Ngày mai Trang 49

- Anh xin lỗi vì chuyện hồi nãy.

-..............

- Em...sốc lắm phải không???

-.............

- Chuyện này.... thật ra.... anh đã biết từ lâu lắm rồi nhưng.......anh.....

-.............

- Đó là điều kiện của bọn anh. Anh không thể trái lời.

-........Nên anh đã cố giấu tụi em???

-..........

-............

- Đúng! Anh không biết mình nên làm gì trước tiên. Nói thì cũng không thể giúp gì được. Mọi việc....

-.............

-..... Đều do ông trời quyết định em à.

- Không! Không phải! Anh nhầm rồi! Số phận là do chính mình quyết định. Không phải người ta cũng không phải ông
trời hay thần thánh gì. Là do mình đó anh. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn đúng chứ?

- Anh.... anh... biết là thế nhưng.....anh đã lỡ hứa với Long rồi. Anh xin lỗi.

- Vậy....anh thật sự quyết định...không nói cho Dương biết ư??? - Vũ bật khóc nức nở khi biết sự thật không ngờ hay chính xác hơn là chưa bao giờ nghĩ đến

-.................

- Em... hiểu rồi!! Đã hứa thì phải giữ lời. Em hiểu. Vậy.... mọi chuyện chúng ta tạm thời ngưng lại ở đây. Em sẽ không nói cho ai biết đâu. Dù chỉ là nữa chữ em cũng không thốt ra. Anh cứ yên tâm. Chắc chắn có cách gải quyết mà.

- Ừ! Cảm ơn em đã thông cảm cho anh.

-........

-.............Ôm...Ôm anh được không?

-................Lại đây với em nào.

Nó cảm thấy có một bàn tay ấm áp mà rất quen thuộc chạm vào khuôn mặt nó và nói cái gì đó. Nó chậm rãi mở đôi mắt mình cho tiếp xúc quen dần với ánh sáng. Và nó chợt nhận ra, Minh và Vũ đang lục đục dọn dẹp lại nhà cửa hộ nó, 2 đứa còn nấu bát cháo để trên bàn kia nữa. Nó nhíu mày, ôm đầu đau đớn khi một cảm giác buốt lạnh chạy lên đầu. Nó khẽ rên lên làm Minh với Vũ giật mình quay lại chỗ nó.

- Bọn...mày.....đã ở lại đây cả ngày hôm qua sao??

- Mày dậy rồi đấy à? Vào đánh răng rửa mặt ra ăn cháo tao nấu này.

- Ừm! Cảm ơn mày nhé - Nó mệt mỏi đứng dậy bước vào nhà tắm, lúc sau nó đi ra ngoài ngồi cạnh Vũ, Minh. Minh đưa bát đưa bát cháo nóng vào tay nó và nhắc nó cẩn thận kẻo nóng. Nó gật gù, đờ người như tượng phỗng. Chẳng đụng lấy thìa, mắt cứ dán chặt vào bát cháo.

- Mắt mày... đỏ quá?

- Không sao đâu! Tao đau mắt ấy mà. 2 đứa mày.... ăn sáng chưa? - Nó cố tình đánh lảng sang chủ đề khác. Vũ lặng lẽ lắc đầu, mặt buồn rười rượi. Thật tình, cái thằng này.... Khóc thì cứ nói là khóc, việc gì mà phải giấu. Nó càng giấu càng làm cho những người xung quanh đau đớn thêm mà thôi.

Chần chừ nhìn vào bát cháo lúc lâu, nó mới đủ sức cầm chiếc thìa sắt, ngoáy thành một vòng tròn trong bát. Nó nghẹn ngào đưa thìa cháo vào miệng, nhưng lại không thể nuốt nổi. Đấy!! Một thìa cháo loãng và nhạt nhẽo như thế mà nó còn khả năng nuốt được, cảm giác của nó bây giờ như là một nắm cơm to bằng cổ tay chặn ngay cổ họng lại. Rất khó thở, đau đớn.

Ực!!

Nhìn vào, tiếng ực có vẻ nhỏ bé, nhanh chóng và không có gì là khó khăn hết nhưng chỉ có Minh, Vũ biết rằng. Nó đang đau đớn, nó đang cô đơn, nó đang một mình chịu đựng tổn thương, rạn nứt này.

Giờ thì thấy chưa? Long đang ngồi trước mặt các bạn bây giờ không còn là Long như ngày nào nữa. Đó là một Hoàng Kim Long hoàn toàn khác hẳn. Các bạn thử nhớ lại xem. Ấn tượng của các bạn về Long là như thế nào? Các bạn có thể mỗi người có một ý kiến riêng.

Có người nói rằng, Long là một người lạnh lùng, vô cảm, không có trái tim, không có tình cảm, máu lạnh.

Có người thì lại nói khác rằng Long thật ra chỉ là đứa con nít, không hiểu gì về xã hội thực tại Hay Long là con người thô lỗ về mặt tình cảm nói chung, Long sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nếu cứ như bây giờ, vân là vân vân. Đa số những câu nhận xét đại loại như vậy thuộc số đông vì đơn giản... Họ không hiểu hết con người nó. Nhưng, dù sao họ cũng có phần đúng mặc dù.... đó là con người trước kia của nó.

Vậy mà... Giờ đây, mọi người xem Long ngày nào có khác nhiều so với Long bây giờ không?

Câu trả lời là... Khác nhiều lắm!!!

Nó giờ đã biết cô đơn, đã biết một mình là như thế nào?. Giờ đã biết thế nào là hạnh phúc, thế nào đau khổ? Giờ đã biết vị ngọt của tình yêu, đã biết tình yêu là thế nào? Giờ đã biết hi sinh, chịu đựng tổn thương một mình. Đã biết yêu hết mình, đã biết nhớ nhung người ấy tự bao giờ. Đã biết tình yêu.... Không đơn giản như nó đã từng yêu. Đã biết rằng.... yêu... là phải cho đi tất cả. Và đã nhận ra rằng... Tình Yêu chẳng bao giờ Hoàn Thiện nhất trên đời.

Vâng! Đúng vậy!!

Nó quá Trong Trắng.

Nó quá Ngu Ngốc.

Nó quá Ngây Thơ.

Nó quá Dại Khờ.

Đơn Giản vì nó... Tin vào tình yêu.

Dại Khờ vì nó rất rất tin tưởng vào tình yêu của mình.

Ngây thơ vì nó đã quá đơn thuần nó cứ tưởng rằng Yêu là phải biết quan tâm đến người ấy, phải biết dành sự yêu thương cho người ấy. Thế là quá đủ.

Thuần Khiết vì nó luôn là kẻ mơ mộng. Chỉ biết sống trong Hạnh Phúc Ảo

Trong Trắng vì trong thâm tâm nó chưa một lần nghĩ rằng trong bất kì một sự việc nào đều có những bấp bênh, gian khổ mà bắt buộc bản thân mình phải vượt qua.

Giờ thì nó hoàn toàn thất bại rồi. Nó... không có đủ sức để vượt qua việc này. Mặc dù trước kia, đã bao nhiêu lần nó vấp ngã đường đời, cũng chính nó, Chính nó đã đứng lên tại chỗ ngã để đi tiếp cuộc hành trình gian nan cuộc đời. Vậy mà, nó đành phải chịu thua trước khó khăn này ư? Rõ ràng là nó cũng có lợi thế về phía mình.

Dương rất rất rất yêu nó.

Dương không hề có tình cảm đặc biệt với cô gái đó???

Nó không biết. Nó không biết bất kì cái gì hết.

Nhưng nó biết. Cũng chính nó đang có gắng đẩy cái lợi thế đó xa khỏi mình. Càng xa càng tốt, và nó cũng đang tự lừa dối chính mình rằng Dương yêu nó chỉ là lấy người thay thế cho Oanh trong lúc cô đơn thôi.Và Tất nhiên, nó chẳng đáng là bao.

Nếu như nó rời xa Dương, Dương sẽ có thể trút bỏ cái gánh nặng này, sẽ dễ dàng hơn với Oanh, sẽ hạnh phúc bên anh mãi mãi cùng những đàn con đẹp như thiên thần giáng trần. Dù cho Dương không yêu hay yêu nó. Trái tim trắng trong của nó luôn luôn trao về Dương dù Dương có coi nó là gì cũng được. Có lẽ, cả cuộc đời này, nó phải cảm thấy thật sự thật sự hạnh phúc vì được gặp Dương, quen Dương, nói lời yêu Dương, trao nụ hôn đầu đời cho Dương.

Cả đêm hôm qua, nó đã suy nghĩ thấu đáo, chắc chắn và không một chút đắn đo từ khi biết việc đó rồi. Nó chấp nhận... là người ra đi. Nó cảm thấy thật tội lỗi khi lỡ cướp Dương từ Oanh. Nó cảm thấy thật sự sợ hãi khi đối đầu với việc này. Nó còn chẳng dám nhìn vào nó nữa là đối diện với bất kì ai, nó xấu hổ với mọi người cũng như với chính mình.

Nó sẽ chờ dịp thích hợp nhất.Nói hết tất cả mọi thứ. Và dù có phải liều mạng, nó cũng phải nói 1 câu. Nhất định phải nói.

Hắn đi loanh qua loanh quoanh ở trước cổng trường chờ nó đến. Thật sự ngày hôm qua hắn không thể đến thăm nó được, Oanh nhất quyết phải đòi hắn đèo đi thăm quan Hà Nội cho bằng được. Hắn thẳng thắn từ chối nhưng cô ta làm dữ quá. Khóc lóc, than vãn, kêu gào đủ kiểu trên đời này. Hắn nhẫn nhịn quá mức chịu đựng, định giang tay đánh cho cô nàng một trận nhưng bị đám bạn ngăn lại và khuyên giải hắn, dỗ ngọt bảo thôi cố gắng đưa cô ta vì lâu lắm cô ta mới về Việt Nam chứ đâu phải về lúc nào cũng được đau. Thế là hắn lại lục đục vác cái xe ô tô đưa cô nàng đi chơi. Cả ngày hôm qua đi đi lại lại mệt kinh người, hắn đi chơi nhưng tâm trí cứ bay lơ lửng trên trời. Chỉ nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại mà gọi cho nó. Suốt cả buổi, đầu dây bên kia chỉ nhận nhận được một tín hiệu. Á Không! Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng vô cảm xúc:" Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. xin quý khách vui lòng gọi lại sau... " Gọi máy bàn thì cũng chả ai buồn nhấc máy làm hôm đấy hắn như phát điên lên vì nhớ nó.
Nên ngày hôm nay, hắn nhất định phải hỏi nó cho ra trò.

- Long! đứng lại đã!! - Dương gọi í ới theo nó nhưng nó giả bộ làm ngơ. Dương chạy nhanh đến trước mặt nó ở hành lang lớp, giơ rộng 2 tay ra chặn giữa đường làm người đi ngược chiều cũng bị chặn. Nó cúi gầm mặt xuống, lảng tránh ánh mắt lo lánh của Dương.

- L...L...ong....Giận...( hộc hộc ).... Dương...( Hộc hộc ) à???

-.......

- Trả lời đi chứ. Đừng làm Dương sợ nhé.

- Không! Long không giận gì cả. Chỉ là mệt tí thôi.

- Mệt tí??? Mệt cũng phải lên phòng y tế. Nhỡ ốm không phải là mệt nữa thì sao - Dương chẳng cần nó đồng ý liền lôi tuột nó đi cùng mình. Nó thật sự rất tức giận vì bị kéo như vậy. Giật mạnh tay mình ra khỏi Dương, nó nói lớn.

- BỎ TAY RA!! - Dương giật mình nhìn nó, tay lập tức buông ra. Dương trố mắt lên nhìn nó, chưa bao giờ nó lớn tiếng với Dương như ngày hôm nay.

Nó vội vã cúi gầm mặt xuống luồn qua người Dương, nhưng có vẻ là Dương vẫn chưa chịu buông tha. Dương quay người nó lại đối diện với mình, 2 ánh mắt chạm nhau, Dương nhíu mày, mắt nheo lại nhìn kĩ nó:

- Mắt Long... Làm thế quái nào đỏ lừ chỉ sau một đêm vậy?

- L...Long bị đau mắt. Bỏ tay ra đi. Mọi người đang nhìn kìa!

- Kệ! Có đau không. Bị từ khi nào?

- Tôi.....

- ANH DƯƠNG!,- Oanh từ phía cổng trường lon ton chạy lại bên 2 đứa và thản nhiên đẩy nó ra sau lưng mình để đối diện với Dương.

- Anh ăn sáng chưa? Em mang cho anh món anh thích rồi này. Em phải bảo bên đầu bếp nổi tiếng bên kia làm rồi mang sang Việt Nam đó. Anh ăn đi - Oanh hào hứng giơ một túi Nilong màu trắng ra trước mặt Dương, miệng cười toen toét. Dương ậm ừ cho qua chuyện rồi đẩy oanh sang một bên đến bên nó.

- Đợi Dương ở đây!! Dương đi ra ngoài cổng trường mua thuốc nhỏ mắt nhé!! - Chưa kịp chờ nó lên tiếng thì Dương đã chạy tít tắp sang bên kia đường rẽ vào một tiệm thuốc, nó ngỡ ngàng đứng im như phổng. Còn Oanh thì bĩu môi, ném con mắt sắc lạnh về nó, hất mạnh hàm tỏ rõ sự kiêu kì của cô nàng:

- Đừng có nhìn tôi bằng con mắt ấy! Thảo mai ít thôi. Đúng là cáo chín đuôi. Hư thân, mất nết! Ngưa cả mắt! Cút đi!

Oanh lạnh lùng đi lên lớp, bỏ mặc nó cùng bộ mặt ngơ ngác. Đây cùng không phải là lần đầu tiên Oanh nói như vậy riêng với nó, mà phải đến hàng chục lần rồi cũng nên. Dù sao Oanh cũng là con gái, nó giả vờ coi những lời cô nàng nói như là một lời khen dành cho nó, nó chẳng bao giờ động đả gì đến mấy cô nàng đanh đá cá cầy này làm gì. Vì nó cho rằng Oanh là một cô gái có tính tình nóng nảy và rất dễ xúc động nhưng lại rất đáng yêu. Có lẽ chỉ có mình nó là có lối suy nghĩ khác người về Oanh như vậy. Chứ nếu như nó không quá hiền lành hay ngây thơ thì nó đã có thể biết được con người thật của Oanh từ đời nào rồi.

Nhưng ngay bây giờ nó lại cảm thấy có lỗi với Oanh nhiều lắm. Chính ra nó phải là người đến sau nhưng duyên trời định. Nó không thể làm trái gì hơn và nó chấp nhận để Dương có thể hạnh phúc bên người mới, bên người mà khả năng trao cho Dương hạnh phúc là luôn luôn. Yêu nó. Dương không được những đứa con giống mình, không thể ôm ấp nó mãi trong vòng tay mà sẽ mau chán theo thời gian, và hơn thế là sẽ bị cả thế giới kì thị về tình cảm trái ngang của tụi nó.
Giờ chỉ có cách duy nhất là Giúp Dương tìm lại cảm giác với người khác giới và quay lại với chính bản thân mình ngày trước

Giờ ra chơi, hắn chạy loanh quoanh sân trường tìm nó hết chỗ này chỗ nọ, những nơi quen thuộc nhất Dương đều đã tới. Chỉ trừ một chỗ ra.

Thật sự là hắn không hiểu nổi nó nữa. Từ ngày hôm kìa đến giờ đã là 4 hôm rồi, nó luôn lẩn tránh hắn mỗi khi 2 đứa đi chung, lúc nào 2 đứa cùng nhau đi mua hay dạo quoanh sân trường là y như rằng Oanh lại xen vào giữa và đẩy nó ra khỏi vòng. Vậy mà nó cũng thản nhiên nhường lại vị trí đó cho cô nàng được. Dạo này từ cách nói chuyện, sắc thái, hành động của nó đều rất kì lạ. Nó càng ngày càng muốn lẩn tránh hắn thì phải.

Hôm nay hắn sẽ rủ nó đi chơi đâu đó như là siêu thị Vincom chẳng hạn... Ờ! Siêu thị Vincom cũng hay!

Đó cũng là nơi 2 đứa gặp nhau mà. Cũng nhờ nó mà giờ 2 đứa mới được thế này??? Ok!!! Thống nhất thế đi.

Hắn tí tớn chạy vào lớp tìm người yêu, nhìn thấy nó là hắn mở miệng cười hớn hở rồi ngồi xuống đẩy nó dịch vào trong.

- Thứ 7 này muốn đi chơi Vincom chứ?

- Với ai? Dương đi một mình cũng được mà - Nó trả lời không thèm nhìn thẳng vào hắn đến một lần đến lạnh cả sống lưng làm hắn mất cả hứng, miệng lập tức bị cục tẩy to đùng xóa đi nụ cười vừa nãy và vẽ lên một cái mặt méo xệch.

- Này này, mày đâu cần phải thế đâu? Lâu lắm 2 đứa mới có cơ hội đi cùng nhau mà không bị tụi này phá. Hãy chớp lấy đi trước khi tụi này thay đổi quyết định làm " kì đà cản mũi " - Mạnh Quân cố gắng pha trò làm cả lũ cười nhưng không hề có hiệu lực. Nó chẳng ý kiến gì, im thin thít, chăm chú vào quyển sách trước mặt. Thì bỗng một cái bóng đen đi đến trước nó, che khuất cả ánh sáng của bóng điện. Nó ngạc nhiên từ từ ngẩng lên. Oanh cười nửa miệng nhìn Dương rồi lại đảo mắt liếc sang nó:

- Nói cho nghe. Tôi đây muốn còn không được đấy nhé. Cậu nên đồng ý đi - Nó trợn tròn mắt trước câu nói của Oanh. Cô ta đang nói gì vậy? Cô ta tự nguyện ư? Hay là cô ta đang có âm mưu gì?

- Long không đi! Vậy Oanh cả Dương đi đi - Nó đứng dậy định cầm theo quyền sách, đẩy người Dương ra ngoài thì bị Oanh chặn lại.

- Đừng đi vội thế chứ Long. 3 người đi càng vui chứ có mất mát gì đâu. Chúng ta sẽ cùng đi xem phim, sẽ cùng đi ăn, sẽ cùng chơi các trò chơi,.... - Ngu ư mà từ chối? Oanh cố tình chọn một góc độ mà có thể che khuất khuôn mặt mình đang trừng trợn với nó mà không để mọi người phát hiện ra. Cô nàng đang đe dọa nó nếu từ chối sẽ có chuyện gì xảy ra. Nó không nói gì, lẳng lặng quay mặt đi tránh khỏi cái nhìn " chết người " dành cho mình.

- Vậy là Long đồng ý rồi đấy! Không nói gì tức là đồng ý mà.

- Tôi....

- Tôi gì nữa? Rõ ràng là đồng ý rồi. Nhớ nhé, Thứ bảy Dương sẽ đến đón Long tại nhà. 8h. Chấp thuận. Ha ha ha. - Hắn lại bật cười khanh khách, sung sướng chạy xuống căng-teen mua vài thứ đồ vớ vẩn để lên lớp nhắm mà quên mất nó với Oanh. Oanh thấy hắn đi nên Oanh cũng đi theo vẫn không quên ngoái lại nhìn nó, cười nhếch mép mãn nguyện, thì thầm một câu nho nhỏ:

Loading disqus...