Ngày mai Trang 41

- Cẩn thận - Nó ngã nhào xuống chiếc cầu. Mắt nhắm chặt, nó đang cố gắng chịu cái đau mà mình sắp phải gánh chịu. Nhưng không, trái với suy nghĩ của nó lại là cảm giác êm dịu, nóng ấm như hồi nãy. Nó khe khẽ mở mắt, và nhận ra, hắn - Trần Đặng Khải Dương đang nằm hoàn toàn trên người nó. Nó tái mặt rồi chuyển sang đỏ dần. Dương thích thú nhéo cái mũi nó. Nó giơ tay định bụng đẩy Dương ra. Nhưng " định bụng" vẫn hoàn "định bụng". Nó lập tức bị dồn vào thế yếu khi đôi môi Dương chiếm hoàn toàn nó. Lúc đầu, nó còn kháng cự nhưng sau dần, vị ngọt ngào của tình yêu đã đẩy 2 đứa nó đến với nhau. Đôi tay nó bị Dương xiết chặt dần được nới lỏng ra và hắn đưa cánh tay nó đặt lên vai mình. Dứt nụ hôn ra khỏi 2 đứa, chúng thở dốc, nhanh. Dương vừa thở vừa để trán mình day day trán nó qua 2 bên. Nó chẳng nói gì, chỉ mỉm cười lần nữa. Ôm sát người Dương vào mình.

1 tiếng động mạnh khiến nó chợt tỉnh giấc. Định gượng dậy xem chuyện gì thì bàn tay ngày hôm qua ôm nó nằm xuống với mình.

- Long đi đâu đó. Mới sáng sớm mà đã dậy rồi. Mà định bỏ Dương ở đây luôn à!? - Hắn làm mặt phụng phịu, hờn dỗi, lườm lườm nó. Nó liền cốc vào trán Dương cái và bảo.

- Sớm gì nữa. Ở đây có khi 3, 4 giờ đã dậy đi nương đi rẫy rồi. Mình thì nằm ì đấy ra không chịu dậy. Long còn phải lên trên quán để phụ giúp gia đình nữa chứ.

- Hả!? Quán. Quán gì vậy!? - Dương bật dậy, mặt hớn hở.

- Phở, cơm bình dân - Nó đi dép tông vào và chuẩn bị đứng lên thì Dương hét toáng.

- Tuyệt. Trúng tủ rồi. Chúng ta làm việc thôi nào - Dương nhảy xuống giường, chạy như gió vào phòng vệ sinh. Còn nó lại phải gấp lại chăn màn rồi chờ Dương mới vào vệ sinh được.

Tại quán phở

- Who is he? He's so hot - Một vài vị khách người Pháp bạn của chị họ nó lên tiếng, khuôn mặt rạng ngờ khi bắt gặp được chàng trai trong mơ của mình. Chị nó ngước lê cái người đó, và rồi lại mỉm cười với người bạn, tự hào khoe:

- He is my young brother's friend. What?

- Woah! So.. What's his name?

- Dương.

- Dương! That's cool. Can you give me his number phone or his mail?

- Sorry! I don't know. A! I'll call him for you. Dương ơi! Ra chị nhờ cái - Mấy cô bạn của chị họ nó không kịp ngăn cản thì bà đã trở tay nhanh hơn chớp mắt. Khiến mấy nàng Pháp bẽn lẽn, e thẹn cứ như thiếu nữ lần đầu được thấy con trai vậy.

- May i help you, girls? - Dương đi ra với cái ám hiệu của chị tiếp khách dùm. Mấy nàng chớp chớp mi mắt rất tự tin và đưa tay bắt tay hắn. Dương cũng gượng cười lại bắt tay rồi len lén lau vào cái tạp dề: " mấy bà nàng xấu hoắc ".

- Woah! You're so handsome. My name is Linna

- Oh! Yes. I knew. So, what do you need?

- Acquainted with you?

- Sorry, but here don't have this service.

- What? You...

- It's disgusting!

Hắn nói xong đi một đằng, không thèm nghe lời nói tức giận của mấy cô nàng trơ tráo nữa. Hắn giờ thấy thật sợ mấy cô nàng kiểu này. Ném cho mấy cô nàng một cú lườm như đạp xuống tận vực thẳm, vỡ òa hình tượng của hắn trong lòng mấy nàng. Hắn vào trong bếp đứng làm cùng nó.

- Ở lại đây vài ngày nữa được không cháu? - Ông ngoại nó nhõng nhẽo như trẻ con, năn nỉ nó ở lại nhưng nó chỉ lắc đầu, mỉm cười. Biết là không thể lay chuyển được, ông nó tức tối. Giận dỗi bỏ vào trong. Cả nhà cười nắc cười nẻ.

- Dương này - Chị họ nò ngồi cạnh hắn nói nhỏ - Hình như em nói với tụi bạn chị hôm nay là hơi quá. Chúng có vẻ tức giận lắm.

- Dạ? Nhưng em thấy họ thật giống mấy nàng lảng lơ quá em không chịu được.

- Ừm. Chị thì không sao vì họ chỉ là những người bạn trong chuyến công tác bảo vệ mội trường tại Việt Nam hai tháng thôi thì không sao. Nhưng em mắng họ là disgusting thì đúng là hơi...

- Không vấn đề gì đâu chị. Đối với những người như vậy càng không thể nhân nhịn. À, em phải vào phòng sắp xếp lại đồ đạc đây.

- Ở có 2 ngày thôi à. Chán chết. Thế mà gọi là về quê - Dương bĩu môi nhìn nó, chẳng nói gì, nó vẫn chỉ cười. Kéo nó lại ngồi xuống đùi mình. Dương ôm chặt lấy thân hình mỏng manh, đầu gục vào ngực nó.

- Làm cái gì đó trước khi về Hà Nội đi?

- Làm gì là làm gì.

- Có thể đi đâu đó. Chẳng lẽ cứ ngồi trong phong chật kín này suốt sao.

- Ừm. Có thể chúng ta sẽ ra ngoài. À đúng rồi. Ngày hôm qua Long đã nói với Dương cái gì nhỉ. Chúng ta sẽ đi đến hang dơi rồi đến thác đúng chứ.

- Yeah. Nhanh nào. Đi thôi. Muốn lắm rồi - Dương lấy cái mũ lưới trai đội chụp vào đầu, cười hớn hở. Chúng nó xin phép gia đình rồi lấy xe máy của bác nó đi chơi. Dương hơi lưỡng lự nhìn chiếc xe, nản đến chán nhưng bị nó ép quá nên đành đi. Chiếc xe Zim trông thế mà động cơ tốt phết, nó rồ ga, phóng như mấy tay đua chính hiệu HN. Lướt qua bao nhiêu người, Dương phải cúi gầm mặt xuống tránh gió, ôm chặt vào người nó. Đến nơi, Dương bỏ mũ bảo hiểm ra, lắc đầu nhìn nó.

- Chắc khi về Hà Nội Dương chuyển từ ô tô sang con Zim này quá.

- Chỉ sợ Dương lúc đó lại ngượng vì đi con xe "ghẻ" thôi - Nó bĩu môi, cười hiền. Dương liền cốc vào đầu nó cái.

- Ai bảo. Mà sao ở HN, Dương tưởng Long không biết đi xe máy. Dè đâu phóng như điên.

- Ừ. Chỉ tại HN nhiều xe quá lại gây tai nạn. Tốt nhất về đây phóng còn sướng hơn. Thôi, leo lên hơi mệt tí cố gắng chịu nhé. Nó cầm tay Dương dắt đi, tưởng đâu là dễ dàng. Thế mà Dương leo mãi leo mãi, đường thì xấu, mệt phờ hơi. Vẫn chưa đến đích.

- Thôi chịu rồi, xuống đi Long ơi. Xa quá.

- Đến rồi mà. Xuống làm gì - Dương suýt nữa ngã xỉu ngay tại chỗ, ôi trời! Leo đứt chân chưa lên, định xuống thì nó lại đến nơi. Dương đành phải lết nốt khả năng của mình. Mua vé vào, nó cố gắng kéo Dương đi cùng, vào đó, tối um. Dương nắm chặt lấy tay nó chờ sự chỉ dẫn.

- Cẩn thận không dơi " ỉa" vào đầu đó.

- Ỉa là sao hả? Làm gì thấy con dơi nào đâu.

- Thế thử nhìn xuống xem có phân dơi dưới chân không? Tinh tướng.

- Úi! Giẩm vào chân Dương rồi. Tối qua.

- Từ từ đang tìm đường. Úi Ái, sao dẫm vào chân Long.

- Xin lỗi! Tại tối quá. Chẳng nhìn thấy gì trơn trụi.

- Công nhận là chăng nhìn thấy gì cả. Cố gắng mò đường đi.

- Ê Long! Sao Dương cảm thấy có cái gì ướt ướt, nhớt nhớt rơi vào tay Dương ý.

- Nhớt nhớt, ướt ướt......Nếu không nhầm thì là...... Phân dơi!!

Im re............................

A AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Dương chẳng cần biết sống chết thế nào phi thẳng ra ngoài, bỏ mình nó bơ vơ trong cái hang động tối tăm toàn dơi. Thấy Dương loạn quá, nó đành phải chạy theo. Ra đến nơi, nó đuổi kịp Dương. Nhanh chóng rút chiếc khăn ra và lau đi cái "..." trên tay Dương. ( ^o^).

- Ối! Ghê quá! Xuống đi chỗ khác mau! - Kéo xồng xộc nó xuống chẳng cần biết đường xấu thế nào, cứ thế mà nhảy như cóc làm nó không theo kịp, chút là bị vấp ngã. Phóng xe đi, Dương vừa đi vừa tức tối, phàn nàn đủ điều. Từ nay về sau, cứ đi tham động con gì đó là không bao giờ Dương đi. Nó ngồi sau cứ tủm tỉm cười "vụ" hồi nãy. Chỉ dẫn đường đến thác xong, nó cả Dương đỗ xe ở đường ngắm thác. Khều tay nó, Dương ghé tai nó thì thầm.

- Chúng ta có thể lên trên ngắm thác gần hơn chứ.

- Ngắm thác? Không được đâu. Nhiều người chết ở đây lắm rồi.

- Sao? Sao lại chết.

- Trơn. Tuột. Bất cẩn thì chết chứ sao.

- Thôi thôi ngay nhé. Đen đủi. Ai đời lại dẫn đến cái thác đầy người chết thế hả trời. Về.

- Ơ ngắm đã. Đẹp mà.

- Không! Về. Ghê lắm - Dương nằng nặc kéo nó về, hơi tiếc tí nhưng Dương sợ quá, nó ngồi lên để Dương quay đầu xe đi về.

- 2 đứa về sớm vậy? Gặp sự cố gì à? - Chị họ nó từ trong nhà đi ra, chống tay hỏi han 2 đứa cứ như là tra tấn vậy. Nó cười mỉm.

- Đâu có. Xem hết rồi. Dương mệt quá nên về chứ.

- Đẹp không Dương? Thích chứ - Ông nó đặt cốc nước xuống, ngước mắt nhìn Dương. Dương gật đầu.

- Dạ! Đẹp ạ. Chúng cháu vào phòng đây ạ.

- Ừ. Thu dọn hành lí xong hết chưa. Để bác gọi xe ngày mai 5h người ta đến đón.

- Dạ! Cháu cảm ơn bác.

Dương nhào vào chiếc giường, kêu ầm ĩ. Nó nhăn mặt.

- Bất mãn cái gì à?

- Khổ ghê! Đi hang dơi thì bị dơi ỉa. Đi đến thác nước lại đến đúng nơi toàn người chết. Hết trò rồi hay sao. Ông trời ơi.

- Hi hi hi hi hi hi hi hi - Nó cười khúc khích sau khi nghe xong lời than vãn của Dương, bật dậy, lườm nó cái nguỵt, kéo nó lại bên mình, Dương vòng tay ôm siết lấy nó.

- Này thì cười này. Không được cười nữa.

- Ha ha ha ha ha ha ha aha ha ha ha! Buồn! Dương! Bỏ ra cái. ha ha ha ha ha ha - Dương đè nó xuống giường, cù ki làm nó cười tức tưởi. Nó phải van nài gãy lưỡi lắm Dương mới chịu tha cho. Không dừng ở đó. Dường luồn tay qua ôm lấy nó, áp sát người 2 đứa vào. Và bất chợt, đôi môi Dương chạm nhẹ vào môi nó. Nó mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rồi từ từ, dần dần, nó chìm vào vị ngọt đôi môi, Sự quyến rũ của tình yêu, thân nhiệt ấm áp của người mình yêu.

Bỗng nhiên, tiếng cộc cộc ở ngoài phòng vang lên. Nó đặt cả 2 tay mình lên ngực Dương và đẩy mạnh ra. Chạy nhanh tới chiếc cầm nó mở cửa phòng. Thấy ông ngoại đứng ở ngoài cầm 1 can màu trắng to đùng. Ở dưới còn 1 can nữa.

- Có can sữa bò, mày về Hà Nội. Ông nhờ người vắt cho mày mang lên đấy uống. Mỗi đứa 1 can nhé. Nhớ phải đun lên rồi mới uống nghe chưa? Tiệt trùng - Ông ngoại lườm lườm nó, chắc vẫn giận việc nó về Hà Nội, năm nào chẳng thế, giận xong lại hết ngay ý mà. Đóng cửa lại, nhún vai nhìn Dương, nó nặng nhọc nhấc 2 can vào phòng. Cởi bỏ dép, nó leo lên giường và giục Dương đi ngủ. Chiều còn dậy lên trên hàng nấu cơm.

Rửa bát xong xuôi, Dương cùng cả gia đình nó ngồi xem thời sự. Dạo này bản tin hay nói về nhà tỷ phú mới về VN quá.
Ngồi nghe MC nói, cả nhà nó ngồi chịp chịp nhìn nhau. Nhất là chị họ nó.

- Phí nhỉ. Ước gì con được gặp anh ấy. Madree à. Ôi! Nhìn thật lịch lãm, men quá cơ.

- Ông ý có vợ rồi mà - Dương bất thình lình nói làm cả nhà nó giật mình.

- Sa...o biết, rõ ràng Tv chưa đề cập gì đến vấn đề này mà!

- Thì bất chợt em đọc có 1 báo nói thế thì em chỉ biết có thế.

- Thật chứ?

- Thật. 100%.

- Ôi trời ơi. Chán ơi là chán. Trông đẹp trai thế mà đã có vợ con. Hu hu. Ứ chịu đâu.

- Hơn thế nữa. Chị biết năm nay ông bao nhiêu tuổi không? 32 tuổi rồi. Trông cái mặt trẻ, trẻ nớt thế thôi chứ thật ra già đầu rồi.

- Ơ..... Thế hóa ra là ông y có thuốc trường sinh bất lão à?

- Không ạ! Chẳng có bí kíp nào hết. Đều là tự nhiên hết.

- Chậc! Phí quá. Yêu mình có phải tốt hơn không.

- " Mơ quá bà ơi! Ai thèm yêu đồ cóc ghẻ. " Nó lầm bầm trong miệng.

May mà chị nó không nghe thấy không bả " xẻo" thịt nó từ lâu rồi. Ngồi tán gẫu 1 chút, nó cả Dương xin phép về ngủ sớm để mai còn có sức đi đường. Các bác tranh nhau đèo 2 đứa về nhưng chúng từ chối khéo, chủ yếu là dành thời gian cho nhau chứ làm gì. Nhưng bị ép quá nên chúng đành phải nghe theo, chứ không năm sau lên đây, cái mặt cả gia đình lại hầm hầm, trông phát ghét.

- Ngủ ngon nhé! Good night! - Thằng anh họ nó vẫy tay rồi đóng rầm cái cửa. Anh nó đi rồi nhưng tiếng vẫn vọng lại. - Không ngủ sớm là ăn đòn nghe rõ chưa Long! - Thằng ranh con, kém nó tuổi mà ra lệnh như là bố đẻ không bằng. Nó vùng dậy, đêm nay là đêm cuối ở đây rồi sao khó ngủ quá vậy. Dương cũng vậy, nghiêng đầu qua nó hỏi.

- Mất ngủ hả?

- Ừ! - Nó co chân, gập đầu gối, đặt cằm lên, ngồi thở dài thườn thượt. Dương khều vai nó, mỉm cười.

- Muốn nghe truyện cười chứ?

- Truyện cười! Nó nhếch hàng lông mày lên nhìn Dương vẻ hoài nghi. Dương mà cũng có truyện cười á? Không tin.

- Không tin thì có nghe không? - Dương trừng mắt, nhéo yêu vào má nó. Nó nhảy dựng lên và gật đầu.

- Muốn nghe truyện mất dạy hay là không mất dạy.

- Ưm......Tùy Dương, ý của Dương là ý của long mà - Nó vênh mặt, cười tưởi như hoa. Dương gật đầu rồi dịch chuyển người ngồi gần nó.

- E hèm! Tiêu đề là Cục " c ứ t " ( Chú ý: Quá mất dạy nên các bác ai muốn đọc thì đọc, muốn kể cho người khác thì kể, không muốn đọc xin mời ấn nhanh giùm ).

" Trong 1 lớp học này, cô giáo mới bảo học sinh của mình rằng:

- Khi nào có thày cô giáo dự giờ. Cô bảo A các con phải bảo cái ca nhớ chưa?

- Dạ vâng ạ!! - Cả lớp đồng thanh.

Đến khi cả đoàn dự giờ đến đông đủ. Cô giáo bắt đầu.

- A

- Cái ca.

Cô giáo tỏ ý hài lòng lắm. Đang định bước lên bảng để chuyển sang phần tập viết thì vấp phải 1 hòn đá cô kêu lên.

- Ái.

Cả lớp kêu: Cái giái.

- Ồn - Cả lớp kêu: Cái l ồn.

Đoàn dự giờ kinh ngạc thốt lên: Uồi.

Cả lớp kêu: Cái b uồi.

Cô tức nổ đom đóm mắt nói với học sinh rằng.

- Kể từ bây giờ tình thầy trò ta chấm dứt.

Cả lớp kêu: Cục c ứ t. "

- A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! - Nó cười sặc sụa, ôm ngực cười nắc nẻ. Dương kể xong cũng phải cười theo. Mất dạy thật đó. Nhưng buồn cười chết người. Ha ha ha ha! Kể tiếp đi! Long.... hahahahah... nghe với.

- Ưm! Chuyện tiếp theo là Cách đây

" Có 2 người đi trái chiều cùng trên 1 con đường. Người nọ thấy người kia có bộ dạng đi y như mình. Lết 1 chân dưới đất. Đến đoạn 2 người giáp mặt nhau. Người nọ mới chỉ xuống đôi chân tật nguyền của mình cất giọng đầy cảm xúc.

- Chiến tranh vùng vịnh. 1991. Cách đây 16 năm.

Người kia tỏ vẻ thông cảm. Mặt nhăn nhó rồi cũng chỉ xuống chân mình và nói.

- C ứ t ch ó! Cách đây 20m."

- Ơ...................................... há há ah há há há!! Vui quá vậy...... Dẫm vào c ứt giống Dương hôm nay ghê - Nó giỡn lập tức bị Dương nhìn đểu. Nó đành phải thôi ngay cái hình ảnh ngày hôm nay. Dương hít 1 hơi dài rồi kể tiếp.

- Tiếp là Lật ngược tình thế.

Loading disqus...