Thằng 11 sợ sêt cúi mặt xuống nhưng vẫn không quên ném cho nó 1 cái lườm. Trong trường này ai chẳng biết là tụi lớp 10-12, từ trai đến gái cũng đều thích Dương vi nụ cười hút hồn của hắn. Nó thấy chuyện này thật phi lý, mặc kệ mọi người dòm ngó. Nó bỏ đi. Hộp quà của Dương tặng cũng không cầm theo. Dương vội vã chộp lấy gói quà chạy theo nó. Miệng không ngớt năn nỉ nó xin lỗi. Nó vẫn cứ thờ ơ.
- Này! Quà này cậu định tặng cho ai vậy.
- À. Cái này ảh? Tớ tự làm đấy.
- Dương đúng không?
- HÌ.... Biết nói sao giờ. Dương liệu có nhận không mới là vấn đề chứ.
- Yên tâm. Chắc chắn là được mà.
- Cậu đừng tin tưởng vào tớ quá chứ.
- Khỏi. Chờ đôi này xong cậu chỉ việc lên gọi tên Dương là được liền à. Tự tin lên nào.
- Ừ, tớ chắc là được mà.
- MỌI NGƯỜI ƠI! DƯƠNG TẶNG QUÀ NÀY!
" Dương tặng quà? Ai vậy? "
Yến nhủ thầm, chạy theo dòng người, trong lòng Yến có chút gì đó gọi nôm na là.... ghen, ghen với cái người mà được Dương tặng ấy. Bỗng có tiếng " bốp" khá to vang lên. Biết là có chuyển chẳng hay, Yến cố gắng chen lên hàng đầu để can ngăn Dương. Sau 1 hồi chen lấn, cuối cùng Yến cũng chen được lên. Dương vẫn đang ở đấy, Yến định chạy ra khuyên nhưng.... hình ảnh mà đập vào mắt Yến bây giờ thật sự...
" Người Dương tặng quà chính là.... Long sao? Người đó hẳn là Long rồi. Không ai khác. Lớp trưởng 10a1 "
Dương bỏ chạy đuổi theo Long, miệng không ngớt nói câu xin lỗi. Dương... chưa bao giờ đối với 1 người con gái dịu dàng và thành khẩn đến thế mà. Lời xin lỗi? Các cô gái có nằm mơ Dương cũng không bao giờ nói lên từ đó. Vậy mà....giờ Dương lại nói với 1 cậu nhóc 1 cách dễ dàng vậy ư?
" Chẳng nhẽ..... Dương.... lại có tình cảm vượt mức bạn bè với Long ư? "
1 giây....
2 giây....
3 giây....
" Bộp.... Bộp... Bộp "
Hộp quà rơi lăn lóc xuống đất, kèm theo đó là những giọt nước mắt trong suốt, Yến nhòa lệ. Ngồi chổm xuống đất, nàng gục mặt xuống đầu gối. Vai run lên. Yến không phải lần đầu khóc cho mối tình đơn phương của mình nhưng tại sao? Dương ngày nào cũng làm tim Yến đau khổ thế này. Lúc nào cũng Long, Long..... Long.Lúc nào cũng Long mà không thấy chán à?
- Đứng lại đã! Hộc hộc.
- Không thì sao? - Nó lạnh lùng trả lời.
- Tha lỗi cho tao đi mày. Giận gì dai thế?
- Tao không có giận mày. Dù sao cũng cảm ơn mày đã đỡ lời cho tao - Nó nói nhưng vẫn tiếp tục đi.
- Vậy... hãng khoan đã. Mày chưa nhận quà của tao mà - Dương đứng lại, thở hổn hển. Nó giật mình, quay lại chỗ
Dương. Dương nắm bàn tay nó đặt hộp quà vào. Nó vội rụt tay ra.
- Cảm ơn. Không có mày nhắc chắc tao quên. Hết chuyện. Tao đi - Nói rồi, nó quay đầu bỏ lại mình Dương. Dương dù mệt vì đuôit theo nó nhưng cũng rất vui vì nó chấp nhận món quà mà mình tặng.
Về đến nhà, nó mệt bở hơi. 1 ngày bình lặng cuối cùng cũng trôi qua. Nó phải tận hưởng cái món quà mà thượng đế ban cho nó vào tối nay mới được. À, nói đến món quà nó mới nhớ. Sáng hôm nay Dương có tặng cho nó 1 hộp quà. Nó lấy từ trong cặp ra, từ từ mở gói hộp. Nó choáng váng.
" 1000 con hạc giấy thực sự " 1000 con hạc giấy được gấp rất đẹp và đủ các màu. Kèm theo đó là 1 tờ giấy nhỏ. Nó mở ra đọc:" Tao đã cài dây chỉ vào từng con một cho mày dễ treo rồi đấy. Hãy ước 1 điều tốt đẹp nhất dành cho mày nhé. "
Phụt! Đúng là thằng ngốc, hắn tin là trên đời có sự thật này sao? Nhưng... nói thì nói thế thôi, chứ thực ra... Nó cũng tin vào chuyện này ( đúng là 2 tư tưởng ngốc gặp nhau ) chứ có phải vừa đâu. Nó nhìn lên trên trần nhà, rõ là làm gì có cột để treo đâu mà còn mắc chỉ vào làm gì thế không biết. Nó thoáng cười nhẹ. " Có lẽ, ngày mai phải đi mua cái gì đó để treo 1000 con hạc này thôi ".
Sáng hôm sau...
- Long ơi là Long!- Minh từ đâu chạy ào ra kêu loạn cả lên.
- Làm sao?
- Cả... trường đang đồn ầm cái chuyện mày với thằng Dương ngày hôm qua rồi đấy.
- Ối giời. Tưởng chuyện gì to tát.... Cái gì? Mày... nói lại xem lào?
Nó hoảng hốt quay lại, vẻ mặt thờ ơ biến mất.
- Đồ ngốc. Thì ngày hôm qua đó. Đang có chuyện rồi này.
- Họ... họ nói thế nào về chúng tao?
- Xời ạ! Chúng nó... nói.... Dương có tình cảm "đặc biệt " với mày.
- Hả? Này.... Ham dọa tao hả. Đùa vừa phải thôi chứ.
- Biết là thế, nhưng tụi nó....
- Hey! Long " ngố "! Đứng thờ ở ngoài hành lang làm gì đấy?
Tiếng Dương ngao ngêu làm cho mấy bọn gần đấy bắt đầu chú ý. Nó giật nảy mình, hình nào cũng bị mọi người săm soi nên nó.... Chạy đi cho chắc ăn. Vù!!
- Ớ... thằng kia. Mày không nghe tao hỏi à! Đứng lại - Nó vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. Dương chạy theo cùng nó vào lớp. Lại lần nữa, mọi con mắt đổ dồn về 2 đứa nó. Nó cắm cúi đầu đi vào chỗ, Dương tươi tỉnh chào cả lớp.
- Kể từ bây giờ, mày và tao giữ khoảng cách là 7m - Nó tuyên bố thẳng thừng với Dương.
- Mày nói cái khỉ gì thế? - Dương ngạc nhiên trước quyết định táo bạo của nó. Không nhiên bỗng dưng từ trên trời rơi xuống cái quy định đó là sao. Điều đó khiến hắn chau mày, nhăn nhúm không chấp thuận.
- Mày không thấy cả trường đang đồn ầm lên vì chuyện của ngày hôm qua à?
- Thì sao? - Dương tỉnh bơ, nó càng sôi máu hơn.
- Tao muốn có giải pháp cho chuyện này, tốt nhất là mày nên làm theo lời tao. Tao không muốn người khác dị nghị.
Nó nói rất lưu loát và đến độ không cần để ý đến thái độ của Dương. Nó đâu biết rằng, từng câu nói mà vừa nãy nó nói ra như 1 con dao nhọn đâm sâu vào trong lồ ng ngực Dương. Dương hiểu nó là người như thế nào nhưng nó đâu có quyền đặt ra cái luận lệ này. Dương quay mặt đi như thể cố ý tránh ánh mắt hạt dẻ của nó. Lạnh lùng trả lời nhưng trong đó vẫn có sự thất vọng và buồn tủi.
- Nếu mày muốn thì tao đồng ý.
Không nói gì thêm! Lần đầu thấy Dương trầm lặng như vậy. Ngày thường sôi nổi lắm mà. Chỉ vì 1 câu nói của nó khi nãy mà cả 5 tiết Dương không hé nửa lời. Trong lúc đó, thì nó lại nghĩ liên miên về câu " Quyết định " khá ngu ngốc của mình. "Nói như vậy có đúng ý mình không nhỉ? ". Mặc dù nó đã hớ mồm nói vậy như thực ra trong lòng mình không muốn chút nào. Nó cố tình va chạm nhẹ vào hắn nhưng có vẻ chẳng có động tĩnh gì từ phía bên kia khiến nó thật sự nuối tiếc vì cái tội chỉ biết nghĩ về mình.
Nó tham gia vào CLB Nhu Đạo của nhà trường mặc dù đã học Karate nhưng vì niềm đam mê yêu thích văn hóa và nghệ thuật Nhật Bản nên nó nhất định phải tham gia vào CLB này. Nó đi vào căn phòng rộng phải gấp đôi, gấp ba nhà mình. Chỉnh chu ngay ngắn lại bộ võ phục, ngước lên nhìn thì thấy hàng tá người xếp hàng loạt đứng chờ. Nó mới tò mò. " Quái nhỉ. Rõ ràng đăng kí rồi thì mới được vào mà. Sao lại thế này?"
Nghĩ vậy, nó cũng tiến lên đứng xếp hàng. Trời ạ, trước mặt nó toàn những thằng đô con, cao lực lưỡng. Cao trên 1m84, nặng trở lên ít nhất là 90kg. Thế này thì nó tập khác gì bị đè bẹp đâu cơ chứ. Chết cha!!
Nó đang lo sợ, hoang mang thì đàng trên hét lên tiếng Hây thật to. Chẳng hiểu làm cái gì nữa, chắc là đang tập. Nó nhún vai "Mới vào mà bắt thi đấu rồi, đúng là... Hâm ". Nó bước tiến thêm phát nữa, cũng gần đến nó rồi. Mấy ông anh lên trước đến lúc trở ra đều thấy ôm tay, ôm lưng, ôm đầu nhăn nhó. Chắc lại làm gì chứ gì. Còn 3 ông anh nữa là đến nó rồi, hơi tò mò vì thầy giáo của mình là ai. Nó ngó đầu sang phải để nhìn cho rõ.
Ngạc nhiên....
Sững sờ.....
Người mà nó gọi là thầy giáo không ai xa lạ.....lại chinh là DƯƠNG. Nó thất vọng tột độ. Sao có duyên dữ vậy? Đi đâu nó cũng gặp Dương. Không thể là duyên số được. Thôi! Đành đi về vậy!! Nó quay phắt người lại, bỗng nhiên chạm vào vật gì mềm mềm, màu trắng toát. Nó ngước lên nhìn. Hự! Nó đã cao 1m70 rồi, tên này phải 2m5 chứ chẳng ít. Cậu ta còn to lớn, đô một cách kinh khủng. Động vào là chỉ có về chầu trời. Hắn liếc con mắt sắc như dao về phía nó cười ngạo nghễ
- Sao thế chú em!? Sợ rồi à? Con trai gì mà nhát thế?
- Ai bảo tôi sợ. Đừng có nằm mơ.
- Sắp đến lượt mày đấy. Mau mà chuẩn bị tâm lí đi là vừa.
Hắn ngẩng cao đầu, hất mặt về phía Dương. Nó chưa kịp quay lại thì Dương đã cất tiếng.
- Người tiếp theo.
Chân tay nó bủn rủn. Chết tiệt. Nó đâu có biết luật của JuDo thì thi đấu bằng niềm tin chiến thắng à. Nó nhắm tịt mắt, không dám quay lại.
- Ê nhóc! Nhanh hộ cái. Tao đang bực đấy.
Dương quát nó, nó thụt đầu lại. Trời! Ở đây mà có cái lỗ nào bé tẹo chắc nó chui xuống luôn cho đỡ xấu hổ mất. nó chậm rãi quay lại, từ từ. Dương đang thở hồng hộc vì trận thi đấu lúc nãy giờ thì nín bặt không nói lên lời. Nó tiến lại vào thảm. Gượng cười cho lấy lệ, cúi đầu chào Dương theo kiều võ.
- Bắt đầu được chưa?
Nó ra thế tấn, hít mạnh để chuẩn bị tâm lí. Dương chưa khỏi bàng hoàng.
- Mày....
- Mới vào. Không biết luật JUDO. Nhớ chỉ giáo thêm - Nó tự tin nói, Dương như sực tỉnh. Nhăn nhó mặt nhìn nó không hài lòng.
- Gì vậy? - Nó bối rối trước cái nhìn của Dương.
- Mày... chưa học Nhu Đạo lần nào?
- Đúng. Nhưng sao?
Nó hơi lùi lại đằng sau tránh Dương có chơi đểu mình thì còn đỡ kịp. Dương cũng lùi lại sau 3 bước vì chợt nhớ câu nói của nó ngày hôm nay.
- Mày chưa học thì thôi. Khỏi phải thi đấu với tao. Ra ngoài đi. Người kế tiếp - Dương hô lớn. Thằng lúc nãy bước vào, nó ngơ ngác không hiểu gì nhưng cũng tránh ra cho thằng ấy vào. Ra chỗ ngồi giải lao, mấy anh vừa bị Dương đánh liền ném cho nó 1 cái nhìn ghen tị.
- Mày sướng thế. Không phải thi đấu như bọn anh - 1 thằng to béo ngang bằng thằng kia bắt chuyện.
- Là sao ạ?
Nó chưa hiểu rõ câu nói mà tên béo ụ đấy đặt ra.
- Nhìn kìa. Mày thấy không. Chẳng hiểu sao hôm nay dở đốn bắt thi đấu. Ngày thường toàn bỏ dạy để đèo đứa nào về thì anh không biết. Đột nhiên hôm nay lại giở chứng bắt thi đấu. Đấy, rõ ràng là có chuyện buồn bực nên mới bắt những thằng to lớn như tụi anh đây để tập. Em thấy rõ là hắn chỉ hạ thằng to con hơn anh gấp 2 lần chưa đến 3 giây. Ma trong khi đó hắn còn bé hơn cả thằng kia gấp chục lần chứ chẳng chơi.
- Chuyện buồn bực ý ạ?
Nó hỏi lại vì không tin vào tai mình. Thằng béo ú thứ 2 chen vào.
- Ừ. Chú em không thấy sao? Ngày hôm qua còn bình thường, hôm nay lại đổ đốn. Mà lạ ở chỗ là xưa nay chưa có làm hắn buồn bực đến cỡ đó. Ngày nào cũng cười phơn phởn. Lấy đâu ra chuyện bực tức. Tên thứ 2 vừa dứt lời, trong đầu nó bỗng hiện ra 1 đống câu hỏi chạy đua nhau, hàng loạt những rắc rối mà nó cả Dương cần phải giải đáp ngày hôm nay.
" Chẳng lẽ vì câu nói sáng nay ".
Chưa hết ở đó, hôm nay là ngày mà Dương dạy nó học TA. Ai dè, Dương cả nó ngồi cách xa nhau đủ 7m thì thôi. Khỉ thật! Sao nó không nghĩ đến việc học thêm nữa nhỉ. Hậu đậu quá. Chẳng hiểu Dương còn định giận đến bao giờ đây.
Gần 1 tháng trôi qua, nó khổ sở vì cái khoảng cách 7m với Dương mỗi khi học thêm. Ngày nào cũng phải đo đủ 7m để kê bàn cách xa thì thôi. ÔI, địa ngục, đúng là địa ngục. Thế thì mệt chết đi được. Nó lờ đờ đi lên lớp. 15' sau thì thầy vào lớp. Nó hô đứng lên chào thầy. Thầy ra hiệu cho ngồi xuống. Mặt tươi tỉnh hẳn.
- Các em có nghe mỗi năm trường mình sẽ tổ chức 1 Đại hội thể thao sau ngày Valenten chưa.
- Rồi ạ!!
- Lớp ta sẽ tham gia chứ? - Thầy cười tươi
- Cả... lớp hả thầy?
- Uhm - Thầy gật đầu vui vẻ. Cả lớp hét loạn lên.
Nó thì im phăng phắc, chẳng bao giờ nó tham gia vào những hoạt động của trường cả, kể cả là lớp trưởng. Dương cũng nổi hứng tham gia nhưng chưa biết nên chọn món nào cho phù hợp. Đang nghĩ ngợi, chợt Dương nhớ đến nó. Không biết nó tham gia môn gì không mà không thấy có ý kiến gì cả. Dương bắt chuyện.
- Ê. Bộ mày không tham gia môn gì hả?
- Tao có biết chơi đâu mà tham gia. Cả với tao không có hứng - Nó cầm cây bút xoay xoay như đang ngẫm nghĩ. Dương nhìn nó hồi lâu, rồi bỗng bật dậy.
- Thưa thầy. Long đã quyết đinh sẽ cho cả lớp tham gia vào môn bóng đá ạ.
- Hay quá!! Thật hả Long? - Thầy tỏ vẻ sung sướng, vui mừng. Long ấp ũng. Tí nhìn Dương lại nhìn thầy.
- Em...
- Tốt quá! Có Long tham gia dẫn dắt các bạn thì chắc là năm nay thắng lớn rồi.