một tin dữ vậy. Nó đã trở thành một cậu bé trầm cảm và việc gây sự ngoài mong muốn với em cậu đã không ngờ tới. Tôi rất lấy làm tiếc.

- Một vết sẹo sau lưng? – Phong cười khẩy, đau lòng khi nghĩ đến nó

- Dù gì mọi việc cũng đã qua lâu rồi thì cứ để nó trôi theo thời gian. Tôi cũng đã xin lỗi rồi nên tốt nhất cậu-đừng-có-ý-kiến-ý-cò gì cả - “ Sao mình ghét cái kiểu ra lệnh cho người khác thế nhỉ? Hắn đang là người hối lỗi lập tức giở mặt “ Lần nữa, Phong dập chân thật mạnh xuống dưới đần để dồn hết sự tức giận chui tọt ra ngoài

- Trong khoảng thời gian cậu đi Nhật, tôi cũng đã tiếp xúc với Long rất nhiều. Và tôi thấy... Long thực sự là một cậu bé đáng yêu, khờ khạo, ngoan hiền khác xa với người tôi nói chuyện – “ tên chết dẫm, đá đểu ai đó hả? “ – Tôi đã có cảm tình và thích cậu bé ngay lần đầu gặp mặt, cậu bé rất tốt bụng, hiền như cỏ khô chứ chẳng như anh trai cậu ấy – “ hắn đang kể lể với mình hay với người khác mà thản nhiên nói xẩu trắng trợn thế nhỉ? “ – Ngay từ đầu tôi đã biết hai chúng nó sinh ra là của nhau. Long cần Dương trong cuộc đời mình...

- Tại sao lại là một thằng con trai mà không phải là một người khác...

- ĐỪNG-BAO-GIỜ-NGẮT-LỜI-KHI-TÔI-ĐANG-NÓI!- Nín luôn – Vậy tại sao nhất thiết phải là người khác mà không phải Dương?

- Anh không thấy con trai yêu nhau là kì cục sao?

- Này! Tôi thật không hiểu đầu óc cậu thuộc loại bã đậu hay làm bằng gỉ sắt nữa? Bộ cậu xem lại lịch xem đây là năm bao nhiêu, thế kỉ bao nhiêu? Cậu nghĩ rằng đây là những năm của thời đại phong kiến nào hả? Nền giáo dục còn nghiêm khắc nhất định phải là nam lấy nữ rồi sinh con đẻ cái hay không hả? Chẳng lẽ tôi lại bổ cái đầu cậu ra lôi ra mấy mớ quan niệm vớ vẩn kia rồi nhồi nhét mấy cái lí thuyết về tình yêu, khoa học hiện đại thì may ra cậu mới hiểu được.

- Anh... Thật quá đáng hết sức mà. Tôi cũng nói luôn nhé, cho dù tôi có chấp nhận em trai mình yêu con trai thì chắc gì gia đình ông tôi đồng ý và cho dù thế thì tôi chỉ chấp nhận người khác ngoài em anh ra

“ Rầm “ Bất thình lình anh Nam đập chiếc bàn kính nứt vỡ, mắt long lên sòng sọc tức giận biểu hiện sự phẫn nộ làm anh Phong run như cầy sấy vội vã lùi giật lại. Anh Nam ghét sát mặt mình vào Phong gằn từng chữ một như muốn gào vào mặt Phong thách đó:

- Nói-lại-thử-xem-nào! – Phong chỉ còn nước nhắm mắt sợ hãi, dùng uy ức hiếp người “ vô tội “ ( vạ ) là hành vi không nên nhưng cái tên Nam này sẽ không để yên cho bất kì kẻ nào dám nói những câu tương tự vậy nếu anh không lâm vào tình cảnh phải đi thương lượng với bên thông gia nhà em vợ. Không không cần nể mặt, tình nghĩa gì anh đã giải quyết cái tên ngỗ ngược này không biết trời đất gì ngay tại nhà riêng rồi.

Nhận thấy đối thủ đã biết mặt mình nên anh Nam khuyến mãi luôn một nụ cười ranh ma. Tiếp tục câu chuyện.

- Nói thế này thì cậu không tin nhưng em cậu là mối tình đầu tiên của Dương đấy – Có một người trợn mắt không tin thật – Tôi nhớ có một thời gian chúng nó chia tay nhau, em tôi đã khóc và sa sút cỡ nào, sém chút nữa nó đã bước vào thánh đường để kết hôn với vị hôn thê rồi. Nó đã làm mọi điều và thực sự mỗi tình kéo dài 3 năm là khoảng thời gian tuy không dài nhưng quá là xa xỉ đối với một người hoàn toàn chưa biết “ yêu “ là như thế nào? Là tôi. Tôi chưa bao giờ thấy thằng em mình gục ngã, yếu đuối lần nào nhưng chỉ bởi một lời chia tay mà em tôi đã kiệt quệ và khóc lóc chôn chặt nỗi đau trong lòng. Lúc đó, tôi mới biết, Dương – Nó yêu Long rất rất nhiều. Yêu đến phát điên ấy. Nói lời với cậu thôi thì chưa đủ, nhưng cậu cứ ngẫm nghĩ lại 3 tháng nó theo đuổi Long thuyết phục cậu, chạy ngược chạy xuôi, cơm nước không còn thời gian mà ăn, chỉ kịp uống một cốc trà đá bên vệ đường bẩn thỉu, rồi lại đến quán Bar mà uống rượu. Cứ thế thì làm gì người cứ ngày một hao mòn. Cậu thử đem hình ảnh ngày trước và bây giờ đem ra so sánh xem. Nếu tôi mà nó, tôi đã bỏ cuộc quoách từ đời nào rồi chứ chẳng dại mà cắm đầu vào đuổi theo những việc mà chẳng có kết quả gì cho tổn hại cho bản thân. Riêng nó thì chỉ cần đứng ra ngoài khối đứa tự nguyện dâng hiến, có nhiều đứa còn tốt hơn Long rất nhiều nhưng vì sao Dương lại không từ bỏ?

Phong cũng động lòng trước lời Nam nói. Đúng là vậy. Với tình trạng hiện giờ thì có vẻ như tên Nam đó không muốn bỡn cợt với Phong chút nào

- Vì đó là tình yêu.

Phong biết chứ. Anh bắt đầu bị lay động dữ dội

- À, theo tôi điều tra thì cậu đang mắc vào một số rắc rối về công việc và số tiền ra nước ngoài phẫu thuật tim cho Long. Vậy cậu nghĩ người thất nghiệp như cậu với tình trạng sức khỏe của Long hiện giờ thì tôi nghĩ cậu đang cố tình chạy đua với thời gian đấy. Hừm. Một kẻ thất nghiệp!

Nam đứng dậy chỉnh lại quần áo, và một nụ cười xỉa xói, mỉa mai càng khiến Phong tức điên lên và cái ý nghĩ cho hai đứa quay lại bỗng chốc tan biến bởi chính người xẩy dựng và dùng máy đập tan nó. Thằng anh khốn nạn này!!!!!!!!!!!!!!!!

- Nếu cậu thay đổi ý định, gọi cho tôi. Tôi sẽ trả toàn bộ chi phí phẫu thuật không cần phải đi đâu ngoài đất Hà Nội này và lời hơn nữa là cậu có một công việc ổn định... Ở công ty tôi – Một cái thẻ màu trắng được đặt xuống bàn.

- Anh làm tất cả điều này vì Dương? Chấp nhận lấy em tôi ra thách đố?

- Không! Là vì cả hai đứa. Nhưng tôi phải để cậu phải chấp nhận chuyện hai đứa cho đến khi tôi thấy rằng cậu không còn bằng mặt nhưng không bằng lòng nữa. Thì mọi chuyện đều ổn thôi!

Nam đút tay thong thả bước đi không thèm chào lấy một câu lại như thêm dầu vào lưuả, anh Phong lại càng điên máu. “ Cái tên hách dịch Trịnh Sâm. Đã thế thì đừng hòng mơ tưởng đến việc đấy. Tức không để đâu cho hết “

- Em chẳng hiểu việc gì xảy ra nữa anh ạ. Tự dưng mọi chuyện đang trên đà lắng lại thì hôm nay bỗng nhiên anh Phong nổi khùng lên và mắng cho em một trận bảo anh không cần phải nhờ vả tới anh Nam đến đây “ nói chuyện “ làm gì đâu chỉ tổ tốn công vô ích thôi.

Hắn lập tức nhăn nhó mặt mày khi nghe từ “ Anh Nam tới “. Điều này như cú đánh chí mạng mà bạn không ngờ, nhất là với người thân mình. Cảm giác mình đang xây dựng một việc mình mong muốn bỗng bị ai đó đạp đổ làm hắn nóng giận. Gật gù qua loa, hắn nói.

- Thôi! Anh biết rồi. Hôm nay anh có việc. Em ngủ sớm đi, nhé!? Anh phải đi có việc.
- Ơ... Anh nhớ cẩn thận đó! – Nó chỉ kịp gọi với theo vậy và cố ngẫm nghĩ lại chắc chắn trong lời nói của mình có vấn đề gì thì Dương mới trở nên gấp gáp vậy chứ.

- Chết rồi! – Nó hốt hoảng muốn báo cho anh Nam trước sự việc nhưng nó bất chợt nhớ rằng mình chẳng còn gì ngoài những cuốn sách và căn phòng lạnh lẽo cả. Đành bất lực chờ đợi.

Cánh cửa phòng làm việc bất mở một cách đáng thương, hắn hầm hực bước vào tiến đến bàn làm việc trước cái nhìn khinh miệt với hành động của Dương.

- Mày không nên dập mạnh vậy đâu. Cánh cửa đó vô tội.

- Nó vô tội nhưng anh thì không.

- Huh? – Nam nhướng lông mày, mặt tỉnh bơ có vẻ chẳng để ý gì đến sự có mặt hay giận dữ trong lời nói của thằng em cả. Thản nhiên rút đống tài liệu bị hắn tì lên đến nhàu nhó.

- Anh đã đến gặp anh Phong?

- Liên quan đến mày cả thôi.

- Ai khiến anh đến chứ. Anh Phong rất tức giận, anh chỉ là kẻ phá hoại người khác là giỏi thôi.

- Vậy sao? – Anh Nam im lìm chẳng nói gì nữa, công việc cũng ngừng lại nhìn đứa em rồi gật đầu - Ừ! Được rồi! Mày có thể về đi. Muốn làm gì thì làm. Tao không làm kì đà cản mũi nữa.

Tuy chất giọng ồm ồm quen thuộc vẫn được cất tiếng nhưng anh không giấu nổi thất vọng và buồn rầu trong lời nói. Anh chỉ muốn tốt cho thằng em nhưng có vẻ nó cũng chưa hiểu gì về cuộc đối thoại thì phải.

- Vậy anh đã nói gì với anh Phong?

- Tao chẳng bảo gì ngoài việc căn dặn cậu ta bỏ thói ngang bướng, chấp nhận cho cả hai, và còn tạo điều kiện giúp Long phẫu thuật và việc làm cho cậu ta. Đúng là làm ơn mắc oắn mà – Nụ cười nham hiểm độc quyền của họ Trần Đặng, trong đầu Nam bắt đầu rấy lên mấy cái ý định dạy cho cái tên Phong đó một trận ra trò mới được. Dám động đến em ta lại còn khiến ta bị đổ oan vậy cũng xứng đáng đổi lấy một trò chơi lắm chứ. Nam cười khẩy.

Dương nhíu mày nửa tin nửa ngờ. Nhưng rồi hắn cũng đánh thườn thườn tiếng thở dài, liếm môi rồi lại cắn, băn khoăn nhìn anh:

- Em xin lỗi. Đáng nhẽ em không nên nói vậy với anh. Thực sự anh Phong rất khó tính, đây là thử thách để em chứng tỏ tình yêu và năng lực vượt khó của mình ở trường đời. Em không muốn bất kì ai nhúng tay vào việc này. Là anh lại càng không. Vậy nên... Thôi! Bỏ qua chuyện này đi nhé. Em về đây.

Hắn bỏ đi một mạch không quên vẫy tay chào tạm biệt. Nam nheo mắt, rồi hầm hực sát khí, nghiến răng lẩm bẩm: “ Bỏ qua ư? Mày quá dễ dãi đó em trai “

- Sao em run vậy?

- Tổng kết học kì I, năm lớp 12, em nhất định phải học sinh giỏi lần này. Huhuhuhuhu. Ngày trước bây giờ đều học cùng anh Phong em bị áp lực đè đầu cưỡi cổ không sao thoát được không khí nặng nề trong nhà suốt mấy tháng liền không còn hơi đâu mà thở, học hành có vẻ yếu đi. Em lo quá. Huhuhuhuhuhuhuhuhu

- Em cứ yên tâm với trình độ của em thì không xuất sắc cũng học sinh giỏi thôi. Anh học sinh tiên tiến 3 năm liền mà có vấn đề gì đâu.

- Chỉ tại cái thói lười học không chịu tập trung trong giờ bảo sao cố gắng được. Đồ ngốc này – Nó trách yêu hắn bằng cái cóc một cái giữa trán, than vờ đau đớn, nhân cơ hội hiếm hoi, hắn ôm chầm lấy nó và hôn cho phát vào môi mà quên mất ánh mắt hậm hực của đám bạn.

- Này này! Tôn trọng mọi người xung quoanh tí đi. Làm gì mà nơi nào cũng hôn hít tự nhiên như nhà mình vậy

- Trời ạ ông tướng Minh ngốc vậy! Đương nhiên hơn 3 tháng làm sao thỏa mãn hết khát khao được gần nhau của hai đứa này. Tối không được, chỉ được ở cạnh nhau có hơn 5 tiếng đồng hồ ít nhất chúng phải tận dụng thời cơ này để “ làm việc “ chứ.

- He he he! Tụi mày đáng yêu thật.

- Tất nhiên! Vợ chồng tao là đẹp đôi nhất trường nhà – Dương kéo nó vào lòng, tay ôm qua eo, kèm theo là nụ hôn “ chụt “ ngọt ngào trên môi. Thật dễ thương làm sao.

- Chấm dứt mọi chuyện ở đây được rồi! Có kết quả của học kì I rồi đây.

Tất cả đều im lặng trở về chỗ cũ hồi hộp chờ đợi kết quả. Thầy vẫn trưng nụ cười thường ngày.

- Như cũ, lớp 11, ai cuộc học kì thế nào thì tất cả đều như vậy. Nhưng riêng Long, số điểm lần này của em xuống dốc rất nhiều, điểm tổng kết của em chỉ được 8, 1. Em nên cố gắng hơn.

- Dạ vâng ạ! – Nó buồn rười rượi quay qua nhìn hắn, hắn chỉ cười nhẹ rồi kéo người nó dụa vào mình mà hết vỗ rồi lại xoa đầu an ủi.

- Thôi! Không sao đâu! Học tài thi phận mà. Em cố gắng lên. Chúng ta cùng nhau vượt qua chướng ngại vật này. Ông trời sẽ không ohụ lòng mong mỏi của ai đâu mà

- Thôi! Sến chảy dãi mày ơi. Tụi nó bắt đầu lên cơn kìa

- Này! Sao bọn tao cứ cần có khoảng thời gian riêng thì lại thấy bản mặt chúng mày thò vào là sao nhỉ?

- Ủa? Sao lại dùng từ “ thò “, chẳng lịch sự chút nào cứ như tụi tao là kẻ chọc gậy bánh xe không bằng.

- Thì rõ ràng mày luôn là kẻ như vậy mà. Ặc ặc đừng bóp cổ tao ặc ặc

- Xin lỗi! Anh cần tìm ai?

- Chào thầy! Cho tôi gặp em Long một tí!

- Dạ... à... Vâng, Long ơi, có người tìm em này... – Ông thầy đưa ánh mắt cảnh giác về phía cửa ra vào, vì nó ngồi ở tổ một ngay cạnh cửa ra vào nên phải rướn người mới có thể nhìn thấy người đó. Trước khi bắt kịp hành động thì anh Phong đã bước vào và đảo mắt quoanh lớp để tìm đứa em. Và đôi mắt anh trợn tròn khi nhìn cảnh tượng bây giờ. Mặt anh tím tái lại, đôi môi mấp máy khiến chính Dương cũng thấp thỏm lo lắng:

- Mày... Nó... Sao nó cũng ở đây hả?

- Anh... Tại sao anh đến đây? Anh đến làm gì? Đi ra ngoài này nói chuyện – nó vội vã đứng dậy và kéo tay anh Phong đi nhưng bị anh xô ngã khiến cả người nó đập mạnh vào bàn. Nó “ A “ một tiếng đau đớn và ôm ngực nhăn nhó, nằm sõng soài trên đất. Dương hốt hoảng nâng người nó lên, dùng đôi mắt tức giận lẫn khiển trách móc anh Phong:

- ANH LÀM GÌ VẬY HẢ?

- CHÍNH TAO HỎI MÀY CÂU ĐÓ MỚI ĐÚNG – Nói dứt câu, anh đã gạt Dương sang bên, lạnh lùng đỡ nó đứng dậy, bỏ về và để lại một câu khiến ai cũng tức đến nghẹn thở

- Từ giờ trở đi, Long sẽ không học ở đây nữa

Loading disqus...