Ngày mai Trang 18

- Mày cứ ở đây tao vào xử lí - Nói rồi, Dương đi xe vào trong, tên bảo vệ tức giận quát tháo Dương 1 hồi. Dương nói cái gì đó rồi giơ ra 1 tấm thẻ. Tên bảo vệ đọc nó 1 lượt rồi chợt tím mặt, giơ tay về phía trước mời hắn đi. Dương quay lại nháy mắt với nó 1 cái, nó chẳng hiểu gì nhưng cứ đi theo Dương. Dắt xe vào trong bãi, nó đi ra thì thấy Dương nói với thằng cha bảo vệ.

- Ông mà không trông chừng chiếc xe kia ( tay chỉ về phía xe nó ) thì ông cứ liệu cái thần hồn đấy, nghe chưa?

- Dạ.... Dạ... Cậu chủ cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ giành riêng 1 người trông xe cho cậu ấy ạ.

- Tốt!!- Dương hất mặt qua 1 bên, nó tiến đến bên Dương, nhăn mặt.

- Mày làm gì mà quát thào ông ý ghê vậy, nói gì cũng vừa phải thôi - Nó cằn nhằn vì thái độ của Dương lúc nãy, Dương chỉ quàng tay qua vai nó dắt đi.

- Mày không cần để ý đâu. Bởi vì ngày hôm nay chúng ta sẽ chơi cho đã - Dương cừơi tít mắt. Nó đi theo chỉ dân của Dương. Dừng lại!!! Mắt nó trố ra. Trước mắt mình là 1 thế giới thần tiên. Dương ra hiệu cho đám bảo vệ bật cống tắc. Tất cả các trò chơi hoạt động. Nó sửng sốt đứng nhìn vài phút, sau đó chợt mỉm cười thích thú. Nó chạy lung tung khắp nơi, trò nào nó cũng nhìn say đắm. Dương nghĩ mình đã làm 1 điều hạnh phúc cho cậu nhóc của mình. Bất chợt, Dương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mức bình thường. Mặt đỏ ửng lên khi thấy nó tràn ngập trng niềm vui hòa với ánh nắng ban mai. Trươc mắt Dương giờ đây, nó không còn là 1 cậu nhóc hay giận dữ và cọc cằn nữa mà là 1 thiên sứ. Vẻ đẹp của nó thì không còn thứ gì đẹp hơn. Tất cả những thứ đẹp nhất trên đời đều thuộc về nó. Từ sắc đẹp đến tính cách. Dương nhận ra rằng.... " mình càng ngày càng yêu nhóc mất rồi ". Dương thật sự đã biết yêu. Biết đến tình đơn phương là gì. Và biết cảm nhận cảm giác khi nhìn người mình yêu hạnh phúc là như thế nào?

Đến bên nó, Dương khẽ nói.

- Có cái gì mà làm mày vui vậy? Chẳng nhé đây là lần đầu mày đến đây sao?

- Ừ!! Có lẽ vậy đấy - Nó hồn nhiên trả lời. Dương vẫn đứng sau nó, hơi cúi xuống để ngửi mùi hương trên tóc nó.

- Tại sao vậy? - Dương quay qua hỏi nhưng vẫn đứng sau nó.

- Bố mẹ tao luôn phải đề phòng tao khỏi các trò chơi, họ bảo những thứ này có rất nhiều vi khuẩn gây hại. Đó đâu phải cách bảo vệ tao đúng không? - Nó cười nhạt khi cập nhật đến vấn đề này.

- Sao phải đề phòng?

- Ngày bé, sức khỏe của tao rất yếu. Chính xác hơn là đề kháng rất kém, họ luôn cách ly tao với thế giới bên ngoài. Nên, dù ngày nào cũng đứng ở công viên nhìn bọn trẻ chơi, tao cũng thấy rất vui rồi. Tao luôn ước sẽ có 1 ngày được chơi những trò như thế này. Nhưng tao không nghĩ là ngày hôm nay - Nó nói với chất giọng nhạt lạnh và buồn. Dương nghe xong chỉ muốn ôm chặt nó vào lòng để xoa dịu nó. Nhưng Dương đã kiềm chế lại mình và nói với nó.

- Vậy mày cứ chơi thoải mái đi. Cả ngày hôm nay, chỉ có riêng tao cả mày ở đây thôi.

- Mày nói thật chứ?

Nó sáng mắt lên khi nghe vậy. Dương gật đầu. Nó cười hạnh phúc rồi quay qua, lại gần các trò chơi nó muốn. Dương cũng chạy theo và hỏi nó muốn chơi trò gì. Nó dẫn Dương đi cả ngày trời. Chơi trò nào cũng thấy nó hét lên kinh sợ, Dương thì lại thấy hay. Tàu cao tốc, tàu lượn, đu quay,... cái gì nó cũng chơi tuốt. Kể cả bập bênh. Nhưng sau tất cả trò chơi lúc nào khuôn mắt nó cũng tím tái như muốn gục ngã. Đến quá trưa thì Dương cùng nó về nhà.

- Kể ra đi chơi với mày cũng vui nhỉ? - Dương hít thở không khí rồi quay sang nó.

- Hả? Mày bảo sao?

Nó làm ngơ, tâm trí nó cứ như trên không ấy. Dương dựng xe bên lề, trước ngõ nhà nó.

- Bây giờ mới có 10h kém. Vẫn còn nhiều thời gian, muốn đi đâu không?

Dương liếc cái đồng hồ đeo tay, nhướng mày lên.

- Tao cũng muốn lắm nhưng chưa nghĩ ra....

- Thế mày thường đến đâu nhất!?

Dương đảo mắt nhìn nó đang suy ngẫm hồi lâu. Nó cố gắng xem hồi bé mình thường trốn bố mẹ đi đâu nhất nhỉ. Lông
mày khẽ nhăn lại, im lặng vài giây. Dương cũng chẳng nói gì. Bỗng nó nói lớn.

- Có rồi. Đi theo tao - Nó đạp chân trống phóng đi. Dương trèo lên xe nổ ga đuổi theo nó.

- Đi đâu vậy?

- Đến thì biết - Nó quay sang trả lời Dương. Khuôn mặt nó càng rạng ngời thêm. Đến nơi, nó phanh kít lại. Dương đỗ xe, tròn mắt nói.

- Đây... Đây không phải là....... sân tập bóng rổ sao?

Bước xuống xe, Dương theo nó vào trong, vừa đi nó vừa gật đầu.

- Đúng, chính là nó đấy. Nhưng không phải là sân bóng rổ này đâu, đi theo tao - Nó nắm chặt lấy tay Dương. Dương bất ngờ. Lần đầu tiên, nó.... nó nắm tay Dương, chưa bao giờ Dương thấy mình bối rối, bồn chồn và vui mừng như thế này. Bước lên trên 70 bậc thang, Dương thở hổn hển. Nó cứ luôn miệng kêu Dương ngồi dậy nhưng Dương đã cố hết sức. Mắt đờ dẫn vì bị mồ hôi che khuất, nhíu mày hỏi nó đã đến nơi chưa.Nó gật đầu nhanh nhẹn.

- Nốt 1 tầng nữa thôi là xong. Đủ 70 bậc thang rồi. Cố lên nào - Nói rồi, nó kéo áo tay Dương lôi đi. Dương đứng dậy, tuy không vững nhưng vì nó, Dương sẽ cố gắng.
- Đến rồi!!

Dương ngẩng đầu lên, thật sự là không biết mình lên từ khi nào. Dương há hốc mồm ra. Trước mắt Dương bây giờ là 1 quang cảnh hết sức tuyệt đẹp. Vườn cây đâm chồi nảy mầm, dòng sông Hồng chảy qua êm ái, các tàu bè thuyền trôi dạt trên sông, cây cầu Long Biên chứa đựng bao con người đi qua mặt sông. Bầu trời trong xanh đến kì lạ. Vài ngọn gió khẽ thổi qua kêu rít lên. Có thể nói gần như trên cao này có thể quan sát tất cả mọi thứ trong thành phố. Dương quay qua nó ngạc nhiên.

- Sao? Đẹp quá phải không. Đấy là ban ngày nhá. Ban đêm, mùa hè có thêm đom đóm, nhìn không khác gì đêm ở Kayaga đâu. Đẹp lắm.

Nó cười lấy tự hào cho chiến lợi phẩm của mình. Dương mỉm cười.

- Đẹp thật!! Lần đầu tiên trtong đời tao nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Tao đâu biết nó ở ngay Việt Nam đâu - Dương mím môi thật chặt, đôi mắt không dứt khỏi nó.

Thấy Dương nhìn mình chăm chăm, nó hơi bối rối.
- Mặt tao có nhọ à mà nhìn ghê thế?

Nói rồi, nó đưa tay lên quệt trên má đồng thời quay luôn đi chỗ khác, Dương lắc đầu cười. Ngoảnh mặt ra chỗ khác. Dương lên tiếng.

- Muốn xuống kia tập bóng không?

- Nhưng tao không biết chơi.

- Tao sẽ dạy mày, được chưa?

- Ừ. Thế cũng hay.

Nó cả Dương cùng đi xuống. Đến bên 1 cái sọt, Dương cầm quả bóng đã cũ kĩ lên, tung về phía nó. Nó nhanh tay chộp lấy.

- Bắt khá đấy.

- Cũng bình thường thôi. Chúng ta bắt đầu tập chứ?

- Nếu mày cảm thấy được. Dẫn bóng đi.

Dương gập người, chống tay vào đầu gối. Nó lắc đầu không biết. Dương thở mạnh chán nản, đến bên nó.

- Nhìn tao này!!!

Nói xong, Dương đập quả bóng xuống đất làm nó nảy lên. Dẫn bóng cho lọt vào rổ, Dương nhón chân nhảy tưng phát lên. Ghi 1 điểm quá dễ dàng. Dù nó có cố gắng nhìn Dương tập đến cỡ nào mà không có các cơ bản cũng như không. Dương biết mình làm thế cũng không thể cho nó hiểu hết được môn bóng rổ.

- Mày vẫn muốn tập chứ!?Tao không tin là mày đủ khả năng - Dương nói với giọng buồn bã và không có hy vọng.

- Được mà. Mày sẽ dạy tao những điều cơ bản nhất cho đến khi đại hội bắt đầu.

- Thế thì luôn và ngay nhé.

- Ok....

Dương hương dẫn nó những điều căn bản nhất. Từ cách dẫn bóng đến cách đưa bóng vào rổ rồi chuyền cho người khác. Tập suốt từ 10 hơn đến 2 giờ chiều cũng có tiếp thu được gì đâu. Nó ngồi bệt xuống, Dương thì năm ườn ra chẳng cần biết sân bẩn hay sạch. Cả 2 cùng thở hồng hộc. Dương nhìn lên trời rồi quay lại nhìn nó đang thở mệt mỏi.

- Tao nghĩ.... có lẽ.... mày không... thể thi đấu được rồi? Hờ......

- Cái gì!!!? - Nó quay phắt lại sang Dương kinh ngạc.

- Với trình độ bây giờ của mày khó mà tập trung cao độ. Đến bóng đá mày còn chẳng ra làm sao nữa là...- Dương chép miệng tỏ ra thất vọng. Nó sốt sáng lên.

- Không đâu!! Chắc chắn tao sẽ thành công mà. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên tao tham dự 1 giải đấu lớn thế - Nó nói bằng giọng đầy tự tin và có sức thuyết phục nhưng Dương chẳng nói gì, chỉ đứng dậy phủi tay rồi nói.

- Nếu mày cố gắng tập thì đâu đến nỗi đâu, nhỉ? Thôi, muộn rồi về đi. Tao còn ngủ trưa nữa - Dương tiến gần mở cửa sát, định quay xe đi nhưng thấy nó vẫn ở đấy, Dương hỏi vọng vào.

- Còn chưa đi sao?

- Hai - Nó trả lời, đứng dậy chỉnh lại quần áo. Nó ra lấy xe sau đó về nhà. Khi mở cửa nhà ra, nó phi ngay vào bếp. Mở cửa tủ đựng mì ra. Nó thấy trống rỗng, không 1 gói mì nào còn sót lại trong nhà cả. Thế là nó phải vác cái xe Cào Cào của mình ra chợ mua vài gói mì. Khi mua xong, nó bất chợt đi qua 1 hàng lưu niệm. Từ đầu, nó định không vào nhưng chợt nhớ đến thăng Dương. Phải rồi, từ cái đợt nó yêu cầu Dương cách xa nó 7m đến giờ, Dương luôn chủ động làm theo. Chưa bao giờ nó thấy Dương nghe lời ai như thế, kể cả bố mẹ hắn. Đi vào trong cửa hàng trông có vẻ không có gì là sang trọng lắm. Dáo mắt quanh cửa hàng, nó chán nản lắc đầu. Toàn là thú nhồi bông, rồi nhẫn nhựa, vài cây nến, vv... lặt vặt của những đứa con gái. Cố gắng lướt thêm 1 vòng nữa. Cuối cùng, mắt nó cũng dừng lại trước tủ kính chứa những con vật hình Pha Lê ( đểu thôi ). Nó đảo mắt, cố gắng tìm xem có con vật nào mình yêu thích không. À, kết quả là cũng tìm thấy. Tưởng con nào sáng giá lắm ai dè.... Con Chim Cánh Cụt..., nó gọi chị bán hàng rồi chỉ xuống con chim. Thấy vẫn chưa đủ, nó quyết định mua thêm con nữa. Đột nhiên, nó thấy có 1 con cá Heo uốn cong mình trông rất đẹp. Nó tần ngần hồi lâu, rồi cũng mua được 2 con. Nó xin luôn cả dây đeo cổ 2 con vật. Ra khỏi cửa hàng, nó hí hửng với món quà trong tay, mong là lời nói của mình có thể tan biến đối với Dương. Có lẽ, con cá heo rất giống Dương. Đối với nó là ngu khờ, hiền lành, dịu dàng. Còn với Dương, hẳn nó là con chim cánh cụt dễ thương, ngốc nghếch.

- Đá sang bên phải đi! Thịnh ơi - An hét to. Thằng Thịnh " thìn' dáo mắt nhìn chung quanh đề phòng rồi chạy 1 mạch đến bên khung thành và Sút. Nó lao như tên bay đến bắt bóng. Do lực đá quá mạnh, nó bị bóng vụt mất vào bụng. Nó khẽ kêu " Hự " 1 tiếng, mọi người định túm lại hỏi nó nhưng Dương bảo " Cứ mặc kệ ". Thật ra, chuyện này xảy ra như cơm bữa, nó dù có bị thương đến mấy nhưng vẫn luôn đấu tranh hết sức mình. Đã mấy ngày trôi qua, ĐH TT của trường càng đến gần, môn đầu tiên cũng là môn bóng đá nên nó tập rất chăm chỉ. Có tiến bộ đôi chút, hơi vụng về tí nhưng lại khá thành công. Dương cũng mừng vì điều đó. Cả đám đang tập chơi vui vẻ thì bọn 10a8 xuất hiện.

- Ah!! Chăm chỉ quá nhỉ? - Thiết Mạnh có ý châm chọc. Dương chỉ cười trừ.

- Cảm ơn đã khen. Nhưng tụi này không dư thời gian cho con nít đứng đây làm trò hề đâu.

- Được. Chúng mày có tập đến khuya đi, cũng chẳng thắng nổi tụi tao đâu. Ha Ha - Thiết Mạnh cười lớn, đám đàn em chúng cũng cười theo. Dương lại gần và búng nhẹ vào vết thương lần trước đánh nhau với nó.

- Ui da! Thằng ch....

- Chậc chậc, chắc đau lắm nhỉ. Đánh như thế này thì còn đâu là nhan sắc nữa. Cẩn thận, không mất hết "hàng" ngon đấy. Nếu hết thật, tao có thể " bố thí " cho mày vài " ẻm" Hotgirl Hà thành này đấy. Nhiều "gái" theo quá, tao cũng không thích đâu - Dương cố tình chế nhạo nó.

- Mày....

- Thôi về đê, phắn nhanh cho tụi tao còn tập - Dương trừng mắt lên nhìn tụi Thiết Mạnh. Chúng nó sợ sệt nhưng vẫn cố ngoái đầu lại tỏ vẻ "Đầu gấu "

- Cứ chờ đấy, Đảm bảo ngày hội thể thao, tao nhất định sẽ thắng tụi mày. " Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn "

- Cái thằng hâm - Dương quay lại về vị trí Huấn Luyện Viên, cả đám trong lớp ca ngợi trầm trồ hắn, riêng nó thì không.
"Đúng là trẻ con đi chấp trẻ con mà ".

Loading disqus...