3 ngày rồi, Dương không gặp nó. Nhớ. Buồn. Mệt.
Cơ thể Dương tê liệt không thể nhấc chân ra khỏi giường. Đám bạn đến, Dương không quan tâm. Người hầu đi ra đi lại như hội. Chưa bao giờ bọn họ lại thấy câun chủ mình bị ốm dù chỉ là nhẹ nhất. Cảm giác đau đớn trong bệnh tật lần đầu cho Dương sự mong mỏi nó đến bên cạnh mình.
Chăm sóc. Ân cần. Nhẹ nhàng. Nó. Thật sự sẽ không biết lý do tại sao Dương lại nghỉ?? Là vì Dương. Dương đã yêu cầu bọn bạn đừng nói với nó. Dương không muốn nó lo lắng chỉ vì chuyện vặt vẽo này. Nhưng Dương đã nhầm, Minh không làm chủ được bản thân. Với nó, tin đó là không thể ngờ được. Dương không khỏe. Nó biết trái tim mình mách bảo gì mà. Tối hôm đó, không hiểu sao cơn buồn ngủ cứ dầm dập đến với Dương đến nỗi hắn không cần biết việc gì đang xảy ra. Trong lúc mơ màng, Dương nhận thấy có 1 bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay mình hòa với dòng nước nóng hổi rơi không ngừng vào tay Dương. Hình ảnh người đó mờ mờ, nhòa nhạt. Đôi lúc người đó biến mất làm Dương không kịp với tới, hỏi thật rõ người đó là ai. Dương chỉ biết cứ cách 20' người đó lại đắp 1 chiếc khăn ướt lên trán đầm đìa mồ hôi của mình. Tay người đó vẫn trong tay Dương, Dương hạnh phúc. Vì hắn tin rằng.... Người đó chính là nó.
Hôm sau Dương tỉnh lại thì nó đã bỏ đi. Đảo mắt khắp căn phòng, Dương thấy 1 quyển lịch nền trắng. Có 1 con số được khoanh bằng bút đỏ dạ. " 29 " Dương chợt nhớ ra ngay mai là ngày thi đấu. Vội vội vàng vàng vùng chăn dậy, Dương bước xuống nhà thấy ông quản đang đứng cạnh bàn ăn với vô vàn sơn hào hải vị. Ông lịch sự cúi đầu chào Dương rồi mỉm cười.
- Sao hôm nay ông lại đến đây?
- Dạ! Cậu đã sốt 3 ngày. Hơn nữa, chăm sóc cậu chủ là nhiệm vụ của tôi. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì chắc chắn tôi là người đáng trách nhất.
- Tôi nhớ là chỉ có tôi với các bạn tôi biết thôi mà.
- Thật ra thì... cậu Long đã bảo tôi.
- LONG! Sao Long biết? - Vẻ mặt Dương xanh ngắt, nhớ lại chuyện tối qua Dương mới sững sờ - Ông....hết việc rồi thì về đi. Tôi có việc bận rồi.
- Nhưng cậu cả đã bảo tôi phải.....
- Tôi bảo về thì cứ về đi - Dương quát lên, ông quản gia điềm tĩnh bước ra ngoài và đóng sầm cửa vào. Tức là ngày hôm qua.... Long đã ngồi cả đêm chăm sóc mình ư? Mình tưởng đó chỉ là...... Dương ngồi đăm chiêu suy nghĩ, đôi mắt không khỏi ánh lên vẻ vui mừng. Hạnh phúc. Dương đứng dậy đi vào phòng tập nhạc, lấy ra bài hát mà Dương cả nó đã cất công sáng tác. Cười thoáng qua. Dương cất cao giọng hát.
Tối nó nhận được 1 tin nhắn. Từ Dương. Nó mở ra đọc. 1 dòng chữ to đùng hiện lên.
" Ngày mai, 16h, Cung Văn Hóa Hữu Nghị Việt Xô ".
Nó thở dài, ngày mai à? Mình sẽ đến? Chuyện của cả hai đứa?
Khoan! Cả hai đứa ư? Mình nghĩ cái gì thế này? Đây là việc của riêng hắn mà. Long ơi! Mày đúng là ngớ ngẩn thật rồi.
29. Đến rồi. Ngày thi đấu. Không có nó.
Cũng hữu Nghị Việt Xô đông nghẹt người. Mọi nơi trên thế giới đổ dồn về nơi đây để xem phần thi đấu là chủ yếu. Cái FC của Dương là nổi trội nhất với những áo phông in hình Dương, đằng sau có in chữ màu đen tuyền " Ai shi Te ru " bằng tiếng Nhật thật to. Gào thét điên cuồng tên Dương gây sự chú ý khá lớn đến người đi đường. Các quán ăn, uống nước mọc lên như núi. Đi đến đâu là các gian hàng mang nhiều thứ trên đời lại xuất hiện. Mọi người đều mua cái băng dán đỏ buộc lên dầu in tên của những ca sĩ thi đấu ngày hôm đó. Nhưng số lớn là Dương và Thiết Mạnh. Đông đủ là thế, số lượng fan đến chóng mặt. Nhưng Dương chẳng cần, trong vô vàn người đó, chỉ có duy nhất 1 người mà Dương mong đợi. Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, Dương chạy ra ngoài cổng thì bị cái đám FC đuổi theo tận đường. Hết chạy xuôi lại chạy ngược tránh né đám Fan CLUB. Mỏi quá, Dương chống tay vào đầu gối, thở hồng hộc. Thiết Mạnh đi qua liền tỏ ý châm chọc.
- Sao? Người yêu chưa đến à. Khổ quá nhỉ. Ha ha - Nói xong, Thiết Mạnh bỏ đi vì MC đã bắt đàu cuộc thi và người khởi đầu là Thiết Mạnh. Dương dựa người vào tường, rút cái điện thoại cảm ứng ra bấm số nó. " Tút....Tút.... Số máy quý khách vừa gọi hiện không...." Dương cụp máy xuống. Ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài sân khấu nơi Thiết Mạnh đang đọc Rap theo điệu nhạc làm không khí sôi động lên. Dương vẫn bấm cái điện thoại, thằng Linh thì gọi ý ới bảo sắp hết thời gian và đến lượt hắn. " Thật sự Long không đến sao?" Dương bắt đầu hoảng sợ, tay chân không còn vững được nữa. Ngồi bịch xuống đất, khuôn mặt Dương tái mét lại. Linh nhào đến đỡ Dương, trấn an Dương và động viên Dương rất nhiều. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, dìu Dương đến sân khấu là kịch rồi. Đã thế bước lên sân khấu, mặt Dương còn nghệch ra. Chẳng biết trời đất là gì nữa. Đám FC bắt đầu rì rào bàn tán. " Dương sao thế nhỉ? Từ trước đến giờ đâu có bị trạng thía này đâu " " Ai làm cho Dương bị thế này thì quả thật là giỏi " vân vân là vân vân........... Những lời bàn tán đó càng làm tim Dương đập nhanh hơn. Hết cỡ. Nhạc nổi lên nhưng Dương không thể cất tiếng hát được mà chỉ lí nhí trong miệng.
- Bài....h...a...t......n.....à...ày...t...ôi.....m...muố....n.....d...nh...cho.... - Dương ngắt lời. Chần chừ vài giây. Đột nhiên, đôi chân Dương khụy xuống trước ánh mắt kinh ngạc xen lẫn xúc động. Tay Dương bám níu vào thanh đỡ đứng của chiếc míc. Mặt cúi gầm xuống đỏ phừng phừng. Thở không ra hơi. Mắt lờ đi, hình ảnh của mọi người trong mắt Dương cứ mờ dần. Chống tay xuống sàn, khẽ ngh thấy tiếng cười rúc rích của Thiết Mạnh. Dương không đủ tự tin. Hồi hộp quá sức có thể. Chết tiệt, Dương không thể vựng lên được. Nó không đến làm hắn tuyệt vọng đến vậy? Vực dậy sau cơn sốt li bì ba ngày đã là một sự nỗ lực rất lớn. Hắn chấp nhận chịu thua? Nếu như có nó ở đấy, hắn sẽ khiến nó thất vọng mất. Không được... Gượng dậy nào Dương! Mày phải đập chết tên Thiết Mạnh kia để cho nó chổng mắt lên nhìn đối đầu với hắn là một hành động ngu xuẩn.
"CỐ LÊN "
Tiếng nói đó vang xa vào khoảng không gian căng thẳng. Mọi người lập tức dồn sự chú ý của mình về người đó và có vẻ như là thất bại vì hình bóng người đó biến mất tăm. Dương vội ngẩng đầu lên thật cao. Hướng ánh mắt theo đường thẳng. Dương nhận ra giọng nói đó. Dương nhận ra nó. Dương biết là ai mà. Dương nhớ giọng nói đó.
Bật cười một mình. Dương liếc về phía khán giả như rực sáng một tia hy vọng. Cười. Đám FC lờ đờ rồi ngất 1 lượt. Bống nhiên, có 1 khán giả từ đâu tới nói vọng lại với Dương: " Cố lên Dương ơi ", đám thanh niên đó hô to. Mấy bà già đứng xem nghệch mặt ra. Nhưng rồi cũng kêu to " Cố lên ". Cả những thành viên của trường Hoàng Văn Thụ hay các trường khác đến tham dự cũng hô to " Cố lên Dương ơi. Tụi em ủng hộ anh ". FC của Dương cũng đồng loạt hô lớn. Kể cả những người dự thi nữa, trong khi đó Thiết Mạnh chạy đi chạy lại quát tháo mọi người rằng không được ủng hộ hắn nhưng mọi người không nghe.
Dương mỉm cười thầm hạnh phúc. Lấy lại tự tin và phong độ ngày thường. Đứng dậy, Dương giật cái Míc ra, đưa lên miệng và nói:
- Cảm ơn mọi người đã động viên tôi.....- Dương ngập ngừng -.... Và đặc biệt.... là người đó.......
Im Lặng...........
- Cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu ở bên... Chắc có lẽ là tớ chưa chắc đã có ngày hôm nay. Chỉ là 1 kẻ thất bại với tính cách mà cuộc sống này không thể ưng ý được. Nhưng đó là nhờ cậu, cậu đã thay đổi tớ. Cho tớ biết mọi điều xung quanh mình thú vị biết nhường nào. Tớ rất cảm ơn cậu. Ngốc à, đừng lẩn tránh nữa. Tớ biết cậu đang ở đây mà.
Cười tươi
- Bài hát này tôi cả người ấy đã cất công sáng tác. Người đó cần biết rằng: Thứ 1, bài hát này tôi muốn dành tặng riêng chi người đó. Thứ 2. Những lời nói của tôi đến với người đó đều là sự thật. Tôi không nói dối. Và điều cuối cùng, tôi muốn nói riêng với người đó rằng 1 điều mà từ trước đến giờ tôi không bao giờ dám nói ra.
" TỚ YÊU CẬU NHIỀU LẮM "
Lại cười. Nụ cười chua xót nhất Dương từng có.
Âm nhạc lần nữa nổi lên thật nhẹ. Khúc dạo đầu, bản nhạc nghe du dương, êm đềm, nhẹ nhàng. khán giả say sưa, hòa mình với giai điệu của bài hát. Dương đưa míc lên, cất tiếng hát thật trong.
Anh biết, cuộc sống không phải là tất cả đối với anh.
Nó quá xa vời. Hạnh phúc ảo tưởng chỉ trong vô vọng.
Em đến. Và chiếm đoạt trái tim anh.
Lần đầu gặp em. Nụ cười hòa tan trong ánh nắng mùa thu.
Giọt nước mắt ngừng rơi khi em bên anh.
Làm anh nhớ em. Nhớ da diết. Anh phải làm sao để chứng minh với em rằng: Anh yêu em hơn cả chính bản thân mình.
Nhưng chúng ta mãi là bạn bè. Em đâu biết. Tình yêu của anh dành cho em là thật lòng. Nhiều gấp vạn lần những vì sao tinh tú.
Hay anh chỉ muốn ở cạnh, dõi theo em từng bước đi từng hành động từng nhịp tim như một bóng hình gắn liền với thể xác.
Dù thế giới có sụp đổ, anh xin nguyện đưa thân mình làm lá chắn bảo vệ em đến khi mọi chuyện dừng lại.
Nếu được, anh sẽ đưa em lên đỉnh cao của vũ trụ dù điều đó là quá xa vời mặc cho em rất thích.
Anh không thể quên. Hình bóng em hằn sâu trong tâm trí, in đậm lên đôi mắt anh. Bất kể ở nơi đâu đến đâu anh vẫn chỉ nhìn thấy em thôi. Giấc mơ, lúc tỉnh anh cũng chỉ có em.
Liệu em có nghĩ, em ra đi, bỏ anh lại. anh phải chịu cơn đau dằn xé từng giây phút.
So với khoảng thời gian em bên anh thì cơn đau có thể là gấp đôi lần.
Xin em đừng bỏ đi. Bỏ anh. Chẳng lẽ em đã giành giật được trái tim anh rồi chà đạp nó chỉ bằng một lời nói.
Vậy hãy cho anh biết, trái tim anh giờ nơi đâu. Sao em lại một mình lặng lẽ cất giấu?
Anh không cần nó. Anh chỉ cần em quay về. Bên anh.
Chỉ cần em trở lại, dù nó đang ở bất kì nơi đâu cũng hiện diện cạnh anh.
Điều mà anh cần, chỉ có thể là em.
Dương kết thúc trong tiếng vỗ tay dồn dập của khán giả. Chỉ kịp cúi đầu chào khán giả. Dương liền chạy xuống đến bên cánh cổng màu trắng đã bị gỉ màu. Ngó quanh tìm người đó. Nhưng mọi thứ đều không có kết quả. Dươnng hơi buồn nhưng lại hạnh phúc vì biết rằng người đó đã đến.
Dương đi học trở lại, ai ai cũng vui mừng và thán phục bài " diễn văn " của Dương lúc ở Cung. Dương chẳng quan tâm, bước vội lên lớp tìm nó. Nó ngồi đó. Đưa con mắt khó hiểu về Dương. Lại như xưa rồi. Dương vui mừng dịnh mở miệng thì có giọng nói khác vang lên.
- Dương ơi! Cho tớ nhờ cái này. Yến à!?
Sao cô ta lại ở đây. Đôi mắt nó liếc nhìn Yến sắc bén 1 cách kinh khủng. Khuôn mặt tức giận. Đám bạn ngồi gần đấy nhận thấy ám khí quá nặng nên lặng lẽ đi ra khỏi lớp. Dương gật đầu đồng ý đi cùng Yến mắc dù hơi tiếc nuối tí. Dương vừa bước ra khỏi lớp thì bị Yến nắm chặt lấy bàn tay kéo đi. Nó nhìn thấy. Ám khí lại càng nặng thêm. Đám bạn không dám bước chân vào lớp nữa. Kể cả thầy định tạt qua cũng phải " té " lên phòng hội đồng. Nó đứng bật dậy bước theo 2 đứa nó miệng lẩm bầm: " Đồ chết tiệt ".
Yến dẫn Dương đến 1 khoảng đất trống sau trường. Nó theo sau. Yến mỉm cười nhìn Dương rồi nói.
- Tham quan lần này. Trường quyết định sẽ dồn 1 nữa học sinh lớp tớ sang bên xe lớp cậu đấy.
- Cái gì??? Dồn người á? - Dương hét lên. Yến vẫn mỉm cười.
- Ừ, tớ sẽ là 1 trong những người được chuyển sang bên nên....có gì không phải cậu chỉ bảo cho nhé.
- Sao phải là tôi? Tôi có ngồi cạnh cô đâu. Đi mà nhờ người khác - Dương tính bước đi. Thì bị Yến ôm chầm lấy phía sau. Đầu gục vào tấm lưng dài, đẹp của Dương. Quá bất ngờ, Dương cố gắng gỡ tay Yến ra.
- Đừng!! Hãy để như thế này đi. Tớ thích lắm. Như vậy, tớ mới cảm thấy yên tâm.
- Chuyện gì mà yên tâm???
- Yên rằng cậu sẽ......
-...........
- Không có gì. Cảm ơn cậu nhiều - Yến đẩy Dương ra, cười thật tươi. Nếu Dương mà nhìn vào khuôn mặt Yến lúc này. Chắc không dám khẳng định Yến đang khóc hay đang cười mất. Nhưng nó thì biết. Tất cả từng câu nói của Yến nói ra đều cho nó biết điều rằng: Yến yêu Dương thật lòng. Điều đó càng không thể làm lung lay cái ý định giành lấy Dương của nó. Nó sẽ cố gắng. Nó không bao giờ bỏ cuộc. Vì giờ nó mới nhận ra. Nó yêu chính bản thân Dương chứ không phải vì mặt vật chất. Không phải vì vẻ bề ngoài. Vì theo nó. Đó là tình yêu chân thật.
- " Long à. Khỏe không. Học hành thế nào. "
- Vẫn bình thường ạ - Nó mỉm cười giả tạo, cố phát ra những tiếng cười giòn.