Ngày mai Trang 71

- Em chào an...

Bốp! Hắn thấy mắt mình nổ đom đóm. Tất cả mọi thứ chao đảo không xác định. Ôm chỗ rát trên da mặt, hắn lấy lại bình tĩnh, trấn an bản thân để trở về thực tại.

- Anh làm gì vậy? Sao anh làm thế với bạn em? – Nó tức giận lớn tiếng thì cũng chỉ nhận được 1 câu trả lời còn cay đắng, oan nghiệt và mạnh hơn cái tát lúc nãy dành cho hắn.

Nó choáng váng suýt gục ngã thì hắn nhanh tay đỡ nó. Ngay lập tức, hắn nhận thêm một cái tát kêu Bốp khiến một bên của hắn đỏ lừ, hai dấu tay khác nhau. Không kìm nổi cơn tức giận, nó liền đẩy anh mình ra, thậm chí là còn gào lên như muốn cho cả làng cả xóm biết.

- Em cấm anh không được đụng vao cậu ấy nghe chưa? Nếu như anh định làm gì khiến cậu ấy đau em liều chết với anh.

- Mày... Thằng mất dạy... Nó là bạn hay là bạn trai mày hả? – Phong nãy giờ quá mất bình tĩnh để tin vào sự thật này. Anh không ngờ để thằng em mình ở lại Việt Nam là một sai lầm lớn và đã gián tiếp biến nó thành một đứa dám bật lại cả người anh nó luôn tôn kính, và còn lệch lạc về giới tính nữa chứ.

- Đã là người yêu của nhau thì em bảo vệ anh ấy là sai hả? Em nhắc lại một lần nữa, nếu anh còn dám đụng vào một sợi tóc của anh ấy: Em-sẽ-liều-mạng-với-anh

Nó trợn trừng mắt cảnh cáo, hất hàm và nhướng lông mày thách thức, hàm răng nghiến chặt vào nhau ken két. Hành động của nó phải nói là rất hỗn láo, mất dạy, xấc xược. Lại càng đổ thêm dầu vào lửa, anh Phong lại điên máu hơn gấp bội nhưng có vẻ thằng em lần này nói rất chắc chắn, có khi nó làm thật, hơn nữa anh cũng không muốn gây mất trật tự trong ngõ, hơn nữa về sức khỏe không nên để nó xúc động quá.

Nén cơn giận vào trong lòng, anh chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó ủn vào trong sân, lập tức đi sau kéo hành lí vào, quay người và khóa cửa lại. Nó lẫn Dương đều kinh ngạc về, nó đẩy Phong sang bên chạy lại bênh cánh cửa mở khóa. Nhưng không có chìa thì sao mở được. Nó với tay ra nắm lấy tay hắn nhưng liền bị anh Phong giật lại và đẩy vào nhà mặc cho nó gào thét, van nài, hay khóc lóc cỡ nào. Phong lạnh lùng chưa từng thấy. Trước khi vào nhà, anh cũng không quên ban cho Dương một cái nhìn cảnh cáo đầy những mày đỏ của đường gân.

- Chấm dứt ngay! Nếu không đừng trách tao.

Hắn thẫn thờ đứng im không thể cử động được. Dù ở ngoài nhưng hắn vẫn nghe rõ mồn một tiếng đập vỡ, xô đẩy, cãi vã gay gắt ở bên trong, tiếng cửa đập ruỳnh ruỳnh như anh Phong đang cố ngăn nó ra ngoài, và những tiếng tát chát chúa cả tiếng kêu đau đớn mà nó phải gánh chịu.

Từ trước đến giờ, hắn luôn biết nó là đứa em ngoan sẽ chẳng bao giờ cãi giả anh mình. Trong mắt hay lí trí, nó chỉ biết gật dạ vâng răm rắp nghe lời Phong mà chưa cãi giả lần nào. Một cũng anh Phong, hai cũng anh Phong, ba cũng anh Phong,... Đơn giản, anh Phong và bé Ly là những người thân duy nhất quan tâm đến nó ở trên đất Hà Nội này.

Hắn cảm thấy mình có lỗi ghê gớm. Hay vì do hắn mà tình cảm anh em họ trở nên rạn nứt. Nó dám thốt ra những lời cay nghiệt với anh mình vậy để bảo che cho hắn. Đây ắt hẳn không phải người em mà anh Phong yêu thương rồi. Cái lí do chính đáng để biện hộ cho nó... Chỉ là hắn.

Hắn đúng là của nợ mà. Tại sao, hắn lại đẩy nó vào con đường tội lỗi sai trái vậy? Rồi cả hai đứa cùng chìm trong bao giấc mơ của tuổi trẻ mới ngọt ngào, nhẹ như lông hồng, giờ dường như chỉ còn là cơn gió thoảng qua trong giấc mơ ta cảm nhận được. Hắn đã biến nó thành con người gì thế này?

Yêu, rồi bỏ, quay lại, hết lần này lại đến lần khác. Phải chăng chuyện này chưa từng xảy ra thì hay biết mấy?

Mọi việc, hắn đều nghĩ chỉ cần có tiền là giải quyết được vấn đề. Nhưng hiện tại hắn biết phải làm sao, để xí xóa và nhắm mắt qua tay việc này, hắn chẳng đủ khả năng thậm chí là không thể, không dám, không muốn.

Nắm chặt lấy trái tim bị rỉ máu, hắn bật khóc xót xa.

- Long! Long! Long! Tỉnh lại đi.

Thân người hắn như muộn rụng rời khi tiếng gào khản đặc của anh Phong sau một trận cãi vã. Hắn túa mồ hôi mồ kê nhễ nhại, sự sợ hãi bao trùm lấy hắn.

Hắn bấm chuông, cố gắng gọi thật to tên nó, gọi anh Phong mong anh có thể ra mở cửa để hắn vào đưa nó đi bệnh viện nhưng công sức hắn bỏ ra là vô dụng. Anh Phong là người đã nói là làm đến cùng. Sẽ phản đối kịch liệt về chuyện hai đứa. Anh sẽ chẳng mở dù hắn có phá cửa, gào thét, văng tục hay phá hoại cái chuông cửa đáng thương kia cũng chả hà hấn gì đến anh.

Quặn lòng vì bệnh tình bộc phát của người yêu. Hắn đấm thật mạnh vào chiếc cửa sắt và hét uất ức. Nước mắt hắn không rơi. Nhưng sao hắn cảm thấy khuôn mắt ướt đẫm. Mưa. Cơn mưa mùa hè. Hắn ngước lên nhìn bầu trời buồn rầu.

Hắn cứ đứng đấy. Chẳng để làm gì. Ngước lên. Than thở với ông trời? Hay trách móc?.

Không thể cảm nhận được con đau thể xác nếu cứ đứng dưới mưa ngước lên hàng giờ. Hắn chỉ còn biết nhắm chặt mắt, đứng im lặng dưới mưa. Căn chặt răng khi những giọt nước lạnh, buốt, xót rơi vào mặt, vào đôi mắt đỏ lừ.

Ngồi xuống trước cửa nhà nó, hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng mưa lộp bộp. Không gian im ắng. Tất cả đèn đường, đèn nhà đều đã tắt. Chỉ còn mỗi mình hắn ngập chìm trong bống tối.

Sáng sớm, anh Phong vẫn còn tức giận rất nhiều về việc thằng em nên anh quyết định sẽ nhốt nó trong phòng cho đến khi bước vào năm học. Ngó ra ngoài cửa sổ, đã hơn 10h, anh cố gắng lẫn tránh bóng hình kia, khẽ nhíu mày khó chịu khi vẫn còn lập lờ cái-vật-đáng-ghét kia ở ngoài cổng.

Thở dài. Không còn cách nào rồi. Phải mặt đối mặt với hắn thôi cũng khiến anh khó chịu. Nhưng anh cần ra ngoài để mua thức ăn, và 1 số đồ dùng cần thiết. kể từ bây giờ, anh sẽ chính thức ở lại Việt Nam và cai quản thằng em mình cho ra người. Quyết không để nó rơi vào tình trạng lạc giới vậy được.

- Anh Phong!
Sau 1 đêm thôi, mà đôi môi khô khốc, làn da nhợt nhạt hẳn, đầu tóc rũ rươi, quần áo lêch thếch. Hẳn là hắn đã có một đêm dài. Điều đó không làm anh Phong động lòng mà thực sự lại rất ấm ức vì cái thói ương ngạnh của hắn.

- Về ngay đi! Tôi sẽ không để em mình trở thành một thằng bệnh hoạn trong mắt mọi người đâu.

- Anh... Anh là một người anh thương yêu em mình. Ít ra anh phải hiểu tình cảm của tụi em đều là chân thật. Em chưa bao giờ nghĩ ai ngoài Long cả. Em xin anh hãy chấp nhận tình cảm của em – Hắn bật dậy thật nhanh khi nghe tiếng nói của anh Phong đứng cạnh mình. Vội vã lắc đầu từ chối.

- Mạnh mồm quá nhỉ cậu nhóc – Anh phong cười khinh bỉ, rồi đưa mắt nhìn từ đầu đến chân hắn – Chính vì thương nó nên tôi mới làm vậy. Cậu cũng có gia đình phải không? Sao cậu không nghĩ đến bố mẹ mình ấy, họ có vui vẻ gì khi cậu là tên biến thái thế không hả? Mà nếu như cái đầu cậu không thông minh lên được tí nào thì tôi nghĩ cậu cũng phải nghĩ đến gia đình tôi chút chứ. Vậy mà còn bảo thương yêu. Nực cười – Kết thúc bằng một nụ cười nửa vời, anh Phong khóa trái cửa rồi bỏ đi một mạch mặc hắn đứng thơ thẩn và tuyệt vọng cỡ nào.

- Dương! Dương ơi! Anh Dương ơi!

Hắn quay người lại theo nơi tiếng gọi phát ra. Nhìn lên cửa sổ phòng thấy khuôn mặt lo lắng, hốc hác của người yêu qua những song sắt. Hắn vội vã tiến lại gần nhưng cũng quên mất rằng mình bị ngăn cách bởi hàng rào nhọn hoắt cao lớn. Rủa thầm và đấm thật mạnh vào những hàng rào đó, lấy lại bình tĩnh, Dương ngước lên, thở dài:

- Cuối cùng anh cũng được thấy em rồi. Em có sao không? Hôm qua anh nghe tiếng va đập mạnh rồi lại không thấy gì hết. Có phải em ngất đúng không?

Nó lắc đầu. Mắt hoen đỏ.

- Em... không sao đâu. Nhưng... em nhớ anh lắm – Đằng sau lời nói là tiếng thút thít, hắn xót lòng rát tim khi nghe nó khóc. Cắn răng chịu đựng, Dương biết rồi chuyện này cũng sẽ đến chỉ vấn đề là ở thời gian. Hắn cũng phải đối diện với gia đình người ta chứ.

Bán vào hàng thanh, đầu cúi gằm đất, chân di đi di lại những hạt cát nhỏ li ti trên đường, hành động đó làm nó sốt ruột.

- Anh đã ở đây cả đêm?

- Anh chờ em. Anh canh chừng giúp em. Người bị bệnh tim nếu xúc động mạnh cũng không tốt. Vì vậy, anh phải ở đây cả đêm với em.

- ... A....Anh đúng... là ngốc mà.... – Nó bật khóc. Lau nhẹ những giọt nước trong rơi trên đôi má. Hắn lại làm con tim nó nhói lên. Không phải vì buồn mà vì hạnh phúc. Hắn quan tâm nó sau một thời gian kìa. Như tìm lại được cảm giác quen thuộc, được vỡ òa trong niềm vui quả là hiếm. Hắn mỉm cười với nó. Nó cũng đáp lại.

Ngẫm nghĩ một hồi, cố gắng để kiềm chế được nước mắt. Nó sụt sùi nói với hắn rằng:

- Anh đi về đi! Em không sao hết. Em rất khỏe mạnh mà. Hơn nữa, anh ở đây cả đêm chắc mệt lắm, đói lắm mà em thì không thể ra khỏi nhà được để giúp anh được. Anh về đi. Em nói chuyện, thuyết phục anh Phong cũng ổn mà. Chắc chắn chúng ta sẽ có cách giải quyết. Anh đi về đi. Đừng lo cho em quá. Lo cho bản thân mình trước đã.

Hắn từ chối ngay lập tức.

- Anh sẽ không về chừng nào anh Phong đồng ý để anh vào nhà gặp em và chấp nhận chuyện của cả hai. Anh nhất định cố gắng dành lại em cho bằng được. ANH HỨA ĐÓ. ANH HỨA.

Điều đó càng làm nó không ngăn nổi bản thân yếu đuối hơn.

- Anh bảo anh yêu em cơ mà. Vậy thì hãy về đi. Còn nữa, nếu anh không về nghỉ ngơi, dưỡng sức thì làm sao mà đủ lí trí, sáng suốt để đối phó với anh Phong phải không? Nghe em, về đi.

Hắn vẫn tiếp tục ương bướng, ngang nghạnh. Nó phải nói rất nhiều lần và cuối cùng là bực quá đâm giận không nói nữa nên đành im lặng thì hắn mới chịu tiếp thu và ỉu xìu miễn cưỡng đi về mặc dù còn rất nhiều việc quyến luyến hắn. Chỉ có thể là nó.

- Tối anh sẽ quay lại đây! Hãy cứ mở cửa sổ phòng ra nhé!

Trước khi làm điều không mong muốn hắn còn bồi thêm một dòng lưu bút như vậy để nó nhận rõ quyết tâm của hắn. Chà Chà! Không ngờ một tên nắng mưa chẳng rõ ràng như Dương mà cũng có ý chí ghê. Có nên đặt niềm tin vào hắn không Long? Vì hắn đã lừa cậu 2 lần rồi, nhớ chứ? Nhưng mấy lần trước mới chỉ là khởi điểm của khó khăn hắn đã vội bỏ cuộc thì lần này với một người không dễ như anh Phong thì sớm muộn gì Dương cũng phải đầu hàng. Phải không?Mà thôi, nhỡ đâu Dương hay là Long cũng cần cơ hội để sửa chữa một lần nữa. Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại.

- Cũng may thằng nhóc đấy về rồi. Không nhìn mặt nó mà tao phát tức

Nó muốn rồ lên khi nghe xong câu đấy từ mồm anh mình. Anh Phong biết rõ đấy là người yêu em mình mà nói vậy thì mất lòng nhau quá.

- Anh nói ít đi được không? Hôm qua em nghe anh chỉ trích quá đủ rồi đấy. Cả với anh nói thái độ của mình trước người yêu em mình thế mà được à?

- Tại sao tao lại không thể nói. Dù mày có yêu nó tầm cỡ nào tao cũng không cho phép nó động vào người mày dù chỉ là một cọng tóc

Chiếc túi nilong sột soạt trên bàn đựng một bát cháo thịt thơm ngon kèm theo là chiếc thìa nhựa được đặt vào trong bát cháo. Đăt ở trên tủ cạnh giường ngủ, anh ngồi xuống đối diện mặt với nó xòe đôi bàn tay ra:

- Đưa đây!

- Đưa gì cơ ạ? – Nó nhăn mày trước hành động kì quặc của anh mình và hiểu đó không phải là điềm hay.

- Điện thoại di động.

Nó tròn mắt. Điện thoại di động là phương tiện nó liên lạc với mọi người thì làm sao đưa cho anh Phong được. Chưa hết bàng hoàng, chiếc điện thoại nó để ngay trên giường liền bị anh Phong thu hồi nhanh chóng khiến nó không kịp chộp lại.

- Giả em đây! Không được. Đây là điện thoại của em. Anh không thể tùy tiện muốn lấy là lấy, giả em đây! Trả lại cho em. Không đừng. Dừng lại

Nó đã cố gắng hết sức để giành lại cái điện thoại nhưng điều đó chỉ càng khiến nó mệt mỏi hơn. Cơn đau ập đến, nó ngã xõng xoài trên sàn, anh Phong lập tức ném chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành chạy đến đỡ em mình lên giường và giữ cho tay chân nó không quờ quoạng khi nhói.

- Tr... Trả em....Trả em... đây... huhuhuhuhuhu

- Mày còn nói nữa à? Đừng nói nữa. Nằm im đi có được không? Đừng khóc nữa... Anh xin mày... Bình tĩnh lại... Đừng tự hành hạ mình nữa.

Ôm người em vào lòng, anh tránh sao được cảm giác xót xa. Được khoảng 2 phút người nó bớt run rẩy, miệng ngớt kêu, và bắt đầu chìm trong cơn mê.

Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường như sợ nó sẽ bất chợt tỉnh lại và đòi những thứ anh không thích. Nhặt chiếc điện thoại lên, anh đánh thượt tiếng thở dài. Rồi anh liếc con mắt về phía máy vi tính để bàn anh giật hết dây dợ, modern cầm hết sang phòng mình giấu vào một chỗ, máy bàn anh cũng gọi người thay toàn bộ số điện thoại, để máy vào phòng mình. Lục tung tủ đựng chìa khóa xem chìa nào phòng em mình rồi lặng lẽ khóa lại. Mọi chuyện sẽ trì hoãn khi ngày học gần kề và bắt buộc anh phải đưa đón, kiểm soát cậu em.

- Thả em ra! THẢ EM RA! TẠI SAO ANH LẠI KHÓA CỬA LẠI. SAO ANH CÓ THỂ LÀM THẾ? THẢ EM RA HỨC HỨC.... ANH LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT. CÁI HÀNH ĐỘNG CỦA ANH LÀ SAO HẢ? THẾ NÀY THÌ THÀ TÔI CHẾT CÒN HƠN... THẢ TÔI RA....

Vừa tỉnh lại, nó bật dậy ra khỏi nhà nhưng cửa đã khóa. Tức giận vì cảm giác mình bị gạt, nó bức bối đập cửa, dùng những lời lẽ khiếm nhã đối với chính anh ruột mình. Tất nhiên, người bị văng những câu như vậy suốt mấy tiếng không điên máu lên mới là chuyện lạ. Quá mất bình tĩnh, sáng suốt cộng với bản chất cục tính. Anh Phong mở cửa và tát thật mạnh vào mặt nó và nghiến răng cảnh cáo:

- Nếu mày còn hé nửa lời nữa thì đừng trách tao!

Nó ôm mặt bật khóc, cánh cửa khép lại, nước mắt nó mới rơi, ngồi thu lu trong góc phòng, nó trách số phận hẩm hiu của mình. Giờ nó chỉ muốn chết quoách cho rồi. Mất tự do, tất cả mọi thứ có khả năng giúp nó gặp Dương giờ chỉ còn con số 0. Bây giờ nó mới hiểu được cảm giác Chim lồng cá chậu là như thế nào?

Ngước lên trên đồng hồ, đã hơn 10h rồi, mọi người cũng chuẩn bị đi ngủ hết. Sức khỏe đã yếu với việc nó rất đói sau một ngày chưa được bỏ gì vào bụng. Mà nó lúc ấy cũng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm đến chuyện ăn uống nữa.

Loading disqus...