Thở dài, hắn xoa xoa chỗ rát đỏ ửng, đi vào phòng hắn đóng cửa lại. Chính hắn còn không hiểuvì sao mình lại muốn đẩy nó xa hơn trong khi hắn còn yêu nó nhiều đến bao giờ kể cho xiết. “ Anh là đồ tồi “ Phải, công nhận, hắn là thằng tồi thật đấy.
Kể từ lúc đó, nó giận hắn thật, chẳng thèm nấu món ăn luôn, hắn buồn ghê, hỏi một câu nó đáp một câu lấp lửng. Đi học về là vào thẳng phòng không nhìn hắn lấy một lần.Thi cử cuối kì lên lớp 12 cũng hoàn thành, tháng hè cũng bắt đầu khởi điểm và tụi bạn bắt đầu rủ đi bơi, đi chơi, đi ăn, v..v... Hắn thì định bụng trong ngày hôm nay khi nó mua quyển sách Anh Văn về thì làm hòa vậy. Dù gì hắn làm nhiều thứ không thể chấp nhận trong vòng mấy tuần nay rồi.
Tin nhắn từ Minh:
Hom nay no ngu o nha tao. May cu ngu di nhe
Hắn bực tức, thực sự là nó ngủ với hắn thì không sao nhưng với đám bạn hay bất kì ai thì hắn... Ghen đấy. Mặc dù Minh là bạn thân đồng thời cũng là người yêu của bạn hắn. Hắn vẫn chưa thực sự tin tưởng cho lắm nên hắn nhắn tin lại:
Bao Long ve di. Tai sao lai khong ve? Nha co, viec gi phai ngu li nha may chi
Tin nhắn lại:
O, may hoi vo duyen qua Duong a, no là ban tao sao lai khong co quyen do, may cu nhu ong chong quan li no ay
Gửi đi:
The cung phai cho tao mot cai ly do chu?
Tin nhắn lại:
Noi that thi no dang gian may. Yen tam, se khong có gi dau. Bao quan vo minh ghe qua
Hắn ném cái điên thoại sang một bên. Đầu óc hắn suy nghĩ miên man, liệu nó có đi với thằng nào khác, ngoại tình sau lưng hắn và nhờ thằng Minh bao che cho không. Có lắm chứ. Tháng hè này đi đi lại lại bất thường hơn hằng ngày, hắn phải đi kiểm tra xem sao.
Hắn quay vô lăng tấp vào lề đường quan sát, hắn ở đường đối diện với nhà Minh, và giật mình lùi xe lại một tí khi nhìn thấy khuôn mặt thiu thỉu của nó, mắt đỏ hoen, có vẻ vừa khóc xong. Hắn quặn thắt lòng khi thấy nó bắt đầu sụt sùi và tâm sự cái gì đó với thằng Minh rồi lại khóc to hơn. Hắn biết đó là chuyện giữa hai đứa. Ngả người ra chiếc ghế ngồi, hắn chăm chú quan sát nó, thằng Minh đã rời đi ngủ, còn mình nó trong căn phòng trống. Nó vẫn ngồi đấy, trầm tư suy nghĩ, trông mặt có vẻ nhăn nhó khó coi lắm, tiếng nấc cụt vẫn vang vọng. Cũng đã khuya rồi, hơn 1 giờ chứ ít ỏi gì, vậy mà khóc dai thật, từ 10 giờ mà vẫn có thể khóc được. Có lẽ nó cũng buồn và khổ tâm lắm. Hắn biết nó thương hắn nhường nào mà. Tình yêu hai đứa không thể đem ra so sánh với bầu trời, đại dương hay vũ trụ được vì nó còn lớn lao, bao la hơn thế nhiều.
Hắn thở dài, cứ thấy nó khóc là hắn không thể kiềm chế được. Hắn với lấy cái điện thoại gần đó, gọi điên cho nó.
Nó quay qua thấy chiếc điện thoại rung bần bật, số máy hắn, nó lập tức tắt nguồn điện thoại đi không nghe. Hắn liếc nhìn lên trên căn phòng thây nó đã tắt điện. Hắn cứ nhìn vào căn phòng như vậy mãi cho đến khi không gian chẳng còn một tiếng động.
Sáng chưa kịp bảnh mắt, hắn đã quay xe trở về nhà trước khi nó tỉnh dậy. Hắn mệt mỏi bước vào nhà tắm rồi mới đánh một giấc ngon lành. Lúc hắn thức giấc, mắt ngáo ngơ nhìn đồng hồ, đã 12h trưa rồi. Hắn mới uể oải đánh răng, vệ sinh mới chịu bước ra khỏi phòng. Đi ngang qua phòng bếp, hắn thấy thức ăn vẫn còn nghi ngút khói, mùi thơm phức. Nó đang đứng trong bếp, hai tay rửa bát, mặt ghé sát và vai để nghe điện thoại.
- Khi nào anh về ạ?
- Chỉ trong vòng năm nay thôi á.
- Em tưởng là gia hạn 3 năm mà. Dạ, vâng, em vẫn khỏe. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ cố gắng học để thi đỗ vào trường ĐH Bách Khoa hoặc ĐH Ngoại Thương mà. Vâng. Thế thôi ạ, em chào anh.
- Ai gọi vậy?
- Anh dậy rồi đó hả. Anh Phong gọi đó. Anh nói sẽ về trong năm nay. Chắc là về trước khi chúng mình thi ĐH
Nó vắt chiếc tạp dề qua ghế rồi ngồi xuống đong cơm. Trong bữa ăn, chẳng đứa nào nói với nhau câu nào. Nó thấy không khí trở nên gay gắt trầm trọng. Hay vì hắn còn giận nó về vụ đi qua đêm hôm qua. Nghĩ lại nó thấy hối hận cực kì.
- Long này.
- Dạ.
- Lớp tháng tới sẽ tổ chức đi tham quan đấy!? Anh bảo với thầy là cả hai bọn mình đều đi rồi.
- Oa, cảm ơn anh nhé! – Nó hí hửng chồm người dậy thơm vào má hắn cái. Hắn cười, trong những lúc này thì nó lại giống trẻ con đến lạ.
- Tháng sau sau khi đi tham quan em định tìm chỗ học thêm à?
- Dạ! Dù sao cũng sắp thi ĐH rồi, em định đăng kí chỗ học thêm để bổ sung kiến thức. Anh chắc học cùng em luôn chứ?
- Ừ, anh cũng đâu muốn trở thành kẻ vô công rồi nghề bất tài. Anh còn phải tiếp nối sự nghiệp của ba mẹ để lại chứ.
- Dạ, anh ăn nhiều vào, tí nữa chúng ta đi đâu chơi ha.
- Ừ, lên Hồ Tây ngắm cảnh cho lãng mạn.
- Thôi, em đùa đó, trời nắng chang chang này đi đâu, ở nhà ngủ cho khỏe anh ạ.
- Em thế nào anh theo đó.
- Ừm... Anh này! Tối nay chúng ta đi chơi đi. Lâu rồi chẳng được thong thả tí. Hihi
- Được thôi! Vẫn địa điểm cũ ha.
- Dạ! Ngày kia là mùng một. Anh đi lên Phủ cùng em nha.
- Chiều theo ý em hết.
Nó cười. Rõ ràng là Dương không có giận gì nó hết á khiến nó mừng như mở hội. Nó gắp thức ăn bỏ vào bát Dương rồi nhìn hắn với ánh mắt trìu mến. Hắn nở nụ cừoi chết người làm nó đứng tim, với tay gắp bỏ vào bát miếng thịt bò cho nó, hắn còn vươn tay xoa đầu yêu nó chứ. Nó cảm thấy hạnh phúc.
- Oa! Anh xem mặt trời lặn kìa
Nó chỉ về hướng xa xăm cho hắn thấy. Hắn ôm gọn nó trong vòng tay mình, từng tế bào da hắn đang càm nhận thớ thịt, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể bé nhỏ này. Hắn mở điện thoại ra và quay lại với nó.
- Chụp ảnh với anh nhé!
Nó gật đầu tắp lự không suy nghĩ nhiều. Hắn giơ máy ánh lên, kéo sát nó vào người, hôn lên má, môi, mắt. Nó cũng làm tương tự. Rất nhiều pô ảnh trong máy hắn. Toàn ảnh hắn và nó. Ngồi trên tầng nhà hoang ở sân bóng rổ. Hắn cùng nó xem lại tất cả những bức ảnh suốt gần 3 năm yêu nhau. Nó bật cười khanh khách trẻ con, hắn hùa theo. Ước gì cảnh tượng đó có thể diễn ra mãi mãi nhỉ?
Đến gần 7 giờ, tụi nó nắm tay nhau đi xuống tầng rồi đi lên phố cổ ăn tối. Xong, nó đòi đi ăn kem. Hắn chở nó vào quán kem Tràng Tiền ăn no nê thỏa thích. Sướng cuộc đời.
“ Tít tít “
Nó lôi trong túi ra nhìn màn hình điện thoại. Anh Phong gọi.
- Alô ạ! Em đang đi ăn kem. Cùng với bạn. Thôi, anh không cần biết đâu. Công việc ở bân đấy vẫn ổn chứ ạ? Sao! Sắp bị giải thể. Sao lại thế ạ? à à... Giờ cũng 9 giờ rồi, anh không đi ngủ đi. Dạ! Vâng! Anh yên tâm! Chuyện học hành em vẫn bình thường. Dạ! Em chào anh ạ.
- Anh Phong gọi từ Nhật về à?
- Dạ! Anh ý bảo thời lượng của bạn hơp đồng bên đó sắp kết thúc nên cũng chuẩn bị về VN luôn.
- Vậy chúng ta lại không có thời gian bên nhau như ngày trước nữa – Dương vẫn tiếp tục ăn cây kem nhưng trong lời nói, hắn thể hiện rõ mồn một cái buồn nơi sâu thăm trái tim. Nó mỉm cười, véo nhẹ vào má hắn rồi cọ hai cãi mũi lại với nhau hùa.
- Tại sao lại không nhỉ? Em sẽ thuyết phục cho anh em hiểu mà. Không sao đâu.
Hắn ném cái que vòng thùng rác, hắn thản nhiên quàng tay qua eo nó trìu mến. Kệ xác những ánh mắt tò mò kia. Giờ chúng chỉ biết thế giới có mỗi mình hai đứa.
- Lâu lắm em cả anh mới đi lượn vào vòng Hồ Gươm nhỉ?
- Ừ, cũng khá lâu rồi. Giờ anh chỉ muốn đi bộ thôi, đợt trước đua ở đây bị đâm anh chừa rồi.
- Đúng quá còn gì. Không có em thì anh sẽ làm sao ta?
- Đề cao mình quá à nhé – Hắn tinh nghịch véo mũi nó. Nó “ Ái “ tiếng thật trẻ con. Hắn phì cười – Nhưng nếu lúc đó em ngủ trong chăn ấm, mọi người vẫn cứu anh thôi. Người đẹp lúc não cũng có lợi hơn mà.
- Á à, ý gì vậy anh Dương? – Nó nhăn mặt nhéo hắn làm hắn nhảy dựng lên. Dương không dừng lại ở đó còn chạy giật lùi và lè lưỡi, kéo da mắt hếch lên trêu nó. Nó bật cười đuổi theo hắn. Tiếng cười giòn giã lâu mới thấy tái hiện, thực sự làm nó cảm thấy ấm áp lòng hẳn ra. Rồi hai đứa cùng lên Phủ đi lễ mùng một.
- Máy ảnh, quần áo, đồ ăn,.... Hình như đầy đủ rồi anh ạ - Nó nói trong khi kiểm lại tất cả đồ dùng trên xe.
- Có lẽ đây là lần cuối cùng lớp ta đi tham quan với nhau đấy các em ạ - Thầy giáo ngoảnh mặt lại cười buồn với chúng.
Cả lũ xị mặt như đưa đám.
- Nhưng mà thi đại học xong chúng ta có thể họp lớp mà thầy – Yến nhanh nhẩu nói. Dù nó còn tùy thuộc vào công viện lúc bấy giờ của từng người. Chứ có phải lúc nào cũng đi được đâu.
- A thầy ơi, Thác Bản Giốc ở đâu hả thầy?
- Trùng Khánh, Cao Bằng. Đây là địa điểm lý tưởng cho khách du lịch VN và Trung Quốc đó. Đẹp mĩ mãn luôn.
- Hihi Nghe thác thôi cũng thích rồi. Nhưng đi thác là phải cần thận đó – Tụi bạn Yến nói. Điều này thì đương nhiên, đặc biệt nếu đi vào hôm mưa là cần phải lưu ý.
Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả trên xe, nó cùng Dương dựa vào nhau ngủ một hơi không biết trời đất là gì. Đến gần chiều thì bọn chúng tới nơi và đến khách sạn ở đó.
- Thật thoải mái quá! – Hắn vừa đẩy cửa phòng đã nhảy bắn lên giường chuẩn bị ngáy khò khò nhưng bị nó kéo dậy và bắt đi tắm. Hắn liền vòng tay qua người kéo nó xuống và hôn cái chụt vào má – Thôi! Ngủ với anh chút đi.
- Nhưng em sẽ không chịu được nếu người yêu ngủ cạnh mình dơ như thế này. Nghe em, đi tắm đi.
- Oài ~ - Hắn duỗi tay duỗi chân, ngáp dài bật dậy mở vali rồi bước vào nhà tắm một cách lười biếng. Nó ngồi ngoài mỉm cười lấy quần áo chuẩn bị tắm sẵn cho mình. Đột ngột, một cơn đau thấu xương thịt không dưng nổi lên, nó cảm thấy khó thở, tim quặn thắt, cả người nó cong lên chống trọi với cơn đau buốt. Nó run lẩy bẩy, nằm vật xuống giường, nó ôm bên ngực trái, ánh mắt hốt hoảng, tay chới với tìm lọ thuốc trong vali, những hàm răng nó cắn chặt vào môi đến bật máu ngăn tiếng kêu. Nó mở vội nắp thuộc và dốc như điên như dại vào cổ họng, nuốt ực. Tuy cơn đau vẫn còn nhưng đã đỡ hơn nhiều. Nó thở phào xóa đi dấu vết, đóng vali lại thì đúng lúc đó hắn bước ra nhìn nó bằng con mắt khó hiểu.
- Sao em lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế kia? – Hắn đưa tay vuốt khuôn mặt nó, nó không nói gì bật dậy lấy quần áo vào nhà tắm. Hắn lau khô đầu, tiến tới cạnh tivi, hắn mở kênh chương trình xem. Chán chê, hắn tắt tivi và đi ngủ trước.
Vì địa điểm thăm quan của chúng chỉ đơn giản là vòng quoanh Cao Bằng, chắc có lẽ tour này cũng kết thúc nhanh thôi. Theo sự chỉ dẫn của tour, cả lớp được hướng dẫn viên dẫn đến Trùng Khánh xem thác nước. Đây cũng là địa điểm đầu tiên trong 2 ngày 1 đêm. Phải công nhận, cảnh quan thiên nhiên ở đây rất phong phú và đa dạng. Nhìn cảnh thác chảy ào ào, không khí mát mẻ giữa mùa hè oi bức vậy cũng làm con người ta sảng khoái và thoải mái. Chúng đi lên đỉnh núi ngắm cảnh tuyệt vời có khác gì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thác Niagara ở Mỹ không. Nhưng phải khẳng định rằng tháp ở Trùng Khánh là một tuyệt phẩm giữa thiên nhiên và đất trời đã tạo nên chúng.
Song, chúng lại xuống chân thác. Lôi máy ảnh ra chụp, chúng chơi trò tát nước vào nhau, có đứa sung quá cởi phăng áo ra và nhảy ùm xuống tắm, có đứa còn bày ra trò bắt cá bằng tay không giống lễ hội tại Nigeria, còn một nhóm “ Tự kỉ “ khác thì dải thảm ra và nhất định không tham gia bất cứ hoạt động nào mà ngồi chụm đầu vào nhau nhâm nhi thưởng thức phong cảnh và thức ăn.
Khi về đứa nào cũng bị ướt nhẹp, nhưng chúng vui không tả xiết được. Cũng có vài đứa đã ho sù sụ vài tiếng mặc dù mà nói là cái việc đấy không hề ảnh hưởng gì đến việc vui chơi của đám trẻ này cả. Chúng vào phòng và tắm qua một lần nữa, nếu như biết vui vầy thì cũng dư hơi chúng đi tắm làm gì để lúc đến tháo cũng được tắm lần nữa.
Tối đến, bọn nó rủ nhau đi ăn, tỉnh Cao Bằng đa số là miền núi dân tộc thiểu số, việc kiếm một quán ăn lớn cũng không phải là vấn đề giản đơn gì. Với số lượng người đi, kiếm một cửa hàng ăn ngon bổ chất lượng và đầy đủ chỗ thì hơi khó. Nhưng nếu không còn cách nào, chúng có thể đi mua thức ăn về ăn được chứ sao không.
- Cúc cu! Yến ơi – Nó thò đầu vào cửa phòng cô nàng, đám bạn trong đó có Yến đang ngồi xúm xùm xụm lại chơi tá lả. Yến hỏi vọng ra:
- Có chuyện gì không Long?
- Ừm. Long định mượn lọ dầu ý mà. Cả ngày đi mệt quá, Yến có không?
- Có! Hình như trong cặp đó, Long lấy đi, Yến đang bí. Phải nghĩ tí – Cô nàng chẳng quan tâm đến người khác nữa mà vì Yến đang rơi vào trạng thái “ vô cùng nguy hiểm có thảm họa mất tiền như chơi “. Cố gắng đưa con mắt liếc sang bàn bên cạnh nhưng không được. Cô nàng chần chừ, rút ra quân bài, hơi lưỡng lự nhìn vào bài mình, có nên đánh hay không?
- Ăn Ăn Ăn – Đứa ngồi canh Yến rú lên sung sướng, Yến trợn ngược mắt và suýt làm rớt cả hàm răng. Cô nàng mếu máo rút ra tờ 20 nghìn, nhõng nhẽo chưa muốn đưa. Chết tiệt! Cô nàng đen quá.
Nó mỉm cười bước ra khỏi phòng, nó vừa mới nghĩ ra Tại sao không rủ Dương chơi bài nhỉ?
Với ý kiến sáng suốt đó, nó tưng hửng về phòng và lao ngay lên giường ôm lấy Dương.
- Anh ơi, chúng ta chơi bài đi!
- Thôi! Chán lắm. Cho anh đọc truyện cái đi – Dương định xoay người vào tường đọc nốt bộ truyện kinh dị “ Đau thương đến chết “ của Quỷ Cổ Nữ nhưng liền bị nó kéo lại và bất thình lình nó thơm chụt vào má hắn.
- Chơi đi mà anh! Chơi đi! – Nó bắt đầu giở triệu chứng nhõng nhẽo, dụ dỗ người yêu ngốc nghếch này. Dương ngớ người vài giây, sau khi cố giữ vững cơn thèm khát trong người, hắn không thể nào kìm nổi trước cái hành động ngố ngộ của nó kìa. Hắn đành gật đầu đồng ý. Tó tí tửng chạy sang phòng khác mượn bài về đánh.
- Om ba cây, tá lả, tiến lên, tấn. Dương thích chọn cái nào? – Xem ra cu cậu phấn khởi lắm đây, chắc trong đầu đã có trò gì mới mẻ rồi chứ gì.
- Tiến lên. Chơi tá lả Dương chơi kém lắm, tấn thì lâu la, om 3 cây nhanh quá không thích.
- Được thôi! nhưng nếu ai thua là phải làm theo yêu cầu của người thắng đó nhé he he... Hơ hơ... – Nó vừa nói dứt câu thì nhận được một cái lườm đầy ẩn ý của Dương. Hẳn trong đầu hắn giờ đang rấy lên hàng đống âm mưu nó đang cố tình giăng bẫy cho mình, hắn cười khẩy. Ngốc nghếch, lừa Trần Đặng không dễ đâu nha cưng. Lúc đó, nó còn đang lắp bắp nói không nên lời về cái người trước mắt kia cứ chăm chăm vào nó với vài miếng nước nhỏ xuống. Xem ra, nó dù có học giỏi đến cỡ nào nhưng về độ gian xảo thì... he he chưa phải là đối thủ của người đời và đặc biệt là rơi vào tay Dương là chết chắc.