- Cứ ngoan ngoãn thế là biết đường mình cần đi rồi đấy.
Nó chết đứng vì câu nói xanh rờn, sẩn cả da ốc. Nó không kịp phản ứng gì thì Oanh đã đi mất. Chỉ vì cái tội yếu đuối của nó, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà không quan tâm đến những người xung quanh. Nó biết rằng mình rất ích kỉ cho mình và mọi người nhưng thật sự... Nó không có lựa chọn nào khác.
- CẢ LỚP ĐÂU RỒI! - Ông thầy mới bước vào lớp đã gào cái mồm lên. TỐI HÔM NAY LÀ SINH NHẬT THỊNH " THÌN " (!!? ) LỚP TA NÊN THỊNH QUYẾT ĐỊNH SẼ TỔ CHỨC 1 BỮA TIỆC TẠI NHÀ.
- YEAH!!~~~~~~WTF???? YOU SURE?
- Chắc chắn 100%. Không tin thì thôi - Thịnh vừa bảo thầy xong mà. Ông thầy nhí nhảnh vênh váo mặt, miệng nở nụ cười hớn hở. Cả lớp mới hét loạn lên sung sướng. hé hé. Vậy là được ăn " ké " rồi. Khỏi phải ăn cơm nhà. Lên có tiệc để ăn sẵn rồi.
Thằng Thịnh " Thìn "tung tăng vào lớp hớp hơi dài để chuẩn bị cho " Thông tin thật bất ngờ và thật tình cờ là ông thầy đã nói rồi ".
- Yeah! Thịnh ơi! Mày thật là dễ thương. Tối nay tao ăn Sushi nhé - Minh Quân là người nhanh nhất xổng vồ ra rồi ưỡn người sang phải sang trái trêu ghẹo khuôn mặt ngờ nghệch của Thịnh.
- Tao ăn pizza mày ơi! - Từ phía xa có một bạn trai nữa lên tiếng và sau đó là những tiếng lớn hơn.
- Tao! Tao ăn trứng rán với cơm nắm.
- Tao ăn thịt bò khô.
- Tao ăn...
- Tao ăn........
- Tao ăn..........
.............................................................
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~DỪNG LẠI! ĐIẾC TAI QUÁ! - Thịnh " thìn " hoảng loạn, bịt tai và ù té khỏi lớp, lập tức bị cả bọn đuổi theo xuống sân trường. Còn nó mỗi mình ở trên lớp ngồi im thin thít, mắt chú tâm vào quyển sách cầm trên tay. À! Xem lại đã.... Hình như.... Còn Oanh thì phải?! Cô nàng đang ngồi chống tay vào bàn để tựa đầu mình vào, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi gươm chăm chăm chiếu vào nó làm nó không thoải mái chút nào.
- Oanh có chuyện gì muốn nói với Long sao? - Nó cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể, dùng lời lẽ thật nhẹ nhàng với Oanh để cô nàng có thể trả lời một cách tốt hơn những lần trước nhưng xem ra không có hiệu lực.
- Không! Chỉ là ngứa mắt quá thôi. Tối gặp lại - Oanh vội vã đứng dậy chạy theo cả lớp, nói chính xác hơn là theo Dương. Nó thở dài ngao ngán, có lẽ tối nay nó không đi không được rồi.
Rào Rào.~~~~~
Cơn mưa to lớn ập đến bất chợt vào buổi tối ngày hôm nay, thằng Thịnh ở trong nhà chép miệng, thở dài. Đúng là xui xẻo. Hôm nay Thịnh đã cố tình bỏ ra 160 nghìn để đưa vé cho bố mẹ đi xem phim riêng rồi! Nào ngờ.... Chịp! May mà gần cả lớp đã đến kịp trước khi trời mưa, chỉ còn thiếu cái nhóm F.T.P chết tiệt đó thôi. Đã thế, rõ ràng là sinh nhật thằng Thịnh mà. Bọn nó bắt thằng Thịnh vác cái ô ra đứng trước ngõ chờ lấy lí do là " Khách mời " thì chủ nhà phải làm tất chứ ai lại để " khách " làm. Thằng Thịnh không cãi được đành phải làm theo.
A! Thấy rồi. 3 chiếc xe Mercedes đỗ xịch đường bên kia. Bọn chúng lần lượt bước xuống xe, mỗi đứa cầm một cái ô tiến lại gần thằng Thịnh.
- Sao chủ nhân của bữa tiệc lại đứng ở đây thế này? - Dương láu cá trêu ghẹo Thịnh. Thịnh đá cho cái vào chân Dương nhưng Dương lại né được. Dương cười sung sướng ha hả, Oanh liền lườm yêu Dương.
- Đừng đùa nữa. Trời mưa lại bẩn quần áo bây giờ.
- Đúng đó. Tao nóng lòng dự bữa tiệc " bình dần " của tụi mày rồi. Mau mau vào đi - Quân thích thú đẩy Thịnh sang 1 bên nắm tay An dắt vào trước, đám bạn đằng sau lắc đầu bĩu môi rồi cũng theo vào ngay lập tức.
- Oa. Nhà chật quá à. Đúng là phong cách bình dân. Oa! Nhìn cái bếp này. Trông có khác gì đồ chơi con gái không? Dễ thương nhỉ. Oa! Đây nữa, phòng ngủ ngày thì bõ bèn gì. Tao ít nhất phải nằm giường to hơn giường này gấp 4 lần. Oa! Nhìn cái phòng khách kìa, bé bằng cái lỗ mũi của tao à? Oa! Cái phòng học này....
- THÔI NGAY CHO TAO - Thằng Thịnh tức giận hét lên - BỌN MÀY ĐẾN ĐÂY ĐỂ SINH NHẬT TAO HAY SĂM SOI SÒM NGÓ NHÀ TAO HẢ MẤY THẰNG KIA?
- Ơ... Thì..... Sinh nhật nhưng đó là 1 thói quen của bọn tao mày không nên quan tâm.
- Không quan tâm cái con khỉ gió đồng năng nhà mày. Thôi! Tao không bàn cãi nhiều. Ra giúp tao dọn thức ăn ra đi.
- Rồi rồi. Chờ tao tí.
Hôm nay dù trời mưa to thế nào. Tiếng sấm có lớn đến đâu thì cũng không bằng những tiếng cười. Tiếng hét. Tiếng hát vang ầm đến nỗi " Long trời lở đất " phát ra từ căn nhà 4 tầng trong 1 con ngõ hẹp trên đường Lê Thanh Nghị. Chúng vặn mở Volum hết cỡ, cầm chặt cái Mic trong tay, gào lên hát cái bài " Tình ta biển bạc đồng xanh " mặc dù bài này vừa dài vừa hát khó, vậy mà 2 cái mồm rộng ngoác đến mang tai của Quân và An thì không ngừng nghỉ dù có hết hơi hay gào thét như thế nào chăng nữa chúng vẫn cố thể hiện tài năng làm cho mấy con chó ở các nhà bên cạnh sủa ầm ĩ, vài con mèo hoang thì réo lên, vài tiếng chửi rủa vang ra từ mấy nhà sát vách. Thịnh phải tắt ngay cái karaoke đi và bật TV lên xem.
- Ớ. Sao tắt? Đang đến đoạn cuối mà - Quân trố mắt ra nhìn Thịnh, đặt chiếc Mic xuống bàn rồi quay mặt về phía Thịnh.
- Lạy bố! Bố làm ơn cho con xin 2 chữ " Yên ổn ", người bị thiệt là con chứ có phải là các bố đâu mà các bố cứ " rống ' như bò thế hả? - Thịnh nhăn nhó mặt, chắp 2 tay với nhau rồi giả vờ vái lạy. Dương liền đá ngay phát vào mông Thịnh khi Thịnh đang đùa với Quân. Thịnh suýt nữa thì ngã lăn ra sàn, ôm cái mông vừa bị đã quay qua tìm thủ phạm thì thấy Dương cười nắc nẻ
- Ê Thịnh. Tao quên chưa thay mặt cả lớp chúc mày sinh nhật. Vậy giờ tao chúc này: Happy birthday fun!!
- Oh! Thank nhé thằng quỷ sứ - Thịnh bĩu môi trêu lại Dương, Dương chẳng để ý liền móc ra một cái túi nhỏ.
- Quà của mày này thằng điên kia.
- Ủa??? Cái gì mà nặng vậy. Thanks nhé! - Thịnh hí hứng đến nhận quà, rồi đưa lên tai lắc lắc thật mạnh.
- Bí mật! Này này. Đừng lắc thế chứ. Cái điện thoại I-Phone tao mua ở bên Mĩ về đó.( Bảo là Bí mật mừ =.=' )
- Hả??? Sành điệu vậy. Cảm ơn mày. Bạn tốt của tao - Thịnh sung sướng ôm hộp quà quay một vòng quanh nhà rồi la hét sung sướng. Rồi lần lượt từng đứa tặng cho Thịnh món quà mà mình mua, Thịnh lại càng la hét hơn và cảm ơn trời đất vì đây là 1 sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước tới giờ của Thịnh.
- Cắt bánh nào. Cắt bánh nào - Minh mang chiếc bánh Gato sôcôla được trang trí rất bát mắt và hấp dẫn, cả lớp chen nhau thắp nến mừng sinh nhật cho Thịnh làm thằng Thịnh cảm động hết sức.
- Ôi! Không ngờ 1 cái chuyện nhỏ nhen như vậy mà chúng mày cũng tranh nhau làm. Tao không ngờ tình bạn của chúng ta lại sâu sắc đến vậy? - Thằng Thịnh chuẩn bị sụt sịt khóc thì thằng Hưng " rừng " chớp chớp mắt nhìn Thịnh và lên tiếng trả lời rất thản nhiên.
- Đâu có đâu! Tụi tao thi nhau đứa nào cắm được nhiều nến nhất thì sẽ là người chiến thắng và nhận giải thưởng là 50 nghìn mà chứ làm gì mà mày cảm động đến thế? - Thằng Thịnh lập tức rới từ 9 tầng mây xuống 9 tầng địa ngục. Trời ạ! Cái đám bạn chết tiệt, thảm nào từ nãy đến giờ phải cắm 16 cây thì chúng nó cắm lên cái bánh 4 mấy cây. Tức quá đi mất. Thịnh gào lên và đuổi thằng Hưng khắp nhà. Xử lí thì phải xử lí thằng Hưng trước, cái tội.... dám nói ra trước mặt ông. Ít nhất cũng phải giấu cùng nhau chứ. Tự nhiên nói toẹt ra làm cho ông cứ tưởng bở.
-... Happy birthday! Happy birthday to you!!! Happy birthday Thịnh " thìn ".
- Trước tiên là tớ muốn cảm ơn tất cả mọi về mọi thứ ( quà ) và cảm ơn mọi người đã không ngại quản trời mưa để đến tham dự bữa tiếc nho nhỏ ( Ờ! Nho nhỏ. Rồi tí nữa còng lưng lên mà dọn nhé cưng ) không đáng kể này của tớ.
- HÚ ~~~~~~~~~~~~BÀI DIỄN THUYẾT " DỞ " LẮM. CẮT BÁNH NHANH CÒN CHO MỌI NGƯỜI ĂN ĐI - Cả lớp đồng thanh ném đá phản đối ban đại biểu đang tràn đầy mạch cảm xúc. Thằng Thịnh nhếch lông mày, nhăn nhó mặt nhìn cả lớp làm đứa nào miệng cũng im thít khi nhìn cái bản mặt Thịnh.
- Tao sẽ không cắt bánh trước khi làm việc này.
- Việc gì mà khong cắt bánh. Nhanh lên còn sinh hoạt nữa chứ.
- Sinh sinh cái đầu nhà mày. Trước khi cắt bánh chúng ta sẽ chơi 1 trò chơi thử nghiệm.
- Hả??? Thử nghiệm? Được đó. Vậy nói luật đi.
- Như thế này! Chúng ta cứ giữ vững vị trí đang đứng, tao sẽ là người ra tắt công tắc điện. 2 phút trong bóng tối,
chúng mày bắt buộc phải tìm ra người mình yêu. Nếu tìm đúng cặp của mình thì cả cái bánh trị giá.... ưm... * nâng chiếc hộp lên để xem giá * 250 nghìn này sẽ thuộc về cặp đôi đó. Đồng ý không?
- Long mệt à? Sắc mặt bất thần quá - Dương lo lắng lại gần bên nó, đưa tay sờ lên trán nó hỏi han. Nó lắc đầu hất tay Dương ra.
- Long hoàn toàn bình thường. Dương cứ ra chơi với mọi người đi. Long muốn yên tĩnh.
- Vậy thì Dương sẽ ở đây cùng Long. Dương sẽ không làm gì ồn ào đến Long đâu.
- Không! Long không muốn. Dương ra chơi với mọi người đi.
- Nhưng mà còn Long....
- Làm ơn ra đi. Long không muốn nói nhiều đâu - Nó hơi tức giận nên tiếng hơi to tí nhưng cũng đủ để Dương và vài cậu bạn xung quanh nghe thấy. Dương bối rối gãi đầu, e ngại nhìn nó.
- Long có chắc là ổn chứ?
- Long chắc chắn.
- Ưm.... Vậy... Dương ra đằng kia. Muốn gì cứ gọi, Dương sẽ đến ngay nhé.
- Được rồi. Dương cứ đi đi - Nó cáu gắt quay mặt đi chỗ khác lẩn tránh Dương, Dường ngồi nhìn nó rất lâu sau mới đứng dậy với bản mặt buồn rũ rượi. Chả còn hứng đâu mà nói chuyện với mấy bọn trong nhóm nữa. Dương chọn một chỗ ngồi thích hợp nhất để quan sát nó. Được 5' thì thấy Oanh đến bên ngồi cạnh nó, Dương khó chịu cực kì nhưng vẫn để im và cố gắng lắng nghe cuộc hội thoại giữa 2 người.
- Sức khỏe không ổn ư?
- …..
- Vui lên đi cưng! - Oanh vừa nói vừa choàng tay qua người nó, nó tính gạt đi nhưng những ngón tay Oanh càng bấu chặt vào da thịt nó hơn làm nó phải nhăn mặt vì đau, miệng ấp ứ tiếng - Tôi không muốn một cái người nào đó mang cái bộ mặt hậm hực trong lúc tôi đang vui đâu, nên …. Biết điều tí đi.
Oanh chỉ nói vậy và đứng dậy bỏ đi vì Oanh thừa biết rằng có một ánh mắt nhìn chăm chăm vào 2 người. Oanh chẳng dại gì mà động vào tổ kiến lửa ở hoàn cảnh này, cứ chờ lúc Dương không có ở đây xem. Oanh thoải mái làm điều gì mình muốn.
- Dạo này Long có vẻ muốn lẩn tránh Dương quá nhỉ? - Nó ngẩng đầu lên nhìn Dương đứng trước mặt mình, ánh mắt toát lên sự thất vọng.
Nó vội lẩn tránh cái nhìn đó, đứng dậy tiến lại gần đám bạn và đẩy Dương ra một chỗ khác. Vẫn không quên nói để lại một lời với Dương.
- Dương muốn nghĩ gì thì nghĩ. Long không quan tâm.
Đúng là nó không quan tâm thật. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, trong thâm tâm nó đang chứa hang vạn, hàng nghìn mảng trái tim tan vỡ của mình. Nó thật sự rất bối rối khi đối diện với Dương, nó cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, nó đã không làm theo lời con tim mách bảo, nó đi theo con đường mà nó cho là hợp lí nhưng không hề hợp lí tí nào. Đó là nhu nhược là hèn nhát. Không có ý chí đấu tranh, ừ thì cứ nhường cho người ta luôn đi để mình khỏi đau thân mỏi cái xác mày. Dại gì mà chuốc vạ vào thân. Đúng không?
Cắn rứt lắm. Nhưng giờ mọi chuyện đã thế rồi. Giá như Oanh là kẻ thứ 3, nó có thể đấu tranh giành lại Dương nhưng không thể ngờ rằng trong chuyện này … Nó lại là kẻ thứ 3, là người đến sau. Nó đâu đớn chấp nhận sự thật này. Đó có thể nói là nguyên nhân nó quyết định rời xa Dương và lững thững bước ra khỏi cuộc tình tay 3 này.
Ngu ngốc và nhu nhược
Đang mải miết nghĩ về Dương, nó bất chợt nghe thấy thằng Thịnh nói loang cả nhà:
- Như thế này! Chúng ta cứ giữ vững vị trí đang đứng, tao sẽ là người ra tắt công tắc điện. 2 phút trong bóng tối, chúng mày bắt buộc phải tìm ra người mình yêu. Nếu tìm đúng cặp của mình thì cả cái bánh trị giá.... ưm … 250 nghìn này sẽ thuộc về cặp đôi đó. Đồng ý không? - Nó hoảng sợ, vội vã len vào đám đông phản đối.
- Không được! Không thể được - Tiếng nó yếu ớt vang lên, cả lớp quay lại tròn mắt nhìn nó, Yến từ nãy đến giờ ngồi xem TV chẳng thấy bong dáng đâu tự dưng lại bước ra vỗ vai nó như kiểu trấn an:
- Sao mà không được. Đây cũng chỉ là một trò chơi góp vui cho mọi người thêm nhộn nhịp và sống động lên thôi có làm sao đâu.
- Không phải ý tớ là ….
- Tớ nghĩ nếu Long không muốn thì dừng đi - Minh nói rất bình thản nhưng đám bạn có vẻ trông hơi mất hứng, nhăn nhó mặt cùng quay ra như cầu xin nó:
- Thôi mà 2 tụi bây. Cả lớp chứ có phải mỗi mình mày đâu. Không thì mày lên trên tầng bật điện lên chờ cuộc chơi kết thúc hẵng xuống.
- Thế thì chơi làm qué gì - Thịnh lắc đầu - Ánh sáng trên tầng hắt lại thì còn thú vị gì nữa.
- Hay cậu cố gắng tí nhé Long! - Yến cố gắng hỏi lại nó lần nữa nhưng nó nhất quyết từ chối.
- Không được đâu. Tớ không muốn mọi người chơi trò này tí nào.
Yến chép miệng thất vọng mặc dù rất muốn chơi. Đành vậy thôi chứ, nó không muốn thì ép làm gì. Yến nản lòng quay sang chỗ khác. Bất chợt, Yến nheo mắt lại nhìn kĩ. Oanh ….. Cô ta … Đang làm gì bên cái cầu giao thế kia. Yến thở hắt, cười nhếch mép khó hiểu. Hai hàng lông mày của Yến dần khíp lại gần nhau và giật giật, càng gần nhau hơn khi nhận ra cái trò khỉ gió mà cô ta sẽ chuẩn bị làm. Oanh cười một cách sung sướng, trong lúc không ai để ý cô ta có thể thực hiện ý đồ của mình mà không hề biết rằng, còn một người nữa nhìn mình kinh hoàng.
PHẬP!
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~
Nó hét lên một cách kinh hoàng, mọi người giật mình quay sang nó. Ngoài trời mưa to không ngớt, tiếng sét lóe sáng vụt qua và sau đó kèm theo tiếng Đùng thật to đến hãi cả người.