- Vớ vẩn - Oanh muốn phát điên lên vì cái lớp quỷ sứ, nếu nàng không kịp kìm lấy để khỏi bật thét:" Cái lớp hãm tài ". Cơ mặt nàng gượng ép dãn ra - Thôi được. Tiền phả không? Chỉ cần em đưa một ít " của " là mọi chuyện xong ngay chứ gì? - Nghe câu đấy xong, cả lớp ai cũng choáng váng, đặc biệt là thầy giáo. Oanh đưa chiếc cặp xách ra trước mặt mình và định mở khóa thì ông thầy quát lên.
- Em dám nói với người lớn cái từ " Vớ vẩn " đó hả? Em coi tôi ngang hàng phải lứa với em đúng không? Em nói cái gì mà " của, của ",.... Thật là..... Tức chết lên được. Tôi sẽ yêu cầu nhà trường đổi lớp cho cô nếu cô không chịu tỏ ra nghiêm túc.
- Sao? Sao? Thầy bắt chẹt tôi chắc. Xin lỗi nhé. Đây có tiền. Muốn làm gì mà chẳng được. Đổi à? Cứ thử xem. Cái ghế giáo viên của thầy có cầm nổi 1 giây nào không? - Oanh trợn mắt, hất hàm thách thức cãi lại. Ông thầy giận, mặt nóng phừng phừng, cơn tức giận làm cho các dây thần kinh của thầy nổi lên và giật từng hồi. Lần đầu bước vào lớp học đã hỗn hào, ngang nghạnh như vậy quả không đơn giản.
- IM NGAY! EM MẤT DẠY VỪA THÔI. TÔN TRỌNG NGƯỜI LỚN TÍ ĐI - Dương đạp bàn, đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt Oanh nói làm cả lớp sững sờ. Oanh lắp bắp nói không lên lời - GIỜ THÌ QUAY VỀ ĐÚNG CHỖ THẦY SẮP XẾP NHANH. CÒN HỖN LÁO 1 LẦN NỮA THÌ ĐỪNG TRÁCH ANH ĐÂY KHÔNG NƯƠNG TAY - Dương tức giận ngồi xuống, đưa con mắt hằn những vết đỏ nhìn Oanh. Oanh sợ sệt tuân theo lời Dương. Cả lớp ai cũng ác cảm với nàng này. Chỉ cần đụng đến nồi cơm lớp nó thôi thì mọi chuyện sẽ rắc rối to. Nó quay qua cười lấy lệ với Dương, đưa tay vuốt vuốt ngực hắn và nói đi nói lại.
- Bớt giận! Bớt giận! Long không thích những lúc Dương giận đâu. Xấu trai lắm à!! - Dương đang đỏ mặt tức giận, hỉ cần nghĩ đến cách cư xử bằng trẻ con của anh cũng khiến hắn sôi máu nhưng nghe câu nói của nó lập tức phì cười.
- Làm gì mà coi Dương như trẻ con vậy? Bộ Long thấy xấu trai lắm hả?
- Ai bảo. Chỉ là Long nói thế cho Dương đỡ giận thôi. Chứ... Lúc nào Dương chẳng " xấu "
- Á à! Được lắm nhé - Dương quàng tay qua cổ nó, kéo lại mình, véo má, nhăn mặt lại thích thú. Lập tức chúng bị cả lớp quay qua phàn nàn.
- Ê! Đây không phải nhà của 2 tụi bây nhé. Làm ơn " lịch sự " tí đi. Há há.
- Vào học rồi. Cố gắng mà giải bài toán thầy cho kìa. Lằng nhằng quá 2 ông trẻ - Cả lớp cộng ông thầy bu vào trêu ghẹo 2 đứa nó, bỏ mặc nàng ngồi thu lu 1 góc tức tối. 2 tay Oanh siết chặt lại, răng cặp vào nhau kêu ken két. Đôi mắt trợn to, vằn đỏ hướng riêng về nó. Người nàng run lên từng hồi rồi bất chợt nàng nở 1 nụ cười. Nụ cười Nham Hiểm.
- Cái bạn gái đó học lớp Long hả? Tên Oanh ấy.
- Ừ Sao Yến biết hay thế?
- Thì nghe thôi. Công nhận là cô gái đó đẹp thật. Đến tớ nhìn còn phải mê nữa là... mấy bạn.
- Hì hì. Nhưng.... có vẻ lớp tớ không thích Oanh cho lắm.
- Chứ sao? Tớ lên mạng tìm thông tin về Miranda EBank. Thấy cô nàng này có vẻ nhiểu scandal khá lớn bên Mỹ đó, chẳng kém gì ngôi sao đâu. Cô nàng này là 1 dân chơi bên đất Mỹ, tiếng tăm nổi như cồn mà cậu không biết sao.
- Ui dào! Việt Nam còn chưa xong hơi đâu đi lo cho nước ngoài. Nhưng...Thông tin của cậu có đúng không đó. Tớ thấy Oanh không phải loại người đó đâu.
- Hơi~~ Cậu quá nhây thơ đó Long, chẳng lẽ đó là tin vịt sao? Tớ còn biết hôm nay cô nàng đó còn tranh cãi với ông thầy lớp cậu đúng không?
- Ừm.... Chỉ là 1 chút sơ xuất thôi. Học sinh bên đấy thoải mái hơn Việt Nam nên mới thế.
- Học sinh gì cũng là học sinh. Đã là học sinh thì không được cãi lời người lớn hơn mình, " Nhất tự vi sư, bán tự vi sư ", " Không thầy đố mày làm nên ", " uống nước nhớ nguồn ". Cậu còn bênh vực được cô ta không?
- Ơ thì.....
- 2 người nói chuyện gì mà vui thế.?
Nó cả Yến giật thót mình quay lại. May quá! Là Dương.
- Đâu có! Chỉ là một vài chuyện linh tinh không cần thiết thôi mà.
- Không cần thiết mà nói chuyện hăng say quá nhỉ?? - Dương châm chọc, đẩy cho nó cốc trà đá. Còn Yến thì hộp trà sữa trân châu. Dương quay qua, ghé vào tai thì thầm. [Hôm nay Dương có việc bận, nên tối nay không về ngủ được. ]
- [ Chuyện của Oanh chứ gì. Không sao đâu. Anh em với nhau, lâu ngày mới gặp lại. Dương đi đâu cũng được. Nhưng
phải chú ý đến mình nhé. Đừng để làm sao? Ăn cơm tối xong mới được đi nhé. ]
- [ Long dễ dàng quá không? ]
- [ Không đâu! Đó là em họ của Dương còn gì. Chính Linh bảo thế mà. Dương đâu phải là con rối rong tay Long đâu. Nhớ là đi chơi phải đúng 10 giờ tối phải về đó nhé. Long sẽ gọi điện thoại bàn kiểm tra đó ]
- [ Em họ ư? Ừ... Cảm ơn Long nhé...... Dương sẽ về đúng giờ ]
- Ừ! Miễn sao Dương vui được rồi - Nó mỉm cười tươi rói, Dương định đưa tay nắm trộm lấy tay nó thì lập tức có 1 bàn tay khác mềm mại nắm lấy tay Dương.
- Anh Dương! Chúng ta đi tham quan trường nhé. Em muốn biết thêm chi tiết về ngôi trường VN nghèo nàn này. Được chứ?
- Ơ....ừm....anh..... - Dương rụt rè quay qua nó, nó chỉ đẩy Dương lại phía Oanh.
- Đi đi! Chẳng có gì đâu. Hãy làm tròn trách nhiệm của 1 người anh nhé! Oanh vui vẻ nhé - Nó vẫy tay chào 2 người vẫn không quên nở 1 nụ cười thân thiện. Còn Dương thì chẳng muốn tí nào. Dương không muốn rời xa nó chút nào. Còn nàng thì ra sức kéo hắn đi nhưng vẫn không quên ném cho nó một cú lườm nảy lửa khiến nó hơi hụt hẫng.
Nhưng... còn Oanh thì sao???
- Trời ạ! Ngôi trường nghèo nàn nữa cơ đấy - Yến hút sùn sụt cốc côca rồi đập mạnh ly nước xuống bàn. Ánh mắt sòng sọc nhìn bóng hai người đùn đẩy trên sân trường. Nó im lặng không dám ho he
" Đã về nhà chưa? Lo lắng quá à? "
" Về rồi. Long không đi ngủ sao. "
" Chưa. Mới hôm đầu tiên vắng Dương mà thấy buồn quá "
" Thật hả. Nhớ Dương quá cẩn thận hóa " rồ " đấy. ha ha. "
" Ăn nói linh tinh. Thế nào. Hôm nay đưa cô em họ đi thăm quan vui chứ. "
" Không. "
" Không. Có thẳng quá không. "
" Chẳng có gì vui bằng ở bên cạnh Long cả "
" Ư...... Điêu.... Thôi. Ngủ đi nhé. Chúc Dương có 1 giấc mơ đẹp. Yêu Dương nhiều lắm. "
" Dương cũng thế. Long ngủ sớm đi. Mai gặp lại."
" Bye "
" Bye "
- Anh Dương! Anh đang nói chuyện với ai vậy? - Oanh nở nụ cười quyến rũ nhất với Dương, chạy lại và vòng tay quanh cổ Dương nhưng Dương liền đứng phắt dậy.
- Không có gì. Em ngủ đi. Anh về nhà tí.
- Nhà anh ở đây mà? - Oanh ngạc nhiên hỏi.
- Không! Anh muốn nói chuyện với anh Nam tí. Em cứ ngủ đi - Dương vơ lấy chìa khóa và bước vội ra cửa. Oanh nhún vai rồi nằm phịch xuống giường.
- Con nhỏ đó về rồi hả? Ouch! Anh ghét nó - Nam cau có khoanh tay đi đi lại lại. Dương nằm dài trên chiếc giường to đùng đoàng đủ cho mười người nằm, quyển sách úp lên mặt, im lặng.
- Mày tính thế nào? Còn Long thì làm sao? - Nam nhảy phựt lên giường, hất bay quyển sách ra khỏi mặt Dương. Thấy ánh mắt hắn giờ trợn to hết cỡ.
-.......
- Ê! Im lặng cái gì. Đừng lơ lời quan tâm của anh mày chứ. Giải quyết sao?
- Hơi!!!!!!!!!! - Dương mệt nhọc thở dài. Quay sang 1 bên định nhắm mắt ngủ.
- Đừng thở dài nữa. Nói nhanh lên. Có cần anh giúp một tay không?
- Say what now ( Nói cái gì bây giờ ). Thôi... Anh đi ra ngoài cho em ngủ. Cả ngày em đi đã mệt lắm rồi - Dương phát cáu, gạt tay Nam ra khỏi người. Nhăn nhó mặt nhắm mắt vào.
- Ok! Tùy mày đấy. Everything is decided by you. Want to help you but I can't - Nam tức giận vùng vằng đừng dậy vẫn không quên dùng tay đập vào đầu thằng em cho bõ ghét. Và bước ra khỏi căn phòng đó. Dương thầm nghĩ trong đầu. " Mọi chuyện đến quá nhanh sao? ". Trằn trọc cả đêm mà Dương mãi không thể ngủ được, chỉ lăn qua lăn lại và nhớ nó rất nhiều. Dương chợt nhớ rằng mình để quên điện thoại ở nhà nên đành quay lại lấy.
- Cái gì đây thế này? - Oanh vừa nằm xuống giường thấy có gì đó cộm lên. Nhếch người sang một bên. Nàng ngạc nhiên khi chiếc điện thoại của hắn để ở đây. Như mở cờ trong bụng, Oanh nhấc lên và vào ngay mục thư thoại đầu tiên.
MyLoveIsMyLife. " Chết tiệt! Khoảng hơn 3000 dòng thư gửi qua gửi lại, cái tên Long đó chiếm 99% rồi còn đâu ". Ngồi đọc hết mấy tin nhắn nhảm nhí và sến tình đó, nàng chỉ muốn bật cười phá lên vì những dòng tin nhắn mùi mẫn như tình cảm Hàn Quốc này khiến nàng dị ứng.
Mở cánh cửa phòng hắn ra, hắn chậm chạp, nhẹ nhàng bước vào, mở công tác điện lên. Hắn thấy Oanh đã ngủ say, vội vã lấy điện thoại và bước ra khỏi phòng ngủ. Bấm nút thang máy đi xuống, hắn suy nghĩ và so sánh giữa nó và Oanh. Nếu như giờ này, thậm chí là 3 - 4 giờ sáng, nó vẫn ngồi ở trong phòng khách hoặc phòng bếp chờ Dương về thì thôi. Còn Oanh như thế nào. Dương lắc đầu. thở dài.
Cả tuần nay, tuy không có Dương bên cạnh vào mỗi buổi tối. Nhưng nó vẫn hồn nhiên, vui vẻ, đi chơi với Dương mà chẳng nhận ra thái độ kì quặc của " cô em họ " bất đắc dĩ của Dương cả. Cả 2 ngày, không một lúc nào là chúng không bị quấy phá. Đang nói chuyện hay mua đồ cùng nhau cũng toàn bị Oanh chen giữa và lẳng lặng đẩy nó ra khỏi vòng chơi. Và xem nó như người vô hình. Chẳng cần quan tâm hay trò chuyện gì cả. Nó vẫn mỉm cười trước cái sự ngỗ nghịch, tinh quái và gian xảo của Oanh. Đơn giản.... Vì Oanh muốn chiếm đoạt lấy Dương nên bằng mọi cách nàng ta phải làm cho Dương và nó có một khoảng cách nhất định và rồi " Xa mặt cách lòng " thì tình cảm cũng nhạt dần mà thôi. Lúc đó, Dương sẽ hoàn toàn thuộc về nàng ta.
Hôm nay là đầu tuần. Dạo gần đây, lâu lắm rồi nó chưa nấu cơm cho Dương ăn nên nó quyết định. Sẽ mang cơm hộp đến cho Dương ăn buổi trưa. Vừa tốn tiền mua cơm lại vừa tình cảm hơn nữa chứ. Nó hí hứng gói gém thức ăn rồi mang vào trong chiếc túi. Rồi nó ra bến xe bắt xe buýt đi học. Đến trường, nó vui vẻ bước vào lớp, vẫn cảnh tượng hằng ngày, Oanh đang ngồi chỗ nó và mỉm cười thân thiện với Dương, còn Dương đang cầm chặt quyển truyện Đôrêmon ngồi đọc rất say sưa. Nó tiến lại gần và nói.
- Oanh có thể dịch ra cho tớ vào được không?
- Cất cặp là được rồi. Cần gì phải vào - Oanh nhăn nhó mặt đứng dậy, nó cất cặp xuống ghế, ngó sang Dương hỏi.
- É! Quyển Đô của ai vậy? Tí đọc xong cho Long mượn nhé.
- Này! Cho luôn đó. Quyển này là Dương mua cho Long mà - Hắn mỉm cười tươi rói với nó. Nó ngạc nhiên.
- Ớ! Sao lại mua cho Long - Nó ngáo ngơ ngáo ngác nhìn hắn, đầu ngoẹo sang bên phải. Nhíu mày.
- Thì ngày kia Dương đến nhà Long. Thấy cả tập truyện Đôrêmon thiếu đúng tập này nên Dương mua cho Long đó.
- Ưm.... Cảm ơn nhé!! Long.... không nghĩ rằng.... Dương lại để ý cái chuyện nhỏ nhoi này - Nó ngượng ngịu, ôm quyển truyện vào lòng nó mỉm cười nhẹ nhàng, ngước lên nhìn Dương đầy tình cảm làm Dương ngớ ngẩn người, mắt cứ nhìn chăm chăm vào nó không dừng.
- Long này. Quyển truyện này có thể cho tớ mượn được không? - Oanh giật phắt quyển truyện từ tay nó và giơ lên, hất hàm hỏi nó. Nó thì ngớ ra. Còn Dương thì vô cùng tức giận. Nó lại cười.
- Để Long ra mua quyển khác cho Oanh nhé, còn quyển này không được đâu - Nó với tay ra phía trước định lấy lại thì Oanh dùng tay bên còn lại hất tay nó.
- Sao? Quyển nào mà chẳng giống nhau. Long sợ Oanh làm bẩn, làm rách cái quyển này chắc.
- Oanh! Giả Long đi - Dương bực tức đập bàn đứng dậy, trợn mắt nhìn nàng ta nhưng Oanh hứ 1 tiếng rõ dài tỏ ý khinh đời.
- Không giả thì làm sao. Long định làm gì Oanh nào. Nói cho biết, đây chỉ định mượn tí để đọc thôi. Không ngờ Long lại phản xạ như thế. Được. Nếu Long muốn như thế thì đây sẽ làm y như Long muốn.
Oanh rít lên, mắt trợn còn to hơn cả Dương. Mặt vểnh lên cao. Nhanh như chớp, Oanh ném quyển truyện xuống đất và đạp lia lịa. Nó kinh hoàng định cúi xuống nhặt, nhưng bị Dương chặn lại. Hắn đứng dậy đẩy mạnh người Oanh vào bàn. Nhặt quyển truyện lên, Dương tức giận nhìn Oanh. Từng gân cốt từng dây thần kinh của Dương nổi lên rõ rệt. Mắt Dương thì đỏ ngàu bởi các tia màu đỏ chót, khuôn mặt Dương giờ tím tái lại. Oanh co rúm mình lại, nhăn nhó mặt như sắp khóc.
- CÚT!! TRƯỚC KHI TAO XÉ XÁC MÀY - Tay Dương nắm chặt lấy quyển truyện, chỉ về phía cửa ra vào. Oanh vội vã chạy ra khỏi lớp mà không có ai buồn đuổi theo. Dương lập tức quay sang nó lo lắng hỏi.
- Long có sao không? Sao Long ngốc vậy? Không có phản ứng gì là thế nào?
- Không sao đâu!! Cô em họ của Dương ngang bướng quá nhưng dễ thương. Hì. Đó là em Dương mà. Long cũng cần phải lấy lòng chứ - Nó lại cười, xoa xoa cổ tay.
- Ngốc! Ngố! Nói dối cũng không biết làm. Đừng trơ cái bộ mặt hiền ngu ra để cho tụi nó bắt nạt lần nữa nghe chưa? Dương không quan tâm. Ít nhất Long cũng cần phải bảo vệ mình chứ. Đừng để người ta bắt nạt như vậy.
- Không sao đâu. Dù sao Long cũng trải qua 9 năm bị người khác trêu chọc rồi. Không những thế, Long còn thấy nhớ cảm giác bị bắt nạt nữa cơ.
- Nói dối! - Minh từ đâu bỗng lên tiếng nói - Mày không phải rất ghét những đứa nào bắt nạt mày sao?
- Ừ thì tao.... giờ tao khác rồi. Con người ai cũng phải thay đổi chứ. Phải không?
- Bó tay mày. Vào học đi. Chuông reo rồi kìa - Cả đám bạn mỗi đứa đi về chỗ của mình. Ông thầy vào là cả lớp lại ồn ào như các ngày trước. Tại sao lại nói là các ngày trước, đó là chuyện của 1 tuần nay. Đúng vào thời điểm Oanh bước vào lớp học này. Có cô ta, không khí cả lớp như đưa tang. Người buồn, kẻ não ruột,.... Chẳng yên lấy 1 giây. Ngột ngạt không thở được. 5 tiết học trôi qua, mọi người trong lớp chẳng ai để ý Oanh đi đâu, chỉ cần biết. Cô ta không có ở đây là hạnh phúc rồi.
- Bố ạ! Bố phải giúp con ngay đi! Ngay bây giờ. Nếu như anh Nam không tổ chức cho con và anh Dương một buổi đính hôn ngay tắp lự. Còn nếu không, hủy, hủy, hủy hết hợp đồng với nhà Trần Đặng