Ngày mai Trang 46

- Ha ha! Lại gặp em trai cộng em " dâu " ở đây nữa rồi. Cúc cu. Anh " rể " đến này.

- Hơ. Em chào anh ạ - Nó lễ phép cúi đầu chào, Nam xua đi.

- Em trai anh đâu!!

- Dạ. Cậu ấy đang tắm ạ.

- À! Thế 2 đứa đã ăn cơm chưa?

- Em chuẩn bị nấu ạ. Anh ở lại ăn cơm nhé - Nó cười hiền dịu và mời " đểu " ông anh hắn ở lại ai ngờ ông đồng ý thật.
Nam ra ngồi ở phòng khách, cầm cái control remote, Nam bật ngay kênh Disneychanel, ngồi xổm trên ghế sofa cười hớn hở khi xem bộ phim hoạt hình Oggy and the cockroaches. Nó chợt thấy thật buồn cười khi nhớ lại Dương cũng rất thích bộ phim hoạt hình này và suốt ngày xem đi xem lại. Đúng là 2 anh em mà.

- Long ơi. Ra đây chị bảo? - Ngọc - Chị họ nó, mẹ của nhóc Hoàng gọi nó í ới. Chưa kịp ra mở cửa thì y như rằng " chằn tinh " đạp cửa bay vèo vô tường. Nam giật mình, hú hồn vì tiếng động liền ngoảnh mặt nhìn ra.

- ĐỨA NÀO MÀ VÔ...Ô.Ô.....Ô....... - Nam nói đến đoạn thì bị tác nghẽn lại và không nói được nữa. Còn Ngọc thì ngạc nhiên hết sức và bỗng nhiên lao vào ôm chầm lấy Nam.

- Ôi!!!Nam Đại Gia nhà ta đây mà. Lâu quá rồi không gặp mày. Mới có 8 năm chứ mấy. Hi hi. Vậy là mày cưới vợ rồi ha. Từ sau khi vợ chồng mày cưới nhua lúc tốt nghiệp THPT cái là cả lớp lại không thể gặp được nữa. Ha ha. Không ngờ 2 chúng ta có duyên ghê. Ủa? Sao mày lại ở đây. Nhà em họ tao đó - Ngọc trợn tròn mắt ngạc nhiên sau 1 " tuôn trào cảm xúc ". Nam bị ôm chặt quá cứ chới với chới với.

- Ng...ọc....Ngọc.....chằn....ti...nh....o...ơi..... làm....ơ....n bo....bỏ...ra....mày....... ôm quá...làm....bố mày......ngh...nghẹt....thở.... hụ hụ

- Úi Tao xin lỗi. Nhưng mọi chuyện là thế nào? Sao mày là ở đây.

- Chị Ngọc! Chị là bạn của anh Nam ạ - Nó chen vào câu chuyện còn dang dở của 2 người.

- Chứ sao? Nam " đại gia " mà. Hồi đi học, nó cả chị cả vài đứa nữa là bạn thân của nhau đấy. Đừng khinh. Nhở?

- ờ... ờ... - Nam sợ hãi gật đầu tới tấp, Ngọc bỗng nhiên dùng tay véo vào má Nam lắc qua lắc lại. Đưa mũi Ngọc chạm vào mũi Nam.

- Ôi! Vẫn phong độ, đẹp trai như ngày nào. Mỗi tội mày là thằng đàn ông 50 phần. Chứ mày là 100 tao tán mày cho đổ cả luôn. Ý! Nhưng tao vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Mày?

- Em chào chị ạ - Dương từ phòng mình đi ra, lễ phép chào Ngọc - Anh Nam. Sao ở đây? Ngày nào cũng đến đây là sao?

- Hả? " Anh Nam. Sao ở đây? Ngày nào cũng đến đây là sao? " - Ngọc ngạc nhiên lần 2 quay sang hỏi Nam và nó. Đây là em mày à. 2 anh em giống nhau ghê á. Đẹp trai 1 cách kinh khủng không đỡ được.

- " Bố! Mẹ " - Bé Hoàng từ nãy đến giờ im thin thít, thấy Dương ra là nó nhào đến keu và chạy lại ôm chầm lấy Dương làm Ngọc càng ngạc nhiên tột độ.

- " Bố! Mẹ " Chuyện này là sao hả trời?? Giải thích đi chứ Nam - Ngọc nhăn nhó xung quanh nhà rồi lại quay qua Nam nắm cổ áo lắc lia lịa.

- Híc.Lằng nhằng quá. Mãi mới hiểu ra. Sao chúng mày nói về chuyện này cứ ấp úng thế. Chị nói cho chúng mày biết, chị đây là chuyên gia tư vấn về chuyện này đấy. Đừng khinh chứ. Thằng Nam bạn chị này, ngày trước chị tư vấn cho nó suốt chứ sao. he he. Bé Hoàng có vẻ thích Dương đó, thôi thì, chị cho nó làm con nuôi 2 đứa luôn.

- Dạ..... - Nó cả Dương ấp úng, Nam ngồi trên ghế vắt chân lên thành, ngoáy mũi lắng nghe.

- Ấp úng gì nữa. Thế này đi, chờ khi nào 2 đứa có ý tiến xa hơn thì cứ bảo chị. Bé Hoàng luôn luôn là con 2 đứa.

- ơ... Anh rể.... ơ....

- Ui dào. Nhà chị em quên còn có 4 đứa nữa sao. Chồng chị dễ tính lắm. yên tâm đi.

- Dạ... thế hôm nay chị đến đây có việc gì vậy?

- À! Vợ chồng chị đi vào Sài Gòn bàn công chuyện 2, 3 ngày nên muốn gửi bé Hoàng ý mà.

- Và... chị chọn em?

- Ừ ư~~~ chị tin tưởng mày nên mới giao bé Hoàng đó. Đừng có mà tưởng.

- Rồi rồi. Em biết rồi.

- Thôi. Nam ơi, tao đi đây, nhơ gọi cho tao nhé. Chị đi đây. Mẹ đi đây.

- Ừ. Chào mày.

- Em chào chị ạ.

- Co...n chào mẹ.....huhuhuhu oa oa................

Nó đeo cái tạp dề vào, xắn tay áo và chuẩn bị lăn vào bếp. Dương trông bé Hoàng, còn Nam ngồi xem hoạt hình. Bất chợt điện thoại của Nam rung một hồi và Nam nhấc máy lên. Trò chuyện 1 lúc thì Nam dập máy và để điện thoại trên bàn. Bé Hoàng đang ngồi chơi siêu nhân. Dương chạy sang phòng lấy quyển truyện. Thấy cái " vật thể lạ " to đùng to đoàng nằm chềnh ềnh trên bàn. Nhóc Hoàng tò mò liền xí xớn lại gần, bò mãi bò hoài mới đến được cái bàn đó. Rồi cu cậu bám lên bàn, nhún chân, đưa tay định với lấy cái điện thoại

- Ê! Đụng chạm cái gì??? - Nam dọa chơi nhóc Hoàng ai ngờ lại làm nhóc giật mình nên Hoàng khóc rống lên. Đúng lúc đó thì Dương từ trong phòng lập tức phi ra và quát Nam:

- Anh làm cái quái gì vậy? Từ lần sau đừng đụng vào bé Hoàng của em đó. Nín đi cháu.

- Cái gì cơ chứ? - Nam thở hắt - Mày bị sao vậy Dương. Anh chỉ dọa đùa nó thôi mà. Mày biết là anh yêu trẻ con đúng không?

- Nhưng với bé Hoàng thì khác - Dương trợn mắt hăm dọa Nam làm Nam chột dạ. Nằm dài trên ghế sofa, Nam lặng nhìn Dương cả bé Hoàng nô đùa với nhau có vẻ vui lắm. Nam liền buông thõng 1 câu.

- Càng nhìn tao càng thấy mày thay đổi Dương ạ.

- Lại chuyện gì nữa đây anh Nam?- Dương nhăn nhó mặt mày. Nam ngồi bật dậy.

- Từ trước đến giờ. Con tao mà mày còn ghét lên ghét xuống, vậy mà giờ lại hiền dịu, tinh nghịch cùng 1 thằng nhóc không có họ hàng huyết thống gì với mình. Tao biết thừa là mày ghét trẻ con. Nhưng thời gian gần đây thì mày thay đổi nhiều quá. Không đi chơi mà ngoan ngoãn ở nhà, gái gú thì chấp nhận bỏ hết, tiền tiêu thì dè dặt, suy nghĩ trước khi dùng,...... Quá nhiều thứ Dương ạ!

-...

- Long quả là người đặc biệt mới thay đổi được em.

Nam lại nằm xuống ghế và quay lại với bộ phim hoạt hình của mình. Dương mặt trơ ra, ngơ ngẩn như người trên không. Mãi đến khi bé Hoàng giơ cao con rô bốt lên và cười khúc khích với hắn, Dương mới bừng tỉnh.

10h sáng, Los Angeles, Mỹ.

- Sin Chào Miranda!

- Oh! Come on. Speak English. Don't say anymore in Vietnamese. That word "Hello is " Xin " not " Sin " ( Ôi! Thôi nào! Hãy nói bằng Tiếng Anh. Đừng nói bằng Tiếng Việt. Từ " Xin chào " là " Xin " chứ không phải là " Sin "

- Okay. Next week I will take a course in the central Vietnamese ( Được rồi. Tuần tới tớ sẽ tham gia vào 1 khóa học Tiếng Việt ở trung tâm ).

- So...I hope that you will succeed ( Vậy... Tớ mong rằng cậu sẽ thành công )

- Thanks! You ' re cute. ( Cảm ơn! Bạn thật dễ thương )

- A! Heard you coming back to Vietnam, right? ( A! Nghe nói bạn sắp về Việt Nam đúng không? )

- Yes, Tomorrow I will be departing flight at 3am ( Vâng! Ngày mai tớ sẽ khởi hành chuyến bay lúc 3 giờ sáng )

- Oh! It was wonderful. I also want to walk Vietnam but this one was too busy. What happen? ( Oh! Thật tuyệt vời. Tớ cũng muốn đến Việt Nam 1 lần nhưng dạo này bận rộn quá. Mà cậu về đấy có việc gì quan trọng sao mà gấp gáp quá )

- Yes! This is very important to me. As my life. You know? Interesting how in just one day after another that I can meet my fiance. ( đúng vậy! Đây là chuyện rất quan trọng với tớ. Là cuộc sống của tớ. Cậu hiểu chứ? Thú vị biết bao khi chỉ trong vòng 1 ngày nữa là tớ có thể gặp vị hôn phu của mình. )

- What? Fiance? You kid? Who is that person? ( Cái gì? Vị hôn phu? Cậu đùa đấy ư? Người đó là ai vậy? )

- Tran Khai Duong Dang.

- Chán quá đi mất! Chào với chả cờ. Lúc nào cũng phiền toái hết sức - Nhóm Dương than thở khi phải ngồi dưới cái nắng gay gắt của Hà Nội chiếu thẳng xuống mình. Sau 1 hồi " tra tấn " học sinh khiến ai cũng bê tha, cuối cùng chúng cũng được lên lớp. Bê cả 1 chồng ghế của lớp lên, nó nhăn nhó mặt thở hồng hộc. Hôm nay đến phiên nó trực, nhưng Dương lại làm hộ nó mọi việc từ lau bảng, quét dọn, v..v..là v...v.....Đến cái việc nhẹ nhàng hay nặng nhọc nhất Dương cũng làm cho nó. Như lúc này đây, Dương đang bê giúp nó cả chồng ghế cũng nên. Lúc đi qua hành lang, cả lớp nó thấy rất nhiều người tập trung 1 chỗ. Nó tò mò nhìn Dương, Dương cũng vậy, thế là cả lớp nó ra chỗ lan can lớp mình nhìn ra ngoài thì... Bất chợt cả lũ lớp nó sáng bừng mắt ra, như vừa gặp ánh sáng mặt trời, chói lòa không chịu được. Chúng mới phải dùng 1 tay che đi. Nhưng mắt vẫn ti hí nhìn. Còn đám bạn hắn thì tròn xoe mắt, miệng há hốc. Cả 2 tay rớt hết tất cả những đồ ăn cho các giờ học. Dương thì bị nguyên 1 trồng ghé nhựa rơi vào chân nhưng cũng không có cảm giác gì. Nó thì luống cuống gỡ ghế nhựa ra khỏi chân hắn, nhưng hắn vẫn im lặng. Hắn im lặng. Ánh mắt mở to hết cỡ.

Cô gái đó ngẩng lên trên nhìn đám con gái, con trai đứng ở lan can rầm rộ, hò hét hết lời ca ngợi mình. Cô gái mỉm cười thân thiện nhưng cũng đầy sự chua chát. Nhưng phải công nhận một điều rằng. Cô gái quá đẹp, quá xinh và quá hoàn hảo. Khoác lên mình bộ đồng phục kiểu Nhật Bản. Nàng tung tăng bước đi trong nắng với bao nhiêu ánh mắt dõi theo. Khuôn mặt nàng rạng ngời hơn bao giờ hết. Nàng cười tươi tắn, xinh xắn. Bước đến bên thầy hiệu trưởng đang cúi gập người chào, nàng nhỏ nhẹ nói.

- Làm ơn cho tôi đến lớp anh Dương học - Nàng lại cười, khiến bao chàng trai ngất ngây, thơ thẩn. Nàng quay qua phía dãy nhà bên tay phải mình làm chiếc váy ngắn xòe ra trông nàng đẹp như cô công chúa trong chuyện cổ tích. Nàng hưng phấn bước lên từng bậc thang, chưa đến nơi mà đã có hàng tá chàng trai đứng ở cầu thang đón nàng và mỉm cười toen toét. Nàng bật cười khanh khách và cảm thất thích thú về ngôi trường này. Nàng bước lên dãy hành lang, cả 1 đám đông lập tức dẹp sang 1 bên cho nàng qua. Mái tóc bồng bênh, màu đen tuyền buông thả giữa 2 bờ vai. Mùi hương thơm của loài hoa nhài như lan tỏa cả cái hành lang đó. Làn da trắng hồng của nàng thì không ai có thể so sánh bằng. Đôi môi hình trái tim cứ chúm chím, mỉm cười khiến bao chàng trai chết ngất. Đôi mắt bồ câu của nàng trong sáng và đẹp biết bao. Chiếc mũi cao, nhỏ nhắn. Khuôn mặt trái xoan. Nụ cười hoàn hảo y một thiên thần. Nàng đi chậm lại và liếc nhìn các chàng trai đang say đắm vì mình. Nàng quay đi, có 1 chút kiêu kì nhưng vẫn dễ thương. Đó mới là nàng. Cô gái của mọi thời đại.

- Anh Dương! - Cô gái đan chéo các ngón tay để đằng sau lưng, vui vẻ khi nhìn thấy Dương. Cả cái hành lang đổ dồn về hắn và nàng - Lâu lắm rồi không gặp anh nhỉ?

- M...Mi....Mi...Ran......n....d...a..... e...m......

- Miranda! Em về từ khi nào vậy? Sao không báo cho bọn anh biết - Đám bạn thấy ánh mắt hắn quay lại cầu cứu mình nên vội chen vào cuộc hội ngô lâu năm này.

- Hừ! Các anh xem lại mình. Còn mải chơi với người yêu. Em gái này về cũng không hay tin, mà thôi, em cũng muốn tao bất ngờ cho anh Dương mà - Nàng cười nhéch môi, liếc mắt qua Dương. Dương lập tức lảng tránh cái ánh mắt đó.

- Anh.... - Nàng đinh tiến lại gần Dương nói gì đó nhưng bị Dương chặn lại.

- Miranda à! Anh muốn giới thiệu với em một người. Long! Lại đây.

- Sao cơ? - Nàng tròn mắt, đứng ngơ ngẩn nhìn Dương. Thấy Dương cầm tay 1 đứa con trai trông cũng tạm được chứ không phải là đẹp đến trước mặt nàng giới thiệu.

- Đây là Kim Long! Học cùng lớp anh - Hắn ngập ngừng rồi tiến gần cúi sát xuống ghé tai vào nàng - Cũng là người sẽ ở bên anh suốt cuộc đời này. Anh xin lỗi.
- CÁI GÌ? ANH ĐIÊN Ư? - Nàng hét toáng lên. Ôm mặt, thở nặng nhọc. Thật khó tin. Chỉ mới sau 5 năm không gặp mà hắn đã hoàn toàn thay đổi. " Anh ấy thích 1 đứa con trai. Một đứa con trai kém mình về mọi mặt. Không được! Chuyện này không thể diễn ra. " Oanh len lén nhìn Dương nhưng nhận được chỉ là cái lơ lảng đi đâu. Như thêm dầu vào lửa, nàng càng điên máu hơn. Nàng lập tức lấy lại bình tĩnh và thản nhiên quay sang bắt tay nó.

- Chào Long! Tớ là Miranda. Tên Việt tớ là Huỳnh Nhật Oanh. Gọi tớ là Oanh được rồi. Khỏi cần Miranda.

- Ừ! Tớ là Hoàng Kim Long. Học cùng lớp với Dương. Ủa? Bạn quen Dương à? - Nó hồn nhiên trả lời mà không nhận ra sự thay đổi lớn trong việc này. Nàng mỉm cười lại với nó, mắt vẫn nhìn Dương vẻ tức giận tựa một kẻ bị phản bội trắng trợn.

- Ôi! Trống vào tiết rồi. Đi vào lớp thôi chúng mày - Minh hô lớn.Cả lớp nó nhao nhao vào, mặc kệ cái bọn lớp khác tiếc ngẩn tiếc ngơ. Oanh chờ cả lớp vào rồi mình mới vào sau cùng.

- Ớ ớ! Này nàng gì ơi. Nhầm lớp à? Tụi này đểu là con trai mà. Sao tự nhiên đâu ra nhồi thêm đứa con gái thế - 1 thằng trong lớp nó buông lời trêu ghẹo và tỏ ý không hài lòng. Nàng cười, trả lời rằng.

- Chàng không biết à? Ta học lớp này mà. Có cần gọi thầy hiệu trưởng lên xác định lại không?

- Cái gì??? Thầy hiệu trưởng - Thằng con trai đó ngồi xuống và lập tức quay qua đám bạn cùng bàn bàn tán xôn xao.

Ông thầy bước vào lớp thấy Oanh lập tức lảng đi và nói 1 câu.

- Em vào ngồi bàn cuối đi. Còn phần giới thiệu thì ở đây không có.

- Thế à? Nhạt nhẽo quá nhỉ. Em không muốn ngồi bàn dưới - Đã sẵn máu nóng trong người, nay thêm phần tái độ của ông thầy càng khiến Oanh căm hơn.

- Vậy em muốn gì nào? Hay ngồi dưới đất cũng hợp lí đấy - Ông thầy nhăn mặt, khó chịu nói lại. Oanh thì mặt tím lại rồi cũng ngúng nguẩy bước xuống bàn dưới.

- Chỗ này ngồi xa Dương quá. Em muốn đổi sang tổ 1 được không ạ?

- Thì chỗ em ngồi là tổ 1 đấy còn gì.

- Không! Nhưng dãy trong tường bên kia cơ.

- Đó là tổ 4.

- Ok....ok... giờ thì cho em đổi bàn cuối đi.

- Xin lỗi em! Đây không phải nước Mỹ. Và chỗ đó có người ngồi rồi.

Loading disqus...