- Á à thừa nhận rồi nghen. Tôi giỡn em có chút thôi mà. Nào có biết đâu. Nói đi..có chuyện gì kể nào - Thầy cười phá lên khi nó bị giấu đầu hở đuôi.
-.......
- Nói đi cho thầy biết.
-........
- Nói đi! Thầy bắt đầu khều khều ngưoif nó khi nhận ra mặt nó cứ đờ đờ. Cuối cùng nó cũng chịu lên tiếng.
- Thầy.... Yêu 1 người là như thế nào?
- Ui giời! Tưởng chuyện gì. Là nhớ nhung, là hồi hộp, là hạnh phuc, là bình yên nơi đó.
- Vậy.... còn người cùng giới. Liệu người đó có chấp nhận mình không?
- Có thể - Ông thầy nhún vai.
- Vậy.......tình yêu đồng giới có...bị vướng vào những khó khăn gì trong tình yêu không?
- Thật ra thì..... cũng có......nhưng em yêu....ai??? - Ông thầy bỗng hét to, trố mắt nhìn nó như thể không tin vào tai mình.
- E...m không thể nói được.
- Thôi mà có gì mà không được cơ chứ. Nói đi.
- Không được! Thầy dừng có ép em - Nói rồi, nó đứng dậy đi vào trong khách sạn. Ông thầy vẫn ngồi đấy, nhìn nó đi
khuất, ông thầy mới bĩu môi dưới nói.
- Không cần nói ta cũng biết nhé - Thế là ông rút cái điện thoại của mình ra và bấm số liên tiếp.
- A Lô! Lâm đấy hả? Thầy có thông tin mới đây......
Sáng ngày thăm quan thứ 3 của trường. Hôm nay là buổi tuyệt vời nhất của bọn chúng, tha hồ mà diện những bộ áo bơi thật gợi cảm để gây sự chú ý tới Dương. Nô đùa trên biển với môn bóng chuyền, đấu võ,.... Chỉ có 1 vài người là ngồi thừ lừ giữa những mảng cát trắng xóa ngắm từng hoạt động cử chỉ từng người và mặt nước biển đang lăn tăn gợn sóng. À không! Không phải là vài người mà là 45 + 40 đứa nằm sõng soài trên chiếc võng màu xanh lá cây đậm. Đứa thì đọc truyện, đứa thì ngáp ngắn ngáp dài, đứa thì quay sang tán tỉnh nhau,..... Cả trường thấy 2 lớp uể oải vậy cũng hơi buồn...cười..... Chẳng hiểu sao, cái bọn lớp Yến từ lúc lên xe tới giờ cứ bám sắt vào lớp nó không rời. Rõ khổ. Thật ra, từ đầu có mỗi mình nó ngồi nghe nhạc, nhắm mắt ngủ. Rồi Dương lại gần và nằm ngủ theo nó. Đám bạn thấy thế cũng ùa ra, bảo là thiếu 2 đứa chán. Cả lớp cũng nản nên ra nằm cũng. Ai dè đâu, cả bọn lớp Yến kéo nô kéo nức đến nằm cùng. Bao nhiêu khách trong và ngoài nước định ra nằm nhưng chỗ chật kín hết.
Yến ngồi trên chiếc võng nhìn ra ngoài biển. Bất chợt, cô nhớ tới câu chuyện tối hôm qua cô với đám bạn trò chuyện.
11h đêm, ngày hôm qua.........
- Yến! Có chuyện gì àm mặt buồn vậy?
Cô bạn Ly thân thiết dồn dập hỏi Yến, nhưng đáp lại câu hỏi đó là cái lắc đầu. Cô bạn thứ 2 xen vào.
- Thật ra là hôm nay, sau khi nghe tin Dương bị ngã, Yến hốt hoảng tới chỗ hắn nhưng hắn chỉ cáu kỉnh quát tháo Yến và yêu cầu Yến làm ơn đừng có mà đụng vào.
- Trời! Con người Dương là thế đó hả? Yến! Nói gì đi chứ.
-...... hức hức.....- Yến lấy tay lau mau dòng nước mát lăn trên má. Nhưng bị đám bạn gạt tay ra và nhìn thẳng vào mắt.
- Nói đi chứ!!!
-.......
- Nói gì đi!!!!
- CÁC CẬU MUỐN TÔI PHẢI NÓI GÌ ĐÂY! RẰNG TÔI LÀ 1 KẺ THẤT BẠI CHẮC! - Yến bật dậy quát lớn trước sự ngỡ ngàng của đám bạn. Ngồi thụp xuống đất, Yến khóc hưng hức như 1 đứa trẻ. Đám bạn liền xúm lại gần, an ủi.
- Thôi Yến! Bọn tớ biết là cậu yêu Dương rất nhiều. Nhưng cậu không chủ động....thì làm sao dành chiến thắng được.
- Chủ động? ý cậu là sao? - Yến lập tức quay mặt đối diện với Ly.
- Đúng! Chủ động! Nếu cậu cứ chờ Dương ngỏ lời trước mãi như thế. Sẽ chẳng bao giờ cậu dành được tình yêu của Dương cả.
- Vậy là tớ phải........
- Ừ.....ngày mai.....nhất định cậu phải phản công.
Yến suy nghĩ miên man về câu nói của con bạn. Rồi lặng lẽ quay qua nhìn Dương lần nữa như để đính chính lại "quyết định " đúng đắn của mình. Bước chân xuống lớp cát mỏng manh, nóng rát. Yến tiến lại gần Dương. Thấy ánh mặt trời bị che khuất. Dương liền bỏ kính ra, thấy Yến đứng ngay trước mặt. Dương khẽ nhếch bên lông mày lên. Yến nở nụ cười thay cho lời chào.
- Cậu có thể đi cùng tớ ra đây chút không? Tớ có chuyện muốn nói riêng cậu.
- Ở đâu?
- Cậu cứ đi theo tớ - Yến nói rồi quay đầu đi, Dương hếch đôi vai, cũng đứng dậy đi theo Yến. Nhưng theo Yến, nên đến 1 nơi thật xa để tránh những người còn lại theo dõi.
Đang ngủ. Bỗng thằng Minh xán lại, lay nó dậy có vẻ nghiêm trọng lắm.
- Có chuyện gì vậy?
- Mày đi mua hộ tao chai nước lọc cái.
- Gọi người ra đây này.
- Không! xa lắm. Cần có người đi mua cơ. Tao định nhờ Dương...nhưng mà......nó.... - Minh ngập ngừng phút chốc, nó cố mở to mắt ra nhìn Minh.
- Làm sao?
- Nó đi cùng với Yến rồi. Tao không thể.......
- Hướng nào? - Nó bỗng bật dậy, mắt trợn lên kinh hãi làm Minh sợ sệt chỉ về phía sau. Nó đứng liền, chạy nhanh theo ngón tay Minh chỉ. Nó chạy nhanh chưa từng thấy, đâm vào từng người 1 mà không kịp ngoảnh lại xin lỗi. Nhưng nó đâu biết, đó cũng là nằm trong kế hoạch "thâm độc" của bọn lớp nó. Cả đám tập trung lại, mỗi đứa cầm 1 cái đèn Pin phòng nhỡ đi vào hang tối hay gì gì đó còn có đèn Pin mà chiếu sáng. Chúng nó nhất trí, đến khoảng tối có khi 2 đứa nó mới về nên chúng sẽ "hù dọa " bọn này 1 phen hú vía. Kế hoạch hoàn hảo. Chúng sẽ tự tổ chức ăn mừng.
Yến đưa Dương đến một nơi chỉ toản những tảng đá cao chót vót, dưới là mực nước biển chỉ tới chân, nếu rơi từ trên tảng đá đó mà xuống nước thì cũng chỉ bị xây xước tí. Yến đứng trước Dương chỉ cách vài mét, Dương đứng sau không biết làm gì chỉ gãi đầu gãi tai. Mãi gần 20 phút sau, Yến mới dám quay đầu lại đối diện và cất tiếng.
- Dương....Từ lâu.....tớ đã có chuyện này nói với cậu.......
- Chuyện gì? - Dương vẫn bình thản như thường. Đôi mắt dắn chặt vào từng cử động của cô nàng.
- Chắc cậu.....chắc chắn sẽ biết 1 điều.....nếu......
-............
- N...h....ưn....ng......KHÔNG CÓ LONG! Rằng.......TỚ YÊU CẬU...........
Dương rùng mình trước câu nói hết sức bất ngờ của Yến. Dương không tin vào tai mình câu nói vừa nãy " Nếu như không có Long! " " Tớ yêu cậu". Vậy là Yến đã biết mọi chuyện ư? Không thể nào? Yến...... nói gì vậy? Dương đứng hình ngay tức khắc. Cổ hộng nghẹn lại không nói lên lời. Mắt trân trân nhìn Yến. Yến cũng vậy. Biết trước thể nào Dương cũng vậy, Yến liền phá tan cái không khí ảm đạm này.
- Cậu....khôn.....g cần nói...tớ cũng biết, cậu sẽ từ chối tớ mà. Người cậu yêu... đâu phải tớ...
Dương vẫn im lặng. Mặc cho tiếng nấc thảm thiết từ Yến. Bỗng, Yến luồn 2 tay mình vào eo Dương. Đầu Yến áp chặt vào bộ ngực Dương, cô nhắm thật chặt mắt. Dương bất ngờ chút xíu không kịp phản lại. Nhưng rồi, Dương cũng mặc Yến ôm mình chặt đến cỡ nào. Rồi, Yến cất lời trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Cậu có thể....ôm....tớ lần đầu và cũng là lần cuối cùng không?
Dương đứng ngẩn người, suy nghĩ về lời đề nghị của Yến. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng, Dương cũng chịu đưa bàn tay mình ra ôm đôi vai Yến, sát vào người mình. Cả 2 siết chặt càng ngày càng gần hơn nữa. Yến cảm thấy lần đầu tiên trong đời mình được hạnh phúc và nhẹ lòng như bây giờ. Yến nhẹ nhàng đẩy Dương ra khỏi, mỉm cười lần nữa, Yến bảo.
- Chúng ta.... là bạn tốt nhé - Yến đưa ngón tay út ra cho Dương móc kèo.
- Ừ bạn tốt - Dương liền đưa tay đáp lại. 2 đứa lần nữa cười nhau trông rất vui vẻ và ấm áp.
Nhưng điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Nó chứng kiến toàn bộ câu chuyện. " 2 người họ ôm nhau? Chẳng lẽ....". Nó cảm thấy khóe mắt mình bỗng cay xè, nước mắt dàn dụa 2 bên má. Nó vội vã lau đi nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn.
- Tớ về trước đây!
- Ừ! Cẩn thận nhé - Dương vẫy tay chào. Yến loáng cái đã lên tới mặt đất, nhưng cũng quay lại để chào tạm biệt Dương. Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết êm đềm. Yến cảm thấy thoải mái làm sao. Hít thở không khí trong lành, Yến nhảy chân sáo vui vẻ đi về. Nhưng chỉ mới đi được một đoạn, Yến đã phải khựng lại vì bắt gặp khuôn mặt ướt đẫm, đầm đìa nước mắt của nó đang đứng trân trân ở đó nhìn mình. Không nói. Không cảm xúc. Không cử động. Nó gần như bất động. Yến hơi sợ nhưng vẫn cố tiến lại gần bên nó, đưa bàn tay trắng muốt định chạm vào người nó, lập tức 1 cánh tay vùng Yến ra xe. Đôi mắt đổ ngầu, vằn lên những tia đỏ lừ hiện lên trông thật ghê rợn. Yến giật mình lùi lại 1 bước. Cố gắng tránh khỏi ánh mắt giận dữ màu đỏ đó. Chẳng nói gì ngoài việc ném cho Yến con mắt căm hận. Nó quay đầu bỏ chạy theo hướng rừng cấm. Nơi đó có rất nhiều con thú dữ dằn. Biết rất nguy hiểm, Yến lập tức hét lên:
- LONG! QUAY LẠI ĐI!.
Đang ở rất gần, Dương nghe được tiếng kêu thất thanh của Yến tới nó. Dương lập tức chạy lại bên Yến hỏi.
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Long...Long.... cậu...ấ y... đi về phía rừng cấm - Khuôn mặt Yến tái mét lại, tay chỉ về phía trước. Dương liền chạy theo nó, mặc những tiếng gọi quay lại của Yến. Dương vẫn cứ chạy theo. Nó có mệnh hệ gì, chắc Dương không thể sống nổi đến cuối đời mất.
Nó cứ mải miết chạy, trong đầu nó bây giờ chỉ có hình ảnh của Yến và Dương. Lúc này, đôi chân hoàn toàn điều khiển nó.
Đi tới đâu thì tới, nó chẳng cần biết trời đất là gì. Đột nhiên, chân nó vướng phải một cành cây to lớn khiến cả người nó ngã nhào xuống phía dưới, nó chỉ kịp hét lên.
A A.......................................... Không dừng lại ở đó, cả người nó lao nhanh xuống 1 khoảng dốc khá dài gần đấy nhưng khá gồ ghề và nhiều tảng đá. Đến chỗ đỡ dốc, cả ngưoif nó mới dừng lại, nhưng trên người gây khá nhiều thương tích. Nó ngất đi.
Nửa tiếng. Cũng đủ cho Dương có đủ manh mối để tìm nó ở đâu. Lần theo giác quan của mình, đến 1 đoạn dốc, Dương ngó quanh xem nó ở đâu, theo bản năng, Dương đưa con mắt về phía dưới thì thấy 1 thân hình nhỏ bé nằm thoi thóp ở đó. Dương hốt hoảng chạy xuống thật nhanh. Đỡ lấy thân hình bé nhỏ đó. Dương lập tức lấy khăn ướt ra và lau đi những vết bẩn trên khuôn mặt nó. Nhìn lại nó bây giờ, Dương đau xót cõi lòng. Ôm chặt người nó vào người, Dương nói như thầm thì vào bên tai nó.
- Lỗi tại Dương hết! Lỗi tại Dương! Long mau tỉnh lại đi. Dương xin Long....Mau tỉnh lại đi.... - Dương càng siết chặt nó hơn, cố gắng xoa dịu nỗi đau thể xác mà nó đang phải gánh chịu. Nhìn người ngơm nó lúc này, Dương liền bế xốc nó lên và đi tìm 1 con suối gần đấy. Thật may quá, không cân đi đâu xa, Dương liền chạy lại và giặt cái khăn tay thật ướt, sau đó vắt ráo nước. Lau khuôn mặt nó xong, Dương bắt đầu lau tay và cổ nó. Chợt nhớ tới cái điện thoại, Dương rút ra từ túi quần. Nhưng lúc nhìn vào màn hình, Dương mới biết: Mất sóng. Chán nản. Dương bế nó lại gần 1 gốc cây to gần bên con suối, Dương ngồi duổi chân ra, để cả người nó nằm gọn trong vòng tay mình. Ôm chặt nó vào lòng, tay Dương loay hoay với cái điện thoại, cứ đưa lên lại đưa xuống thử sóng. Có vẻ hy vọng chiếc điện thoại bắt được sóng là 0,09% thì phải, mệt mỏi, Dương càng ôm sát người nó vào. Do kiệt sực cả ngày hôm nay nên mắt Dương dần dính chặt lại.
Yến vồn vã, chạy như điên về khách sạn khi hoàng hôn dần buông xuống. Hốt hoảng lao vào đại sảnh nơi tập trung lớp 10a1 ở đó. Khuôn mặt Yến lộ vẻ lo sợ đến tột cùng, lắp bắp mãi mới ra câu.
- Có...ch...u..yện....không hay...rồi.....Làm ơn....cứu......
Dương tỉnh lại khi cảm thấy có 1 bàn tay mềm mại lướt trên khuôn mặt mình. Mở thật to mắt ra. Dương giật đầu lùi lại, nhận ra người trước mặt mình là Nó. Dụi mắt vào tay, Dương chợt nhận ra. Thời gian trôi qua quá nhanh chóng. Mới đây, trời còn sáng rực, vậy mà giờ đây đã đen ngòm cả bầu trời.
- Dậy rồi à? Còn đau nữa không?
- Ưm! Đỡ rồi. Cảm ơn đã cứu.
- Không có gì. Mấy giờ rồi.
- 6h37.
- Vậy sao? Đói chưa?
- Không có đói.
- Ừ.
Chúng chỉ hỏi thế thôi. Không cần có Chủ Ngữ. Rồi chúng lại chìm vào trong im lặng. Ngồi ngắm đám mây đen tối che khuất mặt trăng hôm đấy. Bỗng nhiên, 1 giọt nước rơi xuống vai Dương, nghĩ đó chỉ là nước trên cây nên mặc kệ. Ai ngờ, giọt mưa đó không chỉ rơi 1 hạt mà càng ngày càng nhiều nữa. Dương vội nắm tay nó đứng dậy và nói.
- Mưa rồi! Vào kia trú đi. Chúng nó dắt nhau đến 1 cái hang tối um, chỉ có 1 chút ánh sáng ở ngọn hải đăng chiếu lại. Mưa 1 lúc càng to, nó khẽ run lên, tay ôm chắc đầu gối, nép người mình vào sâu. Cắn răng không để phát ra tiếng kêu rên rỉ do lạnh. Biết là nó không thể chịu nổi cơn lạnh này, có khi lại còn bị ốm nặng thêm nữa. Dương chợt chạy lòng lúc nhớ lại hôm thi đấu nó đã dốc hết sức tranh giành chiếc Vương miện như thế nào. Càng nghĩ Dương lại càng thêm thương nó hơn. Dương bất ngờ quàng tay qua vai nó, xích người nó lại gần mình hơn. Nó mở to mắt trước cử chỉ cảm động của Dương. Mặt nó đỏ ửng lên làm nó quên đi cái lạnh giá khi cơn mưa đến.
- Nép gần bên Dương đi! Sẽ đỡ lạnh hơn đấy.
-..........
-..........
- Cảm ơn Dương!
- Huh?
-...........
-...........