- Mày đến rồi. Mừng quá nhá.
- Đến rồi sao không cất cặp đi còn để đấy làm gì.
-..................
- Mày.... sao vậy Long????
Dương vỗ vai nó, hạ thấp đầu xuống nhìn. Ngẩng mặt lên xem!! Dương lấy tay nâng nhẹ cằm nó lên. Cả lớp ngạc
nhiên. Trên mặt máu me be bét. Dương sợ hãi hỏi nó.
- Sao.... Sao nói tao nghe xem. Mày đánh nhau với ai. Hả????
Nó ngước lên nhìn Dương và mọi người hồi lâu, rồi nở nụ cười.
- Hì Hì!! Chúng mày yên tâm. 1 mình tao có thể hạ được cả bọn lớp 10a8 mà. Cho chúng nó chừa cái tội bảo cả lớp mình là đồ ngu.
Nó vẫn nhe răng như không có chuyện gì. Dương xót nó lắm. Sao nó ngốc quá vậy trời.
- Đồ ngốc. Mày đánh nhau chỉ vì chuyện này sao. Mày biết là bọn 10a8 đâu phải là yếu gì đâu mà....- Minh tức giận.
- Không!! Tao chỉ muốn cho chúng thấy rằng chúng ta đâu dễ chơi khăm,phải không? - Nó cười hiền hậu, nhún vai cái
. Ai cũng thấy thương nó hết. Vì cả lớp mà nó đánh nhau. Chỉ vì 1 câu nói không đáng để ý mà nó dám.
- Vậy.... để tao đưa mày vào phòng y tế nhé - Dương nắm lấy cánh tay mỏng manh của nó, nó vẫn lắc đầu.
- Không sao đâu. Vào dán Ê- gâu tí là xong mà. Tao đi 1 mình cũng được - Nó vội vàng quay lưng bỏ chạy. Dương hơi bất an về sức khỏe của nó liền lặng đi theo. Nó vẫn chạy vì chăgr muốn thấy Dương lo lắng cho mình, đứng làm tim nó đạp nhanh như vậy, bỗng nhiên, nó cảm thấy mọi thứ nhòa đi, lảo đảo. Chân nó khụy xuống... và rồi.... chỉ còn mỗi bóng đen. Bên tai nó vẫn vang tiếng gọi thất thanh của Dương.
- Long!! Tỉnh lại đi. Mày sao vậy? Bảo là sẽ khỏe lại mà.....
- Long....
- Long ơi....
Long ơi... tỉnh dậy đi....
Choàng tỉnh.... Nó mở to mắt. Bật dậy thật nhanh. Xung quanh nó toàn màu trắng. Bất chợt, nó nhớ tới chuyện hôm nay.
- Xung quanh toàn màu trắng, chẳng lẽ mình đã........
- Đã cái gì mà đã... ông định bay lên thiên đàng trước tôi chắc - Nó quay lại, giọng nói này là....
- Thầy.... Cả lớp.....
- Ngốc ít thôi. Biết ngay mà. Vết thương như thế mà không bị làm sao thì chúng tao chắc gọi mày bằng siêu nhân quá.
- Lâm nói đúng đấy. May cho em là vụ đánh nhau này là vào lúc vắng người chứ không thì bị đình chỉ đấy.
- Thật hả thầy!!- Nó mừng rỡ, nắm chặt lấy tay thầy.
- Uhm!! Nhưng ngược lại... Thầy sẽ bắt em dọn vệ sinh 1 tuần.
- Thôi mà thầy. Tha cho Long đi - Cả lớp nài nỉ ỉ ôi.
- Được thôi. Với 1 điều kiện - Thầy cười đểu nhìn phát ghét.
- Điều kiện gì ạ????
- Cả lớp đâu.... thầy đau lưng quá đi mất.Hai~ thật khổ cho cái thân già hiu quoạnh này - Vừa dứt lời phát, cả đám nhao nhao về phía thầy. Đứa đấm lưng, đứa đấm tay, đứa đấm chân. Thầy thì la oai oái vì đâu mà bọn cúng vẫn đùa được. Cảnh tượng này làm nó phải phì cười.
- Mày khỏe lại chứ?- Dương đến bên nó. Nhưng vẫn cách xa.
- Không thấy sao còn hỏi.
- Ừ.... Từ sau. Đừng làm thế nữa nhé. Tao thấy có lỗi lắm.
- Đây không phải lỗi của mày. Dương ạ.
- Nhưng tao.....
- Được rồi, từ nay cố gắng luyện tập nhé. Ngày mai là luyện bóng rổ đúng không.
- Ừ...
- Được!! Vậy thì xin chỉ giáo nhé - Nó mỉm cười chìa tay ra định bắt tay với Dương. Nhưng Dương lắc đầu nguầy nguậy.
- Không vấn đề gì đâu.
Hôm đó về nhà, nó bị anh Phong mắng cho te tua mặt mày vì cái tội đánh nhau. Lấy hộp băng ra,anh Phong lắc đầu chán nản.
- Con cái nhà người ta thì cắp sách đến trường là để học để tiếp thu kiến thức vào đầu. Còn em nhà mình thì...
- Mày tham gia Đại Hội thể thao của trường thật hả? Chơi môn nào vậy?
- Dạ! Đá banh và bóng... rổ ạ. Ui Da.
- Bóng rổ hả? Trúng tủ anh rồi. Anh mày ngày xưa đã từng tập bóng rổ và từng đi thi đấu đấy. He he.
- Vậy chắc là đội đó thua thảm hại với cái chiều cao của anh quá. Á...
- Cho mày chết. Anh mày giành giải nhất đấy. Mày cũng đâu có kém gì anh mày mà nói - Anh Phong vừa nói cố tình nhấn mạnh vào chỗ nó bị thương.
- Được rồi. Đau chết đi được, anh làm ơn nhẹ tay hộ em cái.
- Cho mày chết, cho chừa cái tội khinh người đi nhá. Mà chúng mày có biết chơi không đấy?
- Không!! Mỗi Dương là biết thôi - Nó nhăn nhó mặt sờ vào vết thương anh Phong nhấn lúc nãy.
- Dương có phải là cái thằng mà đánh mày năm lớp 8 không hả?
Anh Phong vừa mới nghe tên Dương là mặt tức giận hầm hầm, tay lại càng cố nhấn mạnh vào chỗ thương của nó, nó đau.
- Thôi mà anh! Chuyện qua rồi thì cho qua đi. Anh làm gì quá thái vậy.
- Nhưng mà.... - anh Phong giọng trìu xuống - Tao lo cho mày quá. Bố mẹ nó chết cùng lúc với bố mẹ li dị nên tâm tính nó không ổn. Bố mẹ không lo cho mày nhưng có tao và con Ly là quan tâm. Cả với, sức khỏe của mày cũng đâu phải tốt, hở tí là ốm đau.
- Xời ốm đau thì em quen rồi. Quan trọng là giờ có thắng được cả trường không mới là quan trọng chứ.
- Mày thì lúc nào chẳng thế. Được rồi, đưa cá mặt đây. Tao dán Ê- gâu cho - Anh Phong kéo nó sát lại mình rồi lấy E- gâu đập bốp phát vào trán nó.
- Á!! Anh này kì quặc - Nó than vãn đủ điều.
- Hì Hì - anh Phong nhăn nhở cười với nó.
Hôm nay là buổi tập bóng rổ đầu tiên. Nó hẹn cả lớp lúc 3.00 đến tập trung tại đường Trần Khát Chân để đi xe bus xuống Lĩnh Nam. Cả đám lèo nhèo vì không báo trước thì tức khắc bị nó máng 1 trận xối xả. Thế là lại ưỡn ẹo đi xuống bến xe bus gần nhất là chợ Mơ. Cả đám hết ngáp ngắn ngáp dài, miệng luôn càu nhàu. Lại còn đông nữa chứ. Cả 40 đứa chứ ít ỏi gì đâu. Thế là cả đám nhốn nháo lên, xe bus đang vắng khách, tự nhiên tụi nó chen lấn lên thành ra chỉ khổ thân 1 số người chuyến sau. Không tài nào ních nổi cái chân lên nổi. Bọn chúng lại còn cười xối xả nữa chứ. Đểu ghê. Bác tài xế thấy tụi nó vui đùa hồn nhiên cũng hùa vào theo.
- Các chàng trai bàn chuyện gì mà sôi nổi quá vậy?
- Dạ! Tụi cháu đang nói về Đại Hội Thể Thao của trường ạ.
- Ủa. Bác tưởng chỉ có bên nước ngoài mới có Đại Hội này thôi mà.
- Dạ đâu có! Nhà trường cháu tự tổ chức mà.
- Thế các cháu thi môn gì thế?- Bác phụ xe hỏi.
- Bóng đá và bóng rổ ạ.
- Ái chà, Thảm nào mỗi ông cầm 1 quả bóng gạch ngang gạch chéo thế. Đúng là thời trẻ sướng nhỉ - Bác Lái xe quay qua bác phụ nói. Cả 2 bác cười tít mắt. Làm cả lũ cười theo.
- Đến nơi rồi.
Nó xuống xe, đảo mắt nhìn quanh. Ròi chỉ ra phía trước, cả đám nheo mắt nhìn theo.
- Cái gì? Đây mà gọi là sân bóng rổ á - Cả lớp hét to. Nhìn nhau ngạc nhiên. Nó với tay mở cửa, đi vào trong.
- Đúng!! 10 năm về trước nó là 1 sân bóng rổ hiện đại nhất Quận Hoàng Mai. Nhưng đã bị bỏ hoang từ 10 năm trước.
Nó nói không sai, 10 năm trước sân bóng này rất hiện đại, thuộc quyền sỡ hữu của 1 đội bóng nhưng vì có 1 chuyện xung đột nhỏ nên đội bóng này tan rã. Từ đó trở đi chẳng còn ai đến sân bóng này nữa. Và đến nay, sân bóng này đầy bụi bặm, cỏ mọc tùm lum. Bóng đèn pha vỡ gần hết và đặc biệt là.... sân bóng rổ đầy... Rác. Cả đám bước vào mà miệng không hỏi há hốc. Thằng Minh lắp ba lắp bắp nói.
- Long.... Chả lẽ..chúng ta...sẽ tập... ở đây sao?
- Chuẩn - Nó gật đầu cái rụp.
- Và... sẽ phải....- Dương giơ bàn tay quơ xung quanh, nó cũng gật đầu. Cả đám giật nãy và cùng nhau ngã lăn ra sàn. Thế là nó điên tiết chửi cho 1trận và cả lớp bắt tay vào làm việc. Đứa nhổ cổ, đứa đi thay bóng đèn, đứa đi nhặt rác. Đứa quét dọn, đứa lau nhà. Sau vài tiếng vất vả, cả đám ngồi tựa lưng vào nhau. Dương cả nó cùng nhau đi mua trà sữa.
- Tại sao mày lại chọn sân này?- Dương hỏi khi đang mua ở cửa hàng gần đó.
- Tao cũng chẳng biết nữa. Chắc là hồi bé tao hay ra đây chơi.
- Ủa hồi bé mày cũng thích bóng rổ à?
- Ừ, chỉ là sơ sơ. Nhưng bố tao không bao giờ cho tao ra ngoài đường. Thế là tao cũng quên luôn.
- Tại sao không được ra ngoài đường?- Dương tò mò hỏi nó. Nhưng nó chỉ nhìn Dương bằng ánh mắt tiếc nuối và buồn.
- Tao không muốn nhắc lại cái đấy. Nó không nằm trong kí ức của tao.
Dương ngẩn người, nó....lần đầu tiên Dương thấy nó buồn như vậy. Dương không muốn hỏi thêm. Nhìn người mình yêu đâu khổ, Dương cũng không thể khá hơn. Trái tim Dương như muốn nhói đau theo nó.
Nó và Dương đi về, cả đám thấy liền nhao ra nhận lấy phần của mình.
- Mấy ông từ từ xem nào. Từng người 1 thôi.
Dương hét lên nhưng chẳng có ai chịu nghe, cứ ồ ạt chạy ra. Có thằng giẩm phải chân nó, đã vậy lại còn ủn nó sang 1 bên. Mất đà, nó lật ngược về đàng sau, nó hết sức ngạc nhiên. Đang chuẩn bị tư thế đập đầu xuống đất, thì 1 bàn tay kéo nó lại kéo về phía mình. Nó thầm cảm ơn trời đất đã không để cho nó kết thúc cuộc đời mình bằng 1 cái đập đầu. Chợt nhớ đến " ân nhân" của mình, nó ngước lên nhìn. Là... Dương. Sao lại có thể là hắn.... Nó cứ tưởng là thằng
Minh kia đấy.
- Mày có sao không?- Dương thở hồng hộc hỏi nó nhưng vẫn không kém phần quan tâm. Nó lắc đầu nói.
- Tao ổn. Còn mày?
- Có sao đấy. Vì vội đỡ mày nên bị....Ui Da.
- Chết!! Chảy máu rồi. Mày bị va vào đâu vậy.
- Không biết! Nhưng... đau lắm.
- Tao.... tao.... xin lỗi nhé... Để tao thổi cho - Nó đang định hớp hơi để thổi thì Dương ngăn lại.
- Không dễ dãi vậy đâu.
- Cái gì?
- Mày phải cho tao 3 điều ước thì tao mới tha.
- Hả?? Taại sao phải thế?
- Vì mày làm tao phải " đổ " máu.
- Nhưng đó là tại mày....
- Ui Da!! Đau quá. Đấy. Thêm 1 tội làm đau tao. Nào có đồng ý không. Không tao sẽ theo mày về tận nhà luôn đấy.
- Ơ Tao.... tao.....
- Nhanh lên... Ui da.....
- Này đừng có ép buộc chứ!!!
- Không biết... Ui da.....
- Thôi được rồi!! Lắm lời quá - Nó bực tức đồng ý.
- Ha Ha!! Nhận lời rồi nhé. Ha Ha. Dương vô tư cười ha hả. Phải công nhận là vô duyên hết cỡ - Vậy tao ước luôn nè.
- Ước luôn. Được thôi. Dù sao cũng còn 2 điều.
- Ưm....
- Nhanh lên!! - Nó thúc giục. Dương A lên tiếng.
- Phải rồi. Tao ước mày sẽ tặng thêm cho tao 3 điều ước nữa. Hé hé. Dương cười nham hiểm. Nó tức nổ mắt. Suy nghĩ 1 lúc lâu. Nó quyết định.
- Được thôi. Sao mày khôn lỏi thế nhỉ? - Nó cằn nhằn.
- Giờ mới biết hả? Ha Ha.
- Đồ dở hơi.
Ngày hôm đấy, chẳng tập tành được cái gì. Ngược lại còn mỏi rã rời, cả đám lết cái chân sưng vù về nhà. Sáng ngày hôm sau, nó cũng chẳng khá hơn nhưng vẫn phải đi học. Đến lớp,..... Trống Rỗng. Thầy giáo chắc thấy thế cũng chuồn thẳng tưng về nhà ngồi xem TV. Lớp chẳng có 1 bóng người, nó nhún vai, định bụng bỏ về.
- Hôm nay rảnh quá ha? - Dương cất tiếng, nó giật mình quay lại. Trố mắt ra không tưởng rằng Dương lại đi học vào ngày hôm nay. Ngồi bàn trên Dương, nó hỏi.
- Sao mày lại đến đây. Không phải ngày hôm qua mày cũng đã rất mệt sao?
- Ừ!! Dù mệt nhưng.... vì 1 người... tao luôn phải đấu tranh chứ.
Dương cười nhạt, nhìn nó với con mắt hi vọng và chan chứa tình cảm sâu đậm. Nhẹ nhàng và ân cần. Nó hơi bối rối khi bắt gặp ánh mắt đó, cúi gằm mặt xuống, nó chữa ngượng:
- Ai mà diễm phúc quá nhỉ? Được Dương nhà mình quan tâm cơ đấy - Dương nghe xong thì hơi thất vọng, đúng là nói như thế cũng không thể làm nó hiểu được tình cảm của Dương bây giờ. Không gian im lặng và u ám. Vài phút trôi qua mà không ai trong 2 đứa cất lời. Nó thở dài xách cặp ra về thì bị Dương kéo tuột lại.
- Chờ đã. Mày đi đâu vậy?
- Thì còn đâu nữa. Về - Nó giật tay mình ra khỏi tay Dương, Dương cũng cầm cặp đi theo nó đến nhà xe.
- Đi chơi cùng tao nhé. Đang buồn quá - Dương làm giọng buồn thiu. Nó lắc đầu.
- Không được. Mày mệt rồi, cần nghỉ ngơi, cả với giờ này ai mở cửa cho mày vào.
- Nếu tao nói có thì sao - Dương lấy cái mũ bảo hiểm đội lên, tay cắm chìa khóa vào rồi phóng 1 mạch ra cổng. Nó dắt xe ra sau, nói.
- Nếu là thật thì tao thích đi công viên hơn - Nó cười rõ tươi, Dương nhìn nó đến phát cười. Dương không thể hình dung được, trông nó có vẻ ngừơi lớn thế kia nhưng hóa ra lại rất nhí nhảnh. Tưởng là nó sẽ đi CLUB hay Bar, nào ngờ lại là Công Viên.
- Được, vậy ta đi Công Viên Thống Nhất nhé - Dương đề nghị. Nó liền gặt đầu răm rắp. Thế là nó cùng Dương đi đến công viên Thống Nhất. Đến nơi, nó hỏi xem đã đến giờ mở cửa chưa thì tên bảo vệ hất hàm nói bằng giọng khinh bỉ.
- Chưa đâu, về đê!!! Mới có mấy giờ mà đã đến đây mày nheo, khó chịu - Nó xụ mặt xuống, thằng cha này rõ là ghét. Nó hậm hực đi ra thì Dương níu nó lại.