- Đừng có cố tỏ ra năng lực yếu hèn của mình làm gì. Cô càng thủ đoạn cỡ nào thì chuyện đó cũng chẳng giải quyết được đâu. Trong mắt mọi người cô không bằng một kẻ đầu đường xó chợ. Tôi đang phân vân không biết cô quyết quyết nhất nhất giành lấy Dương từ tay người khác vì tài sản hay để chứng tỏ với mọi người rằng mình với Dương là môn đăng hộ đối, nam thanh nữ tú. Thật khôi hài.
Yến sau khi lau xong mình mẩy, ném chiếc khăn bẩn về phía thùng rác gần đấy rồi đứng dậy. Đưa con mắt miệt thị về Oanh:
- Có lẽ tôi nên cho cô một cơ hội. Cảm giác thất bại tôi chưa từng nếm qua. Nhưng cùng là con gái với nhau ai lại làm thế đúng không? Tôi biết cô không xấu tính vậy đâu. Tốt nhất nên biết đường cư xử và còn nữa...
Yến nhanh tay tạt luôn cốc nước đường lạnh vào mặt Oanh khiến cô sửng sốt chưa nhận biết được đâu với đâu. Cái miệng há hốc sửng sốt.
- Xin lỗi! Tôi cố tình đó. Tôi là người vậy mà. Có oán, thù là phải trả cả gốc lẫn lãi.
Yến bật sảng khoái đi ra khỏi bàn nhưng chợt nhớ cái gì đó liền quay đầu lại nói tiếp
- À quên, tiện luôn thì trả tiền nước cho tôi luôn nhé. Tôi không mang tiền rồi
Lần này thì Yến bỏ đi thực. Để lại sau lưng tiếng chửi thề và một nàng Oanh đầu đang cố tỏa hết công suất khói nổ ra khỏi đỉnh đầu kẻo vỡ tan tành xác không còn gì thì chết. Dù sao, đừng nên nhìn những ngừoi như Yến mà đáng giá hiền lành. Cứ thử động đến nồi cơm nhà Yến xem Yến để yên không.
Dương thúc giục nó sửa soạn nhanh vì hôm nay là ngày đi chơi của tụi nó. Dương hí hửng chỉnh tề lại chiếc áo sơ mi trắng và quần jean rất giản dị. Chẳng hiểu sao Dương đã nhiễm cái phong cách đời thường này tự bao giờ. Có lẽ cũng một phần là do nó.
Nó bước xuống cầu thang, nhướn mày nhìn Dương đứng trước Dương rồi nhẹ nhàng đến bên hắn và vòng tay qua eo ôm chầm lấy hắn. Dương nhếch mép cười, tay đưa chỉnh lại mái tóc “ độc “ của mình. Cất giọng đầy hứng khởi:
- Chuẩn bị đi chưa nào? Lề mề lâu la quá!
- Rồi! Giờ thì quay ra đây để Long chỉnh lại mái tóc cho. Đến việc chỉnh lại cũng không xong - Nói rồi, nó xoay người Dương đối diện với mình, vươn tay ra sửa lại mái tóc đang xiên vẹo của Dương. Dương hơi nhíu mày tỏ ý không thích với cái mái tóc này cho lắm nhưng nó chỉ cười bảo.
- Dương của Long là đẹp trai nhất thế giới này rồi. Để mái tóc nào cũng hợp hết, Long lại thích Dương để mái tóc như ngày bình thường là được rồi, cầu kì làm gì cho mệt ra.
- Ừ! Nếu Long thích. Dương sẽ để. Sao!? Giờ đi được chưa?
- Không chờ Oanh à? - Nó thản nhiên. Dương khựng lại vài giây. Tim như muốn nhảy ra ngoài khi nghe đến cái tên “ Oanh “. Dương chẳng buồn quay đầu lại trả lời, đi lại bên chiếc bàn phòng khách với tay lấy chiếc ví.
- Không! Kệ cô ta.
Cánh cửa nhà mở toang, Dương ngẩng đầu lên và bắt gặp hình dáng nhỏ bé, cao và rất sành điệu với bộ đồ mặc trên người toàn hàng hiệu. Oanh quay người lại, thấy Dương, nàng hí hửng vẫy tay chào. Dương không nói gì, chỉ liếc nhìn lạnh lung, móc chìa khóa trong túi ra mở cổng nhà.
- Long đâu anh? - Cô nàng giả nai hỏi thăm nó. Nó nghe thấy tiếng Oanh từ ngoài nên chạy ra, cố gắng nở nụ cười thật tươi, gật đầu chào xã giao.
- Oanh chờ lâu chưa? Cả 2 đều xong rồi. Giờ cùng đi nhé.
- Ừm. Anh Dương dắt xe ra đi.
- …..
Mặt mày Dương hậm hực trèo lên chiếc xe máy đi ra ngoài cổng, dặn nó đóng cửa nhà, cửa cổng rồi ngồi lên xe. Vừa
nói dứt câu thì Oanh thản nhiên leo lên xe Dương ngồi. Dương nhăn nhó kêu.
- Xuống đi. Đây không phải chỗ để cô ngồi lên đâu.
- Sao anh khó tính vậy? Lâu ngày “ vợ chồng “ mới gặp nhau mà lẳng lơ là thế nào? - Oanh cố tình ngoài người về phía trước ôm chầm lấy Dương. Dương bất ngờ, vội vã gỡ tay Oanh ra, lung túng như gà mắc mưa.
- C…Cái gì?! Ai “ vợ chồng “ với cô chứ.Buông tay ra - Dương khổ sở gỡ từng ngón tay của Oanh ra, nhưng càng làm vậy Oanh càng ra sức siết chặt hơn. Nó hóa đá khi nhìn thấy cảnh tưởng vậy. Nó thẫn thờ, bộ mặt lộ vẻ đau đớn không thể tả hết. Trái tim nó rạn vỡ một lần nhưng lần này nó lại càng tệ hơn nữa. Nó bình tĩnh giữ bộ mặt thản nhiên chưa từng có chuyện gì xảy ra, nó hiên ngang bước đến trước mặt Dương.
- Oanh ngồi đó cũng được mà không sao đâu. Long sẽ đi bằng xe đạp.
- Đâu có được! - Oanh nhướng mày, mắt nheo lại nhìn nó, nghi ngờ về thái độ mà khó ai có thể tưởng tượng nổi khi thấy người mình yêu đang âu yếm người khác - Oanh chỉ đùa chút thôi mà. Để Oanh gọi Taxi cho Long đi nhé.
- Khỏi cần - Bỗng Dương xẵng giọng - 5 phút nữa, xe ô tô của anh sẽ đến đây. Chìa khóa này. Em tự mình đi xe máy đi.
- Ơ….. - Oanh ngơ ngác nhìn Dương nhảy xuống xe, nắm lấy tay nó lôi đi. Oanh giận đến tím mặt mày, tức không tả nổi. Mất hết cả thể diện. Tức quá đi mất. Giờ thì cô nàng chỉ muốn cầm dao mà giết chết cái thằng nhóc đi cùng hắn ngay bây giờ. Thật tức chết quá.
Ngồi trên chiếc xe màu đen bóng loáng, cả 2 đứa chẳng nói với nhau câu nào. Gửi xe xong, hắn đi trước còn nó đi sau, Oanh cau có chờ ở ngoài sẵn. Đợi Dương ra là chạy lại khoác tay rất tình tứ, còn Dương chẳng hiểu tức cái gì cũng mặc kệ để Oanh tự do làm việc mình thích mặc dù vẫn biết còn một ánh mắt luôn dõi theo mình.
Tầng 6, Khu vực Xem Phim, Vincom Bà Triệu.
Đưa 3 tấm vé ghế Vip, cả 3 chúng nó bước vào căn phòng rộng lớn, đã lác đác vào người ngồi ở đó, cái màn hình rộng lớn như muốn nuốt chửng cả cái không gian này. Ghế của nó là ghế trong cùng rồi đến Dương, sau cùng là Oanh. Bộ phim mà tụi nó xem là một bộ phim ma Việt. Nghe nói bộ phim cũng khá hay và rùng rợn, nhiều đoạn thót tim lắm cũng đủ hào hứng rồi. Với nó thì không. Nó rất sợ Ma. Nó không thể nào chịu nổi những pha kinh hoàng được. Chẳng hiểu ông trời trêu ngươi nó thế nào mà 2 người kia lại cùng nhau chọn bộ phim này. Nó cũng không có ý kiến gì cả mới lạ chứ. Lần này là nó tự chuốc lấy nghen, không có ai bắt nó xem phim hết.
Bộ phim bắt đầu kể về ngôi làng nọ, chung quoanh ngôi làng đó chỉ có những lời đồn đại ma quỷ chẳng thể tin được. Rồi có một ngày, lũ trẻ con trong làng có 6 đứa, vốn dĩ toàn tập hợp những đứa quậy nhất làng, chúng tổ chức một cuộc thi cam đảm vào 2 giờ sáng tại nghĩa trang gần đình. Cuộc chơi là mỗi đứa sẽ cầm trên tay một con dao chọc tiết lợn và cắm thẳng xuống ngôi mộ. Nếu như sau 5 giây mà xác chết sống dậy lôi người đó xuống mà vẫn còn sống thì người đó sẽ thắng. Trong đám trẻ con đó có một người tên là Nhật, có vẻ như cậu nhóc này không tin vào những lời đồn đại cho lắm nên đã tham gia vào trò chơi này để chứng minh rằng trên đời không có ma quỷ nào hết. 2 giờ sáng ngày hôm đó trời mưa tầm tã, và như đã hẹn, cả lũ con nít cùng nhau cầm những con dao sắc bén đi vào khu nghĩa trang. Người đầu tiên là Lộc, cậu tỏ ra rất cam đảm, xung phong mình là người đầu tiên làm cái việc kinh khủng này. Đi đến trước một ngôi mộ mới đắp, câu giơ con dao sáng chói qua đầu, một tiếng sấm nổ vang trời,con ngươi cậu như trợn ngược lên trên trời. Phập! Tiếng kêu kinh hoàng của những con chim lợn, quạ đen vang rung chuyển trời đất thật thảm thiết. Đứng thở hông hộc, cậu liền quay lại với đám bạn hất hàm, mỉm cười chiến thẳng. Rồi cậu quay bước đi.
Á á á á á á á á á …. Cậu hét lên, móng tay bíu chặt vào đất, cả người cậu đang lún sâu xuống ngôi mộ đó. Cả một bàn tay đen nắm chặt lấy người cậu, đám bạn hoảng loạn sợ hãi, chỉ biết chôn chân đứng nhìn ánh mắt van xin, cầu cứu của Lộc. Chưa hết bàng hoàng, sửng sốt thì đám bạn lại thấy một cái đầu khác nhoi lên và cả lũ nhận ra rằng, khuôn mặt Lộc chỉ trong giây lát đã bị lột sách toàn bị da mặt và biến dạng hoàn toàn. Thật ghê tởm. Lúc đó, người đứng cuối trong lũ con nít đó tên Hoàng, mặt cậu tái đi và ý nghĩ trong đầu cậu bây giờ chỉ có từ “ Chạy “. Chưa kịp xoay chân đi thì một bàn tay khác lôi cậu xuống, tiếng hét cất lên. Đám bạn quay lại cố gắng giữ chặt lấy bàn tay chới với nhưng không kịp nữa rồi. Bọn chúng quá khỏe. Nhận ra là thây ma Lộc đang di chuyển đến gần, cả lũ tá hỏa cùng nhau chạy về phía ngôi nhà hoàng gần đó. Chúng sợ hãi nhắm mắt không dám nhìn những ngôi mộ có những cái đầu đen, trắng nhô lên mặt đất. Nhanh như cắt, chúng lấy tất cả đồ dùng trong nhà để chặn cửa. Nhật ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn qua kính. Bất giật mình vì khuôn mặt biến dạng của Lộc thình lình xuất hiện và há cái mồm đầy máu ra. Nhật lùi lại, cả 4 đứa cùng chạy vào trong một căn phòng này. Và từ đó, mọi chuyện bắt đầu xảy ra trong vòng 2 ngày chúng ở trong căn phòng đó gặp biết bao điều rung rợn y như mình đang ở địa ngục và bắt gặp những oan hồn, ác ma làm chúng phải mất vía. Và câu chuyện kết thúc là 2 người sống còn 2 người bị chết chỉ trong vòng 2 ngày vì bị ma ám. Khi cả 2 người sống sót bước ra khỏi căn nhà nguyền rủa đó và chợt nhận ra rằng. Sau 2 ngày mà cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi, không phải là thế kỉ 20 của thập niên 20 mà là năm 2004 của thế kỉ 21. Trước mắt 2 cậu không phải là nghĩa trang như ngày nào mà là một thành phố phồn hoa với những ngôi nhà cao tầng, với những con đường rộng mênh mông. Và một điều bất ngờ hơn nữa là tất cả 4 người bạn đã chết của 2 người lại đang cùng nô đùa với nhau như ngày xưa cả bọn đã từng chơi. Rồi 4 người quay sang nhìn 2 cậu và … Một nụ cười, một đôi mắt không ngươi đang nhìn cả 2 với một ý nghĩa rất nham hiểm.
Chỉ cần đọc qua nội dung câu chuyện thôi cũng đủ làm nó thót tim. Xem ra, nó chỉ có thể chịu đựng được đâu. Nó chỉ lo giữa chừng đang xem tự nhiên lại bị sao thì Dương sẽ lo lắm. Thôi! Cứ nhắm đại mắt vào ngủ cho sướng. Nghĩ vậy. Nó ngửa đầu ra, đưa quyển giới thiệu phim úp lên mặt, chuẩn bị nhắm mắt thì một tiếng hét to lớn vang khắp phòng làm nó giật mình bật người ra trước. Nó đơ người, tiếng hét của nó hòa cùng tiếng hét của mọi người trong phòng. Nó ôm chặt lấy ngực mình, mắt nhắm mắt mở, hàng lông mày nhíu lại, tay kia bám chắc vào đầu ghế phía trước, gập người, nó cố che đi khuôn mặt đau đớn của mình lúc này. Do đang ở đoạn chiếu trong bóng tối nên cả căn phòng rộng lớn cũng khó mà nhìn rõ, cũng vì vậy mà Dương không biết nó đang vật vã với cơn đau chỉ riêng mình nó chịu đựng.
Sau một hồi trấn tĩnh lại, nó lau mồ hôi trên mặt mình dù máy lạnh được bật hết cỡ, nó mệt mỏi nắm chặt lấy đôi bàn tay, đầu ngửa ra phía sau, hướng con mắt về Dương – bộ mặt vô cảm xúc từ lúc đi đến giờ. Chẳng nói chẳng rằng, Dương thờ ơ lạnh lung như thể nó không có ở đây vậy. Nó nhíu mày suy nghĩ, nó biết là Dương giận lắm vì nó lại cố ý đẩy Oanh sang cho Dương. Nó sai. Đúng! Nó sai. Dương làm vậy cũng đáng nó lắm. Ai bảo cái tính ki bo, ích kỉ cơ.
Chỉ thích nghĩ cảm nhận của người khác theo chiều của riêng mình.
Nó nhẹ nhàng đặt bàn tay mình xuống ghế, rồi dần dần, bàn tay nó xích lại gần Dương. Chắc chắn rằng Dương sẽ không có phản ứng gì khi nó chạm nhẹ ngón tay vào, từ từ nó mới đủ can đảm luồn cả bàn tay nắm lấy tay Dương trong sự lén lút. Dương cũng siết lại, không những thế mà còn siết mạnh nữa là đằng khác. Nó đã dùng hết sức để thoát khỏi bàn tay ma quái đó vì đau nhưng càng muốn thoát lại càng bị bó chặt như dính vào cát lún trên sa mạc vậy thôi.
2 tiếng sau, cả 1 lũ người đua nhau, xô đẩy chen mình ra ngoài trước. Phải chật vật lắm, nó cả Oanh mới thoát ra ngoài. Còn hắn thì ung dung ra ngồi chờ ngoài vì hắn cao to nên xô đẩy cái lũ tí hon như tụi nó là chuyện bình thường.
- Anh Dươngggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg ggggggggggggggg - Oanh kéo dài cái giọng nũng nịu, tiểu thư thấy rõ. Cô chạy đến khoác tay Dương lắc lắc, mặt phụng phịu.
- Em muốn đi Shopping.
- Giờ anh đói lắm. Đi ăn.
- Không! Shopping cơ. Kìa Long. Nói gì đi chứ - Oanh liếc nửa con mắt sang nhìn nó đi lom khom đằng sau cả 2. Nó gật ga gật gù nói thế nào cũng được. Oanh lườm nguýt dài rồi lại trở về cái giọng nhõng nhẽo.
- Vậy chúng ta đi Shopping anh nhé!?
- Không phải Long rất ghét đi mua sắm hay sao - Bỗng hắn buông câu dưng dửng, dừng lại và quay về phía nó, hắn nhướng mày chờ câu trả lời. Còn Oanh thì oang oảng.
- Không! Em muốn cơ. Cậu ta bảo gì cũng được mà.
- Nhưng anh biết là Long không muốn. Từ sáng cũng chưa ăn gì. Có giỏi thì tự đi Shop 1 mình, không ai đi cùng đâu. Mình đi đi Long - Dương vươn tay cầm kấy khuỷu tay nó kéo đi, nó e dè nhìn Oanh với cái mặt nóng như núi lửa muốn nổ tung. Oanh đứng đó khoảng 4 phút rồi mới lẽo đẽo vào quán ăn ngồi cạnh Dương, vẫn không quên ném cái lườm dài dẵng cho nó. Nó lảng tránh cái nhìn đó, ngồi vào bàn ăn thản nhiên. Ăn xong chúng định đi về nhưng Oanh lại thích đi chơi Game. Lần này thì Dương đồng ý, Oanh sung sướng khoác tay Dương bước đi. Nó cũng vào đấy chơi nhưng ngoài mấy trò đua xe hay đập gián nó có biết chơi trò nào nữa đâu. Mặc cho Dương rủ nó cùng chơi, nó vẫn lắc đầu nguầy nguậy.Dương cả Oanh mua xèng rồi dẫn nhau chơi trò nhảy Audition. Dương chỉnh nhạc, Oanh vặn người chuẩn bị, nó đứng xem cũng hàng loạt người vây quoanh đó để “ ngắm “ đôi trai tài gái sắc này. Bắt đầu vào nhịp nhảy, Dương cùng Oanh thể hiện từng động tác rất ăn ý và phù hợp, từ động tác khó nhất đến động tác dễ nhất đều được cả 2 ăn điểm một cách dễ dàng. Mọi người xung quoanh rầm rộ cổ vũ, hét toáng loạn lên, hò reo làm không khí và sự chú ý của mọi người càng thêm hấp dẫn và sôi động hơn. Nó chỉ đứng lặng im, tay cầm ly trà sữa còn đầy ự, nước đã chảy tong tỏng xuống đất, mặt nó đờ ra, ánh mắt cứ dán chặt vào Dương mãi không thôi.
Kết thúc cuộc chơi này, cả 2 cùng nhảy một động tác poping càng làm cho không khí trở nên cuồng nhiệt hơn. Và như dự đoán, cả hai đều được điểm tối đa. Oanh đưa tay lên miệng ngăn tiếng hét, Dương mỉm cười quay ra nháy mắt với nó. Nó cười. Đột nhiên, Oanh vòng tay qua cổ Dương, kéo khuôn mặt Dương thật gần lại. Chụt! Nụ hôn thật nhẹ nhàng lướt qua trên má Dương, Oanh thì thầm: