Ngày mai Trang 72

- Long ơi! Long!

Nó chạy đến bên cửa sổ, thấy Dương đang đứng lấp ló ở dưới đó. Cũng may là phòng nó với đường ngõ không cách xa nhau là mấy nên chỉ cần nói nhỏ tí cũng đủ nghe thấy, miễn là không đến tai anh Phong.

- Dương! Anh Dương! Em đây

Nhìn thân xác tiều tụy của nó. Cơn máu nóng giận nổi lên trong hắn. Hắn lại trách móc mình. Hắn ghét bản thân mình. Vì đứa nào mà nó thành ra như vậy cơ chứ. “ Mày là đồ khốn Dương à “

- Em đã ăn gì chưa?

Nó gật đầu. Đưa ánh mắt hỏi lại:” Còn anh? “

- Anh chưa ăn. Tắm xong thì anh đi đến luôn. Nhưng phải chờ đến khi mọi người đi ngủ hết đã.

- Thế sao trong cái thời gian đó anh không đi ăn hả? Vậy anh ngồi ở đâu – Nó hỏi với vẻ mặt pha lẫn chất giọng giận dỗi, không thích. Hắn chỉ cười cười gãi tai gãi đầu trả lời.

- Anh ngồi ở quán trà đá. Uống thôi cũng đủ no căng bụng rồi.

- Thật ngốc! Đến giờ ăn người ta phải ăn cơm chứ ai đi uống trà đá – Nó bật cười, nhưng nghĩ đến sức khỏe của hắn lại chẳng thế nào cười nổi nữa. Nó im lặng, Dương cũng vậy.

- Anh à, bây giờ em chẳng còn cái gì để liên lạc với anh được nữa – Nhớ lại những hành động của anh Phong đối với mình mà nó không thể chịu nổi. Được thôi, dù gì nó cũng chẳng cần nữa.

Hắn không đáp lại. Chỉ đưa mắt ngắm nhìn người yêu mình đang buồn rầu cúi gầm mặt xuống.

- Em khóc phải không?

Nó giật mình. Tròn mắt nhìn Dương rồi phủ nhận.

- Đâu có đâu. Khóc khi nào nào

- Anh làm em khóc ư?

- Không! Chỉ là... Em...

- Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Em yên tâm. Anh đã vuột mất em 1 lần rồi, lần này anh phải nắm chặt tay em cho dù em có định chạy trốn hay bất kì ai định mang em của anh đi. Anh-sẽ-không-tha-cho-kẻ-đó!

- Không! Dương này... Dù không được nghe tiếng anh nói từng phút từng giây nhưng chỉ cần được nhìn thấy anh như hiện tại, được nói chuyện với anh, là em vui lắm rồi. Đó... có lẽ cũng là ước nguyện cuối của...

- CÁI GÌ MÀ ƯỚC NGUYỆN CUỐI CHỨ? – Mất bình tĩnh khi một ai đó bạn rất yêu thương nói rằng họ không còn cơ hội để làm điều họ muốn nữa. Và Dương cũng như vậy, hắn đã không kìm chế nổi bản thân, đã lỡ vọt tiếng lớn ra ngoài rồi sau đó hắn nín nhìn nó đang tròn mắt.

- Anh... xin lỗi... Anh... không chịu nổi...khi em nói vậy. Thực sự, nếu có ai đó nói với em những điều đó, em sẽ cảm thấy mình vừa đánh mất cái gì và thật tội lỗi khi mình phải là người tiếp nhân nó. Anh sẽ không để em nói ra những lời đó một lần nữa. Anh không dám đối diện với việc này. Dù có bỏ ra hàng tỉ, châu báu ngọc ngà gì anh cũng nhất định đưa em trở về bên anh. Vì vậy, xin em, đừng nói những lời đại loại vậy một lần nữa được không? Anh chết mất.

Nó ngập ngừng, gật đầu chậm rãi. Đúng là nó sai thật. Chưa gì đã nói những lời đó thì có vẻ quá... nhẫn tâm với Dương. Tất nhiên, nó chưa bao giờ chịu cảnh mất mát một ai nhưng bị rời bỏ thì đã từng bởi chính hai người thân máu mủ sinh thành ra mình. Thế nên, nó rất sợ mỗi khi bị ai ruồng rẫy. Nếu có thể nó sẽ tự tách bản thân ra khỏi họ, chí ít là nó sẽ không đau khổ nữa.

- Em xin lỗi... Em... Từ nay, không bao giờ... nói vậy nữa đâu.... Em hứa đấy

- Thôi nào! Bé ngoan! Em đừng khóc. Em khóc, anh cũng khóc theo rồi này. Ngoan, anh hứa lần sau sẽ không nóng giận như vậy nữa đâu. Anh xin lỗi em....

Hắn dỗ ngọt như kiểu dỗ bé Hoàng khóc làm nó bật cười khi nhớ đến những ngày tháng bên nhau có cả bé Hoàng nữa chứ. Tại sao lúc đó nó không nhận ra tình cảm thật của mình để trân trọng những giây phút ngàn vàng đó để giờ chỉ còn là hồi ức mãi chẳng thể trở về.

Dương cả nó nói chuyện với nhau tầm hơn 3 giờ sáng thì nó bắt hắn đi về. Hắn cũng đồng ý vì nó cũng cần ngủ để lấy sức. Ra đi trong sự nuối tiếc, hắn vẫn còn cố gắng bồi thêm câu.

- Ngày mai anh lại tới! Chúc em ngủ ngon! – Một nụ hôn gió cũng đủ làm nó ấm lòng. Nó cũng gửi lại một nụ hôn gió. Hắn mỉm cười, ngồi trên xe vẫn còn cố ngoái đầu lại nhìn nó. Nó thở dài, nhún vai rồi đóng cửa sổ lại.

- Ăn đi!

- Mày cứ để đấy cho tao – Lườm thằng bạn từ thời nối khố của mình, nó vùng vằng ngồi lên giường. Ôm cái gối ghì vào lòng, nó nghiến răng biểu tình sự không hoan nghênh bản mặt Minh.

- Thôi! ĐỪNG CÓ NHÌN TAO BẰNG CON MẮT ẤY NỮA VÀ ĂN ĐI!

Minh nhảy vồ lên giường, kèm chặt tay nó và kêu Vũ bóp miệng đút cho nó ăn. Nó giãy giụa không được nên đành để chúng nó “ hành hạ “.

- Tụi mày...

- NUỐT!

Minh cố chấp ra lệnh. Thằng bạn đúng là đã trở nên dữ dằn. Nó ấm ức nuốt nốt phần cơm của mình.

- Tao bảo rồi mày không hiểu hả? Tao cũng đã nói với anh Phong nhưng anh bỏ ngoài tai những lời tao nói. Nếu còn thêm vài câu nữa, có khi còn cấm túc mày giao tiếp với mọi người xung quoanh luôn chứ không phải một mình tao. Vì vậy, hãy cứ bình tĩnh rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

- Nhưng anh ý làm vậy mày bảo tao có bình tĩnh được không? Tao thật sự thấy đây là một nhà tù chứ không phải là một căn nhà nữa. Lần đầu tiên trong đời tao thấy chỉ muốn chống trả lại mọi thứ. Không còn tin tưởng ai trừ Dương ra. Tao biết anh làm vậy là có ý tốt với ta nhưng tao thật sự ghê tởm những điều đó.

- Tao biết mà. Rồi mày cũng sớm vượt qua thôi. Vấn đề là kiên nhẫn và đấu tranh. Còn nữa, có vẻ thằng Dương vẫn còn bị cấm vận ở ngoài đường. Vả lại, Một tháng trôi qua mà nó vẫn chăm chỉ đến nhà mày rồi thuyết phục và bị anh mày đánh cho bầm dập mà không chống trả, lại còn bị xỉ vả nhục hạ vậy thì với người khác đã bỏ cuộc rồi đấy. Khổ thân cho Dương! Chịp!

- Mày bảo như vậy làm sao tao không bức xúc hả? Thật là... Tao đã bảo Dương không cần đến rồi mà Dương vẫn cứ đến. Mặt mũi tím bầm ra. Thật đáng ghét! Có anh trai người yêu nào đi đối xử với người yêu của em mình vậy không cơ chứ?... Vậy... giờ Dương vẫn còn ở dưới đấy à.

- Nhìn ra cửa sổ thì biết! – Minh hất hàm, nó nhíu mày lo lắng rồi vọt nhanh ra khỏi giường. Ở dưới là hắn đang đứng chịu trận, anh Phong toàn lên tiếng chỉ trích, chê trách hắn bằng những từ ngữ nặng nề nhất hết khả năng mình. Rồi lặng lẽ đi vào nhà sau khi tỏ một thái độ bực dọc và đóng rầm cửa vào trước mặt hắn. Nó ấm ức thay hắn khi cái bản ngốc nghếch kia gãi đầu gãi tai ngẩng lên cười một cách ngô nghê mà càng làm nó thêm đau lòng.

- Em đã ăn trưa chưa? – Lại còn thản nhiên hỏi một câu như vậy nữa, lần nào đến đây cũng bị chửi thậm tệ hình như đã thành một điều quen thuộc với hắn. Và cũng như mọi lần, chẳng thèm trả lời nó giận dỗi bỏ vào trong mà những tức giận thì không biết xả đi đâu. Bị ngăn cách với thế giới bên ngoài đã hơn một tháng rồi mà chuyện chúng nó vấn chưa xi nhê, chưa có động tĩnh khi chiến tranh lạnh giữa hai anh em vẫn còn tồn tại. Hòa khí trong gia đình bỗng nặng nề. Thậm chí với cái tính tình của anh Phong thì lúc nào mở mồm cũng cằn nhằn rằng mình có một thằng em thật tồi tệ, lạc loài. Nếu là nó của ngày xưa thì một từ cũng chẳng dám hé răng mà cãi lại nhưng vì tình yêu thay đổi con người, nó biết mình cần phải tự lực đấu tranh bảo vệ cái đúng nên giằng co chẳng được ích lợi gì. Việc bệnh tình nó càng ngày càng nặng cũng khiến anh bồn chồn trong lòng. Kêu bác sĩ đến nhà khám thì nhất định nó đuổi ra ngoài, tự hành hạ bản thân mình. Anh Phong đã có những đêm suy nghĩ có nên để cho hai đứa quay lại. Thứ 1 anh cũng sợ hãi về cái độ cứng đầu, mặt dày, dai dẳng, ý chí lớn của hắn. Thứ 2 là đứa em anh nếu cứ bận tâm lo mấy chuyện này sẽ tổn hại đến sức khỏe đang dần giảm sút của mình. Mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đấy nếu không có chuyện gì trong cuộc cãi vã thường ngày ra trò của hai anh em, lúc đó đầu óc nó quá mù quáng không nhận biết được người đứng trước là anh mình, và địa vị của mình đối với người khác:

- THÀ RẰNG TÔI CHẾT ĐI CÒN HƠN SỐNG CÙNG ANH!

“ Bốp “ “ Bốp “. Anh Phong tức giận tát liên tiếp hai cái vào mỗi bên má, đầu óc nó choáng váng, thân người nó gục xuống vô thức, nằm trên sàn nhà, nó biết ánh mắt nảy lửa của anh đang chiếu vào người mình khi chiếc gáy đỏ ửng. Nó mím chhặt môi kiềm lại cơn đau, cố không bật ra tiếng kêu. Nhận thấy tiếng gót chân đã đi xa, cánh cửa đóng rầm giận dữ, nó nằm ngửa trên sàn nhà rên rỉ. Cơn đau lại tiếp tục giằng xé nó.

- Hhuhuhuhuhuhuh Hức... Hức.... Dương....Dương.....Anh...ơi.....Em đau....Em đau quá... Em đau quá.... huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu

Nó không còn sức mà gào lên cho người ở dưới kia nghe thấy, mà nó cũng chẳng muốn hắn phải lo cho mình nữa. Quá đủ rồi.

“ Rầm “ Cánh cửa lại bật mở và tiếp đó là tiếng đổ vỡ rất lớn. Tiếng gọi lớn:” bác sĩ “, “ bác sĩ “.

Anh Phong gào lên thật to trong sự gấp gáp, anh chỉ mới xuống nhà lấy nước lên cho nó rồi sẽ tiễn ông bác sĩ về trong vô sự vì bệnh nhân không muốn khám. Thật may quá! Vị bác sĩ đó giúp anh đỡ nó lên giường, bắt đầu lấy dụng cụ làm việc.

Lau mồ hôi đượm trên trán em, anh Phong nắm chặt lấy bàn tay nó, trong cơn mê sảng, nó lắp bắp gọi tên hắn càng làm anh Phong muốn đau hơn.

- Đau...Đau...quá....Em...đau...quá...Dương ơi.... E...Em khó thở....Dương ơi... Cứu em với...Em sợ lắm... Đừng rời xa em... Dương ơi... Dương.... Dương

Gật đầu tiễn bác sĩ đi về. Anh vẫn không quên một cái hẹn ngày hôm sau. Nụ cười lập tức dập tắt khi khuôn mặt Dương hiện diện.

- Tại sao mày chưa về?

- Tại sao em phải về trong khi người yêu em đang nằm đó và chống trọi với căn bệnh một mình mà em chẳng thể giúp được. Ngoài việc trông chờ, em còn biết làm gì hơn – Hắn có lẽ do quá xúc động nên nước mắt rơi và những dòng đỏ trong mắt hiện rõ biểu lộ vẻ không đồng tình với việc anh làm khiến anh Phong lùi lại giữ khoảng cách với con-sư-tử-khi-tức-giận

- Em biết Long đã cầu xin anh, em cũng đã cầu xin anh như thế nào. Hạ thấp bản thân, không để cái lòng tự ái, danh dự bản thân đánh gục, chấp nhận chịu đựng khi anh lăng mạ về tình yêu tụi em. Tại sao em van nài anh mở cửa để em có thể vào cùng Long trong lúc em ấy cần em nhất. Tại sao ANH LẠI KHÔNG MỞ HẢ?
Đúng là anh có nghe thấy nhưng việc làm lơ là điều tất yếu anh phải thực hiện trong lúc đó

- Nếu không chịu đựng được thì mày bỏ cuộc đi. Hình như mày không hiểu được tiếng người nói phải không.

- Em đã nói với anh rồi. EM-KHÔNG-BAO-GIỜ-BỎ-CUỘC!

- Được! Để tao xem mày có thể chịu đựng trong bao lâu với cái đồ công tử bột nhà mày. Xin lỗi, nhưng tao có ý tốt giúp cả hai đứa mày nhưng chẳng đứa nào chịu hiểu cả. Chúng mày là một lũ ngu.

- Đúng vậy! Nhưng tụi em là ngu mờ vì tình yêu, mù quoáng vì nó. Vậy anh thử nói xem, tìm kiếm một tình yêu chân thực suốt 17 năm phải miệt mài, mệt mỏi cỡ nào? 3 năm yêu nhau là khoảng thời gian không dễ dàng gì xây dựng được hạnh phúc. Bọn em đã làm được điều đó. Bọn em có nhau. Bên nhau. Tại sao anh không chịu mở mắt ra mà nhìn vào thực tế đi? Rằng hai tụi em yêu nhau. Yêu lắm. Yêu nhiều anh biết không? Tại sao anh lại ngăn cách nó. Anh biết em và Long đã khó khăn cỡ nào để tiếp tục được cuộc tình này. Sao lại là anh? Người thân yêu nhất của Long và là người Long một mực kính trọng thì phút chốc lại quay sang và trả lại cho em ấy một cú đòn đau đớn. Anh có thực là một người anh không.

- Chính vì tao là anh nó, nên tao phải ngăn cản cái điều ngu ngốc này. Mày hiểu chưa? Và tao cũng nói luôn TAO-SẼ-KHÔNG-BAO-GIỜ-CHẤP-NHẬN mày. Thôi ngay những câu hỏi “ tại sao “ cứ làm như tao là chúa mà giải đáp được hết và lại là người có tội lớn nhất chỗ này vậy. Muốn nói người khác thì xem lại mình đi. Đồ ranh con!

Mang vào nhà với con bực dọc trong người, anh Phong khẩy hết bát đũa trên bàn bếp xuống kèm theo là tiếng hét vang trời:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Hắn sững sờ, con mắt bất thần hướng về phía cửa sổ phòng. Người yêu hắn đang nằm trong đó, trong cơn mê sảng, trái tim bị dày vò, sức khỏe kiệt quệ, chẳng còn sức sống nữa. Dương chỉ còn trông cậy vào màn đêm buông xuống để thấy nó cười nói với mình. Chẳng còn cách nào để tiếp cận với nó cả.

Ngồi bệt xuống đường, hắn như người mất hồn ngước lên nhìn bầu trời cao.

- Ngày mai là đi học rồi đó Long!

- Em biết. Anh Phong nói rằng anh sẽ kiểm soát em cả lúc đi lẫn lúc về. Như vậy em sẽ không thể đi chơi cùng anh nữa rồi. Híc híc

- Thôi! Đừng khóc nữa! Sao em ngốc thế? Chúng ta còn thời gian ở trong trường nữa cơ mà.

- Biết là vậy. Nhưng trường không có không gian riêng dành cho tụi mình. Nếu như nhà trường phát hiện, rất có thể bị đình chỉ hoặc anh Phong biết, lúc đó... Em không biết phải làm gì hết..

- Cây cổ thụ. Em nhớ? Nơi đó, rất ít ai biết được. Chúng ta có thể đến đó gặp nhau mà. Hơn nữa, tốt nhất anh nên đến sớm hơn thường ngày để không đụng chạm gì đến anh Phong.

- Vâng! Em mệt mỏi quá. Cãi nhau với anh Phong miết. Em thấy người như bị vắt kiệt sức lực rồi.

- Em đừng ngang bướng cãi anh Phong nữa. Được không?

- Nhưng anh ý...

- Anh biết! Nhưng đó là vì anh Phong quá thương em thôi. Em cũng nên đặt mình vào vị trí của anh ý thử xem. Khi biết một người thân của mình yêu một người cùng giới, là người dễ dãi nhất cũng không thể tin được. Chứ đừng nói đến là anh Phong. Em phải thật bình tĩnh. Hãy để đầu óc mình minh mẫn, nói chuyện thẳng thắn với anh Phong. Đó cũng là một cách tốt. Nghe anh, đừng cãi nhau với anh Phong nữa. Dù gì cũng là anh mình mà, em là em trai. Phải không? Ngoan! Hãy cứ chăm sóc bản thân đi. Anh sẽ nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Một mình anh làm được mà. Em chỉ cần tập trung vào việc chữa bệnh để mau mau khỏe cùng đi chơi với anh nữa chứ. Nhé?!

Hắn mỉm cười tươi rói, coi bộ mặt thật giả tạo khi giỗ giành trẻ con lại khác. Nhưng mỗi khi quay bước đi về chiếc mặt nạ lại vỡ tan tành, đôi mắt trũng buồn nhỏ lệ. Lết cái thân xác tàn tạ của mình vào một quán Bar, uống cho thật say, khóc cho thật thảm rồi bấm số gọi lần lượt những tên bạn thân để kể lể cuộc tình bi đát này. Hắn khóc như chưa bao giờ được khóc. Hắn đau, nó cũng đau. Rồi lại lầm lũi bỏ đi trong tình trang mặt mũi phừng phừng đỏ rực, ai đi qua cũng phải ngước nhìn vì cảm giác thật nóng nực vây bu lấy mình.

Loading disqus...