Part 3
Căn biệt thự màu đen nằm khuất sau hàng cây tùng cao vút. Khu này kể ra thì cũng gọi là khá hoang vắng. Cả một vùng rộng lớn mà chỉ có một ngôi biệt thự, còn lại là cỏ và cây cối mọc um tùm, cứ như là chủ nhân của nơi này không thích hoa và chim chóc. Rất tĩnh lặng.
- Tiểu thơ! Tôi mang Trà cho cô đây.
Không có tiếng trả lời. Căn phòng tối om, tất cả những gì có thể nhìn thấy là ánh sáng lờ mờ từ chiếc máy vi tính xách tay.
- Tiểu thơ.....
- Ra ngoài!
Một giọng nói trong veo nhưng mang âm hưởng của bóng đêm vang lên.
- Vâng!
Cô người hầu lui xuống, cửa phòng đóng lại.
- Tiểu thơ sao rồi? Vẫn còn nhốt mình trong phòng à?
- Ừ.
Hai cô người hầu vừa rảo bước qua hành lang dài dẫn tới khu nhà ở dành cho người hầu.
-Tiểu thơ bị làm sao thế nhỉ? Trước nay tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy cả.
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng cách đây hai hôm, lúc mang điểm tâm vào phòng cho cô ấy, tôi nghe cô ấy đếm ngược "..5..4..3..2..1...Bùm!"
- Là sao?
- Ai mà biết. Sau đó thì có người vào báo là trụ sở của Thanh Long Đảng phát nổ. Tôi đoán đây là tác phẩm của tiểu thơ.
- Thật sao? Ừ...mà cũng có thể lắm. Tiểu thơ là một người rất thông minh, hành động của cô ấy thì có trời mới đoán được.
Trở lại căn phòng tối. Tiếng lách cách vang lên từ bàn phím máy vi tính bất chợt dừng hẳn. Và lại giọng nói lạnh lùng đó, nhưng lần này khác, không phải ra lệnh, mà là thì thầm tên của một người :
- Tô Ngọc Lâm.....
Học viện Thiên Vũ....
- Đây là ngôi trường nổi tiếng nhất Trung Quốc với truyền thống và lịch sử chuyên đào tạo ra những người tài năng cho đất nước. Như thầy thấy đó, chúng tôi có rất đông học sinh, và còn.....
Bỏ ngoài tai những lời ca tụng của cô giáo Kim, cậu bắt đầu đảo mắt xung quanh. Đúng là nơi này rất khác những trường trung học bình thường, nó dành cho cả cấp II và cấp II.
- .....Những Thiên tài đều tập trung ờ trường này. Chúng tôi chỉ nhận những em có thể vượt qua kì kiểm tra cực kì gắt gao thôi. Đó là lý do mà trường Thiên Vũ 5 năm liền được trao danh hiệu "Ngôi trường xuất sắc". Thầy có muốn đi xem qua các dãy phòng học một chút không?
- À....vâng!
Cậu lê bước theo chân cô giáo Kim, người được thầy hiệu trưởng giao nhiệm vụ hường dẫn cậu tham quan trường học. Lý do cậu có mặt ở đây? Rất đơn giản. Theo nguồn tin của Quất Chi nhận được thì người của Hắc Long Đảng đang ờ chỗ này. Hắc Long Đảng được tổ chức khác hiàn toàn Thanh Long Đảng, nó không có phân cấp giáo đầu, mà toàn bộ quyền lực đều tập trung vào tay một người, đó là cô con gái duy nhất của Đảng chủ, nghe đâu cô nhóc này khá nguy hiểm, mới 16 tuổi nhưng đã có thể khiến cho tất cả mọi người phải nể sợ và khuất phục.
- Đây là khu vực khối 12, chúng tôi đặc biệt....
Một cô gài đang hối hả ôm mấy cuốn vở chạy qua, có lẽ cô nhóc bị trễ giờ học.
"CỐP!"
Cô gái dừng bước và nhìn lên trên đầu, không có gì hết, nhưng hình như vừa có một âm thanh rất lả trên đầu cô. Nhìn xung quanh, không có gì, cô gái quyết định đi tiếp.
Cậu thờ phài nhẹ nhõm. Cậu chỉ tiện tay ném viên phấn để cứu cô gái thôi. Cái giẻ lau bảng sao lại rơi xuống? Nó xuất phát từ khu vực khối 10 à? Cõ lẻ một học sinh nào đó vụng tay đánh rơi.
- Thầy Tô! Thầy Tô!
- Ơ...sao ạ?
- Thầy có nghe tôi nói gì không vậy?
- Tôi.....Ah, tôi đang bận suy nghĩ, mình thật là vinh dự khi làm việc ở một ngôi trường danh tiếng như thế này.
Cô Giáo Kim cười tươi, cô cảm thấy tự hào lắm :
- Vâng, phải thế chứ! Tới giờ lên lớp rồi, thầy cũng nên nhận lớp mới thôi.
Cậu nhìn quanh quất, khối 10, vậy là cậu sẽ là thầy giáo, chủ nhiệm một lớp mà thầy hiệu trưởng bảo rằng cô gaío cũ phải chuyển công tác.
- Tới rồi! Để tơi giới thiệu thầy với các em nhé.
Cô mờ cửa bước vào, nguyên một cái giẻ lau bảng rơi trúng đầu cô. Có tiếng cười của đám học sinh. Khỏi nói cũng biết đây là trò đùa của mấy cô cậu tinh nghịch đó.
- Ai? Ai bày ra trò này? - Cô Kim nhíu mày.
Tiếng cười chấm dứt, thay vào đó là một sự im lặng đáng ngờ.
- Có phải là em không, Mỹ Hoa?
Cô nữ sinh có mái tóc dài nhuộm nâu đỏ giật mình :
- Ôi....sao cô nở vu khống cho em như thế? Cô nhìn thấy tận mắt là em làm à?
- Em.....
- Một học sinh ngoan hiền như em làm sao có thể làm những chuyện như vậy chứ? Cô đang xúc phạm danh dự và làm tổn thương tinh thần của em đó.
Cậu nhìn cô nhóc tên Mỹ Hoa này, cậu biết đây không phải là một đứa học sinh ngoan hiền gì và cô giáo đang bị cô nhóc xỏ mũi dắt đi dễ dàng.
- Em có thể kiện thầy hiệu trưởng về chuyện này đó, bảo là cô có thành kiến với em, cố ý đổ tất cả mọi lỗi lầm cho em nhằm đẩy em ra khỏi trường. Trời ơi.....sao em lại khổ tâm thế này?
- Đủ rồi! - Cô Kim hét lớn - Em muốn giở trò gì thì cứ nói đại ra đi! Không cần phải đóng kịch như thế.
Mỹ Hoa mỉm cười :
- Vậy hỏi cô vài câu nhé! Dòng sông ngắn và dòng sông dài có gì khác nhau?
- Tại sao tôi phải trả lời em?
- Vì nếu không thì chứng tỏ cô không đủ tư cach1 để dạy dỗ em.
Cô Kim trả lời thật nhanh :
- Khác nhau ở chiều dài!
- Sai rồi....khác nhau ờ chỗ chữ "ngắn" và chữ "dài". Câu đơn giản như vậy mà cô cũng không biết, cô không phải ngu hơn em chứ?
- Em dám....
Cả lớp lại phá lên cười.
- Sai rồi....là khác nhau ở chỗ người ta phải lấy nước từ phía nào. - Cậu cố giải vây cho người bạn đồng nghiệp.
Tiếng cười lần nữa ngưng bặt. Mỹ Hoa mỉm cười :
- Thầy là thầy giáo mới à? Rầt thú vị! Hỏi thầy một câu nhé! Bên phải là cánh cửa dẫn tới Thiên Đường, bên phải là cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, vậy ở giữa là cánh cửa dẫn đi đâu?
- Mỹ Hoa!
Từ bàn dưới cùng, một đứa con trai tỏ ra không mấy hài lòng. Đứa con gái nhún vai :
- Thôi được! Game Over!
Rồi ngồi xuống ghế. Cô Kim lấy lại phong độ ban đầu :
- Đây là lớp 10A1. Tất cả có 32 học sinh và hôm này đủ...à...thiếu mất một em. Phương Linh không tới lớp hôm nay à?
- Cô không biết là khi có nó sẽ không có tôi sao? - Mỹ Hoa đột ngột lên tiếng trở lại. - Trên thế gian này chỉ nên có một trong hai đứa là đủ, lớp học cũng vậy. Nếu cô còn nhắc tới tên nó trong lúc có mặt tôi ờ đây thì đừng trách tôi.
Không khí bất ngờ trở nên nặng nề. Phải khó khăn lắm, cậu mới kéo tất cả vào bài học.
Tiếng chuông báo hiệu giờ chơi đúng là thứ mà cậu mong muốn nhất bây giờ, cậu đi nhanh tới phòng y tế, không phải vì đau bệnh, mà là....
- Sao rồi? Ngày đâu làm thầy giáo tốt chứ?
Quốc Chi khoác chiếc áo Blouse trắng sau chiếc váy ngắn cũng màu trắng tinh, trông mới giống một người lương thiện làm sao.
- Ừ...có chút rắc rối. Cô thì sao?
- Tốt! - Quốc Chi vừa nói vừa đẩy cho cậu ly trà mới pha - Giáo viên phòng y tế cũng nhẹ nhàng hơn cậu đứng lớp.
- Tại sao tôi lại phải ngồi ờ đây một cách lén lút như vậy nhỉ?
Cậu và Quốc Chi cùng nhìn sang chỗ anh.
- Một người là giáo vên chủ nhiệm môn Sinh, một người là giáo viên phòng y tế, còn tôi thì sao?
Quốc Chi nhíu mày :
- Vậy còn phải coi anh ghi gì trong đơn xin việc làm đã. Phần kĩ năng, anh ghi là bắn súng và độc chiến. Phần nghề nghiệp trước kia, anh đề "sát thủ thứ 7". May mà tay hiệu trưởng đó chỉ nghĩ thần trí anh không được bình thường, chứ hắn mà báo cảnh sát bắt anh về tôi có khuynh hướng bạo lực thì anh đâu còn ngồi ở đây.
- Nhưng những thứ tôi viết đều là sự thật.
- Đôi lúc không cần phải nói thật đâu, Hoàng Long ạ. - Cậu chen vào - Nhất là lúc chúng ta vào đây không với mục đích gì chân chính cho lắm.
Cậu nhấp vội ngụm trà, rồi chợp nhớ ra vấn đề ban sáng.
- À, hai người thử trả lời câu này nhé! "Bên phải là cánh cửa dẫn tới Thiên Đường, bên phải là cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, vậy ở giữa là cánh cửa dẫn đi đâu?"
- Nơi ờ của Rồng! - Anh nói ngay mà không cần suy nghĩ. - Có vẻ như người chúng ta cần tim đã xuất hiện rồi đó. Câu này chính là ám hiệu chung của 5 Đảng Thần Long.
Cậu mờ to mắt. Lý nào lại nhanh như vậy nhỉ? Có nghĩa là cô nhóc Mỹ Hoa cá biệt đó chính là người của Hắc Long Đảng? À, không chừng chính cô ta lại là cô con gái duy nhất của Đảng Chủ Hắc Long Đảng.....
Part 4
Theo kế hoạch, cậu sẽ phải nói-chuyện-riêng với cô học sinh cá biệt Mỹ Hoa một cách bí mật sau giờ học.Sân thượng của trường là nơi lý tưởng nhất cho cuộc gặp gỡ không chính thức này.
- Thầy có chuyện gì muốn nói với tôi nào?
Cậu cố gắng làm cho mình nghiêm túc hơn một chút bằng cách nhìn thẳng vào mắt Mỹ Hoa, lại thêm một thói quen nũa được hình thành, thói quen sẵn sàng chiến đấu tự bảo vệ mình lúc cần thiết.
- Câu trả lời cho phần đánh đố hôm nọ. Bên phải là cánh cửa dẫn tới Thiên Đường, bên trái là cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, vậy chính giữa chỉ có thể là cánh cửa dẫn tới nơi ở của Rồng thôi, tôi nói đúng không thưa Hắc Long tiểu thơ?
Nằm ngoài dự định của cậu, Mỹ Hoa tỏ ra ngây thơ :
- Thầy nói gì cơ? Em không hiểu, cái gì là nơi ở của Rồng?
Cậu khẽ nhíu mày, cô nhóc này coi ra ngang bướng hơn cậu nghĩ.
- Nơi ở của Rồng thì em không biết, nhưng mơi ở của Bạch Long ương thì em có biết đó.
Mỉm cười, như vậy là có ý gì?
- Không vui gì hết....người ta tính chơi thêm một chút, vậy mà....
- Như vậy nên đủ rồi chứ, Bạch Long tiểu thơ.
Một giọng khác xen vào, Anh và Quất Chi đã ở sau lưng cậu tự lúc nào không biết. Mỹ Hoa nghiêng đầu bày tỏ sự ngạc nhiên :
- Lại thêm hai kẻ phản đồ, tàn dư cùa Thanh Long Đảng. Tôi cứ nghĩ hai nguời chết luôn trong đống đổ nát rồi chứ.
- Nói vậy cô chính là người đặt bom trụ sở Thanh Long Đảng? - Anh bắt đầu mất bình tỉnh.
- Không...tôi cũng muốn làm như vậy lắm chứ, nhưng chỉ tiếc là chậm tay, lại đ63 nó ra tay trước.
Nhắc đến "nó", tự nhiên Mỹ Hoa thay đổi thái độ, giống như là rất căm hận.
- Tuy nhiên, lần này tôi sẽ là người chiến thắng, bởi vì tôi sẽ giêt cả 3 người trước nó.
Ngay sau câu nói này, anh, cậu và Quất Chi đã nằm trong vòng vây của hơn 20 sát thủ đang ngắm súng về phía họ.
- Những ai muốn chống lại tôi đều phải chết. Thật là ngốc nghếch, mấy người thật sự không biết mình đang là mục tiêu truy sát của cả 5 đảng sao?
Cậu và anh không hẹn cùng nhìn Quốc Chi, vì trước nay, phần tin tức đều do Quốc Chi đảm trách. Quốc Chi thở dài :
- Cứ phải nói ra mới được à? Ah....xin lỗi...chỉ là...Ơ...tôi không muốn làm mọi người thêm căng thẳng sau vụ của...Hey...sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?
Anh cầm chặt tay cậu :
- Xin lỗi...tôi lại liên lụy đến cậu nữa rồi.
Cậu đáp lại anh bằng một cái siết tay thật chặt, cậu muốn cho anh biết rằng cậu tình nguyện gánh chịu tất cả, cậu làm chuyện này vì anh. Cậu cũng yêu anh.
- Có thể cho chúng tôi biết một chuyện trước lúc chúng tôi chết không?
Mỹ Hoa nhún vai :
- Okie....coi như phần thưởng dành cho thầy đã giải đáp đúng câu hỏi.
Cậu ném chiếc chuông về phía Mỹ Hoa, cô nhóc cũng kịp bắt lấy.
- Giải mã dòng chữ màu Trắng trên ấy dùm tôi.
- Ha, gần chết tới nơi mà vẫn muốn biết chuyện này sao? Trò trẻ con. Thôi được! "Nhìn thấy sự suy tàn của nhân loại, người biết tuổi thọ của con người là bao lâu, người biết con người sẽ phải đi về đâu sau một chuyến hành trình dài của cuộc đời. "
- "Hãy nhắm đôi mắt lại để có thể nhìn thấy những điều tồi tệ mà mình đã làm, để có thể nhận ra những tội lỗi trong suốt cả cuộc đời nhơ nhuốt đã phạm phải."
Người con trai học chung lớp với Mỹ Hoa, cũng chính là người yêu cầu Mỹ Hoa giữ im lặng, sự xuất hiện bất ngờ của cậu người ấy không khỏi gây ngạc nhiên co tất cả, nhất là cậu ấy lại đang đọc những dòng chữ trên chiếc chuông.
- "Cứ than khóc, cứ kêu gào, một thế giới hỗn loạn, thế giới cần có sự ổn định tuyệt đối, và người biết sẽ phải làm gì để cứu rỗi những linh hồn tội lỗi, chỉ có một cách, đó là người phải tỉnh dậy."
Thêm một cô gái khác nữa mà cậu chưa hề gặp mặt.
- "Rời khỏi cánh cửa thứ 3, tạo ra Thần Long Đảng." Chúc mừng sự trở lại của người, Long Đế!
Kết thúc lời nguyện là cô gái bị bắt nạt trong lớp học, cô ấy đang quỳ dưới chân cậu. Trong lúc cậu còn chư hiểu gì thì Mỹ Hoa đã lên tiếng :
- Tại sao anh lại ở đây, Hồng Long? Còn cả con nhỏ đáng ghét này nữa.
Người con trai gọi là Hồng Long trả lời tỉnh bơ :
- Để nghênh đón chủ nhân của Thần Long Hội.
Và người con gái mặt lạnh như tiền :
- Cũng để ngăn cô làm điều gì ngu xuẩn, đã bảo IQ không cao thì đừng tự ý hành động mà.
- Cô.....
- Tôi là Phương Linh người tiếp quản Hắc Long Đảng - Cô gái lờ đi trước phản ứng của Mỹ Hoa.
- Còn tôi là Hồng Long, người tiếp quản của Hồng Long Đảng.
Cô gái thường hay bị ức hiếp đứng lên, cũng còn cúi đầu tôn kính :
- Tôi là Ngũ Long sứ thuộc Thần Long Đảng. Chúc mừng ngài đã hoàn tất phần sát hạch,Công Chúa đang chờ ngài tại nơi ở của Rồng.
Công Chúa? Người đó là ai? Và tất cà những chuyện này là sao đây?
Part 5
Một khoảng không gian trống trãi tối om, không nhà cửa, không đường phố, không một bóng người. Thế giới dường như đã mất hết, chẳng còn bất cứ thứ gì ngoài cậu.
Ngọc Lâm!
Có tiếng ai đó đang gọi. Ai đang gọi? Giọng nghe thật xa xăm.
Ngọc Lâm!
Cậu lần lần nhận ra đó là giọng của Gia Thành. Thật may mắn! Không phải chỉ có mình cậu ở đây.
Anh...anh ở đâu vậy?
Ngọc Lâm!
Cậu bắt đầu đi một cách vô thức về phía trước, nơi phát ra tiếng gọi.
Anh...anh ở đâu?
Cậu nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía cậu ở đằng trước. Cậu tiến tới gần hơn nữa.
Anh.....
Người đó quay mặt lại và mỉm cười. Cậu bàng hoàng nhận ra đó là chính bản thân mình. Cậu đang nhìn thấy một chiếc gương. Không! Khng6 phải là gương, vì nó đang mỉn cuời, và...mái tóc dài này, có phải đây là cậu trước khi gặp anh không? Coi nào, tất cả đều đảo lộn hết. Con gái....đây là một cô gái. Cô ấy rất giống cậu. Tại sao?
Ngọc Lâm....
Là giọng nói đó, tha thiết dịu dàng nhưng cứ như vọng từ một nơi rất xa, rất xa. Cô gái chạm tay vào mặt cậu, bàn tay nhỏ nhắn thật đẹp. Lạnh quá! Cậu giật mình lùi ra sau, không có hơi ấm.
Cô là ai?