Ngày mai Trang 59

“Chúc mừng Oanh và Dương “

“ Thân tặng 2 bạn “

“ Mừng ngày 2 bạn trở thành của nhau mãi mãi nhé ^o^ “

Oanh ném tất cả mọi thứ quá một bên, nàng gục đầu xuống mặt bàn. Nàng nhắm mắt suy ngẫm. Sắp cận kề ngày cưới rồi mọi chuyện chẳng thấy Dương có động tĩnh gì mà cũng chẳng thấy nhắc đến việc chuẩn bị lễ cưới hỏi. Cũng may mà nhờ anh Nam đã chuẩn bị sẵn. Oanh bật dậy đi đến tờ lịch treo trên tường, nàng lật đi lật lại. Còn đúng 10 ngày nữa thôi. Oanh mỉm cười, nàng rút điện thoại ra bấm số thoan thoắt. Đưa máy lên tai, chờ khoảng 30 giây thì có một giọng nam cất lên, nàng vội chen lời:

- Ông chuẩn bị giúp tôi việc này nhé. Nhanh. Trong vòng 10 ngày nữa, được chứ?

- Dạ. Xin cô Miranda cứ nói.

- “...”

Môn thi cuối cùng là môn Văn cuối cùng cả lũ cũng kết thúc học kì I đầy u buồn, sầu não về mọi việc. Chúng tản nhau ra và không giống năm trước là tung tảy đi trao đổi bài mà đứng dàn hàng ra hành lang ngắm khung cảnh. Yến đi sang lớp nó, ngồi xuống cùng bàn và hỏi:

- Làm bài tốt chứ?

- Cũng tạm được - Nó đáp trả.

- Đề khó quá. May là Yến học vẹt được cái đoạn đấy không chết.

- Chắc rơi vào tầm 8 -9 điểm là kịch.

- Tớ nghĩ cũng nghĩ vậy đó. À. Xuống Căng-teen đi, tớ đói quá à.

- Ừ. Đợi tớ cất sách vở tí.

Nó gật đầu. Cất cặp sách vào vở. Yến khoác tay nó nhảy lò cò xuống cầu thang. Một bóng người lướt qua. Nó ngoảnh mặt lại. Nó hững hờ. Vẫn khuôn mặt lạnh băng đó. Vẫn ánh mắt gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai đứa. Vẫn đôi môi thu hút đó. Tất cả làm nó tê liệt. Các thớ thịt căng lên và máu của nó chảy mạnh về tim hơn gấp vàn lần.
Nhờ Yến lôi kéo nó trở về với hiện tại. Nó mới có thể thoát khỏi cơn đau. Nó xua đi hình ảnh của cái người ấy. Nó sợ. Sợ ánh mắt của người ấy nhìn nó lắm. Ánh mắt ấy làm sẽ làm nó bị khống chế mất.

Oanh lộng lẫy, nổi bật, tỏa sáng hơn bất kì một ánh hào quoang và bất kì một mĩ nhân nào trên đời này trong bộ váy cưới được chuẩn bị kĩ lưỡng đến độ tinh tế do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới chính tay thực hiện. Chiếc váy dài cũng khoảng gần 3 mét, trên váy còn có những hoa văn trang trí bằng kim cương thật lấp lánh, sang trọng. Chiếc áo bông lông cừu trắng muốt khoác lên người nàng chắc phải ấm áp lắm nhỉ?

Trông nàng hiện giờ còn phải đẹp hơn cả một mĩ nhân. Hơn cả một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Hơn cả một thiên thần.

Nàng quá đẹp. Quá quyệt vời. Không ai dám đem nàng ra so sánh với mình hay một ai đó.

Và dĩ nhiên, bối cảnh của lễ đính hôn cung phải cực tuyệt hảo rồi. Trời ơi! Nếu bạn được chứng kiến tật mắt khung cảnh nhà Thờ Lớn ngày hôm nay chắc bạn đã phải chết ngất tại chỗ rồi quá.

Một thiên đường mà trong mơ bạn chưa bao giờ bạn dám nghĩ tới. Nó quá tuyệt vời. Nó còn tuyệt hơn gấp vạn lần các đám cưới linh đình nào.

Cô dâu đẹp, chú rể sang, lễ cưới hoành tráng không khỏi làm những người dân xung quoanh đấy phải ò mò, ngắm ngía, trầm trồ, xuýt xoa.

Chắc giờ các bạn cũng tưởng tượng ra cái viễn cảnh có một không hai trên đời đấy rồi chứ.

Thôi! Quay lại với câu chuyện chính mà chúng ta đang bàn tới.

Dương ngồi đờ ở trên chiếc ghế nhà thờ, chốc chốc lại quay đầu về phía cửa ra vào chờ đợi. Anh Nam đang bận rộn với việc trang trí, bày đặt tất cả mọi thứ dù trông đẹp lắm rồi nhưng vẫn chẳng vừa mắt anh Nam. Đám bạn chưa thấy đứa nào đến cả. Hắn buồn thiu thỉu, vuốt thật mạnh bộ mặt thảm não của mình. Hành động của hắn không tài nào qua nổi mắt anh Nam, tiến lại gần thàng em, anh Nam giục.

- Sắp đến giờ rồi đấy. Đưa tao chỉnh cái cà vạt cho.

- Thôi! Em vào phòng vệ sinh chút rồi chỉnh luôn.

- Nhanh lên nhé. Sắp đến giờ khởi hành đấy.

- Biết rồi. Anh cứ nhắc từ nãy đến giờ - Dương bực dọc trả lời, phóng thẳng về phái hành lang.

Hắn mở cửa cái ruỳnh làm những người ở trong giật thót. Hắn lờ đi những ánh mắt tức giận hoặc ngạc nhiên quá đỗi đi thằng đến bồn rửa tay tạt mạnh nước vào mặt. Hắn rút khăn mùi xoa ra lau. Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống bồn rửa tay, vặn vòi mở to cho hàng nước trôi đi. Hắn thở dài thườn thượt. Dương cho tay nắm chặt chiếc cà vạt rồi chỉnh lại tử tế. Hắn bước nhanh ra ngoài.

Trong lúc hắn đang ngồi chờ đợi, thì lúc đó tại một ngôi nhà nhỏ trong con ngõ hẹp khuất sau lùm cây rộng lớn. Minh và nó đang kì keo một việc.

- Đi! Nghe không? Mày bảo mày không còn đau khổ nữa rồi mà.

- Không! Nhất quyết tao ứ đi. Mệt lắm.

- Mày sợ chứ gì? Lúc nãy nói đi, giờ lại thay đổi. Mày làm tao bực quá - Minh nói toẹt ra luôn vì ấm ức trong lòng. Như đi guốc trong bụng, nó im bặt, khoanh tay trước ngực tránh ánh mắt thất vọng từ Minh. Minh lắc đầu chán nản.

- Tùy mày đấy. Tao ngán lắm. Chuyện của tụi mày ra sao thì kệ xác mày.

- Mày.... - Chẳng cần nó nói hết câu, thằng Minh đã phóng xa đi mất. Nó hậm hực đi lên lầu đóng cửa phòng lại, ngồi lên giường, nó ngẫm nghĩ hồi lâu.

Khách khứa giờ đã đông đủ có mặt ổn định chỗ ngồi, kể cả bọn bạn và ông thầy. Dương ngóng luôn hồi chờ nó, hết đưa tay vạch áo xem đồng hồ rồi lại ngó ra ngoài cửa. Phải chẳng hắn đang chờ một điều kì diệu nào đó thì sao.

- Dương! Dương!

- Hả? - Hắn bị đánh thức bởi anh Nam, hắn quay lại hỏi tỉnh bơ. Anh Nam hất hàm trả lời.

- Cô dâu đến rồi kìa. Ra đón đi chứ.

- Anh ra đón hộ em cái.

- Mày bị dở hơi à? Tao đính hôn hay mày đính hôn?

Anh Nam đẩy hắn về phía trước, chân vẫn bước nhưng đầu hắn chẳng chịu chú tâm chút nào cả.

Cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của Oanh, Dương trố mắt vì vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy. Quá tuyệt vời, à không, hơn cả tuyệt vời ấy chứ. Dương mỉm cười nhẹ với Oanh, Oanh gật đầu đáp lại. Hai người cùng bước vào nhà thờ. Mọi người đồng loạt đứng dậy theo. Oanh tươi đẹp trong bộ váy dài, nàng rạng ngời vẫy tay chào từng người.

Dương và Oanh. Cả hai. Dần dần họ tiến tới trước vị linh mục.

Nó dựng chân chống xe đạp xuống đường, mắt dáo dắc tìm hắn. Nó đã cố đi đường tắt nhất và đạp nhanh nhất có thể để đến được đây trước đám bạn. Nó vội vã lấp sau bụi cây khi thấy những con xe ô tô quen thuộc đỗ vào nơi gửi xe. Từ trong những con xe màu đen đó bước ra quả nhiên là đám bạn. Chúng ăn mặc vest chỉnh tề, rất rất sang trọng. Mặt mày không chút biểu cảm bước vào nhà thờ. Nó định đi vào nhà thờ, ngồi bàn cuối. Nó ngó sang phải sang trái, ngó trước, ngó sau. Nhưng nó bỗng giật thót tim. Nó quay người lại và đứng lặng người, Dương từ nhà vệ sinh bước trên hành lang, ánh mắt hướng về phía trước kiêu hãnh không thấy sự hiện diện của nó ngay tại đây. Nó chi biết lặng người nhìn bóng Dương khuất xa phía cầu thang, lúc đó nó mới hoàn hồn lại. Nó vẫn chưa hết giật mình, đứng như trời trồng, tựa lưng vào cây.

Lại một con xe Limo nữa xuất hiện, nó ló mặt ra, Dương đưa bàn tay dài của mình ra đón Oanh. Oanh cười tươi lắm. 2 người bước vào nhà thờ cùng với báo chí, phóng viên trên thế giới đến và sự trầm trồ của người dân. Nó buồn.

Chờ tất thảy đã vào hết, nó mới dám đặt chân vào. Nhờ sự náo nhiệt và chen lấn các thợ ảnh nên nó đã nấp được, tránh cái nhìn dò xét của tụi bạn. Mà cũng nhờ một phần vì lễ cưới tuy trang nghiêm, hoành tráng nhưng lại theo truyền thống. Không vệ sĩ, không nhân viên bảo vệ, không người canh gác cửa. Mọi thứ đều rất bình thường.

Nó ngồi thu lu một góc ít ai chú ý đến. Chờ đợi cuộc hôn nhân bắt đầu tiến hành.

Vị linh ngục gật đầu cười thay cho lời đã đến lúc rồi. Cẩm một quyển kinh thánh trong tay, vị linh mục hớp hơi dài, đọc những dòng được ghi trong quyển kinh đó ra. Mọi người ai cũng chăm chú nghe, còn Dương chốc chốc lại quay lại nhìn lối đi. Hết Dương đến anh Nam rồi lại đám bạn, hết đám bạn đến ông thầy, hết ông thầy lại đến Yến, hết Yến là lần lượt các thành viên trong lớp. Chúng bức xúc chẳng kém gì Dương. Giờ chúng chỉ mong ông bụt xuất hiện ban cho chúng điều ước thì chắc rằng chúng sẽ ước:” Long đến thật nhanh và ngăn cản đám cưới này “. Trời ạ! Cả lũ không hẹn mà làm, đứa nào cũng nắm chặt tay lầm bầm trong miệng như đang đọc kinh thánh thật ấy.

Oanh hít hơi dài, nàng giả bộ làm ngơ, lạnh lùng tập trung vào lời nói của vị linh mục nhưng thật ra nàng đang liếc con mắt sắc nhọn mình về một phía gọc rồi lại liếc con mắt về phía anh Nam. Anh Nam nhận ra, hất hàm, ra hiệu lo mà nghe đi. Oanh quay lại. Nàng móc điện thoại to đùng đoàng mà nàng cầm chắc ở một tay từ nãy đến giờ. Nàng cười khẩy.

RẦM! RẦM!

Tiếng động lớn làm oang hết cả căn phòng rộng lớn. Tất cả đều phải bịp tai, nhắm mắt lại hứng chịu cái âm thanh ghê sợ này. Khi đã bình tĩnh lại, mọi người lại càng được phen hú vía vì từ ngoài vào, cả một đám du côn khoảng hơn ba chục đứa cầm gậy, cầm tông, cầm túyp, kiếm, dao, búa, dìu,.... hậm hực xông vào nhà thờ.

Dương trừng mắt ngạc nhiên thì thằng cầm đầu đã đứng trước mắt hắn và nói to “ DÁM CƯỚP BẠN GÁI CỦA TAO HẢ?”
Chưa kịp phản ứng hay trả lời thì thằng cầm đầu ra lệnh cho đám đàn em:” Đập phá hết chỗ này cho tao “. Quân lệnh như sơn. Chúng giống một đàn sư tử lao vào cấu xé con mồi, đánh dập tất cả mọi thứ. Ai nấy cũng phải hô hoán nhau bỏ chạy. Còn Oanh chỉ biết nép sau lưng người đàn ông đứng bất động nãy giờ vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn lớp ông thầy và hội Yến tuy biết mình yếu thế nhưng vẫn cố giúp những đứa con trai đánh trả bọn côn đồ. Có chút võ nghệ nên chúng cũng dễ dàng tránh được những cú đánh hiểm độc và giật lấy vũ khí quăng hết xuống sàn đánh bằng tay không. Hội Yến thì rụt rè chạy lại chỗ Oanh và kéo nàng đi cho nàng có phản đối đến cỡ nào.

Nó nấp ở sau một vật khá to nên những con sư tử kia không thể biết có nó ở đó. Nó chỉ có thể đứng nhìn đám bạn cùng lớp và người mình yêu đánh trả chúng cùng những vết thương xẹt qua người. Nó đang đấu tranh tâm trí mình:” một là giữ thể diện không chịu đứng ra giúp “ Hai là “ Bỏ qua cái sĩ diện hão để giúp mọi người “.

Trong lúc nó đang vật vã suy nghĩ thì bỗng thanh thót bân tai nó tiếng hét của Oanh và hội Yến.

Oanh bị Yến đẩy sang một bên để né con dao bị anh Nam hất ra từ tay một thằng côn đồ để phòng thủ với vận tốc quá kinh khủng, nhanh hơn cắt.Yến đã cứu mạng được Oanh, thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng thật không may, nó ngẩng cao đầu lên, trợn trừng mắt kinh hoàng.

Con dao mà Yến cứu được Oanh đó lại cắm thẳng vào sợi dây hồng chắc để giữ được bức ảnh cưới của Oanh và Dương. Mà lcus bị đẩy, chân Oanh loạng choạng đi vào đúng chỗ có bức ảnh ngay trên đầu.

Chỉ điều này có mình nó biết. Không ai để ý.

- CẨN THẬN!

Nó hét lớn, Oanh lơ tơ mơ, mắt dáo dác tìm nó, khi thấy nó tiến lại mình, cũng là lúc Oanh bị nó đẩy thằng về phía sau, Oanh vội chống tay xuống sàn. Nàng suýt bật khóc vì cả bàn tay bị trạc. Bỗng từ đâu, tiếng Xoảng thất thanh cùng một mảnh thủy tinh cứa qua má Oanh. Oanh trợn mắt, người nàng rung lên, sợ hãi, tiếng thét lúc nãy đã to giờ còn to hơn gấp vạn lần, nàng khóc, tiếng nấc nghẹn trong hàng nước mắt:

- LONG! DƯƠNG ƠI.... LONG...

Mọi sự việc đến quá bất ngờ khiến ai nấy cũng phải dừng tay lại, hội côn đồ buông thả tay làm vũ khí rớt xuống. Chúng kháo nhau lần lượt bỏ chạy ra khỏi nhà thờ và lẩn trốn.

Dương sắc mặt tái mét, điều này...., hắn mấp máy môi. Mắt hằn lên những tia đỏ làu, hắn thở mạnh, cơ thể căng cứng. Hắn chạy thật nhanh đến chỗ Oanh, hắn thét gào tên nó, hắn quay đầu lại gào lên đớn đau. Yến và đám bạn tuy sức yếu nhưng vẫn gắng nhấc tấm ảnh ra khỏi người nó. Khhi vừa nhấc lên, bỏ mặc những mảnh thủy tinh còn vương vãi trên sàn, trên người nó. Dương gầm lớn, ôm trọn lấy thân hình nằm im, máu chảy xuống sàn tanh tách, chính hắn cũng đang chảy máu khá nhiều vì mảnh thủy tinh cứ đâm vào cơ thể. Hắn bật khóc nức nở, siết chặt nó trong tay. Luôn miệng nhắc, gào đầy đau khổ kể cả trong trái tim lẫn thể xác. Hắn đau là vì nó. Nó đau cũng vì hắn.

Anh Nam nhíu mày khó hiểu, anh nhìn Oanh mặt trắng bệch, khóc lóc không kém gì Dương. Lập tức, anh Nam đỡ nó từ bàn tay nhuốm máu của Dương định mang lên xe đi bệnh viện, Dương nhanh hơn chụp lấy áo anh Nam lắc đầu nguầy nguậy.

- Anh đừng mang Long của em.... Em....xin anh đấy.... đừng mang đi.... em xin anh..... em xin anh... đừng mang Long của em đi.

- Tao mang Long vào viện. Mày bỏ ngay ra.

- V...V...Vào viện..? Em... em đi cùng với - Dương lắp bắp, níu áo anh Nam, tay kia vỗ vào ngực mình khóc rấm rứt.

Anh Nam không trả lời, bế nó cho vào xe. Dương ngồi vào sau, đỡ đầu nó ôm trong vòng tay, anh Nam khởi động máy hòa vào dòng người. Ngay lập tức, đám bạn tản nhau đi theo họ.

Suốt quãng đường đi, Dương ôm nó như một phần cơ thể không thể tách rời, rồi lại khóc, khóc nhiều lắm, nước mắt của hắn làm những vệt máu ít ỏi trên mặt nó nhòe đi, còn toàn bộ phần dưới nó máu đều thấm xuống chiếc nệm xe, quần áo hắn, khuôn mặt hắn, chiếc xe. Hắn vừa khóc, vừa cúi xuống hôn lên trán nó, miệng lẩm bẩm như một người điên:” Dương xin lỗi “ “ Dương xin lỗi mà “ “ Dương xin lỗi “ “ Dương yêu Long nhiều lắm “ “ Long đừng hù Dương nữa “ “ Long nhất định phải quay về bên Dương “ “ Dương sai rồi “,....

Nó được đưa lên một chiếc giường đẩy, Dương vẫn cố nắm lấy tay nó cho đến khi vị bác sĩ ngăn lại không cho vào phòng cấp cứu. Hắn ngồi xuống ghế, miệng lẩm nhẩm đau đớn. Anh Nam thở dài, kêu một cô y tá lại băng bó cho hắn.
Từ đầu, hắn không chịu vì hắn muốn ở lại để trông chừng nó kẻo nó đi đâu hắn không biết thì làm thế nào?

Anh Nam biết.

Tâm trí hắn đang bấn loạn và hắn sợ sệt vô cùng. Đây còn hơn cả cú sock lúc bố mẹ mất, hắn cũng chưa điên dại như thế này. Hắn sợ mất nó một lần nữa. Hắn ăn nói chẳng ra hồn, gì mà trông chừng nó không nó đi đâu cơ chứ. Lỡ nó có bị làm sao hắn còn biết cách xử lí.

Anh Nam phải nói mãi, thuyết phục mỏi cả mồm, cả lớp hắn ai cũng thay phiên nhau khuyên hắn nhưng hắn nào có nghe. Quai hàm đứa nào cũng mỏi rã rời chỉ muốn rơi phịch xuống đất còn sướng hơn là khuyên răn hắn kiểu này.

- Người mày mình mẩy đầy thương tích vậy, nếu mày không muốn lúc tỉnh dậy Long lo lắng cho mày thì liệu thần hồn mà đi băng bó đi.

Đánh trúng điểm yếu của hắn. Chẳng nói chẳng rằng, hắn đứng dậy theo cô y tá đi băng bó. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đồ ngang bướng.

Loading disqus...