- Phải rồi Long. Em có nhớ đêm đầu tiên anh đã hứa gì với em không?
- Chuyện gì ạ? – Nó lơ đãng.Dương chịp một tiếng, cười cười.
- Cái chuyện tuần trăng mật chúng ta sẽ về quê ngoại em đó.
- Hả? Anh định đi bây giờ hay sao?
- Phải! Thi xong giữa học kì II rồi đằng nào mà chẳng có tham quan. Chúng ta sẽ không đi mà về quê ngoại em, được chưa?
Hắn đưa tay nhéo mũi nó khiến nó bật cười thích thú.
- Được thôi anh.Chúng ta cũng nên chuẩn bị quần áo sẵn vì cái ngày đó cũng sắp đến rồi.
- Nhất trí – Hắn tươi cười cúi xuống hôn lên môi nó.
Buổi trưa hôm sau, trong một cửa hàng KFC cũng lớn lớn thấp thoáng bóng dáng chị Trang ngồi ngáp ngắn ngáp dài thu tiền vì giờ này khách đông quá. Người mua cứ như đổ hội. Đang xoa xoa hai lòng bàn tay cho ấm. Chị Trang nghe thấy vài tiếng đổ vỡ và tiếng hét rú từ ngoài vọng vào. Chị mới đung đưa người, ngó cổ ra nhìn.
Chị mở to mắt ngạc nhiên. Vội phóng ra ngoài cửa chính, niềm nở đón hai đứa bằng nụ cười đẹp nhất có thể.
- Trời sập hay sao lâu lâu mới thấy hai cu cậu đến thăm cửa hàng “ cực nhọc “ này.
- Em chào chị. Có thời gian là em đến ngay mà.
- Thế đến mà không có quà gì biếu à? – Chị Trang trêu khiến nó ấp úng ngập ngừng, gãi đầu gãi tai.
- Bà này đùa ghê quá à. – Dương chen ngang- Còn bàn nào không bà chị.
- Có! Ngồi lên trên đi lầu đi.
Chị Trang dẫn hai đứa lên lầu, chọn một bàn ở góc khuất. Cả ba ngồi xuống, chị Trang hỏi:
- Thế hai đứa muốn ăn combo nào?
- Cho tụi em Combo 5 là được rồi ạ.
Chị Trang gật đầu rồi gọi người làm mang hai combo 5 mang lên. Chị tinh nghịch để ý thấy có một điều mà có khi chúng không ngờ tới.
- Nếu chị không nhầm thì ngày xưa Dương nói rằng hai đứa chúng mày rất ghét nhau cơ mà. Sao giờ lại đi chúng và chịu ngồi cạnh nhau thế kia?
- Ơ... dạ.... Thế ạ?
- Ừm. Chính mồm thằng này nói chứ ai. Hay là... Hai đứa chúng bay có bí mật phải không?
Chị Trang gợi chuyện trêu đùa. Dù mồm nói vậy nhưng có mơ chị cũng không nghĩ thế.
- Bọn em yêu nhau chị ạ.
Dương hững hờ đáp lại. Ánh mắt nhìn xoáy vào nụ cười tắt lịm trên khuôn mặt chị Trang. Chuyện này đâu thể là đùa được đâu. Nói thẳng như vậy thì ai chẳng sửng sốt.
- Hai tụi e...em....yêu nhau chị à – Nó biết là đã bị lộ, tất cả cũng chỉ vì hắn, nên đành ùa theo vậy.
- Yêu nhau?
- Vâng. Tụi em...
- Anh Nam và gia đình em có biết không? – Chị Trang lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi nhẹ nhàng. Nó chậm rãi lắc đầu còn Dương thì gật.
- Thế Long không định nói với gia đình sao?
- Cứ từ từ rồi hẵng tính chị à. Mọi chuyện... rồi ai cũng đều biết bọn em muốn đến bên nhau. Chỉ là vẫn đề về thời gian thôi.
- Tuy chị không phải là người thích mấy chuyện này nhưng chị cũng không đến nỗi kì thị những người như tụi em.Vì ngày trước, khi Dương suốt ngày đến cửa hàng chị để gặp em, chị đã ngờ ngợ ra nhưng chưa chắc chắn lắm. Dù sao, các em vẫn phải cố gắng lên. Thuyết phục phụ huynh là điều nan giải, nếu quyết tâm thực hiện nó thì sẽ thành công. Hai đứa đã xác định vậy. Chị cũng không muốn nói gì hơn – Trang điềm tĩnh nói thật nhẹ nhàng và dặn dò hai đứa. Ánh mắt chị ánh lên sự vui mừng, chúc phúc cho hai đứa mà cũng có một chút nuối tiếc.
- E...Em cảm ơn chị..... – Nó sụt sùi liền bị chị Trang cốc vào đầu, cười hiền.
- Ngốc nghếch. Chị chỉ nói có thể mà lại sụt sùi rồi. Thôi, hai đứa ăn đi. Mải buôn chuyện từ nãy đến giờ mà khách khứa thì đông. Ăn hết đi đó nhé. Hàng miễn phí đấy.
- Dạ! Em cảm ơn chị ạ.
Trang cười toen toét xoa đầu nó rồi bước đi. Trong lòng chị thấy rẫy lên một cảm giác thật bình yên, ánh mắt không ngừng rời khỏi hình ảnh hai đứa nghịch ngợm chiếc đùi gà rồi đút cho nhau ăn.
Khuôn mặt chị mới thư giãn hoàn toàn. Thấy hai đứa và đặc biệt là cậu em họ đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Chị cũng vui lây. Nhớ lại mấy năm về trước, mọi người cứ bảo nếu thằng Dương không canh chừng cẩn thân thể nào cũng nghiện ngập rồi nhiễm HIV mà chết. Bao nhiêu kẻ ghen ăn tức ở, đúng là không có gì độc bằng miệng lưỡi nhân gian. Nhưng việc Dương yêu con trai lại nằm ngoài dự đoán cua mọi người.
Toàn ăn nói xằng bậy. Chị hiểu thằng em trai mình mà. Hắn tốt hơn những lời đồn đại ngớ ngẩn đó nhiều. Tuy hắn có đua xe, vào sàn nhảy, uống thuốc lắc, ngày trước còn buôn bán thuộc phiện thật nhưng nó sẽ chẳng bao giờ làm những điều đó nữa vì bên cạnh nó luôn có nguồn động lực và là tinh thần sống của riêng mình rồi còn đâu.
Ngày đi thăm quan, cả trường đổ xô lên xe khởi hành từ lúc sáng sớm. Cùng lúc đó, nó cả Dương cũng lên xe lên Mộc Châu – Sơn La. Khoảng 11 giờ trưa chúng lên đến nơi, xuống xe đã thấy ông cô dì chú bác đứng ở đấy chào đón. Ông ngoại của nó giang tay ôm lấy hắn cười ha hả:
- Lâu lắm mới gặp thằng nhóc này? Vẫn cao như cây sao, mỗi tội dạo này gầy đi nhiều quá.
- Đúng đó. Cháu khỏe không Dương?
- Cháu vẫn khỏe. Cảm ơn ông, các cô các chú các bác ạ.
- Thôi. Đứng ngoài này lạnh lắm. Hai đứa vào đây đi.
- Dạ vâng ạ.
Dương định xách cái va li vào thì các bác trai đều tranh giành xách hộ liền bị ông ngoại mắng cho trận. Chúng lững thửng đi đằng sau, cho mọi người nói chuyện thỏa thích đằng trước. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau không rời. Ở ngón áp út của mỗi bên, để ý kĩ, sẽ thấy hai chiếc nhẫn đang lấp lánh rất đẹp. Biết ở đó có khắc chữ gì không?
“ Dương yêu Long “
“ Long yêu Dương “
- Dương cứ để đấy cho thằng Long nó dọn.
- Dạ thôi. Để cháu dọn luôn ạ.
Hắn xấm xổ mang bát ra ngoài giếng rửa cùng nó. Nó đưa một chiếc ghế cho Dương ngồi, mình bắt tay luôn vào việc rửa bát Dương tráng y chang ở nhà.
- Bong Bóng này!
Dương xòe bàn tay mình ra và thổi lên không trung một đống bong bóng. Nó cười thích thú vỗ tay ầm ầm rồi cũng bắt chước theo hắn nhưng không được.
- Chán quá à. Bất công. Sao Long lại không làm được trong khi Dương làm được cơ chứ?
- Oh không không. Cái này là cần phải có kĩ thuật. Ngốc như Long chỉ có đến ngàn lần vẫn chưa chắc làm được.
- Ngốc này! Ngàn lần này! – Mỗi từ nhại lại của nó kèm theo là một cái véo rõ đau bên sườn. Hắn không đau mà còn cảm thấy nhột nhột nên cười hí hửng đến nỗi ông ngoại trong nhà phải vọng ra:
- Mày trêu thằng bé lần nữa tao dìm mày xuống ao?
Nó bĩu môi giận hờn. Đúng là ông trời bất công quá. Cứ trai đẹp thì toàn được hưởng những thứ đẹp đẽ và nhận được tình cảm của người khác. Chẳng bù cho nó. Có cái gi khiến con người ta rung động đâu chứ.
- Giận với chẳng hờn. Sốt ruột ghê. Vợ yêu của mày đang giạn hờn vu vơ kìa Dương ơi
Dương đóng cửa ôm chầm lấy nó từ đằng sau. Nó gạt mạnh ra.
- Đây là nhà ông ngoại em nha. Đừng tùy tiện ôm vậy, nỡ ai vào...
- Anh khóa cửa rồi mà. Không phải sợ. Cho anh ôm phát cho đỡ nhớ.
- Anh này... Buồn cười. Buồn quá đi thôi. Bỏ em ra há há...
- Còn giận nữa không?
- Em giận...b...bao giờ... há há há há mà... hết.... Há há há há....
- Lại còn không? Nói dối anh cù ki cho chết luôn này!!!!
- Thô...Thôi... E...m xin.... Há há há
Nó bị đẩy xuống giường chọc léc đến nỗi chảy cả nước mắt, mặt đỏ phừng phừng, loạn nhà loạn cửa.
- TỐI RỒI CHÚNG BAY ĐỊNH ĐẬP PHÁ GÌ NỮA?
Tiếng ông ngoại nó thé lên kinh hoàng. Hai đứa nín bặt, lấy ngón trỏ đưa lên miệng ra dấu im lặng rồi nhón chân đứng lên giường chỉnh chăn chiếu đi ngủ. Chui vào chiếc chăn bông, chúng ngồi trò chuyện lâu ơi là lâu mới đi ngủ cũng khoảng hơn 3 giờ sáng mới ngủ.
Dương nhướng mày, đôi môi hắn mềm mại quá. Lại còn ươn ướt nữa chứ. Chiếc lưỡi hắn đột nhiên hoạt động không tự chủ được. Vị đôi môi quen thuộc ập tới. Hắn cố gắng mở thật to đôi mắt màu xanh nhìn rõ khuôn mặt đáng yêu hòa lẫn với ánh sáng bình minh.
Một nụ cười hiện lên trên môi của nó. Ngẹo đầu sang bên trái, nó tiếp tục cười bật thành tiếng.
- Chỉ có chiêu này mới làm anh thức giấc được thôi nhỉ?
-... - Hắn cười toen toét
- Đánh răng rửa mặt đi, đừng lề mề như vậy. Giống trẻ con quá đi.
Nói rồi, nó véo má hắn, cọ chiếc mũi mình vào mũi hắn, miệng không ngừng nói: “ Anh không dậy nhanh em không thương nữa đâu nhé “
Dương bật dậy như tên lửa, đánh răng rửa mặt đi lên hàng ăn sáng cùng mọi người.
Cơm đã bày sẵn, Dương hơi ái ngại vì mình chẳng làm được gì cả. Gãi đầu gãi tai lúng túng. Mời mọi người ăn cơm, nó gắp liên tục cho hắn, hắn lại càng ngượng thêm khi ông ngoại cứ nhìn chằm chằm vào hai đứa.
- Kìa Long! Cháu không ăn hay sao mà cứ ca cẩm không để bạn ăn?
- Cháu không thấy đói! Ông bà các bác cứ ăn đi ạ.
- Khiếp. Khách sáo. Khách sáo quá. Ăn nhiều vào Dương nhé! – Ông ngoại mĩm cười liếc xéo thằng cháu mình.
- D...Dạ....
Ăn cơm xong, chúng dọn dẹp rồi ra rửa cùng nhau. Tiếng ông vang vọng từ trong.
- Dương cứ để đó, trời lạnh, cháu vào ngồi cho ấm để cho thằng quỷ đó tự dọn.
- Ông????? – Nó uất ức hét lớn. Dương thì cười nắc cười nẻ.
- Thôi ông ạ, cháu rửa cùng Long cho nhanh. Mọi người cứ ngồi chơi đi ạ - Ngồi yên vị vào ghế ngồi, hắn bắt đầu phụ nó tay. Thấy nó có vẻ ghen tị với mình, Dương thấy vui vui.
- Sao người đẹp toàn được mọi người ưu tiên vậy nhỉ???
- Chuyện, cái đẹp cũng có cái giá của nó mờ em yêu – Dương toen toét đáp lại. Nó trề môi tỏ vờ không tán thành nhưng miệng vẫn cố nín cười – Ê em yêu! Cho anh hôn một cái.
- Làm gì? - Nó ( giả )miễn cưỡng. Nhăn trán, nhăn mày.
- Nhớ quá! Cho anh hôn đúng 5 giây được không?
- Xí, muốn hôn người ta cũng có cái giá của nó mờ anh yêu – Nó phồng mũi lên trả lời. Nhân lúc nó lơ là, Dương nhanh hơn cướp trọn đôi môi hồng hào làm nó bất ngờ và.... Mặt đỏ ửng hết cả.
- Dương! Long!
“ Choang “
- H...H...Hai đứa mau... giải th...th..ích nhanh lên....- Ông ngoại nó ôm ngực khóc lên khóc xuống. Hai tụi bên chỉ biết cúi gằm mặt không cất lên lời – Tụi mày làm cái điều ghê tởm gì vậy HẢ?
-.... – Nó bật khóc, chưa bao giờ nó thấy mình bé nhỏ trong căn nhà bao giờ nhưng giờ nó lại thấy sợ hãi vô cùng. Điều này,... đáng lẽ ra không nên... ở đây...
- Mày còn ngụy biện được gì không hả Long? Hả? Những hành động chúng bay... tao... thật không ngờ... Con trai với nhau... mà chúng mày có những... những.... – Ông gằn rõ từng tiếng, ông nhăn mặt, miệng còn năng nặng mùi rượu nồng, gương mặt đỏ gay tỏ rõ sự tức giận, mọi người ngồi quoanh nhà, không thiếu một ai. Người có ánh nhìn khinh bỉu, người có thái độ dè bỉu, người mặt nhăn mày nhó, người thương cảm ngồi cạnh vỗ vai chúng nó.
- Cháu xin lỗi, ông đừng quá...
- IM NGAY CẢ MÀY NỮA! THẰNG ĐỐN MẠT! MÀY KHÔNG CÓ QUYỀN LÊN TIẾNG TRONG CÁI GIA ĐÌNH NÀY – Ông nó xông lên giáng thẳng mặt hắn một cú đấm không nương tay rằng hắn đang là khách trong nhà này. Nó hốt hoảng chạy ra can ngan khi thấy ông mình đánh không ngừng mà hắn lại chẳng phản ứng gì cứng đờ như tượng.
- Ông... Cháu xin ông... Tha cho Dương đi... Ông đừng đánh Dương nữa... – Nó chạy lại van xin ông nhưng liền bị ông xô một cái mạnh, nó bật ngã ra sau, mọi người trong nhà ai lôi ông và Dương ra, tiếng gào thét tiếng oán hận, tiếng khó chịu, tiếng cãi vã. Nó xót xa lòng khi nhìn người mình yêu bị đánh, nó quyết định “ tham gia “ vào cuộc chiến và bảo vệ hắn.
- THẮNG MẤT DẠY NÀY... THẰNG MẤT DẠY NÀY... MÀY DỊCH RA.... DỊCH RA – Ông bật khóc, nhưng tay ông vẫn cứ đánh không dừng, hắn cố gắng xoay người đẩy nó ra để mình mình hứng chịu cú đòn, nó cứng đầu không chịu – CHÍNH MÀY! CHÍNH MÀY ĐÃ LÔI KÉO THẰNG LONG VÀO MẤY CHUYỆN NÀY. LỖI TẠI MÀY.
- Ông làm cái vậy? Buông hai đứa ra – Cái chị họ nó vẫn cái giọng đắng cay vang lên, thường ngày chị cả nó cũng chẳng ưa gì nhau và nó nghĩ rằng chị rất ghét mình thì đúng hơn. Nhưng giờ nó biết, mình đã nhầm – Ông buông ra, không được đánh tụi nó, buông ra.
- TRÁNH HẾT RA – Ông quay người vung tay, cả thằng anh họ lẫn chị họ bác trai bác gái đều bị tát lật mặt theo vòng tròn của ông, hung hãn.
- Cháu xin ông.. Đừng đánh Long nữa, nếu có đánh, hãy chỉ đánh mình cháu, đừng lôi Long vào – Kết cục, hắn cũng đẩy nó ra được, tiếp tục nhận những cú đấm rát bỏng vào mặt.
Nó uất ức mím môi, nhìn khung cảnh hiện trước mắt. Nó không khỏi xót xa lòng. Thà ông cùng cả nhà đánh đập nó thì nó còn thấy đỡ đau còn hơn là nhìn người yêu bị đánh một cách oan ức. Nó bật khóc. Tâm trí nó rối bời, đầu óc quay cuồng. Trong tâm trí nó giờ chỉ có một điều: Phải cứu cho bằng được hắn.
- BUÔNG CẬU ẤY RA. BUÔNG CẬU ẤY RA. ĐỪNG ĐỘNG VÀO CẬU ẤY – Nó nhào tới ôm hắn vào lòng, xót xa tuôn rơi nước mắt nhìn khuôn mặt tím tái, cánh tay bị cào xé bật cả máu, trên cổ 10 ngón tay in hằn lên da.
- THẰNG ĐỐN MẠT. MÀY ĐỪNG ĐỂ TAO ĐÁNH CẢ MÀY. TAO ĐÁNH... ĐÁNH ĐỂ CHO CHÚNG MÀY TỈNH RA... ĐỒ BỆNH HOẠN BIẾN THÁI
- ÔNG THÔI ĐI – Nó quát lại. Nếu người khác nhìn vào sẽ cho rằng nó mất dạy thật – ÔNG COI BỌN CHÁU LÀ GÌ CŨNG ĐƯỢC. NHƯNG ÔNG KHÔNG CÓ QUYỀN XEN VÀO HAY ĐIỀU KHIỂN ĐƯỢC TÌNH YÊU BỌN CHÚNG. CHÚNG CHÁU YÊU NHAU. CHÚNG CHÁU YÊU NHAU. BỌN CHÁU YÊU NHAU LÀ THẬT LÒNG. ÔNG CÓ HIỂU KHÔNG? ĐÂY! ĐỨA CHÁU ÔNG LÀ MỘT THẰNG GHÊ TỞM, NHẦY NHỤA GỚM GHIẾC, ÔNG CỨ ĐÁNH CỨ CHÀ ĐẠP CHO THẬT ĐÃ ĐI. LÀM ĐI
- MÀY...
BỐP! Cái tát giáng trời mạnh mẽ giáng xuống mặt nó. Nó choáng váng ngã xuống sàn, hắn hấp tấp đến đỡ nó dậy.
Đau.
Trong hình ảnh nhạt nhòa nước mắt nó thấy mọi người trong nhà đang cố giữ ông lại, thậm chí còn cãi lại ông nữa và họ cũng chịu một kết cục tương tự nó. Bác gái giữ chân ông, hét thật lớn.
- CHẠY ĐI. CHẠY ĐI. CHẠY ĐI. NHANH LÊN – Hắn dìu nó vào trong phòng, nó cùng hắn thu dọn nhanh rồi đi ra ngoài cổng. Nhưng ông nó lại đứng ngay ở cổng chặn hai đứa, phải khó khăn lắm chúng mới thoát được nhờ sự hỗ trợ từ các bác. Bước thật nhanh, hai đứa vẫn ngoảnh lại mong chờ ý kiến khác của ông nhưng không, đáp lại chúng chỉ là lời chửi rủa thậm tệ và nhục nhã biết đến nhường nào.