- Ừ! Có chuyện gì không?
- Thôi mà! Đi chơi với Dương đi.
- Không! Làm việc vui hơn.
- Ừ thì đi. Lằng nhằng.
Dương đạp con xe cào cào băng qua bao nhiêu con đường. Cuối cùng thì đến nơi. 2 chúng nó thở phờ hơi. Trời nóng
nực chết người. 2 đứa lại còn đạp xe đi mất gần 2 tiếng để đến nơi. Chúng đẩy cửa đi vào cửa hàng. Chị Trang đang tiếp khách, thấy 2 đứa đi vào. Chị vui mừng ra đón.
- 2 đứa lâu lắm mới đến đây. Sao? Nhớ chị quá phải không.
- dạ! Chúng em đến làm việc đó mà - Nó cười cười.
- Chúng em? Chị tưởng có mình mày thôi mà - Chị Trang lườm lườm Dương tỏ ý " Thằng này thì biết làm cái gì? Ăn hạnh phá hoại thì có ". Dương tru cái mỏ lên định cãi thì nó lên tiếng ngăn cản.
- Chị yên tâm. Em sẽ bắt Dương làm được.
- Ơ! sao lại thế? Dương đã.......
- Chị có bộ đồng phục nào không. Cho tụi em 2 bộ.
- Lúc nào cũng thừa hết á - Chị Trang hớn hở, 2 tay chắp vào nhau, người ẹo sang bên, mắt sáng long lanh. Chạy vào lấy 2 bộ quần áo và đưa cho 2 đứa.
- Quý tụi bay lắm. Chị mới mang ra 2 bộ mới và xịn nhất hàng đó. 2 đứa vào thay đi.
- Dạ! Em cảm ơn chị ạ.
Nó kéo Dương đi vào phòng thay đồ. Nó đưa cho Dương 1 bộ và cười.
- Dương sang phòng thay bên kia. Long bên này nhé.
- Thế..... Dương cũng phải làm thật à?
- Ừ. Hoạt động nhiều cũng tốt chứ sao.
Nó quay vào phòng, cởi áo ra và mặc bộ áo đồng phục vào. Nó bước ra ngoài đã thấy Dương đứng khoanh tay ở đó rồi
làm nó giật mình.
- Ê! Làm cái gì mà đứng ở đây vậy? Giật mình.
- Đứng canh Long chứ ai. Thằng nào mà dám bén mảng tới Dương tẩn chết - Dương vừa nói vừa giơ nắm tay ra, mặt cau lại. Nó buồn cười không thể nén được.
- Hờ Hờ! Có ai muốn Long đâu mà cần Dương canh chừng làm gì.
- Dù sao cũng cần cẩn thận - Sau cái vụ người yêu của anh Long, Dương tái mặt rồi.
- Thôi! Đi ra ngoài đi. Khách hàng nhiều lắm rồi kìa.
- Ừa.
2 đứa nó chỉnh chu lại trang phục và bước ra. Bỗng 1 tiếng ồn ở đâu ra vang lên.
- Trả tao xem! Cái này là Vũ tặng tao mà.
- Đừng mơ đi! Để tao xem cái gì bên trong nào.
- Nào! Cái này đắt lắm đó. Làm vỡ bây giờ.
- Nước hoa chắc mà phải sợ? Đúng là đồ quê mùa.
- Tao quê mùa thế thôi giả đây.
- Ha ha! Linh giả cho Minh đi! Không nó lại gào lên đấy.
2 đứa nó đứng ngẩn người. Lơ đơ nhìn cả lớp và ông thầy ngồi cười với nhau. Chị Trang cũng góp 1 phần không nhỏ. Bỗng thằng Hưng " rừng " reo lên.
- Tụi mày! 2 thằng " Ngơ " và "ngố" lớp mình ra rồi kìa.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA! Tụi tao đến ăn cho 2 tụi bay chết này.Ha ha.....
Cả lớp lăn ra cười. Quai hàm 2 đứa rớt phịch xuống. Chị Trang nhanh tay đẩy 2 đứa và đưa thức ăn nói.
- Ra đón tiếp khách quý đi chứ.
- Ha ha! Không ngờ đại gia Dương mà lại phải đi phục vụ ở những nơi như thế này. Ha Ha. Cả lớp cười lăn ra chế nhạo Dương, dù tức nhưng vì không muốn gây lộn nên Dương đành thôi.
- Này! Ăn đi. Dương hằm hè.
- Arigato gozaimasu.
Nó chẳng nói gì chỉ mỉm cười với tụi bạn và ông thầy. Rồi nó cả Dương lên tầng 2 đưa đồ ăn. Cố gắng làm lơ những lời nói của tụi bạn.
6h tối ( Tức 18h ), chị Trang bảo bọn nó rằng đã hết ca. Dương cả nó thay đồ rồi cũng ra sau cả lớp. Ông thầy leo lên chiếc xe máy, cười đùa.
- Không ngờ Long lại "thuần phục " được thằng nhãi con này. Xem ra Long quả là đối thủ cao cường đấy.
- Đại gia Dương từ bé được người hầu kẻ hạ đến tận mồm tận miệng. Từ ăn uống, giấc ngủ,.... đến việc đi giày dép còn phải có người làm nữa là việc này.
- Cao sang thế á? - Cả lớp trố mắt ra nhìn Dương. Gãi đầu gãi tai, Dương chỉ mỉm cười nhưng vẫn không quên liếc mắt về phía đám bạn.
- Vậy chúng tao về trước đây. Mày cả người yêu về sau nhé - Cả lớp lần lượt kéo xe ra về. Dương cả nó giơ tay vẫy tạm biệt. Rồi cùng nhau đi về nhà nó. Nhanh tay bật công tắc lên nó lao nhanh như kéo vào phòng mình. Hét lên.
- Thật thoải mái.
- Thoải mái gì cũng đi tắm rồi đi ăn trước đã.
- Thế thì chuẩn bị đi rồi ra hàng ăn.
- Ok thôi.
Dương lên phòng tắm trước, còn nó tắm ở dưới. Xong 2 đứa đi ăn cơm bình dân.
- Dương này! Dương nghĩ thế nào khi hè này Long đăng kí lớp học nấu ăn Việt-Nhật.
- Hả???? - Dương há hốc mồm sau khi nghe nó nói. Nó hơi nhăn mặt về thái độ của Dương - Đi học làm gì. Đi với Dương vui hơn.
- Nhưng chẳng lẽ cứ để Dương ăn cơm hàng thế này. Long áy náy lắm.
- Xời! Có gì mà áy náy. Chỉ cần Long ở bên Dương là Dương vui rồi.
- Không! Nhất định hè này Long sẽ đi học nấu ăn. Lúc đó, Dương tha hồ thưởng thức.
- Hờ hờ!!!! Thưởng thức hay là tào tháo đuổi - Dương nhăn mặt cười đến thảm thương. Nó lườm đểu Dương.
- Đừng làm Long mất hứng nhé. Long không thích thái độ lồi lõm đầu.
- Nhưng nhất định Long phải đi à?
- Ừ!! Vì Dương mà. Hì - Nó cười hiền, ngây thơ làm Dương ngẩn cả người ra. Mãi lâu sau khi bị nó chạm nhẹ vào mặt Dương mới giật mình.
- Ăn xong! Tụi mình đi chơi nhé.
- Đi chơi? Ở đâu vào giờ này.
- Loanh quanh thôi. Thế mày....à nhầm Long nghĩ là đi đâu.
- Ưm....tao...à...Long nghĩ là ở nhà thì vui hơn.
- Thế thà lượn lờ vài vòng vòng còn sướng hơn. Lên Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền nhé.
- Ý kiến hay đó.
Trả tiền hàng cơm, nó cả Dương đi xe máy lên bờ hồ. Đến hiệu kem Tràng Tiền, Dương nhảy xuống xe và chạy vào mua. Nó đứng đợi. Chưa đầy 1' sau đã thấy mặt Dương lấp ló rồi.
- Đây! 2 cây kem Socola, Dương nhớ mà.
- Cảm ơn Dương! Mà sao ra nhanh vậy? Không phải trong kia đông người lắm chứ.
- Chẳng biết! - Tự nhiên Dương vừa bước vào phát, mọi người quay ra nhìn Dương chần chừ 1 lúc rồi thản nhiên tránh
đường cho Dương.
- Chắc tại đẹp trai cộng cao quá đây mà - Nó cười đùa.
- Chắc thế rồi! Long ít nhất cũng phải tự hào vì có người yêu đạt tiêu chuẩn của các cô gái như thế.
- Úi giời! Lại hãnh diện quá cơ. Xấu mặt còn chưa hết nữa là hãnh diện - Nó trề môi, hất mặt sang chỗ khác. Dương há hốc mồm nhìn người yêu, túm lấy cổ nó Dương gì chặt lại người mình.
- Ê! Đừng có nói thế chứ? Long khinh thường Dương quá.
- Đâu có! Bỏ tay ra đi. Nghẹt thở - Dương dần nới lỏng Long ra. Long cười tủm tỉm trông thật dễ thương. Dương ngồi lên xe phóng lên bờ hồ ngồi. Đa số ở đây là các đôi tình nhân, 1 số nữa là người dân ở đây đi tập thể dục và có vài cậu thanh niên choai choai tụ tập hội cứ như là đánh nhau vậy. Dương chọn chỗ bóng tối để ngồi, nó thì cứ nằng nặc đòi ra chỗ sáng nhưng Dương cương quyết từ chối, thế là nó phải đồng ý.
- Ưm......Long có lạnh không?
- Đây là tháng 5 mà.
- Có nóng không?
- Bình thường. Hờ........
Chúng nó ngồi đó thật lâu, lâu lắm. Thế mà cứ im lặng. Chẳng nói với nhau câu nào. Thi thoảng ngáp ngăn ngáp dài rồi....vỗ muỗi. Đến khoảng 11h, nó buồn ngủ chết được. Thấy nó lờ đờ, Dương liền nói:
- Dựa vào vai Dương mà ngủ.
- Thôi!!!! Kẻo.....vai....Dương...lại đau chết - Nó uể oải trả lời nhưng đầu vẫn tựa vào Dương. Dương phì cười.
- Thằng quỷ nhỏ.
Nó ngay ngáy thật say giấc, Dương mới khe khẽ vuốt mái tóc mềm mại, rồi bàn tay chuyển sang đôi má phúng phính của nó. Thơm nhẹ lên những làn tóc mùi bạc hà màu đen. Dương cảm nhận trên từng ngọn tóc đang bay trong gió đó. Thật yên bình. Dương cúi người xuống và chậm rãi...chậm rãi.....Hôn lên đôi môi đỏ mọng của nó.
- Hôn trộm thế là không hay đâu? - Dương bừng tỉnh sau câu nói đó.Mắt trân trân nhìn vào đôi mắt hạt dẻ đang nhìn mình cười dịu dàng.
- Á! Long dậy từ khi nào vậy?
- Thấy có cái gì đó cứ chạm vào môi mình. Tưởng là muổi định tét nhưng không hiểu sao lại mở mắt ra. Hì.
- Hơ hơ!!! Thế câu " Hôn trộm thế là không hay đâu " là ám chỉ điều gì vậy?
- Ơ...... Không có gì đâu..... Mặt nó tái mét vào - Nhìn cái bản mặt Dương đểu cáng lúc này làm nó đến phát sơn. Dương nhào tới hôn nó tới tấp.
- Ha ha! Không ngờ câu nói đó lại hiệu quả đến thế?
- Hiệu quả cái con khỉ mốc. Bỏ ra đi! Người ta nhìn.
- Ứ bỏ ra đấy! Nhìn thì mặc xác. Ôm nhau thì sao. Người yêu không được ôm chắc.
- Đồ ương ngạnh. Đi ra!
Dương ngoan cố không chịu buông, nó thì đẩy ra đẩy lại. Khộng chịu được. Cả 2 đứa lại cãi nhau. Mọi người lại đổ xô
ra xem. Đây chính là một trong những buổi tối "lãng mạn" của 2 đứa.
Chuyện tối hôm qua vẫn còn chưa nguôi ngoai, nó vẫn còn giận chán về nụ hôn. Dương lại phải đi ra đi vào năn nỉ, xin lỗi, nịnh nọt mãi nó mới chịu tha lỗi. Ngày hôm nay Dương cả nó sẽ đi mua quần áo. Dương hứng thú hết nổi. Giới thiệu cho nó bao nhiêu cửa hàng bán quần đùi hàng hiệu, thậm chí là không cần đi mua, chỉ cần Dương alo cho quản gia là có cái quần mới cáu được nhập từ nước ngoài về. Nhưng nó chỉ lắc đầu. Đơn giản vì nó nghĩ....
- Mua quần đùi đi bơi thì chỉ cần mua ở chợ Hôm hay Mơ thôi cũng được rồi.
Dương đóng đá. Nhăn mày nhìn nó. Dương rất ghét cái phong cách lạc hậu và không đúng mốt của thời đại. Nhưng riêng nó thì không. Dương ra sức thuyết phục nó đi mua đồ cùng mình. Đáp lại sự chăm sóc chu đáo của Dương là cái lắc đầu của nó.
- Đắt lắm. Dù sao Long cũng không muốn dựa dẫm vào Dương. Tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn.
- Cái gì mà dựa dẫm? Dương nổi cáu. Chỉ là 1 cái quần đùi thôi mà.
- Nhưng nó là hàng hiệu! Long không quen xài.
- Tập dần có sao? Đây coi như là Dương tặng Long đi.
- Nhưng nếu Long không nhận thì có sao không?
- Ừm. Thôi mà. Làm gì mà khiêm tốn thế. Long có thấy ai là người yêu của nhau tặng mà không nhận không?
- Chưa có. Nhưng bây giờ thì có.
- Èo! Thôi được. Vậy thì cứ chuẩn bị cho ngày kia đi là vừa.
- Ừ! Không biết chỗ đấy tuyệt vời đến cỡ nào nhỉ.
- Chán ngắt! Tệ hại!
-......? Mất cả hứng.
Ngày 5 tháng 6, bọn chúng hớn hở, vui vẻ đi len chiếc xe 50 chỗ của Dương rồi đến công viên nước. Trên xe, chúng nói chuyện rôm rả về công viên nước, rồi dự định đầu tiên khi thay quần áo bơi xong là vào bể nào đó. Nghe mà phát chán. Dương nằm ngủ li bì cho đến khi xuống xe. Xách Balo vào trong công viên. Đột nhiên, từ đâu tới, 1 loạt những anh chàng cao to, lực lưỡng, đẹp trai đứng xếp thành 2 hàng dọc rất thẳng. Đứng trang nghiêm, ở giữa là 1 chiếc thảm đỏ. Khi Dương vừa bước vào, những chàng trai đó cúi gập người xuống hô to:
- Thiếu Gia!
Dương gật đầu vẻ hài lòng lắm. Bọn lớp nó trừ nhóm Dương ra đều há hốc mồm ngạc nhiên. Nó chần chừ hồi lâu đến khi Minh kéo nó vào mới bừng tỉnh. Chỉ giây sau, có 1 người đàn ông mặc Vest, mồ hôi nhễ nhại chạy đến chỗ Dương. Rút chiếc khăn tay ra, ông lau những giọt mồ hôi trên trán rồi cúi đầu.
- Cậu chủ đến chơi ạ! Để tôi gọi người đến mang thức ăn nước uống rồi chuẩn bị phòng ngủ cho cậu chủ. Ơ..... Tôi sẽ gọi ngay người đi theo cầm ô cho cậu chủ.
- Khỏi cần! Hôm nay tôi không cần cái gì cả. Chỉ cần chuẩn bị phòng tắm riêng cho cả nam lẫn nữ. Tổng cộng là bao nhiêu thì tự đếm.
- Dạ! 1, 2,3....... Vâng! Có ngay đây ạ - Người đàn ông cười hề hề rồi quay người chạy 1 mạch. Cả lớp tiến sâu vào trong. Lần đầu đến, nó choáng ngợp bởi vẻ đẹp màu nước xanh nhạt đẹp như nước biển thật. Dòng người tấp nập nhộn nhịp làm sao. Những tiếng la hét bên tòa nhà chứa các ống " Cảm giác mạnh ". Nó thích thú với các trò chơi đó. Chưa biết bản đồ thế nào nhưng nó cứ thích chạy linh tinh, làm Dương lẫn đám bạn phải đuổi theo. Chẳng hiểu đi kiểu nào, nó lại đi nhầm vào hồ trẻ con, bị mấy ông bà già mắng vì cái tội to xác nhưng cứ chen lấn các em. Dương định vênh mặt, hất hàm kêu bảo vệ đuổi cổ mấy ông bà già ra nhưng bị nó ngăn lại và lôi đi chỗ khác. Đến hồ tạo sóng, thấy đi loanh quoanh luẩn quẩn mãi ở chỗ không sâu cũng chán nên nó quyết định đi ra chỗ xa hơn. Dương lại phải đi cùng nó. Để canh chừng người yêu. Ở đằng sau, Dương nói khẽ.
- Cẩn thận đấy! Bất chợt sóng ập đến là lại ngã lăn quay ra chỗ nước sâu, không thở nổi đâu.
- Yên tâm! Long biết...... - Nói đến đó, nó cảm thấy có 1 lực đẩy nó về phía Dương. Quá bất ngờ, nó bị ngã nhào xuống nước. Chới với nắm lấy bất kì cánh tay ai cũng được. Dương vội vã trùng người xuống, bám vào eo nó và bế xốc lên. Nó lắc mạnh đầu, dụi dụi mắt cho đỡ đau, dùng 2 tay vuốt nhẹ mặt. Dương nhăn mày lại.
- Đã nói rồi không chịu nghe. Sóng bất ngờ lắm mà.
- Long chỉ bị đau mắt thôi mà. Đâu có sao đâu - Nó chống chế.
- Nói tóm lại là không chơi hồ này nữa. Ra hồ lười bơi.
- Ừ cũng được.
Dương nắm tay nó đi lên bờ ra đến sông lười, Dương kêu bảo vệ lấy cho Dương 1 cái phao. Đưa nó xuống trước, Dương vác cái phao theo sau. Bỏ phao xuống nước, Dương bảo.
- Ngồi lên phao đi!
- Để làm gì? Mà sao cái nước này nó cứ đẩy mình hoài vậy.
- Ừ! Thế mới gọi là sông lười. Ngồi lên đi! - Nó nghe lời Dương ngồi lên chiếc phao, cứ thế suốt chặng đường nó ngồi lên phao, Dương bám tay vào và đi theo nó. 2 đứa nói chuyện trên trời dưới biển với nhau mà quên mất đám bạn ngay đằng sau. Đến chỗ thác nước, nó bảo Dương dừng lại.
- Thư giãn tí đã - Nói rồi, nó cởi phao ra thả dông giữa dòng nước, tiến lại cái thác nước mạnh đang chảy những dòng nước chảy xuống với lực khá lớn. Nó thích thú nô đùa với dòng nước trắng xóa. Dương tiến lại gần nghịch cùng nó. Tát nước vào mặt Dương, nó cười hả hê khi nhìn bản mặt nhăn nhó đến thảm thương của Dương. Dương đưa tay quệt lên mặt mình, rồi nở nụ cười nham hiểm làm nó phải phát sợ. Vội vàng quay đi chỗ khác để tránh gặp cái gì không hay, bỗng nhiên tay nó vịn Dương giật lại. Người nó nhào ra sau, bàn tay Dương xoay người nó lại, bây giờ mặt nó song song với mặt Dương. Nhanh như cắt. Dương đặt lên môi nó nụ hôn nóng ấm và dịu dàng. Quá sức tưởng tưởng, nó vội đẩy Dương ra khi nhìn thâý đám bạn rú lên và quay quanh bọn nó như che đi không cho người ngoài nhìn vậy. Dứt khỏi nụ hôn, Dương cười hề hề, rồi thơm nhẹ lên đôi má phúng phính của nó đang phồng to ra định quát Dương. Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười " đẹp như thiên thần " của người yêu mình, nó lại thôi. Thật tức chết đi được.
Chán chê sông lười, Dương rủ nó lên bờ đi ra hồ mát xa. Nó tươi cười đi theo sau. Do số lượng người quá đông nên chúng nó không thể xuống ngồi được. hơi nản nhưng Dương chợt ngoảnh đầu sang bên phải và reo lên.
- Chúng mày ơi có rồi.
- Trò gì thế? - Cả lớp nhao nhao. Dương cười hả hê.
- Kiếm phao đê! Anh em mình lên chơi trượt ống đen, ai muốn thì trượt thảm thì đi lấy thảm đi.
- Yeah! Sao tụi mình không nghĩ ra nhỉ? Quên béng mất.