- Em sao vậy? - Linh hỏi. Cậu nhóc rút thuốc lá ra và châm lửa, rít hơi dài. Cậu trả lời.
- Em không ưa thằng kia.
- Thằng nào? - Linh tò mò hỏi nhưng cũng thừa biết là ai. Cậu nhóc biết nếu mình nói nữa sẽ bị lộ mặt nên đánh trống lảng.
- Anh à. Đi chơi xong, chúng ta sẽ về nhà anh chứ. Em muốn "làm" thử với anh 1 lần - Cậu nhóc quàng 2 tay qua vai Linh, nụng nịu nép vào ngực Linh. Nhưng liền bị Linh gạt ra.
- Em này! Anh không hề chắc chắn việc này. Với em, anh nghĩ là không nên nếu như chưa qua bác sĩ nhà anh. Hơn nữa, ai biết được kết quả sẽ như thế nào. Anh biết em đã qua đêm với nhiều thằng nhưng anh không phải loại người đó.
- Sao vậy? Bất tiện là thế nào? Nó có thể thỏa mãn xác thịt chúng mình và hơn cả thế nữa cơ - Cậu nhóc luồn tay qua đùi Linh và chạm vào từng lớp thịt của Linh nhưng Linh vẫn kiên quyết.
- Xin lỗi! Anh đã bảo là chúng ta không bao giờ vượt quá nắm tay thôi mà - Linh cất giọng hằm hè, khó chịu. Cảnh cáo cậu nhóc đó lần cuối cùng nếu cậu ta còn có ý định điên rồ nào nữa.
- Được rồi! Nếu anh không thích thì thôi. Thật là ngu ngốc khi từ chối 1 người như tôi. Nói cho anh biết, còn đầy người muốn tôi mà không được. Vậy mà tôi đã hạ mình làm người chủ động rồi mà anh còn từ chối. Đúng là đồ rẻ rách. Cậu nhóc đó như muốn hét lên để cho đỡ ngượng nhưng gặp ánh mắt ": lạnh lùng" cuả Linh nên cái loa ở cổ bé lại chỉ đủ cho chúng nó nghe thấy rồi cậu nhóc xách cặp ra về. Chờ khi cậu ta đi khuất, Linh mới cất tiếng.
- Đúng là đồ đĩ điếm. Nói mà không biết ngượng mồm.
Biết là Linh đang tức nên chẳng ai nói lời nào, im re, nó níu tay áo Dương khi Dương định hướng dẫn nó chơi.
- Ê! Dương, cậu nhóc này bao tuổi mà hút thuốc lá ghê vậy. Lại còn cái gì mà ngủ ngủ ở nhà nhau ý.
- Nhóc đó học lớp 9 năm nay lên lớp 10, học giốt như bò ấy nhưng có bố mẹ có máu mặt nên được học trường điểm Ngô Sĩ Liêm. Chứ không cho về trường giốt. Cậu này có chút nhan sắc nên được mấy ông lão đại gia nịnh bợ, rồi ngủ qua đêm với mấy ông. Bây giờ mới kiêu căng thế đấy. Mà chắc thằng Linh giận dỗi gì người yêu đó mà.
- Đừng có điêu! 1 cậu nhóc trông sáng sủa, xinh trai thế kia mà là loại người đó hả - Nó bĩu môi, không tin những lời Dương nói. Nó còn ngây thơ lắm. Dương chẳng nói gì chỉ cầm tay nó và chỉ dạy cách di chuyển không bị ngã và cách đưa bóng đúng đường truyền. Nó cũng làm theo nhưng chẳng hiểu sao vừa nhấc lên được 1 tí thì cả quả Bowling rơi trúng chân. Nó kêu oai oái, chân nhảy lò cò. Đám bạn lại khổ sở dẫn nó đi cứu thương. Thế là kể từ đó, nó chẳng bao giờ chơi bowling và Dương cũng chẳng bao giờ cho nó chơi cả. 2 đứa đành ngồi nhìn đám bạn solo với nhau. Chia ra làm 2 phe: Minh Vũ và An Quân. cuối cùng thì cả 2 đội hòa nhau, không thắng cũng không thua. Thế mới điêu. Còn Tú Linh, lại thêm một người chơi nữa. Tú Linh không cần đôi, giơ tay bảo chấp cả lũ. Từ đầu, 4 đứa cười hả hê vì chắc mầm mình sẽ thắng, nào đâu vào trận đấu, bọn chúng trố mắt ra kinh hoàng. Chơi ván nào là thắng ván đấy, trước lúc thi đấu, bọn nó cá mỗi đứa 100.000 với nhau. Thế là thi 3 ván, tổng cộng Linh ăn của mỗi đứa là 1 triệu 2. 4 bọn ấm ức không chịu được nhưng thua thì phải chấp nhận đi chứ. Đúng 10h, Dương cùng nó đi về, mặc cho bọn nó níu kéo, năn nỉ, than phiền, chủ yếu là muốn đi đông cho vui đến quán Karaoke bình dân chứ làm cái gì. Về đến nhà là nó lao vào ngủ vì quá mệt, Dương cũng vậy. Chẳng đứa nào nói nhau câu nào chỉ lặng lẽ giơ tay chào ngủ ngon rồi biến vào phòng.
Nó đang ngủ say, bỗng điện thoại rung bần bật. Tin nhắn của Dương. Nó thầm nghĩ " Thừa tiền hay sao mà không xuống đây nói lại nhắn tin "
" Chưa ngủ à? Sao lại mở điện, không tắt đi ngủ cho dễ "
" Để điện ngủ cho an toàn, tránh ma. Ma sợ ánh sáng mà "
" Nếu như Long sợ ma đến thế, Dương xuống ngủ với Long nhé. Để Dương bảo vệ Long khỏi những con ma rình rập vào
ban đêm "
" Thôi khỏi. Chỉ sợ lúc đó người chạy trước mất dép là Dương, bỏ Long ở đó thì chết "
" Ê, sao biết hay vậy. Lo cho mình vẫn hơn mà. haha. Đùa thế thôi chứ làm gì có ma "
" Ai bảo là không có. Chắc chắn là có mà "
" Không đôi co với Long đâu. Cho Dương xuống ngủ với Long nhé. Mỗi đêm ở nhà Long thì không xuống được là cái chắc
nhưng đây là nhà Dương, cho Dương xuống đi mà "
" Có bị ma bắt đi Log cũng không cho Dương xuống đâu "
" Why? Tại why?"
" Long thừa biết thể nào cho Dương xuống Dương cũng làm cái trò khỉ gió gì cho xem. Không hỏi nhiều. Long ngủ đây "
Nó tắt máy, chui kín vào chăn và đánh 1 giấc khì khò, trước lúc ngủ, nó nghe thấy tiếng động mạnh và la hét trên tầng. Nó lắc đầu chịp chịp vài cái và thầm nghĩ " Biết ngay mà ". Sáng hôm sau, nó dậy chuẩn bị ăn sáng thì thấy mắt Dương thâm quầng. Tức tối nhưng lúc nói chuyện với nó thì không hề như thế. Vẫn vui vẻ như thường. Nó thầm trách móc sự ngu ngốc của Dương, điều gì cũng không dám cãi hay phản ứng gay gắt với nó từ lúc yêu nhau đến giờ. Nó tự nhiên thấy mình càng ngày càng thương Dương hơn.
- Mắt sao vậy? Cả đêm không ngủ đúng không. Lại đây Long xem nào - Nó nắm lấy tay Dương, kéo lại gần mình, chân cố kiễng lên để nhìn rõ. Bất chợt, Dương gập người cúi xuống tí và hôn vào đôi môi mọng đỏ của nó. Nó chẳng kịp phản ứng, mà có kịp thì nó cũng đứng im đấy. Dương vòng tay qua eo nó, càng lúc càng hôn sâu hơn và nhanh dần. Nó cố gắng đẩy Dương ra để lấy không khí thở nhưng càng vùng vẫy Dương càng siết mạnh nó. Nụ hôn kéo dài chưa đến 1 phút thì Dương bị nó đá thẳng vào chân. Dương la hét inh ỏi, còn nó thì mặt đỏ bừng bừng.
- Tự nhiên hôn người ta. Vô duyên quá à!?
- Ai bảo không cho Dương ngủ chung cơ. Trả thù đó - Dương dậm chân dậm tay, nhăn nhó như muốn đứa trẻ con. Nó biết là thể nào không cho cậu chủ nhỏ cũng làm nũng đủ trò cho coi nên đành xuống nước.
- Thôi dược rồi, thì tối nay cho ngủ với Long được chưa? Người đâu mà...... - Dương nghe vậy, hí hửng ôm lấy nó thơm chùn chụt vào má.
- Chỉ được 1 đêm thôi đấy.
- Đừng! 2, 4, 6 cho Dương ngủ với Long đi. Chỉ có 3 ngày 1 tuần thôi mà. 3 vẫn nhỏ hơn 4. Đi mừ - Nó suy nghĩ về lời đề nghị của Dương thấy cũng hợp lí, chẳng mất mát gì cả, thế là nó gật đầu. Dương sung sướng hét ầm nhà. Véo má rồi chạy lăng nhăng trong nhà mình. Nó cười tươi khi thấy Dương vui vẻ vậy. Nó nấu cơm trưa cho 2 đứa ăn, Dương chẳng hiểu sao hôm nay lại khen tới tấp nó nấu ăn ngon. Thừa biết là Dương đang vui nên mất hết lí trí nên nó cũng chẳng nói làm gì. Nó bật Tv lên xem thời sự, thì cô dẫn chương trình chuẩn bị chuyển sang chủ đề khác
" Ngày hôm nay, nhà kinh doanh bất động sản tài năng của Việt Nam đã về nước ngày hôm nay. Nhà tỷ phú này dự kiến sẽ xây 1 tòa nhà cao ốc với giá trị lên đến 100 tỷ đồng. Nhà tỷ phú Trần Đặng....." - Chưa nói hết câu thì Dương vội chộp lấy chiếc điều khiển tắt vội đi. Nó trơ mặt ra.
- Đang xem mà!. Sao tắt đi.
- Đợi tí! Dương bật lại cho - Chờ 2' sau, Dương mới dám cầm điều khiển và bật lên.
- Đấy! Chuyển qua tin mới rồi còn đâu. Chán quá à.
- Cho Dương xin lỗi. Dương không muốn xem cái tin đó.
- Tại sao?.
- Không thích thôi. Hì. Thôi, Long ăn đi cho béo, tối nay Long còn ôm nữa chứ.
- Cho nằm xuống dưới đất bây giờ.
Tối đến, khi 2 đứa đã xong xuôi, Dương hí hởn cầm gối ôm xuống phòng nó. Chẳng cần biết nó đang làm gì, lao vào giường lăn qua lăn lại, hít lấy không khì.
- Oa! Mùi của " vợ "! Thích quá à?
- Ê! Ai là Vợ của Dương cơ chứ. Vớ vẩn. Trèo lên giường ngủ đi. Cấm ôm.
- Biết rồi. Thế Dương mới mang gối chứ. He he. Nhưng có lẽ là đêm nay Dương bỏ gối ra ôm Long cũng nên.
- Cứ thử xem, biết tay Long.
Nó nằm phịch xuống giường, trùm riêng chăn ngủ ngon lành. Dương với tay bật điều hòa chỉnh thành 16 độ rồi cũng ôm gối ngủ theo. 2h sáng, căn phòng sáng trưng tỏa ra những luồng khí lạnh ngắt như đang ở Bắc Cực. Dương lơ tơ mơ ngủ vơ lấy cái điều khiển nhưng lại chẳng tìm thấy đâu. Kệ. Đành chịu vậy. Thế là Dương cứ để mặc cho thân mình lạnh, còn mình thì cứ tập trung vào chuyên môn:Ngủ. Phì phò được 1 tí thì lạnh quá, không chịu nổi. Dương quay qua bên, theo bản năng, vơ được cái gì âm ấm là ôm liền. Thật may mắn cho Dương, ở phòng nó không những không có gối ôm mà còn có cả thứ mà còn thích ôm hơn là thú nhồi bông. Dương ôm cái vật đó vào lòng và thầm nhủ: " Thật dễ chịu ". Sung sướng vì cảm giác ấm áp và mịn màng, Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng sớm, Dương bị đánh thức bởi những tia nắng chói chang, những tiếng hót trong veo của những chú chim nhỏ, tiếng còi xe trong ngõ hôm nay có tiệc tùng nên kêu inh ỏi. Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình không phải là cái trần nhà màu trắng tinh mà là... Nó đang trố mắt nhìn Dương. Dương nhíu mày nhìn nó và cả nó cũng vậy. 2 đứa nhìn nhau lâu lâu, chăm chăm.
1
2
3
4
5
6
Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á. Nó hét toáng lên như mới gặp ma vậy rồi đạp Dương xuống giường, Dương lăn lộn dưới đất rồi định bỏ lên nhưng bị nó chỉ thẳng ngón tay trỏ vào mặt.
- ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĐƯỢC LÀM GÌ LONG CƠ MÀ. SAO LẠI LÀM THẾ HẢ? - Nó ấm ức vung gối đánh Dương, chưa kịp hiểu ra chuyện gì. Nhưng Dương đang biết, mình không hề mặc áo và nó thì hình như bị cởi gần hết cúc áo.
- Tối qua Dương có làm gì đâu?
- Không làm mà xem lại mình đi - Nó giãy nảy đành đạch. Dương cố nhớ lại chuyện gì tối qua và khuôn mặt bỗng tái mét.
- Thật.....ra.... ngày hôm qua.... Dương lạnh quá nên vơ đại cái gì đó....Ai ngờ người đó là Long. Hì hì - Dương cười lấy lệ, ngượng ngùng nhìn nó nhưng cái giận của nó vẫn không nguôi ngoai tí nào.
- Thế còn vụ này? - Nó chỉ vào người Dương và nó rồi văng cho Dương cái.
- Tại nóng quá, Dương mới cởi bừa cho mình, thấy Long cũng nóng quá nên Dương mới giúp chứ có biết gì đâu ( Câu trên và câu sau có liên quan đến nhau không ta? )
Đúng là đồ khôn lỏi, nói điêu toa bốc phét thế mà nó cũng tin. Chứ ai lại dám nói là Dương có tật mộng du khi ngủ. Nói vậy, thảm nào nó cũng đuổi thẳng cổ Dương về phòng cho xem. Nó gật đầu tạm chấp nhận rồi lặng lẽ đi đến tủ quần áo và gấp bỏ vào Balo. Dương lạ liền hỏi.
- Ơ..... Long làm gì đấy, tính bỏ nhà đi bụi à?
- Thần kinh rung rinh. Long đi về quê ngoại, lâu lâu không về. Cả nhà lại nhớ. Hôm qua Long quên không nói với Dương.
" Về quê à? Ý hay đấy "
- Long này! Cho Dương đi cùng nhé. Coi như ra mắt dòng họ luôn - Nó đớ người trước lời đề nghị không hề " thẳng thắn ' chút nào.
- Quen nhau bao nhiêu mà đòi ra mắt vậy?
- 3 tháng, 29 ngày, 2215 giờ và....
- Thôi thôi, biết thế. Nói nhiều quá, cũng chẳng sao, nhưng đến dó, Dương chỉ làm nghĩa của 1 thằng bạn thân thôi. Nhớ chưa?
- Ừ ừ! Đợi Dương thay đồ rồi chuẩn bị quần áo nhé.
- Nhanh hộ cái.
- Ok! 35 phút.
Chúng nó ngồi trên chiếc xe khách vắng tanh, may cho chúng đây không phải đầu hè chứ không thì đông cứng người. Dương càu nhàu, xe khách gì chẳng có chút văn hóa, lịch sự. Chỗ nào cũng thấy bụi bẩn làm nó ngượng thối cả mặt với ông lái xe với ông xoát vé. Nhéo Dương cái mới làm cái mồm đáng yêu bớt nói đi. Nếu không phải nó thì Dương đã gọi ngay 1 chiếc xe Limo tới đón 2 đứa đi cho sướng rồi chứ dư hơi đâu mà đi cái xe vớ vẩn này. Xuống Mộc Châu - Sơn La. Dương nhăn nhó, chỉ xuống đường và nói.
- Không phải đợt vừa rồi cả trường đi thăm quan ở đây 1 ngày 1 đêm hay sao?
- Ừ. Đợt qua không có thời gian thăm gia đình ngoại nên giờ mới lên này. Chúng ta đi thôi.
- Bộ á?
- Thế Dương nghĩ đây như ở Hà Nội muốn gì được nấy chắc? - Dương lục đục xách cái Vali nặng trịch như đi du lịch của mình. Đi lằng nhằng mãi, băng qua bao con ngõ nhõ, mãi mới đứng trước 1 căn nhà nhỏ cấp 4 nhưng được sửa trang lại trông cũng vừa mắt. Bên cạnh là 1 vườn hoa bồ công anh trắng toát nở rộ những cánh hoa, lặng lẽ bay nhẹ vài cánh hoa. Song song là 1 cái ao lớn, mặt hồ tạo thành những vòng tròn to nhỏ rồi lại chìm dần, những con cá chép bơi lội tung tăng khẽ nhoi đầu lên mặt nước. Một người đàn ông cao tuổi, mái tóc bạc phơ, cặp kính dày cộp nặng trịch chiếm gần nửa khuôn mặt. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ đung đưa theo từng nhịp đều đặn. Ông yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế và lắng nghe tiếng chim hót, hưởng thụ cái nắng ấm áp của ngày hè. Nó với tay mở cánh cổng đã bị rỉ màu theo thời gian, đẩy ra lại phát thành những tiếng:Két dài nghe thật ghê tai. Người đàn ông bật dậy khỏi ghế, dáng cao cao của ông dần tiến lại 2 đứa nó. Rồi ông dang tay thật rộng, nó nhào vào lòng người đàn ông đó, bàn tay ông vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nó, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc. Rồi ánh mắt ông liếc qua hắn, ông ngừng mọi hoạt động lại và chỉ vào hắn.
- Đây là...... Minh hay........?
- Không, đây là Dương ông ạ. Bạn của cháu.
- Cháu chào ông ạ! - Dương lịch sự cúi đầu chào. Ông ngoại nó lại gần, vỗ vai Dương và mời hắn ngồi xuống.
- Các cháu lên đây là ông vui rồi. Từ năm bố mẹ mày li hôn, ông chẳng còn thấy bóng dáng mày đâu. Nhớ mày lắm, Long ạ - Nó cười lấy lệ, nắm chặt tay ông.
- Ông à, bây giờ cháu không còn ở nhà nữa. Cháu đã chuyển sang nhà anh Phong ở rồi.
- Thế 2 đứa sống thì ăn ở như thế nào? Thằng Phong đã học xong đâu mà - Ông ngoại nhíu mày nhìn nó nhưng nó chỉ cười phì.