- Nhà tao làm gì có ai. Về đến nhà chán ngắt. Chiều nay tao biết là mày đi làm nhưng tao đã xin phép chị Trang cho mày rồi. HÌ HÌ.
- Hoai!! Đúng là trẻ con - Nó nhăn mặt quay đi. Mưa càng ngày càng to, chờ thì đến bao giờ. Cây cối lao xao, tiếng gió thét gào. Bầu trời tối mù mịt, vài cơn gió thoảng qua làm người ta sởn gai ốc. Người đi đường thoáng qua mặc những chiếc áo mưa đủ màu, mặt đau đớn vì bị mưa hắt vào. Những con người không kịp mua áo mưa phải tạm trú vào 1 góc khuất đủ để mình khỏi ướt. Cảnh vật xung quanh giờ đây thật hỗn độn và điên gào. Mỗi con gió rít qua lại làm lòng Dương càng thêm xao xuyến bồn chồn đứng ngồi không yên. Nó hỏi.
- Có chuyện gì thì về trước đi.
- Không... không... làm gì có... chuyện gì....
- Nói dối ít thôi. Ấp úng thế kia mà bảo không có gì - Nó quay sang Dương.
- Không... chỉ là.... tao...chỉ....- Dương gãi đầu, cúi gầm mặt xuống. Bối rối đến kì lạ. Làm gì có chuyện gì đâu. Chỉ là tao đang... nghĩ... đến 1 số chuyện.
- Mày nghĩ thì nghĩ. Làm gì mà đứng lại ngồi thế. Cứ như tao sắp ăn thịt mày không bằng - Nó nghiêm chỉnh nhìn Dương. Ánh mắt nó thẩn thờ nhìn trời mưa đang rơi, nhìn thật lâu. Nó nhìn mãi rồi cũng thốt lên lời.
- Dương này. Mày biết tại sao lại có mưa không?
- Là sao? Mày học giỏi mà.
- Không tao không tin vào sách vở mà tao tin cái khác.
- Khác là gì?
- Ông trời đang khóc đó - Nó hếch lông mày lên, giơ ngón tay cái ra. Dương mở to mắt nhìn nó, đúng là trông mặt nó lúc này "ngố" hơn ai khác. Dương không thể nào kìm được tiếng cười. Bật lên cười ha hả.
- Fư Fư. Ông trời khóc à? Mày lại nghe đứa nào nói thế?
- Có gì mà cười. Tao nghe lẻn rõ ràng là mấy đứa học lớp 3 trong ngõ tao nói mà - Dương nín bặt cười, nhìn nó 1 hồi lâu. " Ngố" quá. Dương lại lăn đùng ra cười.
- Ôi trời ạ. Sao mà lại có người ngốc như vậy chớ.Fư Fư-. Nó nhăn mặt lại, tức giận.
- Thế mày thử giải thích xem nào?
- Này nhé!Khi các đám mây gần mặt đất bốc lên cao thì phần trên của mây thường ở nhiệt độ dưới -20 độ C, khiến cho rất nhiều hơi nước trong mây biến thành những hạt băng nhỏ.
Trong khi đó, các luồng không khí không ngừng bốc lên cao đã đưa khối lượng lớn các giọt nước lạnh này lên tầng trên của đám mây. Ngay sau đó, chúng đông kết với các hạt băng đang tồn tại ở tầng trên làm cho thể tích của băng càng ngày càng lớn hơn, khi trọng lượng tăng đến mức độ nhất định nào đó, các băng tầng mây thấp sẽ rơi xuống.
Khi rơi xuống tầng mây thấp, mặt ngoài của băng lại bao bọc thêm một lớp màng nước, đồng thời lại bị các luồng nước khi mạnh, khi yếu đang không ngừng bốc lên cao tác động vào. Càng bị các luồng khí tác động lâu thì lớp “áo nước” của băng thể thường va chạm, dẫn đến dính chặt lẫn nhau, khiến thể tích của băng thể càng lớn hơn. Đến lúc này, các luồng khí không còn có thể “tung hứng” các băng thể được nữa, đành để chúng rơi xuống mặt đất, gây ra những trận mưa đá. Fư Fư thế mà cũng hỏi. Đồ ngốc.
Nó cay cú đến nỗi đầu tức ra khói. Dương thấy nó giận nên cũng không nói gì. Đành ra giỗ dành nó.
- Thôi nào. Con trai gì mà hay giận dữ vậy. Tao chỉ nói đùa thôi mà. Đừng giận nữa.
- Nhưng tao không tin lời mày nói đâu. Tao tin vào lời tao kể.
- Ừ thì đúng. Tùy mày thế nào cũng được. Ê, trời sắp tạnh rồi kìa - Nó ngước lên nhìn.
- Anh Phong sắp đến đón tao rồi, mãy cũng về đi. Không ở đây là ma bắt đó - Nó dọa dẫm.
- Xời. Lo mà dọa trẻ con ở xóm mày ý. Cả trường về hết rồi. À mà tao nghe nói...Ngày xưa trường Hoàng Văn thụ này là bãi tha ma thì phải. Hằng ngày cứ khi nào học sinh duy nhất ở lại thể nào cũng bị mấy con ma rượt đuổi. Mà nó chạy nhanh lắm, rồi khi nó bắt được, nó xé xác ra ăn thịt nhá. Sao còn thích ở lại nữa không đây?
Dương phải nén cười khi dọa ma nó. Nghe xong, mặt nó tối xầm lại. Người run rẩy. Dùng chiêu này thấy có hiệu quả. Hắn vờ than vãn.
- Ở với mày lâu quá rồi. Tao đi đây!! - Dương đeo cặp định bước ra ngoài mưa thì bỗng nó khóc òa. Dương giật mình quay lại. Bước đến bên nó, Dương bối rối tột cùng. Tự nhiên khóc rống lên. Dương bối rối không biết làm gì cho nó nín mà người đi dường đang nhìn chúng nó mới khổ chứ lại.
- Mày sao vậy?- Dương trấn tĩnh nó.
- Mày đèo tao về đi... Tao... sợ... ma.....- Dương lại lần nữa kinh ngạc. Thì ra bề ngoài nó là 1 đưa lạnh lùng, bảo hộ. Nhưng bên trong lại là đứa cực kì hồn nhiên, trẻ con, dễ thương và rất... dễ tin trên đời này có ma. Dương thấy nó thật đáng yêu, Dương cảm thấy càng ngày mình càng yêu thằng nhóc này thì phải. Dương ôm chầm lấy nó.
- Mày tin là tao bỏ được mày sao? Tao sẽ không làm thế đâu. Tao chưa gặp ai còn tin vào những chuyện vớ vẩn này như mày cả - Dương siết chặt nó trong tay.
- Tao... không... muốn bị ăn thịt đâu - Nó khóc nức nở. Dương khẽ cười nhẹ.
- Ừ thì đi về nào. Nấp sâu vào người tao nhé! - Dương kéo nó đi theo. Ngồi lên xe, Dương lái xe nhanh đến nhà nó.
- Mày vào nhà tao chứ?
- Cũng được. Tao chưa thăm quan cái phòng của mày. Chắc nó bừa bộn lắm đây - Dương trêu chọc nó.
- Vào chưa mà biết.
- Rồi 1 lần nhưng không để ý.
- Sạch gọn gàng luôn.
Nó đẩy cửa phòng mình vào. Ném cái cặp vào 1 góc, Dương đi theo. Dương thật sự khâm phục nó khi vào phòng. Phòng sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp, không mạng nhện, không vết bẩn, không bụi bặm, sàn không cần đi dép. Quá tuyệt. Chả bù cho phòng Dương, bẩn thỉu, bầy bừa, lung tung phèng. Các cô gái ngày xưa hắn quen đều dẫn về nhà chủ yếu là để dọn dẹp phòng cho hắn. Xong xuôi hắn đuổi thẳng cổ ( đểu thật ). Nó mời Dương ngồi, Dương vẫn còn mải ( Bỡ ngỡ ) ngắm phòng nó. Đúng là giống chủ nhân nó. Không quá cầu kì, không lập dị như những bọn dân chơi bây giờ. Nó bê cốc nước lên cho Dương uống, Dương nhận lấy, gật gù khen.
- Mày là con trai. Công nhận là sạch sẽ, chuẩn mực thật.
- Ừ... Ngày nào tao chẳng dọn. À, hôm nay nhân tiện mày ở đây, tao dạy mày học luôn nhé.
- Cái gì? Học á? Hờ Hờ... Tao có nghe nhầm không?
- Không. Mày hôm nay sẽ học Văn. Mở sách vở ra đi - Đúng là nó chẳng dư hởi để nói chơi với hắn.
- À à... Tao chợt nhớ ra hôm nay tao có tí việc phải về trước. Chào nhé! - Dương vôi vã xách cặp đi về. Nó túm vai lại, cười nham hiểm.
- Đứng lại đã. Tao đã đồng ý đâu mà mày đi. Ở lại học... Mày mà không giúp tao được kì này thì mày chết chắc rồi. Vào.
Dương rất sợ nó giận nên đành ngậm ngùi quay lại ngồi vào bàn học. Mở cặp sách ra mà mặt Dương nặng nề lắm, nó đập bàn, trợn trừng mắt.
- Cấm tỏ thái độ! Học hành cho nó nghiêm chỉnh đi.
Nó ra lệnh. Dương nhìn nó bĩu môi rồi lại giở từng trang ra đọc. Ngồi cả giờ mà chúng nó có học được gì đâu. Dương được nó giảng đi giảng lại vài lần mới hiểu được thì hết cả giờ học rồi còn đâu. Nó tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được Dương.
- Được rồi. Lần sau tao sẽ tăng thêm 30' nữa cho tròn 2 tiếng. Ngày mai tao sẽ đến nhà mày học.
- 2 tiếng á? Ngày mai? Tao không có nhà đâu. Mày đừng đến.
- Không được. Ngày mai mày nhất định phải ở nhà để dạy tao học. Cấm đi đâu. Không thì tao nói với thầy cho mày chuyển lớp.
Nó dọa nạt. Nghe nó nói, Dương sợ tái mặt. Không phải sợ vì học mà vì sợ xa nó. Dương gật đầu lia lịa đồng ý. Nó mở cửa cổng cho Dương ra.
- Về đi. Đi cẩn thận nhé.
- Mày yên tâm đi - Dương mỉm cười tươi, trèo lên con xe ô tô, Dương băng qua bao con đường.
- Măm... măm... măm... Ngon quá!! - Minh nhồm nhoàm khen ngon. Nó ngồi dưới há hốc mồm nhìn Minh ăn.
- Mày ăn gì mà mới sáng sớm khen ngon thế?
- Mì xào. Ngon truyệt vời. Vũ mua cho ta đấy - Minh nhắm tịt mắt khoe, chẳng biết trời đất đâu. Nó nhìn quanh lớp.
Nó giật áo Minh hỏi.
- Mày cả Vũ dạo này có chuyện gì à?
PHỤT... Nó vừa nói dứt câu thì Minh ném ngay ngay vào mặt nó vài sợi mì xào. Nó định hét lên thì Minh bật dậy mắng nó te tua, mặt đỏ phừng phừng.
- Mày hỏi nó ý? Tao cả mày mới thân nhau thôi. Bộ tao cả nó giống người yêu lắm hả?Hờ.. hay nhỉ.. phán đoán lung tung....
- Mày nói nhỏ hộ tao cái - Nó lấy tay che miệng, đẩn nhẹ vai Minh xuống - Chẳng là dạo này tao thấy mày cả nó hay nhìn trộm nhau thôi mà. Minh giật mình quay sang nó.
- Nhìn trộm nhau? Đâu có, chỉ có tao là nhìn trộm Vũ thô....ô...- Minh ngấp ngứng. Nó khẩy răng cười trợn mắt.
- Mày.... làm... gì cơ....
- Thôi đi!! Tao xuống Căng - teen mua bim bim. Mày ở lại đi. Tao mua cho - Nói xong, Minh ù té ra lớp, lớp bật cười nhẹ.
- Mày nói gì với nó mà bật cười thế - Dương vừa đến lớp, thả cặp xuống cạnh nó.
- Không có. Tao chỉ hỏi nó 1 số chuyện về học hành thôi - Nói đến học hành nó mới nhớ.
- À đúng rồi. Mày cho tao địa chỉ nhà mày cái. Hôm nay tao đến nhà mày học.
- Thôi. Nhà tao lằng nhằng lắm mày không nhớ được đâu. Tao đèo mày đi.
- Khỏi. Tao tự tìm được. Khó nhớ tao cũng làm tuốt.
- Mày tự tin ghê. Bao nhiêu cô tao quen mà có cô nào thuộc được đâu. Thống nhất là tao đèo mày.
- Tao khác, mấy cô đấy khác. Cấm lấy tao ra so sánh với bọn họ.
Nó trừng mắt, tiện thể đẩy cho Dương tờ giấy và cây bút để Dương viết. Dương nhận lấy ngán ngẩm. Mất cả cơ hội gần nó.
- Đây! Từ đây... rẽ bên phải... đi thẳng... quẹo trái.... Đi thẳng... lại rẽ sang trái... tiếp đi 3km rẽ bên phải.. đi thẳng nữa.. rẽ bên phải... đi tiếp 40m lại rẽ sang trái là đến nhà tao.
- Công nhận là khó nhớ thật. Không sao. Tao tự đi được mà - Nó gật gù.
- Vậy mày cố gắng nhé - Dương đập vào vai nó, nó gẩy mạnh ra. Tú Linh đọt nhiên chạy vào.
- Dương! Ra có em Yến gặp kìa.
- Này đã bảo là tao không thích Yến rồi mà - Dương nhăn mặt.
- Được rồi biết rồi. Ra gặp em ý đi - Dương khó chịu bước ra ngoài lớp, miệng cằn nhằn.Nó tò mò muốn biết Yến là ai vì từ trước đến giờ nó ngồi lì trong lớp đọc sách có biết gì đâu nhưng nghe mấy đứa con trai lớp nó kể. Yến - hotgirl số 1 trường ta. Dương - hotboy Việt Nam. Bọn nó đồn là Yến thích Dương nhưng không hiểu có đúng sự thật không?
Nó ngó đầu ra ngoài cửa sổ. Nó tròn mắt nhìn cô gái đúng trước cửa lớp. Cô gái đó.... đẹp quá! Da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, lông mi con vút, miệng cười chúm chím. Trông có vẻ là tiểu thư con nhà giàu. " Công nhận là hợp với tên Dương " Nó nghĩ. Sau khi xem chán chê nó quay lại chỗ ngồi của mình. Nhưng, nó sao khó chịu quá. Miệng nói là hợp những nó lại thấy ức chế, và chỉ muốn đập tan đứa nào dám nói là hai người họ hợp nhau. Nó giận dữ nắm chặt tay lại, cố gắng xóa tan hình ảnh trong đầu hơi nóng mặt.
- Có chuyện gì cần gặp tôi không? - Dương lạnh lùng.
- À tớ chỉ muốn.... cảm.. ơn về chuyện ngày hôm kìa...
- Chỉ thế thôi à. Vậy thì về lớp đi - Dương quay ngoắt. Yến kéo tay Dương lại.
- Ừm... Hôm nay cậu có rảnh không? - Yến đỏ mặt. Dương tròn mắt nhìn Yến, ngó đầu vào lớp thấy nó đang cặm cụi viết bài. Dương trở lại. Nói 1 câu dứt khoát.
- Không!!
- vậy khi nào... cậu... rảnh? - Yến hét lớn.
- Chủ nhật nhưng sao?
- Mình... đi uống cafe được không?? - Yến đề nghị. Dương gãi đầu tỏ vẻ bối rối nhưng rồi cũng nói ra.
- Để tôi xem xét đã. Về lớp được rồi đấy - Dương bỏ vào lớp, Yến định nói gì... lại thôi. Buồn bã, Yến trở về lớp.
- " Long à. Tay thế nào rồi em? "
- Dạ cũng đỡ rồi ạ.
- " Hết hồn, khi nào em khỏi mới được đi làm đó nhá. Đến mà chị thấy tay chưa khỏi là đuổi về. "
- Em biết rồi.
- " À Long này. Chị nghe nói em dạy thằng Dương học đúng không? Cả tuần hả? "
- Dạ Không. Em vẫn đi làm được mà chị. Em sẽ cố gắng đúng 2 giờ đến làm.
- " Em là người biết tính toán cố gắng thu xếp hộ chị nhé!! "
- Dạ. Chị yên tâm.
- " Vậy chị cụp máy đây. Em mau khỏe nhé "
- Dạ - Nó tắt chiếc điện thoại xuống.
- Ai vậy?
- Chị Trang.
- Cái bà này đang học mà cứ gọi - Dương cằn nhằn - Mà mày cũng giỏi nhé. Nhà tao khó tìm thế mà đúng 2 giờ có mặt.
- Nhà mày ngay mặt đường làm gì mà không thấy - Nó kênh kiệu mặt.
- Xời. Tao cố tình cho mày đi đường lằng nhằng mà mày cũng đi được.
- À. hóa ra là nhà mày có đường thẳng hả?
- Có thì sao. Mà không có thì sao?
Dương phồng mũi lên cãi. Nó điên tiết. Đập mạnh tay xuống bàn nó trợn mắt.
- Học!! Cấm trò chuyện. Tắt điện thoại - Dương giật mình. Chớp mắt nhìn ánh mắt tóe lửa của nó. Dương rút ngay cái điện thoại ra phi thẳng vào góc tường.
- Rồi! Bắt đầu từ trang nào - Dương hỏi. Nó lật từng trang ra.
- Đây....