- Đi thôi Long! Tất cả! Let's go.
Dương ra hiệu, mỉm cười chạy đi. Bỏ mặc nó đứng ngẩn người ở đó. Khuôn mặt nó tái mét lại, nó ngẩng đầu lên nhìn từng chiếc ống màu vàng, xanh, đen và trắng. " Cao quá ". Nó run sợ. Đứng trôn chân tại chỗ. Bỗng 1 bàn tay nắm lấy tay nó.
- Long! Đừng đi. Ở lại đi. Mày không thể làm được đâu - Minh nhăn mày nhìn phản ứng của nó. Nó chỉ cười hiền rồi gạt tay Minh ra.
- Không sao đâu mà! Tao đâu có sợ. Mày quên tao là ai rồi hay sao. Yên tâm nhé - Nói rồi, nó vụt chạy đi, bỏ mặc Minh với những lời nói nghẹn lại cổ họng nhưng rồi cũng đuổi theo nó.
- Long! Mày không thể thật mà. Cố gắng làm gì. Đó là vấn đề quan trọng.
- Mày đừng quan trọng hóa thế được không? Tao đã nói là tao không sợ rồi mà.
- Không! Cái quan trọng không phải là sợ hay không mà là......
- Hãy dừng lại đi! Nó bỗng hét lên. Tao biết lượng sức mình mà - Minh chua xót nhìn nó. Biết không có gì có thể ngăn
được nó. Minh liền buông tay nó. Chậm chạm gật đầu.
- Tùy mày!!!
Nó chần chừ hồi lâu rồi cũng đi theo Minh. Đến nơi, Dương vẫy tay với nó.
- Long thích ngồi trước hay ngồi sau.
- Ưm! Ngồi sau đi.
- Ok! Để Dương trèo lên trước - Dương ngồi banh chân ra phía trước, anh bảo vệ đưa nó ra ngồi đằng sau rồi với tay đẩy cái phao xuống. Nó nắm chặt vào cái cầm, nhắm chặt mắt. Nó cảm thấy mình như đang ở trên không trung vậy, người lượn sang bên này lại lượn sang bên khác y như đánh võng vậy. Cái hầm đen ngòm chỉ chút ánh sáng mờ ảo vàng đạm như muốn nuốt chửng nó cả Dương vậy. Ngoài ra, nó còn nghe thấy tiếng hét sung sướng của Dương, Dương thản nhiên bỏ 2 tay ra mà không hề sợ hãi. Chưa đầy 3' trong ống đen, nó đã thấy mắt mình chói lên khi tiếp xúc với ánh sáng, sau đó là pha tiếp...nước khá là hoàn hảo. Nó ngoi lên mặt nước sau cảm giác kinh hoàng đó. Dương bơi lại và đỡ nó vào bờ.
- Cậu sao vậy?
- Không! Chỉ là.....hơi mạnh thôi.
- Muốn thử nữa không?
- Không! Cảm ơn - Nó vẫy tay từ chối, Dương đưa nó đến hàng ghế đá. Lau khuôn mặt nó cho đỡ ướt.
- Long ngồi lại đây nhé. Dương đi mua nước tí Dương về - Nó gật đầu cái rụp, lập tức Dương phóng đi. Chờ Dương đi thật xa thật xa. Nó mới nhăn mặt lại như là rất đau đớn. Nó bám chặt vào thành đá để cố không bật ra tiếng kêu. Đúng lúc đó, Minh đi đến và nói.
- Tại sao không nghe lời tao?
Dương chạy lại bên nó, tay cầm chai nước khoáng lạnh ngắt. Ngồi xổm trước mặt nó, Dương đưa ra chai nước.
- Uống đi Long! Nó đưa con mắt màu nâu nhìn chai nước rồi mỉm cười đón lấy.
- Cảm ơn Dương!! - Nó tháo nút ra, tu ừng ực. Lấy tay quệt nước trên miệng đi, nó hỏi Dương.
- Dương không đi chơi với mọi người sao?
- Không! Dương quả quyết. Không có Long! Chán bỏ xừ.
- Không có Long cũng được mà! Ra chơi với mọi người đi-. Nó xụ mặt xuống trông đến là yêu. Dương chỉ muốn véo vào đôi má phúng phính đó. Nghe lời, Dương gật đầu rồi bảo nó cứ đợi ở đây, Dương sẽ gọi phục vụ tới nhưng nó từ chối bảo cứ để nó tự lo. Dương đi. Nó bống cảm thấy trống vắng. Nó suy nghĩ vẩn vơ về Dương rồi dùng lại trước một câu hỏi.
" Nếu như ngày mai, mình sẽ...., Dương thì sao?"
Nó giật mình bởi câu hỏi đó, tự vả vào mặt mình 2 cái đến nỗi 2 tay rát nóng nhưng nó không ngần ngại.
- Lại nghĩ với vẩn rồi! Đúng là......
Nó đứng dậy đi loanh quoanh bên hồ trẻ con. Nhìn những đứa trẻ vui đùa bên nhau, tinh nghịch chơi trò hắt nước. Nó thấy thật hạnh phúc. Rồi nó lại tự nghĩ.
- Ước gì.... mình và Dương cũng có những đứa trẻ này thì hay biết mấy. Hả??? - Mặt nó đỏ bừng khi cập nhật đến vấn đề này. Lắc mạnh đầu để xua đi cái nóng trên mặt, nó chạy một mạch ra khỏi hồ trẻ con. Đúng là dễ thương hết biết.
Đến giờ ăn cơm trưa, tụi trong lớp tìm chỗ ăn trên ghế đá để ngồi. Do đi với số lượng người quá đông nên chỗ không đủ. Dương gọi người mang bàn cộng ghế tới rồi ô iếc các kiểu để che nắng và tạo không khí thoáng mát. Hoành tá tràng, chúng nó ngồi ngay giữa trung tâm, nó thì ngượng chết người, cả lớp thì khoái trá với cái trò được mọi người đưa con mắt về phía mình vẻ thèm thuồng. Ăn no nê, chúng nó lại quay trở lại với cuộc vui. Lần này, Dương chạy đến chỗ tập Tazan. Nó cũng chạy theo Dương nhưng bị Minh nắm tay lại.
- Tao cấm mày chơi!
- Tao đâu có chơi. Buông tay ra đi - Nó giật tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Minh. Trừng mắt nhìn nó lần
cuối, Minh buông thõng 1 câu rồi bỏ đi.
- Đừng có cãi lời tao. Đây không phải trò đùa.
Nó tức giận nhìn Minh nhưng Minh không thèm để ý. Quay lại với Dương đã thấy cậu chủ leo lên đến nơi và chờ lượt tiếp theo là mình. Nó đứng ở dưới xem. Qua người kia là đến lượt Dương, cầm chắc vào tay cầm. Dương đưa con mắt xuống nhìn nó. Nói to.
- Nhìn Dương này!!!
Song, Dương được người bảo vệ đẩy người về phía trước, Dương hét lớn lên làm hơn 200 cô nàng đứng xem ngẩn người. Trượt đến đoạn nhất định, Dương thả tay mình ra...Ùm..... Rơi mạnh đến nỗi nước bắn tung tóe lên bờ, trúng vào nó và các cô nàng đứng bên cạnh. Bơi nhanh vào bờ, Dương cười thích thú khối cô chết đứng. Vuốt lại mái tóc dựng tự nhiên của mình, Dương cười với Long khi thấy khuôn mặt và toàn bộ người Long ướt nhẹp.
- Chà! Nước vào trông rõ cả người Long quá nhỉ. Tuyệt thật.
Long ngượng chín mặt. Chỉ vì ngượng Dương nên suốt cả buổi bơi nó mặc cái áo cộc tay trắng tinh. Dương gãi đầu gãi tai
Mắt không ngớt nhìn chăm chăm vào chiếc ảo mỏng màu trắng thấm nước dính chặt vào từng lớp da lớp thịt của nó in vằn lên những đường cong của cơ thở. Máu mũi Dương chảy ròng ròng, miệng há hốc.
- Tuyệt quá!!
- Dương..... máu mũi... ơ???? - Nó hoảng hốt. Vội vã lấy khăn tay ra lau mũi cho Dương. Thấy Dương cứ nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, nó bắt đầu nghi ngờ. Nhìn theo con mắt của Dương đang hướng về mình, thoạt đầu, nó thấy mình chẳng có gì đáng chú ý nhưng....... Nó hét lớn lên làm mọi người giật bắn mình và thản nhiên.... Nó vung tay đấm thẳng vào mũi Dương 1 cái làm cho chiếc mũi càng chảy máu nhiều hơn. Ôm chiếc mũi đáng thương của mình, Dương nhăn nhó khổ sở, phải nhờ mấy thằng bạn ở quanh đỡ dậy. Lau cho máu đỡ đi 1 tí, Dương lại lục đục đi tìm nó. Khổ ghê, đã không biết đường còn cứ đi linh tinh. Tìm được nó thấy nó đã thay đồ xong xuôi.
- Ơ!!! Mọi người chưa tắm cho đã mà - Hưng " rừng " thốt lên.
- Tao chán bơi rồi! Tụi mày cứ bơi đi. Cả với.....- Lườm nguýt người nào đó - Tao không muốn bị người ta soi mói mình. Thịnh " thìn " liền năn nỉ.
- Thôi mừ!Mày đừng nói thế chứ mất vui.
- Thì chúng mày cứ bơi. Tao đi xem, có chết ai đâu mà.
- Được rồi! Vậy Long ở trên bờ nhé. Dương cùng cả lớp đi xuống bơi đây!!!
Nó lạnh lùng trả lời.
- Ừ!!!
Nó phớt lờ Dương, đi theo sau cả lớp và tìm chỗ ngồi ổn định vừa tránh được nóng vừa gần chỗ bọn nó bơi. Nó phẩy phẩy tay kêu nhỏ.
- Úi giồi ôi! Trời đột nhiên lên nhiệt độ hay sao mà nóng thế?
- Đúng là tăng thật mà - Nó giật mình bởi tiếng nói lảng vảng bên tai mình. Nhíu mày nhìn người con trai ngồi ngay cạnh mình, nó tỏ mặt giận dỗi.
- Ai cần trả lời hộ.
- Làm gì mà giận dai thế? Dù sao Dương cũng chỉ là.....
- Chỉ là sao? - Nó hất hàm, thách thức.
- À.... Không!!!! Chỉ là người Long bị ướt thấy lạ thôi. Hề hề!! ( Lí sự cùn ) - Nó lườm Long. 2 hàng lông mày hếch lên trông rõ là yêu
- Thế sao chảy máu mũi?
- Ưm.... Do không ăn nhiều hoa quả nên thiếu chất ấy mà - Dương phân bua.
- Xời!!! Thế mà làm Long cứ tưởng Dương nghĩ vớ vẩn - Nó mỉm cười, tức là hết giận rồi. Sao trên đời lại có đứa ngu đến cỡ này nhỉ? Đồ trẻ con.
- Long xem mấy giờ rồi còn về? Không tắm nhiều, đen hết cả da à.
- Ưm! 5h chiều.
- Chơi thêm 2 tiếng nữa rồi về. Đợi Dương nhé - Dương đứng dậy và không quên ngoái lại thơm vào bên má phúng phính đáng yêu của nó. May mà lúc đó cũng ít người cả với họ đang làm việc riêng nên không để ý chứ lại nghe thấy những tiếng xì xào! Mệt lắm.
Khoảng 6h30, bọn nó mới chịu lên bờ đi về. Chờ bọn này tranh giành, giành giật nhau cái nhà tắm để ra ngoài trước, nó cảm thấy mình thật thông minh khi không phải đối chọi với 44 đứa, còn hội Yến thì khác nhé. Lúc bọn nó lên xe đã là 7h tối nên Dương nảy ra ý kiến là nếu về vào giờ này thể nào cũng bị tắc đường chi bằng cả lớp rẽ vào ăn tại 1 cửa hàng nào đó còn hơn là ngồi thừ trên xe mà ngửi các khí độc hại. Thấy cũng hợp lí, cả bọn nhất trí như vậy. Tấp vào 1 cửa hàng cơm bình dân, chúng nó ồn ào bước vào. Biết là có khách quý, bà chủ hàng đích thân lẽo đẽo ra đón tiếp.
- Kìa! Thật quý hóa quá! Hôm nay cậu chủ lại đến nhà chúng tôi ăn cơm ạ.
- Hỏi nhiều... Bà cứ nói nhiều. Có phục vụ không đây, không tôi đi về - Dương cau mày tức giận, bà chủ hàng sợ tái mét mặt liền múa chân múa tay loạn xạ.
- Dạ! Đâu có ạ! Để tôi gọi phục vụ ra! 50 người phải không ạ! Có ngay đây. Phục vụ - Bà chủ cửa hàng hét lớn từ vào trong và dẫn chúng vào chỗ ngồi.
- Thưa cậu! Đây là phòng Vip nhất trong quán chúng tôi. Còn đây là thực đơn. Cậu muốn gọi gì ạ?
- Ê! Muốn ăn gì cứ gọi nhé! Mọi người - Dương hất hàm về phía bà chủ hàng, bọn bạn gật đầu tới tấp. Quay sang nó, Dương lập tức đổi giọng.
- Long ăn gì để Dương gọi cho - Bà chủ và mấy tên phục vụ ngay cạnh nghe vậy sởn cả da ốc. Mắt mở to nhìn Dương và đặ biệt là nó. Cười giả tạo, nó trả lời nhưng mắt vẫn cứ nhìn vào vẻ mặt đáng sợ của bà chủ.
- Để Long chọn - Dương gật đầu, nó ngồi im nuốt nước bọt và cảm nhận thấy ánh mắt tóe lửa của đám nhân viên lẫn bà chủ quán đang nhìn mình như muốn xé tan xác vậy. Ngồi lật từng trang Menu một, khó khăn lắm nó mới tìm được món ăn ưu chuộng. Ngáp ngắn ngáp dài, chờ đến mỏi cả cổ, mãi bọn nhân viên mới mang lên. Đặt từng bát đĩa lên trên bàn cho đứa một, đến lượt nó, không hiểu sao, ánh mắt cả đám nhân viên cả trai lẫn gái đan chéo nhau nhìn nó vẻ căm thù làm nó ngồi ăn cả giờ không yên.
- Sao mang lên lâu vậy bà chủ? - Dương tỏ ra khó chịu rõ rệt lúc thanh toán tiền, bà chủ giải thích.
- Dạ! Không phải! Ở dưới còn có vài người......
- Được rồi. Lui Lui đi, cho tụi tôi còn ăn
- Dạ! Chúc cậu chủ và quí khách ăn ngọn miệng ạ.
- Oa Dương thật oách quá!
- Trời chúng mày đừng khen mà tao ngại nhé
Hắn mỉm cười, khui một chai nước ngọt ra rót vào cóc và đứng dậy.
- Nâng ly! Chúc mọi người khỏe mạnh nào
- nâng ly!
- Yo!
Sau bữa ăn ngon lành, tận hưởng mùi vị sơn hào hải vị đến rụng mỡ bụng. Chúng mới lật đật lên xe đi về.
Sáng hôm sau, 2 bọn dắt xe ra để chuẩn bị đi tìm chỗ dạy nấu ăn cho nó. Vậy mà đi từ 7h đến 13h chiều vẫn chưa tìm được chỗ nào. Đều kín bưng hết. Đi từ quận này sang quận khác cũng đều chật học sinh, không thể nhồi nhét thêm. Chúng nó đều tuyệt vọng ra về, chán nản. Chúng đỗ xe ở hồ Gươm, ngồi xuống ghế đá bên hồ. Nó đưa Dương uống chai nước khoáng xong, sau mới đến lượt mình.
- Hay là Long đến nhà chính của Dương mà học. Ở đó đầy đủ các nhà bếp của các nước luôn.
- Thôi! Long không muốn cái gì cũng phải thông qua Dương mới làm được - Nó lắc đầu từ chối, ánh mắt hướng về phía cầu Thê Húc, tay hết vặn lại mở nút chai. Im lặng hồi lâu. Cuối cùng Dương bật dậy, kéo nó đi đến nhà sách Tràng Tiền.
- Đi đâu mà vào Nhà sách Tràng Tiền? - Nó ngây thơ hỏi.
- Thì vào mua sách chứ còn gì nữa.
- Thôi! Ngay bên đường Nguyễn Xí có nhiều hiệu sách mà giảm giá lắm. Vào đấy tiện hơn.
- Ui giời! Vào đi! Dương có bị mất tiền đâu mà phải sợ - Dương cố gắng kéo nó vào trong, cuối cùng phải dồn nhiều sức lực lắm mới lôi nó vào được. Đám nhân viên ở đó hí hửng ra đón tiếp Dương chạy đi chạy lại mang những quyển sách dạy nấu ăn Việt- Nhật cho Dương ngồi chọn. Nó định đi giúp nhưng Dương ngăn lại.
- Đây ạ! Cuốn này mới được tái bản lại. Nét in rất rõ từng chi tiết và dễ hiểu lắm ạ.
- Có dạy các món ăn truyền thống của Nhật như sushi không đấy?
- Có chứ ạ! Còn dạy cách nấu ăn Việt Nam nữa.
- Tốt! Long lấy quyển này nhé!
- Ừ!.
Xong xuôi bọn nó rẽ sang chợ Hôm mua thức ăn về nấu. Nó bảo Dương gửi xe đi còn vào mua cùng nhưng Dương cương quyết không vào lấy lí do hết sức vô lí.... Bẩn. Có vẻ mấy tụi nhà giàu chết tiệt sợ bẩn là nhất nhỉ. Nó dùng hết chiêu này đến chiêu khác cũng không được. Rủ rê Dương thế nào Dương cũng không vào.
- Chỉ có thường dân mới vào những nơi này. Nhà giàu như Dương, việc gì phải đi vào - Hắn lại lên cơn bất bình thường, giở cái giọng nhà giàu khinh người. Nó nhíu mày trừng mắt vì cảm giác như bị xúc phạm
- Nếu thế thì thôi! Từ này nhà ai nấy ở, thức ăn tự nấu. Hết - Nó giả bộ dọa dẫm, hất hàm ngoảnh mặt đi vào trong, Dương cuống cuồng chạy theo sau, gửi xe rồi Dương đi.
Khổ nỗi, vừa bước chân chợ. Mọi người đã phải dồn hết con mắt mình về phía 2 đứa. 1 đứa hoàn toàn bình thường đang đi cạnh 1 đứa thần kinh. Cái đứa thần kinh không ai khác chính là Dương. Trước khi đi đến nơi mà Dương cho rằng " địa ngục " này, hắn đã kịp chuẩn bị quần áo cộng kính cộng khẩu trang, găng tay, vân vẫn đủ thể loại, trông hắn chẳng khác gì mấy ông của bộ kiểm dịch cả. Ăn mặc kín bưng. Nó bực bội quay sang nhéo tai Dương.
- Dương đâu cần phải thế. Ở đây người ta ăn uống đâu phải là bẩn thỉu mà phải sợ. Đúng là......
- Khổ quá! Đã bảo Dương làm được như thế này là quá giỏi rồi đấy. Chứ như bọn khác là sợ te tua, không dám đâu, ngất từ đời nào rồi.
- Chẳng biết người ta thế nào. Giờ bỏ tất cả đi -Nó phụng phịu, nhăn mạt làm dỗi trông rõ ghét làm Dương không thể kìm lòng được. Phải cởi bỏ mọi thứ cản trở không khí ra. Ai nấy trong chợ khi ấy phải thốt lên và ngã ngửa trước vẻ đẹp trai của Dương, mấy giây trước còn nói đúng là thằng hâm, giờ thì mồm mép lập tức khen đẹp trai, cao ráo. Nó hài lòng đi loanh quoanh tìm thức ăn. Đầy đủ nguyên liệu, nó cả Dương đi về. Đến nhà, nó bắt tay vào làm việc ngay. Nhưng Dương ngăn lại.
- Ê! Từ từ! Đợi Dương gọi Yến đến chỉ dẫn cho Long đã - Thế là Dương gọi điện cho Yến, khoảng 5' sau đã thấy Yến lấp ló ngoài cửa.
- Hì! Vợ nấu ăn cho Chồng đó hả?
- Không đùa đâu nghen! Vào giúp Long nhặt rau đi này.
- Trời! Cái này Long phải tự học chứ. Yến chỉ dạy cho Long thôi.
Yến xắn tay áo lên và nói cho nó sơ qua các loại rau và cách nhặt. Rồi cách cắt, thái sao cho thức ăn được đẹp mắt. Rồi Yến hỏi.
- Long đã bắc cơm chưa?
- Rồi! - Nó gật đầu.
- Đâu! - Yến ngó quoanh nhà, và thấy nồi cơm đang bốc khói nghi ngút.