Ngày mai Trang 5

Renggggggggggggggg.................

- A lô, dạ dạ, vâng, Long ơi đi giao hàng ở đường LN này, nhanh lên hộ cái - Chị Quỳnh vẫy tay gọi nó, nó nhanh chân cầm lấy cái giấy ghi địa chỉ và hộp KFC, lấy cái chìa khóa, nó phóng ra cửa hàng, Dương bật dậy định đi theo nhưng bị chị Trang nán lại.

- Dương đi đâu thế?

- Dạ... em...em.. đi vệ sinh ạ... - Dương ấp úng. Đầu ngóc nguẩy nhìn ra ngoài cửa, gặt phắt tay chị Trang ra. Uất ức khi biết nó đã đi xa.

- Vệ sinh ở đằng này cơ mà. Mày định ra ngoài đường đi giải quyết à - Chị Trang bụm miệng che giâu nụ cười của mình.

- Hừm! Không cần bà phải nhắc - Nói chưa xong, hắn chạy vụt đi vào phòng vệ sinh, thấy cậu em họ như vậy chị Trang hơi nghi.

__________________________________________________ _________

6h tối, nó mệt mỏi đi về để đổi ca, Dương vẫn mím môi ngồi đấy, nó thẫn thờ đi vào thay đồ. Thấy nó ra, Dương bật dậy chỉnh lại cái áo, chờ nó chào chị Trang, Dương cũng chào theo. Ra đến cửa, hắn hỏi nó:

- Mày đi gì về?! Tao đèo đi nhé.
- Khỏi. Tao đi xe đạp rồi.

Nó dắt chiếc xe đạp phóng đi. Dương ngồi lên xe ô tô đuổi lấy nó. Mở nắp mui ra, Dương hỏi lớn nó:

- Mày còn giận tao lắm à. Cái mũ rẻ tiền tao thừa tiền mua mà.

Nó khẽ nhăn mặt.
- Mày thôi đi. Đã bảo tao không giận rồi mà. Lắm mồm - Nó cố đạp xe nhanh để vượt khỏi Dương, Dương kịp tăng tốc phóng lên.

- Nếu mày giận tao về vụ cái mũ. Tao có thể mua cho mày 100 cái mũ mới nhất. Mày chịu không?- Nó chán chường khi phải nó nói chuyện với Dương, nó rẽ vào ngõ và đi mất. Dương nhìn bóng nó khuất xa, trong lòng thấp thỏm 1 nỗi lo không yên.

Dáng nó phất phờ vào nhà, anh Phong đứng chống tay vào eo nhìn nó vẻ cáu giận.

- Giỏi nhỉ. Học ở đâu mà 6h30 mới về thế hử??

- Em đi học nhà thằng Minh mà - Nó phân bua.

- Này đừng có nói dối, tao không có mồm à mà không hỏi nó. Nói, mày đi đâu mà giờ mới về.

- Em đi có tí việc thôi mà.

- Ừ.. Có việc gì mà suốt ngày, mày về chậm í nữa là khỏi ăn luôn đó nhé - Anh Phong lườm yêu, nó vào nhà rửa tay rửa mặt rồi vào phòng bếp chỉ việc cầm đũa và ăn.

- Dạ. Em mời anh ăn cơm.

- Ăn đi, nguội cơm là không ngon đâu - Anh Phong lấy đũa gắp cho nó miếng thịt, nó tươi cười nhìn anh. Đúng là một người anh đảm đang mà.

- À, thôi chết, tháng này tao chưa đưa cho mày tiền đóng học cả với tiêu vặt. Tao đãng trí quá à - Anh Phong lo lắng hỏi nó.

- Có sao đâu anh, anh cứ giữ lấy mà dùng, lo cho em làm gì - Nó từ chối.
- Không được!! Bố mẹ không nuôi mày, còn có tao đây, tao làm anh cả nên tao sẽ phải cho mày đủ ăn đủ sướng như các bạn cùng trang lứa.Tao sẽ không để mày thua kém gì bạn bè đâu - Anh Phong phản kháng ngay lại ý kiến của nó rồi cho tay vào túi quần rút ví ra. Đây là tiền đóng học của mày, tiền tiêu vặt trong này luôn. Cầm lấy, không nhận là tao xẻo chết. Anh Phong giả làm mặt đầu gấu dọa nó. Sợ ai thì sợ chứ, nói đến anh nó là nó sợ hết hồn luôn. Nó hơi rụt rè, băn khoăn có nên nhận hay không. Thấy anh Phong hơi trừng mắt, lại còn đeo thêm cặp kính cận trong anh chẳng khác gì Sát thủ chuyên nghiệp cả.Nó đưa bàn tay trắng nõn nà ra nhận lấy tiền. Anh Phong cười híp mắt.

- Có thế chứ. Nhưng anh cấm mày không được dây dưa đến bố mẹ. Anh mà biết mày xin tiền bố hoặc mẹ, anh tẩn cho mày nhừ đòn - Anh Phong dọa, nó hơi run. Cái tính thương em thái quá của anh Phong làm người ta đến phải phát sợ. Lúc nào cũng kè kè bên nó, đứa nào trong xóm mà bắt nạt nó là y như rằng ngày hôm sau thằng ý bị sái quai hàm. Nhiều lần mẹ có nhắc nhở nhưng anh nó nào có nghe. May đấy là hồi xưa, chứ bây giờ có bạn gái rồi thì đời thủa nhà ai lại làm thế bao giờ.

Nó đến lớp muộn hơn mọi hôm, Dương đứng ra cho nó ngồi vào. Cô giáo lắc đầu bảo nó đi học đúng giờ hơn.

- Tệ hơn hằng ngày đấy - Dương lấy sách vở ra, xoay bút chế giễu nó.

- Kệ tao, ảnh hưởng gì đến mày. Vô duyên - Đầu nó hơi gục xuống bèn.

- Này tao thèm chấp cái loại trẻ con như mày đâu nhé. Cái đồ khinh người.

- Ừ tao là thế đấy. Tao chỉ khinh người thế thôi. Mày im lặng chút đi - Nó lấy tay đỡ trán, không để cho gục xuống bàn.

- Xì đúng là ngu. Ai bảo đi làm, lại đi học thêm tối lại học tiếp. Ngu đến thế là cùng - Dương khó chịu dù đây không phải chuyện của hắn. Nó không phản ứng gì. Dương thấy lạ bèn lay nó - Ê mày ngủ hả? Tỉnh đi cái thằng điên kia.

Cô giáo nhìn 2 đưa nó đang xì xào gì đấy, mới đẩy nhẹ cặp kính xuống để dễ quan sát hơn. Chậm rãi bước về phía chúng nó.

- Dậy ngay cô đang xuống kìa dậy - Dương cố gọi nó dậy. Nó im lặng - Tao mặc kệ mày đấy - Cô giáo bước kế bên nó. Dương mãn nguyện tưởng tượng cảnh nó bị phạt.

- Chịp! Khổ thân. Chắc học nhiều quá nên mệt thôi.

Cô nói xong liền quay ngoắt lên bảng, Dương nhếch môi, nhìn nó lẩm bẩm. "May cho mày đây không phải tiết ông thầy đấy ". Chán chê, Dương quay xuống buôn chuyện với mấy thằng bạn ngồi dưới. Nó ngủ dài dằng dẵng, các thầy cô đều nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm, cứ để im cho nó ngủ hết 5 tiết rồi nó tự về. 5 tiết rồi cũng trôi qua, Dương vươn vai, cười mãn nguyện, định xách cặp đi về, hắn chợt thấy Long vẫn nằm đấy. Hắn khẽ lay nhẹ vai nó, nó hơi nhúch nhích tí. Ngọn gió mùa hè thổi nhẹ vào tóc nó, bay một mùi hương bay giữa không gian, rồi từ từ sộc vào chiếc mũi cao của Dương. Dương hít nhận. Mùi hương thật kì lạ. Nó không quá kì quặc, không quá xa hoa, không quá nồng nàn, nó Dương như vô vị. Nhưng tại sao Dương lại thấy nó thật hấp dẫn. Dương cười mỉm. Bàn tay trắng đẹp khẽ run run chạm vào mái tóc của nó. Tinh nhịch đùa với những ngọn tóc màu vàng như nhuộm do nó đi nắng nhiều. Tim Dương hơi đập mạnh, mạnh hơn nữa, mạnh lắm.... Thình thịch... thình thịch.... Cái gì đây??? Sao hắn lại có cảm giác như thế này. Không được, chắc hắn loạn mất rồi. Nó có gì đặc biệt đâu. Nó là đứa con trai thôi mà. Không!! Chắc Dương bị hoang tưởng. Hắn cố xua đi cái cảm giác đó. " Mình điên mất rồi ". Hắn xồng xộc đeo cặp sách, bước ra khỏi cửa lớp. Để lại 1 mình nó với căn phòng trống rỗng, không 1 bóng người.

- Long!! Mệt à. Sao mắt đỏ hoe vậy?- Chị Trang quan tâm hỏi nó.

- Em có sao đâu - Nó trả lời.

- Không sao á?? Không sao mà mặt bơ phờ thế này à. Nếu mệt quá thì chị cho nghỉ hôm nay. Ngày nào cũng làm không thấy mệt à?- Chị Trang cương quyết.

- Em khỏe mà. Chỉ tại mất ngủ thôi. Sắp thi giữa học kì nên em... - Nó nhắm tịt mắt lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, chị Trang liền chạy lại đỡ nó.

- Thấy chưa? Chị bảo mà. Dặn em là thỉnh thoảng nghỉ vài hôm cũng được mà có chịu nghe đâu. Vậy bây giờ em về nhà nghỉ ngơi đi! Ngày mai nếu khỏe lại thì chị mới cho đi làm chứ làm việc với kiểu này thà không làm còn hơn.

- Nhưng em....- Nó hơi ngại ngùng.

- Tiền lương chị sẽ tính mà, 1 hôm thôi mà cũng khó khăn lắm à!?- Chị Trang tròn mắt hỏi nó.

- Dạ không ý em không phải...

- CHÀO MỌI NGƯỜI!!- Dương vui vẻ bước vào cửa hàng, bao con mắt dồn về phía hắn. Hắn chẳng thèm quan tâm, liếc ngay về phía nó. Nó đang choạng vạng, đứng chẳng ra đứng, phải nhờ chị Trang dìu.

- Này Dương, mày đưa Long về hộ chị cái. Dù sao 2 đứa cũng là bạn cùng lớp mà - Chị Trang ý kiến. Nghe vậy, nó phản kháng lại.

- Đâu cần nhất thiết phải thế hả chị. Em tự đi xe đạp được mà - Nó nói như thở không ra hơi, Dương chạy lại đỡ nó hộ chị Trang. Dương nghĩ chắc là do mình làm mất chiếc mũ của nó, mùa này còn đang là mùa hạ nữa, dễ bị cảm nắng lắm. Dương gật đầu đồng ý.

- Em đưa nó về. Chị cứ yên tâm.

- Không... tao... - Nó chưa nói hết, liền bị Dương bế xốc lên, nó đỏ mặt. Nhiều người đang hướng mắt về 2 đứa, Dương vẫn bình thản. Nó vừa mệt vừa chóng mặt, nó không còn biết trời đất đâu, nó nằm ngoan ngoãn trên tay Dương, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Nó chỉ còn cảm thấy một hơi nóng phả vào mặt mình, nó ấm áp, nhẹ nhàng, lắng đọng và.. thoảng qua. sau đó, nó chẳng còn cảm nhận được gì, đôi mắt nó díu lại.

Đến nhà nó, Dương cho tay vào túi quần nó lục tìm chìa khóa, mở cửa vào. Đỡ nó lên lầu xong, Dương thở không ra hơi.

- Khiếp! Trông gầy nhom thế mà nặng như lợn - Dương đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Hắn xuống bếp, cố tìm đống thuốc và cái cặp nhiệt độ. Mang 1 chai nước lên và 1 vỉ thuốc lên, hắn bóc vỉ thuốc, nâng người nó lên, đặt viên thuốc vào mồm nó, rồi cho uống ngụm nước. Đặt nó xuống giường, thấy mặt nó tái lạnh đi, vẻ mặt nhăn lại như sắp nôn ra hết. Dương nhanh tay xoa bụng nó cho thuốc trôi xuống, cũng may là nó ăn cơm rồi chứ chưa thì chỉ có đường ói ra hết. Dương mở cặp nhiệt độ, cho vào mồm nó giữ 1 lúc. Dương bỏ ra... 38 độ C. Ôi mẹ ơi. 38 độ vậy để chết người à.

Nhìn quanh căn phòng của nó, đảo mắt nhìn xem có cuốn truyện nào không. Trời ạ!! Cũng may nó cũng có 1 tủ truyện. Đây rồi!! "Cuộc sống hoang dã" tập 27. hehehe, Dương đang đi tìm quyển truyện này đây. Thì ra thằng này cũng cùng sở thích với mình phết. Hắn cười ha hả, ngồi ra ghế đọc 1 đống truyện chọn được. Đọc xong, hắn lại tìm Ô Long Viện, rồi Phép màu, rồi Conan, ĐoReMon, 6 chàng trai và 1 cô gái, Phong Vân,.... Hắn không ngờ trông nó học hành đứng nhất trường lại cũng mê truyện tranh cơ đấy. Hắn thật sự bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì xưa nay chẳng thấy nó đọc truyện bao giờ, toàn cầm 1 cuốn sách dầy cộp toàn những là văn học, Địa lý, Toán Học đến ngán ngẩm. Nhưng phải công nhận, Dương càng nhìn càng thấy nó đáng yêu. 2 cặp má phúng phính nhìn chỉ muốn véo cho 1 phát, đôi môi mềm mỏng đỏ tươi. Cặp mắt long lanh, trong sáng, lỗ rõ vẻ thông minh. Khuôn mặt thanh tú, trái xoan, khiến ai nhìn vào cũng phải phát ghen. Dương say sưa ngắm nhìn, đôi mắt Dương như mờ đi không còn nhìn thấy gì, ngoại trừ 1 người.... là nó.

Dương đưa bàn tay ra, chạm khẽ vào khuôn mặt nó, hắn cảm thấy người mình đang nóng lên thì phải. Không đúng. TRẦN ĐẶNG KHẢI DƯƠNG này chưa bao giờ biết rung đọng trước 1 ai cho dù người đó là người đẹp nhất trái đất này. Vậy mà... hôm nay tim Dương lại đập mạnh trước 1 thằng con trai thuộc dòng máu lạnh thế này. Dương thật sự muốn quên đi cái cảm giác này, hồi hộp, chờ đợi, rối loạn.... Dương quyết định đi xuống nhà, nhưng không may lại va vào cái ghế gổ, Dương la oai oái, chiếc ghế đập phịch xuống sàn gỗ. Nó trở mình, chậm rãi ngồi dậy, nó lấy tay rụi mắt, trước mắt nó mập mờ bóng 1 người.

- Mày làm sao thế Dương? - Nó hỏi thản nhiên không có vẻ hoảng sợ.

- Mày không thấy sao. Tao va vào ghế. Ui Da.... - Dương kêu rên rỉ để chứng tỏ cái mức độ đau nó như thế nào.

- Đưa đây xem nào!!- Nó kéo tay Dương ngồi xuống, Dương hơi bất ngờ nên suýt tí nữa là ngã chổng vó. Dương khó chịu trách nó suýt làm mình ngã. Nó nâng chỗ chảy máu của Dương lên xem.

- Có mỗi xước da 1 tí mà la lên rồi. Bản lĩnh con trai để đâu hả??- Nó trách Dương.

- Thì sao?? Trước mặt con gái tao mới Ga lăng còn trước mặt mày tao việc gì phải thế.

- Không bàn tán nhiều. Ngồi im. Tao xuống lấy Ê- Gâu - Nó bước xuống giường liền bị Dương kéo lại.

- Thôi khỏi mày đang ốm mà. Tao bị nhẹ thôi. Có cần phải thế đâu. Mày tỉnh rồi thì tao về đây. Ngày mai mày ở nhà đừng đi học nữa, tao xin cho.

- Thế không được. Sắp thi học kì rồi. Tao không đồng ý như vậy đâu. Mày không học hành gì thì kì này mày học sinh Trâu Bò mày chết.

- Hahaha hahahahaha!! Ngố quá đi mất..... - Dương cười phá lên, nó khó chịu nhăn mặt - Tao coppy là được hết.

- Thế à? Cứ cop đi rồi tao đi gặp cô giáo - Nó nói, Dương nín bặt. Im lặng trtong vài giây, cuối cùng Dương lên tiếng.

- Vậy tao về đây. Mày ăn cơm, uống thuốc rồi đi ngủ đi - Dương dặn dò nó rất chu đáo. Có vẻ là vậy.

- Được rồi. Đừng coi tao là con nít - Nó xua đuổi Dương. Dương đi ra ngoài cổng, đi giầy vào, dắt con xe ra. Phóng đi. Nó định đóng cửa, anh Phong lại về. Anh Phong hỏi có khách à. Nó bảo chẳng có ai cả, nó trả lời vậy vì nó biết thể nào anh Phong cũng hỏi Cung nó cho mà xem. Anh Phong thấy mặt thằng em bơ phờ. Biết là nó ốm. Anh đẩy nhẹ nó lên phòng.

- Cái thằng quỷ này. Ốm mà còn ra ngoài trời là lại cảm bây giờ. Vào giường đi, anh nấu cháo cho mà ăn - Anh Phong ân cần chăm sóc nó. Nó vâng lời làm theo. Anh Phong đóng cửa lại, định hỏi nó làm gì mà ốm lăn ốm lốc ra thế nhưng mà thôi.

AAAAAAAAA!!!

Loading disqus...