Ngày mai Trang 54

- Thật hả? Chết thật. Chắc chủ quan không đọc kĩ sách hướng dẫn, thường ngày nhìn Long làm Dương cũng thuộc rồi mà.

- Phụt ….Sách hướng dẫn à?

- Ơ … Thật ra thì … Xin lỗi …. Dương tự ý lục tung cái giá sách của Long để tìm 3 quyển hướng dẫn nấu ăn này. ….. Ưm ….. Nhưng dù sao Long cũng phải đền công sức, mồ hôi nước mắt của Dương để làm một bữa ăn lần đầu tiên trong đời duy nhất cho một người nào đó thôi.

- Người nào đó? - Nó mỉm cười, nháy mắt với Dương. Cái mặt cà chua chín lại ửng lên.

- Ờ thì … cái người mà ngày xưa bị Dương đánh rồi học cùng cấp 3 rồi Dương phải lòng yêu và rồi ….. “ tỏ tình “ đấy.

- Ha Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ……………..

Nó bật cười sảng khoái, Dương ngớ ra. Nó cười hồi lâu mới kìm lại tiếng cười đứt quãng, ngước lên coi cái mặt Dương nhăn nhúm lại.

- Sai đoạn nào?

- Không sai. Nhưng vui.

- Vui ở đoạn nào.

- Chẳng đoạn nào cả.

- Xời …. Vậy mà cũng nói - Dương bĩu môi, ngồi khoanh tay trước ngực ngồi nhìn nó ăn. Nó gắp miếng khác cho Dương rồi nhẹ nhàng dặn.

- Tí ăn xong cũng khoảng 7 giờ hơn, đợi Long rửa bát, rồi …. Chúng mình đi đến khu bóng rổ nhé.

- Ưm … Chỉ sợ hôm nay Dương bận việc với Miranda thôi

- Bận việc gì cũng được. Đưa Long đến nhà hoang, Long nói chuyện này với Dương, rồi Dương muốn đi đâu thì đi.

Dương cắm đầu vào ăn khi nghe lời nói lạnh nhạt của nó cũng phải ngước lên. Nó vội vã quay đi, Dương vẫn gật đầu thay cho lời đồng ý.

Rửa bát xong xuôi, Dương cùng nó đến nhà hoang. Buổi tối ngày hôm nay rất nhiều sao, trăng thanh, gió mát, mảnh vườn nhiều hoa dại trong đó có bồ công anh nhưng không còn sắc xuân, dần lụi đi những cánh hoa bay vào không gian màu đen. Nó chẳng còn bừng sáng giống mọi ngày nữa, hôm nay, nó tàn.

Vòng tay ôm nó từ phía sau, Dương hôn lên mái tóc đó, ngất ngây mùi hương thơm vươn vẫn trên từng ngọn. Đầu Dương dựa vào vai nó, siết nó thật chặt không muốn rời xa. Nhưng nó phản ứng lại bằng hành động xoay người lại, ôm ghì lấy Dương và biến mình thành người chủ động. Nó cố gắng nhón chân hết sức có thể để thì thâm bên tai Dương:

- Hôn Long đi.

Dương nhận thấy rằng các sợi thần kinh của mình căng dần ra khi nghe lời yêu cầu đó chi bằng một lời kích thích. Nhẹ nhàng cúi xuống, nâng chiếc cằm xinh đẹp, Dương chậm rãi, từ tốn, mắt nhắm lại để đôi môi mình hòa cùng vị ngọt cái hôn quyến rũ kia. Chúng không để nguyên đấy. Không cử động toàn cơ thể. Chỉ môi chạm môi thế thôi. Dù là thế, Dương vẫn cảm nhận được dòng nước mặn đang làm ướt đôi môi mình, đẩy nó ra, Dương dồn dập lo lắng hỏi:

- L… Long sao thế???? Duo…Dương đã làm gì sai làm Long phật lòng ư??? Đừng khóc nữa mà …. Dương đau lắm đấy …. Đừng khóc nữa … Dương xin lỗi …. Dương xin lỗi …..

Ôm trọn nó trong vòng tay mình, Dương vỗ về như một người anh dỗ dành em trai mình. Nó lắc đầu thật mạnh, vung mạnh tay làm Dương tách xa khỏi mình. Dương bang hoàng định tiến lại gần nhưng bị nó lập tức chặn lại bằng 2 cánh tay song song trước mặt.

- Hết … r…rồi ……

- Hả??? Hết cái gì?

- Chúng ….ta … hết …..hức hức hức hức …..

Nó xúc động đến nỗi không thể phát ra được tiêng cuối cùng. Dương nóng lòng nhắc.

- Chúng ta là gì? Hết là sao?

- Hết …. R…. r…..r…..r…rồi … Dương ơi ……. Hết rồi ………… huh u huh u huh u huh u hu …..

Nó òa khóc nức nở. Câu được câu mất. Dương như bị lức hút trái đất hút đến dính chặt lại, người cứng đờ, lầm bầm trong miệng.

- C…c…chúng t….. hức hức hức hức hức hức hức hức ………. Huhuhuhuhuhuhu …..ch…chia ….chia ….tay ….. Dương ơi …..kết ….thúc …. Hết thật rồi ………..

Tai Dương ù đi, ở trong đầu như một cái máy chạy công suất cao nhất có thể. “ Chia tay … Chia tay … Chia tay ……….. “ Đó là 2 từ nó nói rõ nhất, nhỏ nhất nhưng cũng làm Dương nghe rõ nhất và đau lòng nhất.

- Chuyên ….. Chuyện ….. Chuyện gì? Đừng đùa vậy chứ Long. Không vui chút nào hết.Cái gì? Chia tay? Ai?

- CHÚNG MÌNH CHIA TAY ĐI!

Nó dồn hết hơi ở hai lá phổi gào lênn như muốn cả thế giới này nghe rõ. Sau đó, ngực nó đau thắt lại, không phải đau vì gào mà đau vì câu nói xa cách.

Đau. Đau lắm. Tim Dương thắt lại, muốn vắt kiệt sức lực toàn thân. Dương khuỵu xuống, mắt mở to bàng hoàng, miệng ngấp ngứ. Bên trong Dương như muốn bùng nổ cả ra, muốn xé xác cái thân xác này. Còn trái tim, chắc không nói cũng biết. Thà ngừng đập còn hơn đau đớn đến vật vã hơn cả người bị bệnh tim. Dương cười khẩy nhắc lại câu nó vừa gào, nhấn mạnh rõ từng chữ một.

- Chúng-mình-chia-tay-đi. N

ó chẳng buồn phản ứng lại, chỉ biết khóc và khóc. Giờ nó biết làm cái gì hơn ngoài việc rơi những giọt nước lã chã, miệng không ngớt thét ra những tiếng nấc đến đau lòng.

- Tại sao mọi chuyện lại thế này? có phải Dương làm sai điều gì? Hay Long “ chán cơm thèm phở “?

- Huh u huh u hu h u huh u h u hu h uh u …

Đáp lại những câu hỏi Dương đặt ra là cái lắc đầu nguầy nguậy. Giận dữ. Đâu đớn đến tột đỉnh. Dương nhào tới lắc mạnh người nó, miệng gầm lên như muốn nuốt chửng nó.

- THẾ TẠI SAO HẢ? TẠI SAO LÀM THẾ VỚI TÔI? TÔI ĐÃ LÀM GÌ LONG ĐÂU? SAO LONG LÚC NÀO CŨNG LÀM TÔI VẬT VÃ KHÔNG YÊN MỘT NGÀY. BÊN LONG TÔI HẠNH PHÚC BAO NHIÊU THÌ GIỜ CHỈ MỘT CÂU NÓI LÀM TÔI ĐAU MUỐN CHẾT RỒI ĐÂY NÀY.

- ….

- THẾ KHI XƯA AI Đà NÓI RẰNG:” CÓ CHUYỆN GÌ CŨNG PHẢI NÓI VỚI NHAU. ĐỪNG GIẤU TRONG LÒNG.” THẾ CÒN CÁI CÂU:”ĐỪNG BAO GIỜ NÓI LỜI CHIA TAY” LÀ CỦA AI NÓI. LÀ CỦA AI. LÀ CỦA AI NÓI.HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA A AAA Ả? - Dương kéo dài chữ “ hả “ thật dài, rồi sau đó ôm đầu thở hồng hộc, chẳng lay động được gi, không một lời níu kéo, xin lỗi, tha thứ, nó im lặng. Chưa đủ Dương vẫn cố “ tra tấn “ nó:

- NÓI! ĐỨA NÀO? ĐỨA NÀO? TAO THUA KÉM NÓ CÁI GÌ MÀ MÀY PHẢI BỎ TAO THEO NÓ. NÓI. NÓ LÀ AI? CHẲNG LẼ TAO KHÔNG ĐỦ ĐIỀU KIỆN ĐỂ XỨNG ĐÁNG VỚI MÀY SAO HẢ?

- …..

- LONG ĐƯỢC LẮM. TỪ TRƯỚC CHƯA ĐỨA NÀO DÁM NÓI CÂU ĐÓ VỚI TAO. GIỜ THÌ CÓ RỒI ĐẤY. MÀY. CHÍNH MÀY. LONG LÀM DƯƠNG THẤT VỌNG QUÁ ĐẤY MÀY Ạ. ĐỪNG NÓI DỐI.. ĐỪNG LÀM TAO ĐAU. DƯƠNG XIN LONG ĐẤY. TAO VẪN YÊU MÀY RẤT NHIỀU. TẠI SAO MÀY BỎ DƯƠNG THEO NÓ HẢ?

Do quá bức xức, Dương nhanh chóng chuyển cách xưng hô, từ “ mày, tao “ đến “ Dương, Long “ lẫn lộn tùng phèo cũng như Dương không thể làm chủ lời nói của mình nữa. Quả là một cú sốc lớn nhất trong đời Dương. Hắn tưởng khi bố mẹ hắn mất thế là quá đủ. Nhưng không, nhìn xem, hắn đang làm cái trò quái quỉ gì thế này?

“ Chia tay “

Chưa bao giờ hắn dám nghĩ rằng, một ngày nào đó sẽ có người nói với mình câu này và đó chính là người Dương yêu thương vô vàn.

- Thật không thể tin được …. Long … Long hãy quay lại với Dương được không? Hả? Hãy nói lại lần nữa rằng câu nói lúc nãy là Long nói đùa thôi. Vui chơi tí mà. Nhé. nhé. Đi? - Dương đang cố gắng hết sức níu kéo nó tới và ôm chặt nó, nó vẫn còn khóc, sức khỏe đã yếu nay còn yếu hơn, nhưng nó vẫn gắng dồn hết sức lực đẩy hắn ra khỏi mình. Bất ngờ, Dương ngã bật ra đằng sau, tay chống xuống đất.

- THÔI ĐI! CHÚNG TA CHẤM DỨT RỒI. TỚ MUỐN CHIA TAY - Nó lần nữa xác định rõ rang cho Dương hiểu. Không nói gì. Hồi lâu sau, giây phút căng thằng đã dịu lại.

Dương cười khẩy, rồi bật cười cách ranh mãnh. Hắn cười như chưa từng cười bao giờ. Cười để giẫm lên đau khổ. Cười để giẫm lên niềm kiêu hãnh. Cười để giẫm lên cái gọi là giá trị của một con người. Cười để đẩy những giọt nước mắt qua một bên. Tất cả Dương có thể, trừ điều thứ nhất và cuối cùng. Dương lắc đầu nguầy nguậy, miệng đánh rơi nụ cười từ khi nào. Đứng dậy phủi quần áo. Khuôn mặt Dương thể hiện rõ sự tức giận, căm ghét, sự trả thù, ranh mãnh, gian trá, độc địa, ác cảm, …. Với mọi thứ xung quoanh không riêng mình nó.

Giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt nó. Dương cất tiếng lạnh lùng. Mắt trợn ngược lên thách đố.

- Tôi-sẽ-làm-cậu-phải-hối-hận.

Bỏ lại nó sau lưng, Dương lững thứng bước qua cánh cửa màu xanh. Nó hướng cơn mắt mình nhìn theo Dương từ lúc Dương đi, cảm nhận rõ từng bước chân Dương, đến khi Dương đã rõ ràng bước qua cuộc tình này, nó mới òa khóc như một đứa con nít.

- Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa …………………..huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuh uhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuh uhuhuhuhuhuhuhuhuhu……………….DƯƠNG ƠI ….. TỚ XIN LỖI ……….. huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu……..

Nó ngồi thụp xuống, vừa khóc vừa ôm lấy ngực, nó cắn môi chịu đựng cơn đau hằng ngày mình phải vượt qua này. Nó vội vã móc từ trong túi ra, mở nắp hộp, nhét cả nắm thuốc vào trong. Nó mới dần dà bình tĩnh lại.

Ngồi thừ ở đó rất kâu, nó mới chịu đứng dậy đi ra bến xe buýt về nhà. Trước mắt, cánh cửa nhà mở toang, đồ đạc vứt lộn xộn, nó hiểu. Dương đã đi. Đi xa nó, xa căn nhà chưa bao nhiêu kỉ niệm của cả hai. Hay nó phải xa ngôi nhà nào đó có đường đi ngoằn ngoèo, với cậu chủ của nó nắm giữ chìa khóa mở trái tim nó, nó xa nụ cười, xa căn bếp mà ngày nó luôn mong chờ để đùa giỡn, cùng Dương nấu bữa ăn vui vẻ bên nhau. Nhớ chiếc hôn, nhớ ánh mắt, nhớ tiếng nói, nhớ bàn tay, nhớ hơi ấm cơ thể, nhớ nhiều lắm, nó nhớ sao nổi. Nó chỉ nhớ. Tất cả mọi thứ, đều là Dương. Nó cười mà cứ như khóc. Gian nó bước vào đầu tiên là phòng bếp. Kể cả ở đâu, dù nơi nào đi nữa, phòng bếp vẫn là nơi chúng vui vẻ, hạnh phúc bên nhau nhất.

Bàn tay nó chạm vào mặt bàn bếp rồi đến cái bếp âm, rồi đến giá để bát, bồn rửa, …. Sao nó cô quoạnh thế này?
Lạnh quá. Còn hơi ấm đâu để nó được thấy yên bình. Đâu ra những lời trìu mến ngọt ngào, ngây ngất, đam mê để nó được ấm lòng.

Giờ chỉ còn mình nó với những kỉ niệm dĩ vẵng làm nó thêm đau đớn.

Nó bỏ đi.

Chân dạo bước trên các con phố gần đấy. Nó buồn. Lởn vởn, quoanh co rồi chân nó cũng dừng lại một điểm.

Nhà Minh.

Bấm chuông một tiếng đã thấy Minh gọi vọng từ trên xuống.

- Chờ tao! Tao xuống liền.

Mở cánh cửa sắt, thấy khuôn mặt hốc hác chỉ sau gần nửa ngày, mắt đỏ ửng, mũi phập phồng màu đỏ. Dám chắc là nó vừa khóc xong đây mà.

- Vào đi. Định đứng đó luôn hả? - Nó gật, đi thẳng vào trong nhà, ngó lơ.

- Bố mẹ tao đi có việc ngày kia mới về. Mày uống nước cam, tao vừa vắt. Biết là mày đến nên tao chuẩn bị sẵn này. he he. Giỏi không? - Minh đang pha trò cười cho nó đấy. Nhưng nó không thể gượng cười được nữa. Thay vào đó là vài tiếng sụt sùi. Minh nhụt chí.

- Làm rồi à?

- …..

- Mày đau lắm phải không?

- …….

- Đừng câm thế. Tao ghét khi phải nói chuyện kiểu này

- Minh à. Để cho Long nghỉ ngơi chút đi - Vũ nói vọng từ phòng bếp ra, nó quay lại ngạc nhiên, Vũ mỉm cười chào nó rồi đặt cốc nước cam trước mặt giục nó uống - Long biết không? Minh rất lo lắng cho Long đó. Chiều khi đưa Long về, Minh hậm hực kể chuyện cho Vũ nghe, đến tối thì bắt Vũ đi pha nước cam hộ, còn ông ý thì ra ngoài ngồi vắt vẻo chờ Long vì ông ý biết rằng Long buồn, chỉ có một nơi Long tìm đến. Minh… lo cho Long lắm đấy. Vì vậy, đừng phụ lòng người ta thế chứ. Vui lên đi. Vũ biết …. Long đã rất khó khăn mới đưa ra quyết định như vậy. Đừng buồn nữa. Nếu Long không vì mình thì cũng nên vì Dương, vì mọi người chung quoanh mà sống tốt lên. Nghe lời Vũ, nhé?

- ………… - Nó im lìm. Đưa cốc nước cam lên nó uống một hum, rồi liếc nhìn Vũ và Minh cảm động mà biết ơn. Nó gượng cười, gật đầu, lí nhí nói - Cảm ơn hai người

Vũ cười toen toét như thể mình là người chiến thắng không bằng. Minh bĩu môi, vờ hờn dỗi.

- Đúng là “ đàn bà, con gái “ với nhau. “ Đàn ông “ nói thì không chịu, nảy lưỡi cũng không. Thế mà qua lại vài câu thái độ thay đổi ngoắt 180 độ. Thật không công bằng.

- Nè nè! - Vũ bật dậy, tiến tới Minh và xếch tai cậu bé lên không thương tiếc đúng kiểu vợ " xử " chồng còn gì. Minh la oai oái - Ai là đàn bà, con gái hả ông? Tôi là con trai chính hiệu à nghen. 100% đó ha. Có mà ông là đàn bà thì có.

- Ờ … Đàn ông chính hiệu. Trăm phần trăm con bò cười ấy. Xì Chính hiệu. Cứ bốc phét, chính hiệu mà đi thích người đẹp trai như mình mới sợ - Minh nói đồng thời hất mái tóc sang bên, vênh váo mặt lên làm Vũ lung túng, véo mạnh vào tay Minh. Vũ lắp bắp.

- Ai … ai bảo … ý Vũ là … là con trai cơ …. Chứ không phải con gái …. Chứ …chứ …ai thèm yêu Minh - Vũ bẽn lẽn đi thẳng lên lầu. Nó bật cười. Minh cũng cười theo.

- V… V…Vũ dễ thương ghê. Mày có được Vũ …là mày may mắn lắm rồi đó Minh.

- Cảm ơn mày. Uống xong rồi tao dẫn mày đi lên phòng anh trai tao ngủ. Ổng đi đua chắc đến tầm trưa mới về cơ.

- Mày đuổi tao để hai tụi bây có “ không gian riêng “ đó à.

- Ơ … ơ ….Đâu có đâu. Mày cứ đoán bừa - Minh ấp úng, gãi đầu gãi tai, cười lấy lệ. Biết mà. Nó đang đi guốc trong bụng Minh ha.

- Thôi đi ông. Cứ nói vài câu có chết ai đâu.

- Ừ đấy thì sao? Mà mày uống nhanh lên. Đi mà.

- Được rồi. Tao lên liền - Nó đặt cốc nước cam gần hết xuống bàn, quay lưng về phía cầu thang.

- Ê! Uống hết đi đã. Phung Phí quá.

- Mày uống đi. Tao no - Nó vọng lại rồi tiến thằng lên phòng. Mệt mỏi. Nó mở cửa phòng bật điện sáng choang, nằm vật ra giường, nó nhìn chăm chăm lên trần nhà, một lúc sau thì nó nghe thấy tiếng cạch và tiếng rầm đóng cửa rõ mạnh. Sau đó là vài tiếng lịch cịch vang bên phòng. Nó rón rén sang bên thấy hai đứa đang ngắm sao ngoài lan can không có gì hết. Nhưng nó không bận tâm. Nó đang buồn mà. Nó nhớ Dương biết chừng nào. Không có Dương, bỗng dưng sao thấy lạnh quá vậy. Nó lấy chăn đắp vội lên người mình, co rúm vào một góc như đang chừa ra chỗ cho một người nào đó như một thói quen.

Nó buồn bã, rúc càng sâu, càng gắng cuộn tròn trong chăn, cố che đi sự yếu đuối của mình, cố không bật ra tiếng nấc nào nữa. Cố gắng nhiều thất bại cũng thật đau.

Hắn tức giận vớ lấy đống quần áo trong nhà nó rồi vác ra ngoài ngõ, gọi tài xế đèo về nhà. Hắn hậm hực, tức giận, đau đớn từ lúc nó nói lời chia tay đến giờ. Đầu óc hắn ung đi, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng nó. Hắn ôm đầu, gồng mình chống lại những cảm xúc. Vò đầu, bứt tai. Hắn hét loạn như người điên trong xe ô tô rồi cứ đấm thùm thụm vào cửa kính đến nỗi máu tóe ra, kính vỡ tung tóe, bác tài thì bị những mảnh thủy tinh đâm nhẹ từ đằng sau gáy, hắn cũng vậy, tay bê bết máu. May là nhờ có tên vệ sĩ ngồi cạnh kịp ngăn lại không thì chắc xe đang chạy hắn cũng mở toang cửa mà nhảy vồ ra mất.

Về đến căn nhà chính của mình, không cần biết ai đang ở trong đại sảnh, hắn lướt qua nhanh như gió, đến phòng khách, đến hồ bơi rồi hắn lên thẳng cầu thang bộ tự động lên đến tầng 2, hắn phá cửa vào trong. Thẩy vali sang bên, hắn ôm cái mặt đau khổ, hắn sụt sùi, hắn ném đồ đạc trị giá hàng nghìn đô xuống đất hỏng lia lịa một cách không thương tiếc.

Loading disqus...