- Kìa Long! Đến lượt bạn rồi đấy.
- Tớ!? - Nó lấy tay chỉ vào mình, mắt mở to ngạc nhiên - Cậu đùa đấy à?
- Ừ! Nhưng "đùa" của tớ ở đây là "thật" đấy. Nào! Hãy quay đi.
- Còn nhiều người lắm mà sao phải chọn tớ?
- Thì..... Ưu tiên cho những cặp đôi trong lớp trước mà. Quay đi nhanh lên. Các lượt khác đang chờ kia kìa.
- Làm sao? Cứ cho các cặp khác chơi trước đi. Mất thời gian quá.
- Long!!!! ( Ám khí từ ông thầy ). Có chơi không thì bảo.
- Ơ em.......có....có....chơi ạ....... - Nó sợ sệt quay nhanh cái chai, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về ông thầy mà quên mất rằng mình đang sa vào bẫy của ông.
- Long!....Long.....! Chai dừng rồi kìa - Nó bừng tỉnh, nó ấp a ấp úng.
- À...ừ..... ai thế......người nào...... - Nó ngẩng lên rồi lại nhìn xuống, nhưng nhìn đi nhìn lại. Nó vẫn cứ tưởng mình bị hoa mắt. Người đó không ai phải ai khác.Mà đó chính là.....Nó đờ người hồi lâu. Cuối cùng nó quay qua Yến.
- Đây là giấc mơ hả? Làm gì có chuyện này phải không? - Ngay tức khắc, Yến chồm người dậy và nhéo cho nó 1 cái thật đau vào má. Nó kêu ầm ĩ. "Vậy là sự thật ". Cái tên cáo già đó đang ngồi kia cười nham hiểm và thâm độc đến cỡ nào. Nó cười cười như 1 đứa điên cười 1 mình vậy. Trong khi đó, cả lớp vỗ tay đồm độp cổ vũ nó. Dương thì chống 2 tay xuống dưới sàn gỗ, người tựa về sau, hất hàm chờ nó. Nó phản đối khá quyết liệt lấy lí do rằng chắc tại do cái chai này nó quay nhầm nên mới thế này (!!? ). Nhưng chúng nó khăng khăng bắt nó thực hiện trò chơi. Bị dồn vào tường, nó đành phải làm theo không thì 44 bàn tay để nào cũng in trên mặt nó cho coi. Nó tiến lại gần Dương, chậm rãi ngồi xuống. Từng cử chỉ của nó cái gì cũng nhẹ nhàng, uyển chuyển, chủ yếu là nó lấy cớ để rút ngắn thời gian. Nó 1 chân xuống sàn, chân kia vẫn giữ lấy thăng bằng cho người. Nó nhắm tịt mắt lại, môi từ từ kề gần sát vào môi Dương. Dương vẫn giữ thái độ bình thản như thường, chờ đợi nụ hôn của nó. Nhưng 1' trôi qua, mà đôi môi của nó vẫn chẳng tiến đâu xa hơn nữa, cả lớp thì cứ chờ dài cả cổ để xem cảnh hay. Cuối cùng, Dương lại làm người chủ động. Lật ngược nó lại cho ở tư thế nằm dưới, không để nó kịp phát ra nhưng tiếng kêu đau, Dương nhanh nhẹn dùng đôi môi mình quyện chặt lấy nó. Nó mơt to mắt. Chân giãy đành đạch nhưng bị bọn gần đấy túm chân và giữ chặt tay. Nụ hôn kéo dài hơn 1' thì Dương thả ra vì còn lấy sức thở. Đây có gọi là ép hôn được không. Nó thẫn thờ nhìn lên trần. Vẫn còn sốc về chuyện hồi nãy nên giờ nó cứ im re. Cười khẩy. Dương quay sang nó và bế sốc nó lên. Quay qua ông thầy nói nhanh:
- Tụi em về phòng trước! Mọi người cứ ở lại nhé.
Rồi hắn mở cửa và chạy về phòng vù vù như gió. Nó hốt hoảng bảo hắn bỏ tay ra và để nó xuống tự đi nhưng Dương nào có nghe. Đặt nhẹ nó xuống giường, Dương mỉm cười đểu cáng. Và bỗng nhiên Dương cởi chiếc áo phông đắt tiền đang mặc trên người. Nó giật mình và tiếp sau đó là cái bản mặt xấu hổ lẫn thẹn thùng của nó. Nó gào điên lên.
- Cậu làm gì vậy? Mặc áo vào ngay......
- Ơ..... Sao phải mặc nhỉ.........Nóng mà.......
- Kể cả nóng cũng mặc vào đi. Ai lại cởi ra làm gì vậy?
- Nóng mà - Dương nói rồi vứt phịch cái áo sang 1 xó giường và leo lên ngủ 1 giấc ngon lành. Còn mỗi nó, nó cứ 1 lúc lại liếc qua Dương, ngắm nhìn thân hình quyến rũ và đầy nam tính của người yêu. Đặc biệt là đôi vai và tấm lưng dài trông thật đẹp mắt. Như thế này ai mà chẳng thèm thuồng chứ. Dương có bộ da trắng mịn, tấm lưng dài, đôi vai rộng, dáng người cao và hơi gầy. Nói chung, thân hình của Dương đẹp theo kiểu công tử, nhà giàu. Còn về góc độ to con thì Dương cũng không phải vì Dương rất ít khi tập tạ nên cơ bắp cũng không có gì là to lớn như mấy anh lực sĩ cho lắm. Nó chui vào trăn giấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Suốt cả cái đêm đấy, nó không sao ngủ được. Vì vẩn mải nghĩ về Dương
5' sáng, bọn nó thu dọn hành lí trở lại Hà Nội. Đứa nào cũng tiếc rẻ chuyến tham quan nhưng cũng thích thú khi trở lại mảnh đất thân thương mình sinh sống. Đặc biệt chuyến đi này là khoảng khắc đẹp nhất trong đời nó và Dương. 2 đứa sau buổi tối hôm đó giờ có thể tùy thích nắm tay nhau, trao nhau những nụ hôn tuyệt vời. Còn Yến, giờ đây có thể nói Yến như 1 thành viên chính của lớp 10a1, có chuyện gì bí mật quan trọng lớp 10a1, cô nàng đều biết hết. Và cũng kể từ đây về sau, Yến sẽ là người bạn đồng hành cùng với cả lớp 10a1 đến cuối chẳng đường tuổi học trò.
Nó ngả đầu về phía sau ghế ngồi ngủ 1 giấc ngon lành, Dương vẫn chưa ngủ được vì thói quen ngắm nó khi ngủ là Dương thích nhất. Nó cảm thấy mặt mình nóng phừng khi biết đang có 1 ánh mắt nhìn mình chăm chăm. Mặc. Cứ cho qua đi là vừa. Nó chìm vào giấc ngủ sâu, ngon lành. Dương mới dám vòng tay qua vai nó và đẩy nhẹ đầu nó vào vai mình. Vuốt mái tóc mềm mại của nó, Dương thơm nhẹ lên nhựng cọng tóc đó.
- Nhóc con! Ngủ chưa vậy?
-.........
- Ngủ rồi à?
-.........
- Chúc nhóc ngủ ngon!!! Khi nào đến nơi, nhất định tớ gọi dậy.
Thế rồi Dương ôm chặt lấy nó và hòa mình vào trong những giấc mơ dài.
Lúc mở mắt ra, Dương thấy trời đã tối sầm lại. Những đám may đen chen chúc tạo thành 1 mảng trời đen ngòm. Chiếc xe đang đi trên đường Pháp Vân trở về, chỉ còn 10' nữa là đến trường. Dương rút điện thoại ra và gọi cho người mang chiếc xe 4 chỗ tới trường. Rồi Dương ngồi trầm tư nhìn quanh. Mọi người vẫn đang ngồi ngủ, vẻ mệt mỏi lắm. Dương thở dài dằng dẵng. Rồi Dương tự thấy thời gian trôi qua nhanh thật. Mới đây thôi. Hắn còn gặp 1 cậu nhóc loanh choanh, loắt choắt trẻ con đến nhường nào. Lúc ấy còn chưa có tình cảm đặc biệt gì hết, chỉ lo trêu ghẹo và đanh đấm lẫn nhau. Mang những vết thương trên người về nhà băng bó và hẹn sẽ tái ngộ ngày hôm sau. Vậy mà bây giờ [ quay qua nó ], 2 đứa đang tay trong tay với tình yêu mà 2 đứa chưa bao giờ dám mơ tưởng đến. Dương nhận thấy hạnh phúc đang tràn ngập cuộc sống của 2 đứa. Nhưng..... chỉ có 1 điều Dương không bao giờ muốn nó xảy ra với 2 đứa. " Thử thách tình yêu ", Dương thực sự muốn tránh né nó, chỉ mong sao Dương và nó sẽ sống êm đềm như những đôi tình nhân khác.
Về trường, mọi người cũng tỉnh dậy và xách hành lí xuống xe. Chúng nó rầm rộ, kêu vãn đi đường xa, đau hết cả cổ. Minh với Vũ thì về nhà Minh vì Minh biết hôm nay mẹ mình không có ở nhà. An lẫn Quân về nhà An, hỏi chúng nó không sợ phát hiện ra sao thì chúng trả lời là ông bà già chúng nó biết chuyện chúng yêu nhau từ năm lớp 9 rồi nên cũng chẳng có gì là cáu gắt cả mà còn ngược lại nữa. Tú Linh lon ton chạy lại đón người yêu của mình trông vui vẻ lắm. Chỉ mỗi Dương là 1 mình bế cậu nhóc ngủ nướng của mình lên chiếc xe hơi sang trọng. Thắt dây cài an toàn cho nó xong, Dương nổ ga và chạy về nhà mình. Mở cánh cổng, cho xe vào Gara rồi bế nó lên giường. Lấy khăn lau mặt được vắt kĩ, Dương lau mặt cho nó rồi hôn nhẹ lên trán. Xuống dưới nhà, Dương lấy chìa khóa xe máy rồi phóng đi.
Tiếng động cơ nổi lên, cũng là lúc mi mắt nó cựa quậy. Ngồi nhổm dậy, nó đấm đấm vào cái trán mình. Dụi dụi mắt lúc, cảm thấy cơn buồn ngủ vẫn chưa nguôi ngoai, nó lại nằm xuống ngủ tiếp nhưng nó bỗng cảm thấy có một mùi rất đàn ông và nam tính cộng thêm mùi xịt phòng thơm đến "dị ứng ". Nó vùng vội dậy. Đây đâu phải nhà nó. Sao lại ở trong căn phòng nào thế này. Nó bước xuống giường, chạy loanh quoanh khắp phòng. Gãi đầu gãi tai. Nó mở cửa chạy xuống dưới tầng, nhưng chạy đi chạy lại nó chẳng đi qua được đâu cả vì nơi đây....Rộng lớn như 1 tòa lâu đài. Nó hoảng sợ đến phát khóc. Đi mãi đi hoài mà chưa thấy cửa thoát ra ngoài ở đâu. Đèn bật tứ tung nhưng chẳng thấy 1 bóng người cứ ghê ghê kiểu nào ấy. Cứ đi 1 đoạn nó lại phải ngoảnh đầu lại xem có con....Ma nào đằng sau không để còn có nước mà chạy. Nhưng rồi, sức cầm cự hoàn cảnh nó chẳng được bao lâu. Nó ngồi phịch xuống sàn.
" Hức hức!!! HU hU Hu Hu òa.......Dương...ơi.............huhuhuhuhu....................." Nó gào lên gọi tên Dương. Khóc nức nở như 1 đứa bé. Đầu ngẩng lên trời, tay lau đi dòng nước mắt chảy như suối của mình. Miệng không ngớt gọi tên Dương." Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu........................Híc híc híc híc................. huhuhuhuhuhuhuhuhuhu "
- Long! Sao lại ngồi khóc ở đây? - Dương hốt hoảng lại đến nhưng bị nó chạy lại ôm chặt vào nức nở nói không rõ tiếng.
- Dương đi đâu mà bỏ Long vậy. Long sợ ma lắm. huhuhuhuhuhu.
- Thôi mà Long! Trên đời này làm gì có ma mà sợ.
- Không đúng! Có thật. Dương xem phim ma mà Dương không sợ chắc.huhuhuhuhuhuhu.
- Đâu có. Dương chỉ định ra ngoài mua phở cho Long ăn thôi làm gì mà sợ đến thế.
- Phờ à? Đâu! - Nó nín bặt. Chăm chú nhìn Dương với ánh mắt dò hỏi.
- Dương để ở dưới tầng 1, phòng khách rồi. Giờ đi xuống cùng Dương rồi đi học nhé.
- Ơ! Thế đây là tầng bao nhiêu.
- 7! Nhưng sao?
- Cái gì? Làm thế nào mà Dương phát hiện được Long vậy?
- Trời! Có cầu thang máy kia kìa. Hoặc là đi thang tự động là được. Cả với nhà này vang lắm. Long lại gào to, Dương
dễ xác định lắm mà.
- Nói thế. Tức là nhà Dương đây à?
- Ừm!!!
- Ôi giờ! Thế mà mình cứ tưởng.............
- Tưởng tượng gì! Xuống ăn cùng Dương nào.
Dương nắm lấy tay nó và kéo đi về phía cầu thang tự động lên xuống. Đến phòng khách, Dương đã để sẵn 2 cái bát Phờ ở đấy. Nó thích thú ngồi xuống, cầm đôi đũa lên, nó cho 1 ít ớt vào, trộn đều lên, nó bắt đầu ăn. Dương cũng ngồi ăn sùm sụp. Trong lúc ăn nó, nó ngước lên hỏi Dương.
- Long tưởng là Dương không thích ăn phở.
- Sao lại không?
- Vì lần đầu, Dương chẳng bảo là ăn bẩn lắm còn gì.
- Ừ! Nhưng giờ mê tít thò lò này. Ngon nhất đấy.
- Mê á? Công tử như Dương mà cũng thích ăn thứ này á.
- Chứ sao! Ngon thì ăn mà.
- Vậy sao?? Thế thì 2 đứa chúng ta có cùng sở thích rồi đó.
- Ăn phở á?
- Ừ. Long cũng mê nhất món này luôn
- Nhưng mà nhanh hộ cái. Chúng ta còn phải học bài nữa cơ. Sắp thi học kì rồi.
- Ừ ừ. Cứ từ từ đã. Dương ăn đi.
Ăn no nê chán chê mê mỏi, chúng nó đi lên học bài. Vì đợt thi học kì cuối cấp cũng đang đến dần từng ngày từng ngày 1 nên 2 đứa phải kèm nhau học tập suốt. Đi học về, chúng ăn xong cơm tắm tửa sạch sẽ. Ôn bài cùng nhau đến tận 2h sáng, Dương còn định học tiếp nhưng nó lắc đầu nguầy nguậy bảo ngày nào cũng học từ 6h chiều đến 2h sáng thì đến lúc thi lấy đâu ra sức mà làm bài. Nghe lời nó, Dương di về phòng mình và ngủ 1 giấc tới sáng.
Tháng 5, bọn nó thi học kì. Chúng nó làm bài đều tốt cả. Chẳng có đứa nào là không an tâm về bài của mình cả. Vẫn chỉ có 2 đứa là không tự tin lắm. Chúng ngồi co ro 1 góc và tự xác định lại kết quả của mình với nhau. Sau 1 hồi gay cấn. Cuối cùng 2 đứa rồ lên, ôm chầm lấy nhau, cười hả hê.
- Vậy là đúng hết rồi. ha ha......
- Trời. Đúng là không uổng công 2 đứa mình bỏ cỏ giờ ra ôn tập. Ha ha!! Sướng quá đi mất.
- Vậy là ta qua được lớp 10 rồi há há.......
- Thế tụi mày có ý định đi đâu vào hè không vậy? Thằng Linh hất mặt về phía trước. Nhăn nhở cười.
- Đi đâu!? 2 đứa chúng tao ở nhà chứ đi đâu.
- Tao định rủ tụi mày đi Công viên nước.
- Chúng mày đi chưa chán hay sao mà còn đến đó làm gì.
- Thì đi với mày, việc gì phải bỏ tiền vào cửa nên tụi tao mới muốn mày đi.
- Chán lắm.! Đến chỗ khác đi. Cả với Long đi tao mới đi.
- Khiếp! Làm gì mà chặt chẽ thế. Long! Mày đi nhé.
- Ừ! Dù sao tao cũng chưa bao giờ đến đấy bao giờ.
- Cái gì? Chưa bao giờ? - Cả đám há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn nó.
- Ừ. Ba mẹ nó không cho phép nó đến những nơi đông người nên chẳng bao giờ nó được đi cả.
- Vậy thì thống nhất vậy đi. Cả lớp sẽ tập trung vào 5 tháng 6 nghe chưa.
- É! Ngày đó không phải là ngày " Môi trường thế giới " sao?
- À ừ. Nó có ảnh hưởng gì đến cuộc chơi đâu mà sợ.
- Vậy thì Dương đưa xe 50 chỗ đến nhé. Có mặt vào lúc 9h. Ok.
- Ừ. Lớp mình cả nhóm Yến cũng đủ mà.
- Thế cả lớp nghe rõ chưa? 5 tháng 6. 9h sáng tập trung tại trường nhé.
- Biết rồi! Thằng khùng! Kêu to thế.
Chúng nó hồi hộp chờ đợi kết quả thi. Lúc giả bài, cả lớp nó hét to lên. Đứa nào điểm tổng kết cũng được trên 7 phẩy. Ôm nhau chúng thét như điên. Ông thầy hãnh diện nhất vì có lớp a1 học giỏi toàn trường. Ha ha! Thật vinh sự cho ổng quá còn gì.
Nó cả Dương dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà xe, ngồi lên xe phóng đi. Dương quay đầu lại hỏi nó.
- Thi xong rồi! Long muốn đi đâu không?
- Đến chỗ làm đi. Lâu không đến đó. Không biết chị Trang và mọi người ra sao rồi nhỉ.
- Trời! Tưởng thích đi đâu, té ra là đến nơi đó. Định ở lại làm việc luôn hả.