Trong ánh sáng yếu ớt nhờ tia chớp trên bầu trờ tối om mà mọi người có thấy rõ khuôn mặt nó đầm đìa nước mắt, hai tay ôm đầu vò tóc như điên. Nó bắt đầu rơi vào trạng thái hỗn loạn. Trong khi mọi người chưa hoàn hồn lại thì cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đẩy từng người đứng cạnh mình làm mọi người ngã xúi lụi vào nhau như đang tìm đường trốn ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
- Long! Dừng lại! Long - Dương ấp ứ gọi theo, Dương giờ mới nhớ ra. Nó rất sợ bóng tối. Chạy theo bóng dáng nhỏ của nó, Dương dần nhận ra là nó chạy rất nhanh về phía cửa nhà và y rằng Nó mở toang cánh cửa ra, chạy nhanh đi tìm ánh sáng. Mọi người hét lên gọi tên nhưng nó không hề để ý, rồi thì Dương rồi thì mọi ngừoi cùng đổ xô chạy theo nó. Nó sợ hãi quay đầu lại nhìn mọi người nhưng chỉ thấy toàn bóng tối. Nó cố tiếp tục chạy, chạy tìm ánh sáng cho nó. Nó không muốn bóng tối, nó sợ bóng tối.
Mọi người càng tiến gần, đuổi kịp nó thì nó càng ra sức chạy. Giờ đây nó không biết làm gì ngoài việc chạy và chạy. Có lẽ vì quá sợ hãi, nó vừa chạy vừa ngoảy đầu lại mà không để ý phía trước. Đến lúc ra được cái ngõ tối tăm đó rồi nó mới nhận thấy rằng ánh sáng đang tiến lại gần nó. Rất gần. Rất sát. Và chỉ một loáng nữa thôi. Ánh sáng đó làm mắt nó chói đi. Nhưng nó cũng biết rằng, đó không phải là điều nó muốn bây giờ
KÉT …………………………………………
- LONG!
Hội bạn Yến hét lớn giật mình, còn cả lớp nó thì đứng sững lại vì quá bất ngờ. Còn Dương như bị đóng đá hoàn toàn, người không sao nhích được.
- Mau cứu Long đi! Còn đứng đó làm gì nữa. Gọi xe cấp cứu mau - Minh nhanh chóng tiến lại nâng người nó lên, quay lại dùng ánh mắt cầu xin. Mọi người như hoàn hồn ai cũng rút điện thoại ra gọi mặc cho trời mưa lớn đến cỡ nào. Dương thấy mắt mình cay cay, sau đó có một dòng nước nóng hổi rơi từ trên xuống dưới căm Dương. Mưa hay nước mắt?
Dương lắc đầu nguầy nguậy, điên cuồng đi đến chỗ nó, giật lấy nó một cách nhanh chóng từ tay Minh. Gào tên nó trong cơn mưa.
- Tỉnh lại đi long ơi. Đừng làm Dương sợ. Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi mà. Làm ơn! Long tỉnh lại đi. Đừng đùa Dương thế mà. Tỉnh lại đi Long ơi. Dương đang cầu xin Long đó. Long thấy không? Mở mắt ra và nói: Không sao đi. Long không thể đúng không? Long ơi …. LONG.
- Lúc đó mày làm tao sợ quá đấy.
- Sao mà phải sợ?
- Tụi tao cứ tưởng mày bị đâm thật maylà … Mày chỉ bị ngất thôi. Nhưng mà kể ra cũng xin lỗi mày vì sự việc ở nhà tao nhé, chắc cầu giao nhà tao bị chập nên mới làm mày hoảng sợ.
- Đâu có đâu Thịnh “ thìn”. Lúc chúng mày vào bệnh viện cùng Long, tao vào nhà mày xem cái cầu giao làm sao thì nó có bị gì đâu. Mà xung quoanh đó nhà người ta vẫn có điện chứng tỏ là có ai dập chẳng lẽ là nó tự dập chắc.
- Ý mày nói là có người dập cầu giao?
- Chuẩn. Nhưng tao nghĩ lúc đó mọi người đang bàn luận sôi quá nên không để ý.
- Vậy … Theo mày nghĩ là ai?
- Chắc là thằng Hưng “ rừng” rồi, trông nó hôm đó “ sung” lắm mà.
- Này! Đừng ăn nói linh tinh nhé!
- Ơ tao đang tìm thủ phạm cho tụi bây lại bảo tao nói linh tinh. Tự ái quá à
- Thôi ạ. Mời 2 ông về cho. Đến giờ Long phải đi ngủ rồi.
- Kìa Long. Mày nhẫn tâm để bọn tao ra về vậy à. Rõ ràng mày đang ở nhà muốn về lúc nào chả được.
- Không cần biết. Về. 12 giờ rồi còn ngáo cái mồm lên làm gì? 12 giờ đêm rồi phải cho người khác ngủ chứ.
- Xời ơi! Được rồi. Tao về Long nhé. Tao về đây.
- Đi đường cẩn thận đấy.
Dương tủm tỉm cười khi đã đóng cửa xong, lon ton chạy vào phòng của nó. Dương nhảy phốc lên trên giường, miệng toen toét:
- May mà Long chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay tí chứ không Dương chắc đau tim quá - Nó gượng cười, với tay lấy chiếc khăn ướt lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt Dương.
- Chắc Dương mệt lắm rồi phải không? Cả ngày hôm qua đến ngày hôm nay lúc nào cũng kè kè bên cạnh Long, chăm sóc cho Long. Long thấy áy náy quá - 2 hàng lông mày nhếch lên theo hình dấu sắc và huyền. Nó buồn xo nhìn Dương và thầm trách mình đã quá bất cẩn để xảy ra việc này. Nhưng Dương chỉ cười và tặng cho nó một cái cốc yêu
- Nói vớ vẩn. Ai mệt? Dương khỏe phây phây ra đây. Mà áy náy cái gì? Giờ chúng ta đã là một rồi. Phải biết yêu thương nhau, quan tâm chăm sóc nhau chứ. Phải không? Đừng có kiểu lịch sự thái quá như thể chúng ta chỉ là người không quen biết ấy - Nó chẳng nói gì. Cười hiền dịu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Dương. Dương cũng vậy. Nhìn nó. Dương ngẩn người vì nụ cười đó. Dương chợt nhớ ra, cách đây lâu rồi, Dương chưa được nhìn thấy nó cười hồn nhiên như vậy. Dương ngập ngừng đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi má hơi nhợt nhạt kia làm cho nó hơi giật mình nhưng vẫn cố không phá không gian hiếm hoi này. Người Dương dần dần xích lại gần nó hơn. Dương nhắm mắt thật từ từ, đưa đôi môi tiến lại gần bên môi nó. Rồi, nó ôm Dương thật chặt, thư giãn cơ thể để hòa cùng nụ hôn nồng nhiệt này. 2 bàn tay Dương vuốt ve đằng sau lưng nó, dần dần luồn vào bên trong chiếc áo trắng mỏng đó. Dứt nụ hôn, Dương nhanh chóng chuyển xuống vùng cổ, nó ngửa đầu ra đằng sau tận hưởng cảm giác tuyệt vời này. Nó thở dốc khi Dương bắt đầu mở tung những chiếc khuy trên cái áo ngủ của mình, hơi thở yếu ớt tăng dần và dồn dập hơn. Nhưng, như nhận ra điều gì đó, nó đẩy mạnh Dương ra, hét to:
- KHÔNG! BỎ RA ĐI.
Khuôn mặt Dương đờ đẫn vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Đang yên đang lành tự dưng nó lại hét lên. Dương ngồi xuống cạnh nó, lo lắng hỏi:
- Long mệt rồi sao? Vậy thì nằm nghỉ đi, Dương ra ngoài vậy.
Đưa bàn tay ra quệt mồ hôi trên trán nó, Dương đứng lên đi về phía cửa thì nó nắm chặt tay giật lại.
- Đừng! - Theo phản xạ, Dương quay đầu lại nhìn nó - Hãy … Ở bên Long …tối….nay được không? - Rụt rè nói, nó ngượng ngịu cúi gằm mặt xuống đề nghị. Thoạt đầu, có chút ngạc nhiên, giờ thì Dương lại thấy nó thật buồn cười.
- Không phải Long đang mệt sao? Dương không muốn làm phiền Long đâu. Thôi ngủ đi. Muốn cái gì, cứ gọi Dương nhé. Dương chờ Long đấy. Hì hì - Dương đứng dậy mở cửa đi ra ngoài nhưng vẫn không quên ngoái lại trao nó một nụ cười thiên thần.
Im lìm. Giờ căn phòng bé nhỏ chỉ còn mình nó. Co đầu gối áp sát ngực, nó vòng tay qua, đặt đầu lên và nhăn mặt nghĩ về cái hành động ngu ngốc của mình lúc nãy. Nó biết cái người mà bọn bạn nói là thủ phạm là ai chứ. Chẳng lẽ nó đáng ghét, đáng bị trừng phạt thế ư?
Chỉ tại … bất chợt … hình ảnh của Oanh hiện lên trong tâm trí nó. Nó cảm thấy có lỗi với Oanh. Cái khuôn mặt xinh đẹp như vậy lúc tức lên cũng thật là kinh khủng. Nhưng chẳng dễ dàng gì cô ta dễ để lộ cái bản mặt đó cho Dương xem đâu. Cô ta dại gì. Dù sao, nó càng phải chấp nhận rằng mình là kẻ đến sau. 2 người đã có hôn ước từ khi ở trong bụng mẹ. Nó không muốn phá vỡ cuộc hôn nhân vậy. Như thế thì càng tốt cho Dương, vừa không bị cả xã hội kì thị, vừa có những sinh mạng nhỏ nhắn mang dòng máu của chính Dương và Oanh. Yêu nó. Liệu Dương có được Hạnh Phúc không? Nó chỉ lo sợ điều đó. Điều mà nó luôn mong muốn là làm sao để Dương có một cuộc sống hạnh phúc, tươi đẹp như một tranh vẽ đầy màu sắc. Nó biết. Nó không có khả năng mang lại hạnh phúc cho Dương. Chỉ là một phần thôi cũng không thể được. Đó là hạnh phúc ảo. Hạnh phúc lặng lẽ đến và cũng nhanh chóng tan biến. Nó buồn lắm.
“ Tách. Tách. Tách …………….”
3 giờ sáng, căn phòng ở phía bên tay trái góc nhà vẫn sáng trưng điện. Cánh cửa nhẹ nhàng, chậm rãi, lén lút mở rồi đóng lại. Nó ôm một chiếc chăn bông to đùng ra phòng khách.
Hừm! Biết ngay mà. Dương đang nằm co rúm ở trên ghế sofa. Bắt đầu vào Đông rồi mà không chịu nghe lời bảo mặc áo dài tay vào cho đỡ lạnh thì nhõng nhẽo bảo có lạnh lắm đâu. Giờ thì lại rét run cầm cập ở ngoài phòng khách thế này đây. Nó lắc đầu nhăn mặt nhưng trên miệng vẫn nở một nụ cười, dùng chiếc chăn bông ở trên tay mình đắp lên người Dương. Nó ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt song song với Dương. Nó cố gắng ngắm nhìn khuôn mặt Dương thật kĩ lần nữa nhờ chút ánh sáng yếu ớt trong phòng hắt ra. Phải nói rằng, Dương thật sự thật sự thật sự là mẫu người mà bất kì cô gái hay anh chàng nào trên Thế Giới này đều mong ước. Là một người bạn trai cực kì hoàn hảo. Có thể nói là Dương sở hữu mọi thứ trên đời này. Sức hấp dẫn, vẻ đẹp trai đàn ông đến kinh ngạc, nụ cười có một không hai, tiền tài, tình yêu, … Và đặc biệt, là trái tim Dương. Bề ngoài Dương đối với những người xa lạ lại rất lạnh lùng, chẳng thèm quan tâm đến người đang đứng cạnh, đứng sau, đứng trước mình, Dương chỉ cần quan tâm việc mình làm gì để thoát khỏi cái đám dở hơi đó. Nhưng với người mình yêu, Dương lại là một ngọn lửa hồng, một giấc mơ, là niềm vui, là hạnh phúc, là những nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng, ấm áp, là cái bóng dáng cao kều luôn bao che cho thân hình nhỏ bé này. Nó biết. Thời gian nó bên Dương cũng chẳng còn bao lâu.
Giờ nó ngồi đây, dòng suy nghĩ về quá khứ làm nó thấy hối hận và tự trách bản thân mình:
Giá như 5 năm về trước, nó không gặp Dương và quật ngã Dương trước bao người làm Dương bẽ mặt thì giờ nó đâu phải là bạn cùng lớp với Dương.
Giá như nó không yêu Dương,không chấp nhận thứ tình cảm này thì khi nó ra đi. Dương liệu có đau khổ nhiều?
Giá như nó cùng đi qua bên Nhật cùng anh, thì giờ nó đâu cần có Dương bên cạnh.
Nó đã có thể lảng tránh mọi thứ nhưng giờ chỉ còn 2 chữ …. Giá Như.
Giọt nước mắt từ từ lăn trên đôi má trắng nhợt của nó. Đã lâu lắm rồi. Nó chưa từng đau khổ như thế này. Đã lâu lắm rồi, nó mới thấy được sự yên bình khi bên Dương.
Nó Khóc.
“ Dương ơi! Long sợ lắm …. Sợ lắm…..Sợ khi phải xa Dương lắm. Long biết mình nhu nhược, ích kỉ … Nhưng Long…L…Long không đủ tự tin để cho Dương hạnh phúc. Lo…Long không thể làm những điều mà người phụ nữ có thể làm. Dương cần một người vợ, cần một ngôi nhà tràn ngập những tiếng cười, cần những đứa con bé bỏng, …. Tất cả … T…tất cả … Long không làm được. Xin lỗi Dương …. Xin lỗi Dương nhiều lắm …. Long yêu Dương … Vẫn mãi yêu cho dù cái chết đến chia lìa chúng ta. Cho dù mai này Long đã đến một nơi rất xa. Long vẫn mãi yêu Dương. Dương ơi ….Dương ơi …. Long xin lỗi.”
Nó đưa tay ngăn những tiếng nấc không thoát ra ngoài. Mắt nhắm lại để giọt nước mắt thi nhau rớt lộp bộp xuống nền nhà. Trong hình ảnh nhạt nhòa, nó thấy khuôn mặt im lặng của Dương dường như cũng thấu hiểu nỗi đau của nó. Nước mắt nhẹ nhàng từ đôi mắt khép chặt của Dương lăn xuống đến mang tai. Nó đau đớn, lắc đầu đứng dậy bước nặng nhọc vào phòng. Nó không muốn Dương biết mình khóc. Nó sợ nếu nhìn Dương lâu quá thì hình ảnh Dương sẽ in sâu vào tâm trí nó.
Đúng! Rồi sẽ có một ngày Dương thèm được nghe thấy tiếng con nít trong nhà.
Bây giờ, nó đã quyết định một mình sẽ đấu tranh với nỗi cô đơn khi thiếu vắng Dương vào những ngày tháng lạnh lẽo vì nó dự định nói lời Chia Tay với Dương sau ngày đi chơi ngày mai.
Tại quán cafe
- Cô gọi tôi ra đây có việc gì? Nếu như tôi cả cô không hề quen biết nhau - Oanh nhâm nhi cốc sinh tố đá thơm ngon nhướng mày nhìn người trước mặt và đảo mắt xung quoanh với vẻ khinh khỉnh.
- Có gì đâu. Tôi chỉ thấy có một số hành động ngứa mắt nên mới bình luận chút ấy mà - Oanh lập tức dừng đôi mắt sắc nhọn như lưỡi hái của mình chiếu thẳng vào bộ mặt câng câng khó ưa của Yến. Oanh biết cái người cô nàng kia đang nói đến là ai. Trận chiến có vẻ đã bắt đầu.
- Nghe này! Theo như tôi biết, cô là Yến học lớp 11 bên cạnh. Đã từng thích Dương và tỏ tình. Thật đáng tiếc là bị đá nhăn răng chó. Cô nghĩ cô xứng đáng làm đối thủ của tôi sao đồ thất bại? Huh? - Oanh nghiến răng nhếch môi nói nhấn giọng và tưởng như ghì chặt thế bên Yến nhưng bộ mặt câng câng ấy vẫn không biến đổi một giây
- Vậy sao? Chỉ là ý nghĩ của cô thôi. Đúng là tôi bị từ chối. Nhưng ngược lại tôi lại thấy rất thoải mái và dễ chịu khi được nói thật lòng mình, và ấm áp là được nhìn tận mắt người mình yêu hạnh phúc bên người mình yêu yêu. Đó mới là tình cảm chân thực, cao thượng không phải là vô dụng. Còn đối với những kẻ chỉ biết dùng thủ đoạn lừa bịp, che mắt thiên hạ, độc hạ, cố tình làm những việc trái với quy luật đạo đức, lao đầu vào những điều ngu ngốc mà không nhận ra mình thực sự đang dần mất đi lí trí, biến dần thành kẻ thua cuộc, chỉ để ép buộc người khác trở thành của mình. Đó mới là hèn nhát, thất bại đó cô nương ạ.
- Vậy kết cục điều cô muốn nói hôm nay là gì? - Oanh sôi máu chỉ muốn cho một cái vả vào bộ mặt không coi mình ra cái thể thống gì. Tức đến muốn điên người luôn.
- À, về vụ cầu giao ấy mà. Tôi đang băn khoan nên cho cô một cơ hội hay đi rêu rao biến tin này thành thú vui tiêu khiển của mình nhỉ? - Yến ngửa mặt lên trần nhà, rồi lập tức ném về phía Oanh một ánh mắt đe dọa. Nàng sợ hãi lùi giật lại, trừng mắt nhìn Yến rồi suy nghĩ. Không được. Không manh động.
- Ai tin chứ?
- Thế cô nghĩ ai tin cô? - Yến bật cười man rợn đáp lại đúng câu hỏi của Oanh khiến cô nàng điên hết cả đầu óc, lập tức cầm cốc nước sinh tố uông giở hất thẳng vào mặt Yến.
Yến cố gắng giữ bình tĩnh nén lại máu nóng, để giữ đúng thái độ bình thản.
- Nói cho mày nghe đây! Tao biết mày thua thằng chó Long đó. Nếu biết suy nghĩ thì nên về phe tao nghe chưa?
- Thật vô lí - Yến cười nhạt - Cô là cái thá gì mà tôi phải nghe theo cô. Đúng là tôi đã cam tâm, nhưng Long còn tốt hơn cô gấp vạn lần. Long là bạn tôi.
- Được! Vậy chúng mày đang âm thầm lên kế hoạch cướp giật chồng người khác đúng không con ma mãnh? Tụi mày cứ làm đi, xem tao dễ dãi đến mức nào cho Dương lọt vào tay chúng mày. Cái lũ không biết lượng sức mình.
- Thế Dương có nói là cậu ấy yêu cô bao giờ không? Chính cậu ấy cũng nói rằng Long mới là người yêu và bên cậu ấy suốt đời mà.
Oanh cứng họng không trả lời được. Yến cười khẩy.