Ngày mai Trang 23

- Vậy Shushi Nhật nhé?

- Thừa tiền à?

- VẬY MÀY ĂN CÁI GÌ?

- Phở bò.

- Ph... Phở.... bò.... là cái gì......?

- Sặc. Đến phở bò nổi tiếng VN mà không biết hay sao - Nó thốt lên kinh ngạc khi nghe Dương đặt ra 1 câu hỏi cực kì ngu ngốc.

- Tao... sống ở Nước ngoài từ bé, các món đặc sản tao còn biết chứ VN thì.... bó tay - Dương e ngại nói với nó. Nó giận tím mặt nhưng thôi.

- Vậy đi ăn nhé?

- Có đảm bảo không đấy?

- Bán ở vỉa hè - Nó bực tức trả lời.

- Vậy thì lướt. Bẩn bỏ xừ lên được. Tao không ăn.

- Không ăn cũng phải ăn - Nó dùng tay véo vào tai Dương 1 cái đau điếng. Dương la oai oái.

- Được.... rồi. Ăn thì ăn. Bỏ tay ra - Nó nới lỏng tai Dương rồi chỉ vào 1 quán phở gần đấy. Tấp xe vào vỉa, Dương nhăn nhó bước xuống. Miệng càu nhàu nới nào cũng thấy vi khuẩn, bụi bặm, bẩn thỉu làm nó cũng phải ngượng lây. Lắc mạnh cánh tay hắn, nó nhẹ nhàng nói.

- Thôi. Có gì thì nói sau. Giờ gọi món ăn đi đã. Có phở bò và phở tái.

- Mày ăn gì tao ăn nấy.

- Được. Bác ơi cho cháu 2 bát phở bò với ạ.

- Có ngay có ngay

Sau 2' chờ đợi, bác bán hàng cuối cùng cũng mang được cho 2 đứa 2 bát phở nóng hổi. Wa!! Thật là ngon. Nó vơ nắm đũa rồi so ra từng đôi 1. Dương chần chừ hồi lâu rồi quay qua hỏi bác bán hàng.

- Này bác ơi. Phở có sạch không mà có thịt gì nổi bồng bềnh thế này ạ!?

Nó choáng ngợp trước câu hỏi của Dương. Bác bán hàng đờ người ra, nhìn nó. Nhưng rồi bác cũng chỉ nở nụ cười càng làm nó xấu hổ. Nếu không vì Dương đẹp trai thì bác đã tống cổ hắn ra khỏi cái quán phở này từ lâu rồi.

- Thịt bò đấy. Cháu ăn đi. Ngon lắm!.

- Có thật không đấy ạ!!! Cháu về nhà mà bị đau bụng thì cái quán của bác cũng không yên được đâu!!

Dương trề môi, nhếch lông mày lên nhìn bác bán hàng đầy hoài nghi. Nó liếc qua, thấy các gân cốt trên trán và tay của bác bán hàng nổi đây lên nhưng vì tiền + trai đẹp nên bác đành nguôi.

- Được thôi!!! Cháu cứ ăn đi.

" Trời ạ!! Nếu không phải ở đây là cửa hàng chắc nó dầm cho Dương 1 trận nhừ tử rồi " Cái thằng, không biết giữ phép tắc gì cả "

Dương chồm người qua nó giật lấy cái đũa, nó lườm Dương cảnh cáo nhưng có vẻ Dương không để ý cho lắm. Xoa 2 bàn tay lại với nhau, Dương bắt đầu gắp lấy miếng bánh phở đầu tiên trong đời được ăn. Do không nhắc Dương là trước khi ăn cần phải đem thìa vào hứng. Thế là Dương cứ thế mà ăn, không có thìa đỡ, Dương cứ tru cái mỏ ra mà húp sùn sụt, cả nước phở bắn tung tóe vào người nó và mấy bà cô bên cạnh. Không những không quát tháo, chửi mắng 2 đứa mà mấy bà cô hay mấy anh chàng cứ xúm lại bàn 2 đứa và bắt đầu giáo lưu với.... Dương. Biết mà, ai nhìn thấy thằng Dương này thì đố ai mà cưỡng lại được cho dù đó là người đẹp nhất hay băng giá nhất cũng phải xiêu lòng trước hắn. Và nó thầm cảm ơn rằng mình không phải những cái đứa bệnh hoạn đó. Đã thế, lúc ăn quẩy, người ta chỉ chấm cho gọi là có nước thôi. Không ngờ hắn đâm ra nát tươm chiếc quẩy trong cái bát đó rồi kêu bát khác lấy lý do là nó muốn ăn thêm làm cho bác bán hàng cứ liếc nó với con mắt khâm phục: " Siêu ăn phở ". Chết tiệt! Nó ăn chưa đầy 1 bát đã không thể nào lê cái bụng no về rồi đằng này hắn lại còn lấy lý do là..... Được lắm. Về nhà ông xử lí mày. Cứ sướng đi.

Lau miệng xong, Dương chạy ra mua cái gọi là " Tự tin hơn, gần nhau hơn " Thật chất thì Dương cũng chẳng thích ăn loại này nhưng xem trên quảng cáo: " Đôi khi ta muốn nói ra lòng cứ bồi hồi tự tin lên nhé ta sẽ có những phút giây tuyệt vời [...] Tự tin hơn, gần nhau hơn " Đấy mới là nguyên nhân vì sao dạo này hắn hay bắt nó nhai cái kẹo cao su ngon ngọt này.Nhai kẹo xong, 2 đứa đứng dậy đi về.

Về đến nhà, Dương vừa với tay bật điện phát thì bị nó túm lại véo tai rồi cấu véo cái tội ăn nói luyên thuyên, không có ý tứ trong việc xã giao, rồi v...v..... Đêm đó, nó bắt Dương xuống phòng anh Phong ngủ nhưng hắn nhất quyết không nhích chân ra khỏi phòng nó và còn gân cổ lên cãi.

- Mày xuống đi!! Tao ở trên này ngủ cơ. Tao không dám bước chân vào phòng anh mày đâu. Cả với tao ở trên này còn xem phim Ma - Zombie nữa. Nếu mày không đi thì đêm nay ráng chịu nhé. Tao vặn loa to lắm đấy.

Chỉ chờ có thế, nó lao như phi xuống phòng anh nó ngủ. Nói gì thì nói chứ về khoản dọa ma nó thì Dương là nhất. Đúng như lời Dương, đêm rồi, nó đang thiu thiu ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng:

Ùynh, Á Á Á Á, Goằm goằm, Hu~~~~, Cộc cộc cộc.......

Nó sợ hãi thụt đầu vào trong chăn, co rúm người vào. Nhắm nghiền mắt nhưng hình ảnh của những con Zombie hay Ma mà nó từng thấy trên TV cứ hiện về bên nó. Dương xem phim suốt đến tận 2h đêm mới tắt đi ngủ. Khốn nạn. Đã thế từ lần sau cấm tiệt thuê phim ma về. Nó mất ngủ cho đến sáng mới thiếp đi được. 6h30, Dương đánh thức nó dậy. Nó loạng choạng bước đi vào nhà tắm làm vệ sinh. Trên suốt đường đi, hết ngáp ngắn ngáp dài, nó lại gục đầu vào lưng Dương. Đến gần trường, nó bảo Dương dừng xe và gửi chiếc xe đạp " cào cào " của nó vào 1 nhà nào đấy gần đó rồi mới được vào trường. Dương cũng biết tỏng vì sao nó lại làm thế rồi.

- Mày vẫn còn để ý đến cái vụ Valentine đấy hả?

Như chọc trúng tim đen, mặt nó chuyển sang màu tím tái rồi xanh lè. Không trả lời Dương, nó cắm đầu cắm cổ chạy vào trường. Mặc Dương muốn làm gì cái xe của mình thì làm.

Lúc nó lên lớp, trước cửa, có 1 cô gái xinh xắn, duyên dáng đang đứng ở đấy. Nhìn cũng làm nó biết. Yến chứ ai. Trông cô nàng dạo này xanh xao và hốc hác quá đi mất. Mấy ngày không gặp mà xuống cấp nhanh vậy sao? Nó bước qua mặt Yến đang giương con mắt đầy cảm xúc về phía nó. Nó yên vị chỗ ngồi và quay ra nói chuyện với thằng Minh và người yêu nó - Linh Vũ. Nói chuyện được 5' thì Dương lên trên lớp rồi bắt gặp Yến. 2 người nói chuyện qua loa gì đó với nhau nhưng rồi ai lại về lớp nấy. Nó hơi tò mò thật. Chẳng biết chuyện gì đây. Dương mỉm cười thân thiện nhìn tụi nó và quay sang bảo:

- Nhìn gì mà ghê vậy? Lại định xán vào chuyện người khác hả?

- Đâu có. Chỉ là thấy Hotgirl trường ta đi tìm Hotboy xì xầm to nhỏ gì đó nên mới tò mò mà thôi - Minh liếc xéo Long, ngụ ý. Dương hiểu, cười đểu và ghé xuống tai nó nói thầm.

- Hôm nay tao có hẹn. Mày cứ về nhà tao ngủ trước đi nhé. Đừng chờ tao - Chỉ cần nghe hắn có hẹn, chắc chắn với Yến rồi cũng đủ nó thấy ấm ức, rạo rực trong lòng. Nó quay qua nhìn Dương bằng ánh mắt kinh ngạc. Dương chỉ cười nhẹ rồi xoa đầu nó. Đi ra khỏi lớp về hướng lớp 10a4.

- Long! Nó nói gì với mày vậy?

- Không có gì đâu. Tụi bay để ý định có ý đồ à.

- Đâu có. Hỏi chơi thôi.

- Tụi bay mà hỏi chơi chắc tao đâm đầu xuống đất quá.

- Hứ. Quỷ Nhỏ.

Nó bước vào căn nhà lạnh lẽo của Dương, với tay mở công tắc. Nó nhẹ nhàng đặt chiếc cặp nặng trịch xuống sàn. Đi chậm rãi xuống bếp, tìm đồ ăn nhanh cho xả cơn bực. Mở tủ lạnh ra, chẳng có cái gì ngoài chai nước và hoa quả. Nó lắc đầu bỏ lên nhà.

- Chán quá đi!!!

Nó vươn vai nói lớn. Hạ cánh tay xuống, nó mặc chiếc áo khoác vào và đi ra cổng mua đồ ăn về.Vừa đi nó vẫn còn chút lưu luyến việc Dương bỏ nó ở nhà một mình để đi hẹn với Yến. Nó chẳng hiểu nữa. Ủa? Người ta hẹn hò với ai là quyền người ta liên quan gì đến nó mà nó phải lưu luyến rồi khó chịu kiểu không muốn hắn đi cơ chứ. Dọn thức ăn ra đĩa, nó cầm chiếc đũa I-nox ngán ngẩm. Mới có ngày thứ 2 ở chúng với nhau mà hắn đã để nó phải ăn 1 mình như vậy rồi.
Chán chết. Nó ghét cô đơn lắm. Cứ khi nào ở 1 mình nó lại nhớ về 10 năm trước. Đôi mắt nó nhìn chăm chăm vào chiếc bát màu trắng, nó không ăn chỉ chọc nhẹ vào sâu dưới những hạt cơm. Thức ăn đã nguội tanh mà nó vẫn chưa ăn được miếng nào. Nó chần chừ hồi lâu rồi quyết định buông đũa xuống và ra khỏi nhà Dương. Nó chẳng biết mình đi đâu nữa nhưng nó chỉ còn nhớ là mình dừng chân tại quán Nét mà lần đầu tiên Dương đưa nó về. Bước vào quán, hơi vắng 1 tí, nó ngồi vào một máy rồi bật cây. Sau khi chơi Kiếm thế và đột kích chán chê mê mỏi, nó mới chuyển sang chơi Au. Chà!!!! Mấy tháng rồi không chơi trò này. Giờ có bản cập nhật mới hay phết. Nó mải mê chơi Au đến quên mất giờ giấc, lúc nhận ra đã quá 10h hơn. Nó tá hỏa chạy về nhà.

- Dương!! Cậu đến rồi à - Yến mỉm cười nhìn Dương đi trên con xe SH màu đen mới cáu. Dương không đáp lại hỏi luôn.

- Đi đâu mà hẹn tôi vậy? - Nói đến đây, Yến mới cười thầm.

- Không có gì. Chỉ là tớ muốn có thêm thời gian để tìm hiểu về cậu hơn thôi..

- Về tôi!!!! Để làm gì? - Dương bật cười khi nghe yến nói vậy. Thật không ngờ cái cô hotgirl ngày xưa mà Dương đã
từng muốn"tán", bây giờ lại " tán " lại Dương. Hay thế nhỉ?

- Có gì mà cậu cười?

Yến nghiêng đầu, tròn mắt, đỏ mặt nhìn Dương đang cười nghiêng nhả. Dương vội trấn tĩnh lại mình và nói.

- Trời ạ!! Tôi đâu phải người yêu cô mà cần tìm hiểu. Dẹp đi có được không?

Yến chột dạ, buồn đến mức không thể tưởng được. Dương ít nhất cũng phải suy nghĩ trước khi nói chứ. Yến chỉ mỉm cười hiền.

- Đâu có. Tớ chỉ muốn tìm hiểu cậu trên danh nghĩa là 1 người bạn...- Yến ngập ngừng, ấp úng. Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào Dương -.... Như Long chẳng hạn.

Dương nín bặt, trợn mắt lên. Tất cả mọi thứ như ngừng hoạt động. Yến không hề sợ sệt trước cái ánh mắt tức giận và kinh hoàng của Dương. Trúng tim đen. Dương tiến lại gần cô gái đang đắm đuối nhìn mình. Dương không tin rằng cô ta lại.... Biết là mình gần lộ đuôi, Dương liền nhanh trí thay đổi thái độ từ kinh ngạc đến bối rối. Giả vờ như không biết gì.

- Cô nói gì kì vậy?Chắc cô lại nghĩ quẩn hôm 14-2 đúng không? Tôi chỉ là đi tặng hộ đứa bạn thôi. Vậy... Một người bạn. Phải không?

Yến im lặng lắng nghe từng câu nói của Dương. Biết là Dương đang lừa dối mình nhưng Yến vẫn cố tin vào lời Dương và hít 1 hơi thật dài.

- Thế à? Vậy làm tớ cứ tưởng cậu cả Long thân nhau lắm và còn.....

- Và còn?- Dương giật mình, tim đập liên hồi.

- À không.... Tụi mình đi ăn kem nhé!!!

Yến cố tình đánh trống lảng mặc dù trong đầu thừa biết chuyện gì giữa nó và Dương. Dương gật đầu đồng ý. Rồi cả 2 đứa đến quán kem Mỹ cạnh đấy ăn. Yến gọi 1 cốc Vani còn Dương thì không ăn.

- Tại sao cậu không gọi?

- Tôi chỉ thích ăn kem Tràng Tiền thôi.

- Vậy bây giờ 2 đứa mình ra Tràng Tiền ăn nha.

- Không!!! Tôi sẽ không bao giờ ăn kem Tràng Tiền nếu như....- Đang định nói là " nếu như không có Long " Dương biết là mình bị hớ lời nên im bặt. Cặm cụi viết nốt tin nhắn cho Linh Vũ. Hiểu ý. Yến cười trừ.

- Không sao. Tớ ăn một mình cũng được.

- Xin lỗi nhé.

- Ừm.

Dương cả Yến đi loanh quanh phố cổ 1 tí, thì điện thoại của Dương báo 1 tin nhắn

" Thằng Chết Dẫm. 12h đêm rồi vẫn chưa về. Muốn chết hả. Có về ngay không. Không về đúng 30' nữa thì đừng có mà vác cái mặt về nữa "

Dương bật cười ha hả vì cái tin nhắn hớ hênh của nó. Đúng là Ngố mà. Dương mìm môi thật chặt để không bật ra tiếng cười, nhắn tin lại rằng.

" Được rồi!!! Làm gì àm quản thúc ghê thế. " Vợ" cứ ngủ đi. " Chồng" sẽ về ngay. Nhớ cho " con bú " đấy nhé

Nhắn xong, Dương tưng hửng bảo Yến rằng có việc bận nên về đột xuất. Yến gật đầu để Dương đèo về. Trên đường đi, máy Dương có 1 tin nhắn mới. Chẳng cần nói, Dương cũng biết ai gửi và cái nội dung tin nhắn như thế nào. Dương mà đọc xong chắc sợ chẳng dám về nhà nữa.

Từ biệt nhau, Yến và Dương mỗi người 1 ngả đi về. Chạy xe hết tốc độ. Cuối cùng, 20' sau Dương về đến nhà. Đèn vẫn còn để, chắc là nó vẫn thức. Dương dắt xe vào Gara rồi mới khóa cổng, khóa nhà để tìm nó. Đến gian bếp.

Dương dừng lại thì thấy nó đang ngủ gục bên mâm cơm còn nóng. Chắc mẩm nó vừa hấp xong. Dương kéo nhẹ chiếc
ghế cố tình không gây tiếng động tránh nó tỉnh dậy. Khoanh tay trước ngực đặt lên bàn. Dương chăm chú nhìn nó ngủ.
Khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, làn da trắng như trứng gà bóc. Đôi môi hé mở như mời gọi Dương. Dương ửng mặt khi bắt gặp đôi môi nó. Thật sự bây giờ, Dương chỉ muốn hôn ngấu nghiến lên làn môi đó. Ngay bây giờ. Nhưng, Dương không thể. Vì nó. Cũng vì Dương. Nếu Dương làm vậy, Dương sẽ mất nó mãi mãi.

Bàn tay Dương chậm rãi chạm vào mái tóc mượt mà của nó, rồi tinh nghịch đùa với những sợi nhỏ li ti. Dương thích thú lắm. Có phải ngày nào cũng có nó bên cạnh Dương như vậy thì không thể có thứ gì làm Dương hạnh phúc hơn. Khẽ đặt 1 nụ hôn nửa vời lên trán nó. Dương đứng dậy bế nó lên, đi từ từ tiến đến phòng ngủ. Nó nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của Dương. Đặt nó xuống giường 1 cách cẩn thận nhất. Dương chỉnh lại tư thế ngủ của nó rồi lấy chăn đắp. Nhìn đồng hồ đã quá 12h30. Dương đóng cửa phòng và đi tắm rồi đánh 1 giấc ngon lành đến sáng.

Loading disqus...