- Dương..... Long muốn hỏi Dương 1 câu có được không?
-.........
-..........
- " Tớ yêu cậu nhiều lắm ". Câu đó....D...D..ương.........n..ói là từ sâu tận bên trong trái tim Dương chứ?
-.........
- Hãy trả lời Long đi!!! Nói đi Dương! Long không chờ được nữa rồi.
- Nó sẽ không còn ý nghĩa gì nếu như Long không yêu Dương như Dương yêu Long mãi mãi.
-.....V....vậy....câu....n..ói đó....là thật?
- Mãi mãi trong tim Dương! Long hiểu chứ?
"Hức"
Nó đột nhiên òa khóc thảm hại như 1 đứa bé bị giành lấy kẹo mút. Đúng rồi, nó chỉ khác mỗi đứa trẻ là trái tim nó bị hắn giật mất thôi. Lúc nãy, nó chẳng biết làm việc gì ngoài việc là....Khóc cả. Nó khóc không phải vì buồn, không phải vì câu nói mà là vì Dương. Dương luôn gây sự bất ngờ đến cho nó. Không bao giờ nó có thể tưởng tượng được rằng. Dương lại Yêu nó. Từng lời Dương nói ra, nó có thể cảm nhận như không hề có 1 sự dối trá nào trong đó. Chỉ có sự yêu thương, quan tâm, che dấu nỗi buồn từng ngày mà hai đứa phải trải qua. Nó biết, Dương yêu nó rất rất rất nhiều. Đó mới là tình yêu. Nó nhắm chặt mắt, nước mặn lăn trên má nó ngày càng nhiều hơn. Dương bối rối lần đầu tiên thấy nó khóc nhiều đến vậy. Chỉ biết ôm chặt nó. Siết thật chặt. Nó cũng đáp lại cái ôm đó. Trong tiếng nấc nghẹn ngào của nó, Dương bỗng nghe loáng thoáng tiếng nói nhỏ nhẹ.
- Dương....có...t..hể.....nói lại....câu đó được không?
-........ - Dương không nói.
-.............. - Nó gục đầu vào bộ ngực Dương. Nó không phát ra nhưng tiếng nấc nhưng Dương cảm nhận rõ được những dòng nước nóng hổi đang chạm nhẹ vào cơ thể mình. Siết chặt nó hơn nữa, Dương đưa đôi môi tuyệt đẹp ghé sát vào bên tai nó khẽ nói nhẹ nhàng và chân thật.
- Dương yêu Long! - Nó thoáng ngỡ ngàng nhưng...... Niềm hạnh phúc lại dâng trào đến tột đỉnh. Nó ngẩng cao đầu,
ánh mắt hạt dẻ chạm vào đôi mắt bồ câu. Tay nắm chặt vào cánh tay Dương, tay kia vòng qua eo. Miệng cười hiền hậu.
- Long cũng.....yêu Dương!!!
Dương trợn tròn mắt. Lắc đầu nguầy nguậy để cho mình tỉnh táo xem đây là giấc mơ hay hiện thực. Là hiện thực. Không phải giấc mơ. Dương khẽ cười khẩy. Nhìn sâu vào trong mắt nó và hỏi.
- Long đang nói đùa đúng không?
- K...hh ông...... Long....ưm....... - Khuôn mặt nó đỏ bừng bừng như ngọn lửa cháy rực. Nó quay mặt đi chỗ khác, không để cho Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình lúc này. Lập tức, Dương liền đưa tay lên cằm nó và nâng khuôn mặt xinh đẹp của nó lên cao. Không nói 1 lời. Dương chậm rãi đặt lên môi nó 1 nụ hôn. Nhẹ nhàng, chậm rãi, từ tốn, nâng niu. Nó không phản kháng lại àm còn đáp lại nụ hôn đó. Dương trở nên an tâm hơn. Dứt khỏi nụ hôn đó mà 2 đứa tiếc mê tiếc mẩn. Nó quay đi vẫn che giấu cái bản mặt lúc nãy. Đỏ. Dương thì cười khúc khích. Ôm lấy nó từ đằng sau, Dương thì thầm bên tai.
- Vậy là...chúng ta đã là 1 cặp rồi đúng không?
- C..huyện đó........
- Suỵt!!!!
Dương đưa ngón tay lên môi nó rồi lại đặt nụ hôn lên làn môi nó lần nữa. Nhưng lần này, nó vôi vã đẩy Dương ra.
- Dừng đi! Như thế là đủ rồi.
- Đủ làm sao được. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà.
- Ngưng ngay đi! Không trách tôi đấm cho phát bây giờ.
- Ok Ok! Không làm nữa là được chứ gì - Dương mỉm cười, áp sát người mình và nó vào với nhau.
Trong lúc chúng nó đang tám những chuyện trên trời dưới biển với nhau thì cách đó không xa. Tiếng gọi í ới của cả lớp cộng Yến vang lên mà chúng đâu để ý. Trời thì mưa tầm tã, mãi đến khi tằng Tú Linh quay đầu về phía con dốc. Linh mới bảo cả lớp xuống xem thử. Chúng nó đến bên 1 con suối thì thấy 1 cái cây khá là to. Xung quanh tối om. Chúng nó vẫn không ngừng cất tiếng gọi 2 đứa.
Giật mình bởi giọng nói quen thuộc, 2 đứa chúng nó vội đứng dậy. Dương nắm tay nó dắt ra ngoài trời mưa, lấy thân mình che cho nó.
- Này! Tụi tao ở đây cơ mà! - Dương vẫy gọi chúng, theo phản xạ chúng lập tức quay lại. Nhưng ngạc nhiên hơn nữa là... Dương đang nắm chặt lấy tay nó. Cả lớp và Yến ồ lên tiếng. Chúng nó mở 1 cái ô to tướng đưa cho Dương và nói.
- 2 đứa chúng mày đi chúng nhé. Về khách sạn rồi tao kể cái này và đương nhiên chúng mày cũng phải kể chuyện đêm nay cho tụi tao nghe.
Dương và nó không nói gì. Chỉ gượng gạo cười. Cả đám dẫn nhau về khách sạn trước những con mắt ngạc nhiên của đám nhân viên. Đứa nào đứa nấy đều ướt nhẹp. Ông thầy yêu cầu mỗi nhóm về phòng và sẽ tập trung ở đại sảnh và giải thích rõ câu chuyện cho thầy nghe. Cả lớp lập tức tuân theo lời thầy. Vẫn phân chia như lúc đầu. Nó tắm trước, Dương tắm sau, Tú Linh rồi mới đến Minh - Vũ, QUân - An. Gặp nhau dưới đại sảnh, cả đám ngồi chật cứng chỗ. Sau khi nghe Dương kể, nó mới biết thì ra yến chỉ muốn làm bạn với Dương là cái thứ nhất. Và cũng chính Yến là người chạy đến báo tin cho cả bọn. Đáng lẽ, vụ này phải cảm ơn Yến mới đúng.
Đến giờ nó mới hiểu ra. Cái thái độ cư xử của nó lúc buổi trưa với Yến thế là sai. Nó thầm trách mình đã quá hồ đồ. Nhưng cũng giúp nó hiểu ra. Yến là 1 người tốt. Hiểu được tâm lí người khác, không bao giờ ép buộc người khác phải làm theo ý mình cả. Nó vui mừng vì điều này.
- Ể! Chúng tôi đã kể hết rồi. Giờ thì 2 đứa phải kể chuyện gì đã xảy ra đi chứ.
- Ơ......- Nó ấp a ấp úng. Tính nước chuồn khi bị cả lớp hỏi nhưng liền bị Dương kéo mạnh lại, vòng tay qua eo ôm nó. Nó cố gằng vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay ma quái cuả hắn. Dương chỉ cười.
- Thật không có chuyện mà.
- Không có chuyện gì không có chuyện gì! THằng Hưng " rừng" bĩu môi nhái lại giọng hắn, nhăn mặt nhìn 2 đứa - Không có chuyện gì mà mày nắm tay nó như đúng rồi ấy.
- Ồ! Đúng rồi - Cả lớp cười toáng loạn, nó liền đẩy bàn tay Dương ra khỏi mình. Nhưng Dương vẫn cố ôm ghì lấy nó, hất mặt nói.
- Đúng! Bọn tao giờ đây đã thành 1 đôi. Đừng có mà động vào Long! Cẩn thận tao bụp đấy.
- Right right!!
Cả lớp lại cười phá lên khi nhìn thấy cái bản mặt thằng " Ngố " lúc đỏ bừng là thế nào. Phù! Ngố vẫn hoàn ngố mà thôi. Nó tức điên lên. Bật dậy. Và nói với Dương.
- Không nói nữa! Tôi đi đây. Nó quay đầu bỏ mặc những tiếng van nài ỉ ôi của cả lớp. Mặc. Nó đi ra bờ biển ngắm cảnh còn thoáng hơn là ngồi với ông thầy " ma quái " với đám học trò"quái gở ".
Vừa nhúng bàn chân thử độ nước, nó đã phải rùng mình vì cảm giác lành lạnh. Rụt chân lại, nó co giò chạy vào bờ. Đang chạy thì bỗng nó vấp phải một người.
- Ái!!!!!! Yến hét lên - Nó giật mình quay lại. Yến ngã chổng vó ngồi dưới đất, quần áo bẩn hết cả. Nó vội vã đỡ yến dậy.
- Yến có sao không vậy?
- Không có! Còn cậu thì sao?
- Cũng không luôn! Yến ra đây 1 mình không sợ à?
- Sợ gì. Tớ nhìn thấy cậu ra đây nên tớ ra cùng chứ.
-............ừm..............
Cả 2 cùng ngồi xuống ngắm sao. Chúng buôn đủ thứ chuyện trên đời. Qua cách nói chuyện, Yến có thể thấy rõ Long không phải người lạnh lùng, mọt sách như người ta thường đồn. Ngược lại, Long vui tính, hiền hậu, cũng hay giao tiếp ngoài xã hội, tính hơi nhút nhát và hơi khó bắt chuyện làm quen. Ngoài ra, cái tính của Long lại chẳng khác gì trẻ con cả. Long kể cho Yến bao nhiêu là truyện. Đa phần là truyện công chua và hoàng tử, vài truyện cười dân gian chứ nó chẳng biết về tình yêu cái mốc xì gì cả. Đúng là đến cách kể cũng trẻ con nốt. VD như:" Ngày xửa ngày xưa, có 1 công chúa nọ ở 1 tòa lâu đài to ơi là to........!!?Ơ..... Rồi công chúa gặp 1 chàng hoàng tử...ơ....2 người yêu và lấy nhau.....Hết rồi "(!!?) Yến bây giờ mới hiểu tại sao Dương lại mê tít Long thò lò như vậy. Yến cười vì sự ngu dại trước kia của mình và Yến bỗng cảm thấy nuối tiếc cho từng giọt nước mắt rơi thành dòng sông dù biết thể nào mình cũng thất bại nhưng Yến lại cảm thấy vui vì Dương....đã tìm được người thích hợp trong đời. Nó chính là hạnh phúc của Dương.
Dương ơi! Hãy nắm lấy nó nhé! Đừng bao giờ để vụt mất.
- Sao cậu lại gọi người giúp đỡ tớ. Chẳng phải tớ là tình địch của cậu?
- Hả??À...ừ......thật ra thì.....theo tớ nghĩ. Dù cậu có là ai...... là kẻ thù trong tình yêu với Dương đi chẳng nữa. Cậu cũng là 1 người bạn chung trường chung khối. Cũng cắp sách đến trường như bao người. Tại sao tớ phải đối xử tốt với những người khác thì được mà cậu thì không? Và tớ không bao giờ có ý định trả thù cậu bất cứ lúc nào. Hãy tin tớ. Giữa tớ và Dương, chỉ có tình bạn bè.
- Tớ hiểu! Qua hành động của cậu ngày hôm nay. Tớ thấy rõ 1 điều. Cậu không giống các cô gái khác. Cậu nghị lực hơn nhiều.
- Cảm ơn cậu! Chúng ta sẽ làm bạn của nhau chứ - Yến đưa bàn tay phải ra, mỉm cười nhìn nó. Nó nhìn Yến hồi lâu rồi cũng đưa tay bắt lại và mỉm cười.
- Tất nhiên rồi.
- Ê! 2 người có chuyện gì vui vẻ thế? - Dương từ đằng xa chạy tới. 2 đứa ngay lập tức đứng dậy. Yến nhún vai tỏ vẻ không có gì nhưng Dương bĩu môi nói.
- Không có gì mà cười ghê quá ha! Chuyện gì vậy.
- Không có đâu! 2 người nói chuyện đi nhé! Tôi về trước đây. Nó nói rồi định quay đi nhưng Yến kịp túm cổ tay lại.
- Bậy nào! 2 người là người yêu của nhau lại để cho tớ chen vào. Vô duyên. Thôi 2 người ở lại đi. Tớ về phòng ngủ đây. Cũng muộn rồi - Yến liền chạy tít đi. Nó vội gọi lại nhưng bị Dương bịt mồm và xồng xộc lôi đi.
Cuối cùng nó cũng chịu yên thân đi theo Dương, 2 đứa cứ đi loanh quoanh biển. Chẳng đứa nào nói với nhau câu nào cứ đi thôi. Chắc tụi nó vẫn còn ngượng về vụ tối nay. Trong khi đó, đằng xa xa, cả đám quỷ nhỏ và ông thầy đã chuẩn bị sẵn máy quay để chớp thời cơ còn vồ ra mà "tẩn". Thế mà chờ mãi, muỗi thì đốt quanh người mà chúng nó vẫn chưa có động tỉnh gì. Hết chuyện.
- Hắt xì! - Cả lũ và Dương giật nảy mình. Nó hắt xì. Dương vội vã hỏi.
- Ốm à? Ốm thì vào khách sạn đi! Đứng ở đây lại cảm bây giờ.
- Không có. Có cái gì bay vào mũi nên hắt ra cho đỡ ngứa ý mà. Hì hì.
Hú hồn. Tưởng cái mẻ gì hóa ra là hắt xì. Tốn công chuẩn bị vị trí vào chỗ. Còn Dương thì thở phảo nhẹ nhõm vì ít ra nó không bị cảm là Dương vui rồi. Dương liền choàng tay qua vai nó và kéo nó lại gần mình. Nó liền nhăn mặt khẩy tay Dương ra và nói.
- Chỗ này khá đông người đấy. Long không thích đâu.
- Nhưng giờ này ít người rồi mà.
- Kể cả không có ai! Tớ cũng không cho phép cậu như thế - Nó cường quyết phản đối. Dương xụ mặt xuống, mặt tỏ vẻ giận dỗi y trẻ con ( 2 đứa này hợp nhau ra phết. Trẻ con yêu trẻ con mà. Có biết gì đâu ).
- Dương! Long vẫn thắc mắc 1 điều - Nó đi chậm lại để Dương có thể đuổi kịp theo sau.
- Điều?!
- Tại sao năm lớp 8... Dương luôn thích trêu ghẹo Long vậy. Và còn học chung trường nữa. Mặc dù gia đình Dương đủ sức thi vào các trường danh tiếng nhất Việt Nam hay nước ngoài này. Nhưng Dương lại chọn ngôi trường Nguyễn Đình Chiểu nghèo nàn để học vậy.
-.........................Thật ra. Long có nhớ. Lần đầu tiên Dương gặp Long là khi nào không.
- Long nhớ! Khi Long vào siêu thị VinCom cùng mẹ để đi mua vài thứ đồ dùng gia đình. Năm đó là lớp 7.
- Ừ! Trông Long lúc đấy chẳng khác gì cậu bé học lớp 4 cả và cái đó chính là ấn tượng mạnh nhất đối với Dương. Nhưng trông cậu bé nhỏ nhắn, đáng yêu thế mà vừa đụng vào tí thôi mà Dương đã bị ăn "chưởng" rồi. Ha ha.
- Đừng có nói tới chuyện đó nữa. Mặt nó hồng hào lập tức bị chuyển sang màu đỏ y như mặt trời vậy. Nhớ lại, hồi đó, lần đầu gặp Dương. Trông cậu chủ nhỏ la lớn om sòm mấy tên bán hàng cả lên chỉ vì 1 lý do đơn giản:"Không biết ta là ai hay sao mà dám bắt trả tiền bán hàng ". Sau câu nói đó còn nhiều câu chửi tục khác, nó chúa ghét những kẻ ngang nhiên vênh váo như tên "đại gia nhỏ " kia. Nhà giàu thì đã làm sao cơ chứ. Thế là không chịu được nữa, mấy ông bán hàng phải gọi cầu cứu Quản lí. Ông quản lí chạy ra, cười hề hề và dỗ ngọt. Tên Thiếu gia đó vênh cái mặt lên. Nói mãi hắn mới nghe và tha cho mấy ông bán hàng kia vè hất hàm nói trước toàn siêu thị rằng " Cứ nhìn thấy ta là phải tránh đường. Không thì đừng trách ". Nói rồi, hắn bước qua mặt mọi người. Ôi! Đúng là ngựu non háu đá mà.
Lúc đó, hắn ít nhất cũng phải cao 1m79. Nên người đi cứ phải ngước cái cổ lên nhìn hắn cao như cái sào. Do không để ý dưới chân mình có sinh vật bé nhỏ nên hắn vô tình dẫm phải chân......Ác quỷ ( Nó chứ ai ). Nó kêu lên cái, tay nắm chặt vào vai mẹ. Chân kia nhảy lò cò, nhún nhẩy nãy giờ. Hắn quay lại, không những xin lỗi mà còn trừng mắt lên.
- Đi đứng thế à?! Thật bẩn cái giày tao quá