Không có tiếng trả lời .
- Nhân danh người anh , anh muốn em từ nay hãy lo cho Ngọc Lâm thay anh . Chỉ cần nhìn thấy Ngọc lâm vui vẻ hạnh phúc , vậy là quá đủ đối với anh . Nghe lời anh , đừng quan tâm đến sự có mặt của anh , đã tới lúc em sống cho bản thân mình rồi . Sau khi trả được thù , hãy đưa Ngọc Lâm tới một nơi thật xa. Hãy sống thật tốt với nhau nhé , có được không ???
Chìm vào im lặng .
- Vâng !
Có tiếng đáp lại rồi . Cậu dựa lưng vào tường . Gia Thành đã hy sinh quá lớn cho cậu . Liệu cậu và anh có thể xem như không có gì mà sống với nhau được không ? Cậu nhắm mắt lại . Tương lai sẽ như thế nào , cứ để Thượng Đế định đoạt lấy vậy ....
CHAPTER V - THROUGH THE HELL I HEARD YOUR VOICE
Part 1
Ma Cao.....
Nó nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngay sau khi gió thô bạo đập mạnh tấm kính cửa sổ váo tường. Mưa nhanh chóng ghé qua chỉ chưa đầy một phút sau đó. Từng giọt mưa lạnh buốt theo gió tạt vào mặt nó. Nó cứ đứng yên. Không hiểu sao nước mưa lại làm nó cảm thấy d6ẽ chịu đến như thế. Hình ảnh của Gia Thành lướt qua trong đầu nó.
Tôi xin lỗi. Tôi biết làm như thế với cậu là không công bằng. Nhưng nếu Thượng Đế để cho tôi đuợc chọn lựa một lần nữa, có lẽ tôi sẽ chọn cậu.
Có lẽ sẽ chọn nó. Thật như vậy sao? Vậy thì tại sao? Tại sao anh lại chết vì Ngọc Lâm mà không phải là nó? Thế có nên trách Thượng Đế đã thiên vị cậu hơn nó không?
Bàn tay đẫm máu của anh vẫn cứ như còn đặt trên mặt nó. Nó mang máng cảm nhận như thế. Cho tới lúc chết, anh mới chịu quay lại nhìn nó. Như vậy đã đủ chưa? Nó giật mình vì sự tham lam của mình. Coi kìa....trước nay nó đâ có bao giờ như thế. Nó ao uớc anh hiểu rằng nó cũng yêu anh, vậy là đủ. Rồi sao nữa? À...anh bảo là anh biết và anh sẽ chọn lựa nó nếu có thêm một cơ hội nữa. Quá đúng với mong đợi rồi? Nò còn cần thêm gì nào?
Cần tình yêu của anh.
Nó cần tình yêu của anh.
Con người ta thật là tham lam. Thì ra khi được cái này rồi, họ lại tức thì mong muốn có thêm một thứ khác tốt hơn. Có lẽ vì thế mà Thuợng Đế đã trừng phạt nó. Thượng Đế đã để Gia Thành ra đi, vì người mà Gia Thành yêu mến, không phải nó.
Cậu nhóc à, sao em lại ngồi đây? Không có nhà để về sao? Thế có muốn theo tôi không? Tên của tôi là Tô Gia Thành. Nhớ nhé! Tô Gia Thành.
Nó nhớ mà. Nó có nhớ chứ. Chính Gia Thành đã nhặt nó về. Chính anh đã dạy nó cách bảo vệ chính bản thân mình. Cũng chính anh....anh là người làm cho tim nó đau nhói.
Gọi cậu là Tiểu Thành nhé! Vì cậu rất giống tôi lúc nhỏ. Sao? Cậu thích cái tên đó không?
Bất cứ cái tên nào, dù có xấu xí và khôi hài đến đâu, chỉ cần là Gia Thành gọi, dành cho nó, vậy là đủ.
Đừng trả thù cho tôi....cậu cần phải sống. Hãy thay tôi làm hết những chuyện mà tôi không thể hoàn thành. Phải sống thật tốt, nhớ chưa?
Sống thật tốt? Nghe thật là nực cười. Sống tốt......ai cơ? Nó à?
Một con người không có nước mắt. Không biết khóc là gì kể cả khi Gia Thành chết.
Nó rất muốn khóc như Ngọc Lâm, nhưng sao không có nước mắt nhỉ? Hình như khóc được tốt lắm. Vậy thì sẽ không quá đau như bây giờ.
- Tiểu Thành...ăn tối thôi!
Hạ Nguyên! Sao thằng nhóc này lại đi theo nó nhỉ? Nó có gì tốt cơ chứ?
- Anh không ăn cơm sao? Tô Gia Thành bảo anh phải sống để quản lý hệ thống sòng bạc ở đây. Bây giờ anh không ăn uống gì hết, vậy chết thì sao?
Mặc kệ thằng nhóc. Thằng nhóc nhìn tới nhìn lui cũng chỉ 15 hay 16 tuổi gì đó. Thằng nhóc so với nó còn quá trẻ con. Lúc bằng tuổi thằng nhóc này, nó đã phải lăn lộn với súng đạn bên cạnh Gia Thành. À, suýt tí nữa thì quên mất. Hạ Nguyên đâu phải là một người bình thường. Thằng nhóc này là Thập Tam giáo đầu của Thanh Long Đảng mà.
- Không ăn thật à?
Nó đứng dậy bỏ vào phóng. Lúc này, bất cứ ai chịu để cho nó yên là nó đã rất biết ơn rồi....
Nó thấy người nóng bừng bừng. Nó quên bật máy điều hòa à?
- Anh bị sốt rồi. Hậu quả của việc dầm mưa đấy!
Tiếng của Hạ Nguyên. Nó mờ mắt ra. Nó vẫn đang nắm trong phòng của nó, không ờ đây khác hết. Nhưng sao nó có cảm giác trần nhà hôm nay cao thế nhỉ?
- Tôi đã cho anh uống thuốc rồi, lấy ờ chỗ của bà chị Quất Chi.
Nó không cử động được. Toàn thân không còn một chút sức lực nào hết.
- Ah, thứ thuốc này tạm thời làm người ta tê liệt trong vòng 5 tiếng đồng hồ. Anh chịu khó nằm yên nhé.
Nó bắt đầu thấy choáng. Chưa bao giờ nó bị như vậy cả. Ngoại trừ lần đó, lúc Gia Thành và nó.....
- Sao rồi? Anh thấy không ổn chỗ nào?
Đã nói là không còn sức thì làm sao có thể trả lời được. Thằng nhóc này đang cố ý trêu nó à?
- Vậy bây giờ....tới phiên tôi nhé!
<Cái này......ừm, nếu là fan hoặc người theo dõi My Love từ đầu tới cuối thì bạn hiểu phải làm gì rối đó ^^ >
Nó kịp nhận ra ý muốn của Hạ Nguyên khi thằng ngóc ngồi lên người nó. Thằng nhóc này.....
- Tôi không hiểu.....sao phải là Tô Gia Thành nhỉ? Với người khác không được sao? Như tôi chẳng hạng.
Nó cố gắng cử động tay nhưng không được. Nó thầm nguyền rủa thứ thuốc chết tiệt này cũng như người bào chế ra nó.
- Cũng phải thay đổi khảu vị một chút chứ. Tô Gia Thành bảo anh phải sống. Nhưng nếu cứ như vầy thì sớm muộn gì anh cũng chết. Vậy...tôi sẽ làm cho anh tiếp tục sống. Thấy sao?
Nó nhíu mày. Nó muốn nói rằng "Cậu đi ra chỗ khác là tôi sống rồi!"
- Thử đi. Tôi cũng muốn lắm.
Đôi mắt nó mở to hết cỡ khi thằng nhóc Hạ Nguyên hôn lên môi nó. Cảm giác nhột nhạt làm nó rùng mình. Cổ họng nó nghẹn đắng. Nó cũng từng cảm thấy như thế. Nhưng thằng nhóc này đâu có uống rượu. Hay tại nó ảo tưởng đến Gia Thành? Dù sao thì nó cũng làm người Tiểu Thành tê cứng.
Lại trườn, lại sờ soạng khắp người nó. Không....không được.....
- Sao vậy? - Hạ Nguyên dừng lại khi nó nhích người một chút. - Chưa đủ nồng độ à? Vậy tăng thêm nhé!
Hạ Nguyên kéo mạnh chiếc quần ra khỏi chân nó, hành động thô bạo y như Gia Thành. Thằng nhóc tỉnh táo mà. Nó muốn gì đây?
- Giờ thì thoải mái hơn chưa?
Tay của Hạ Nguyên đang ờ sau lưng nó, từ từ trượt nhẹ xuống phần dưới. Nóng quá. Hơi nóng này là do nó sốt, hay do.....
Đau buốt. Nó phải chịu đau một lần rồi. Nó cứ ngở sẽ không đau như thế ờ lần tiếp theo. Nhưng không đúng như vậy.
- Ahhhh......
Hạ NGuyên bật cười :
- Chịu lên tiếng rồi à? Tốt! Cứ la đi. Cứ rên xiết đi. Điều đó chứng tỏ là anh hoàn toàn có thể quên Tô Gia Thành. La đi!
Vừa nói, thằng nhóc vưa cố tình làm thật mạnh. Bản thân thằng nhóc đó cũng thấy đau. Nó chấp nhận như thế. Một khi đã bắt đầu dần thân vào cảnh hoang lạc như thế này rồi thì không một ai là muốn dừng lại hết. Cả Hạ Nguyên lẫn Tiểu Thành đều như thế.
- La đi chứ! Sao anh không la nữa? Không đủ mạnh à?
Thêm một chút.
Một chút.
Lại một chút nữa.....
Đam mê.
Tê tái.
Cuồng dại.
Một kẻ muốn làm cho người khác quên và một kẻ muốn giết chết người đang làm mình đau ngay tức khắc.
Tiểu Thành động đậy mấy ngón tay. Vậy là nó đã có thể lấy lại tự chủ rối. Đêm qua là một đêm đáng nhớ với nó. Nó nhìn sang bên cạnh. Thằng nhóc đáng chết này hãy còn đang ngủ. Nó nghĩ là nó có thể yên thân sau vụ tối qua sao? Nó rút con dao bấm ra. Lưỡi kim loại sáng loáng đã đánh thức mi mắt của Hạ Nguyên.
- Gì vậy? Muốn giết tôi sao?
Hạ nguyên cho tay lên trán nó :
- Hết sốt rồi! Thuốc cũng hết công dụng.
Nó kề sát lưỡi dao vào cổ thằng nhóc.
- Làm thiệt ah?
Thằng nhóc cười, rồi tỉnh như không :
- Giết đi!
Nó nhíu mày. Nó rất muốn, rất muốn kéo lưỡi dao qua cổ họng của thằng nhóc láu cá này. Nhưng không hiểu sao tay nó vẫn ở nguyên chỗ cũ.
- Sơ hở!
Thằng nhóc đã giật lại con dao và uy hiếp ngược lại nó.
- Nếu làm không được, thì trước khi anh giết tôi, tôi phải giết anh trước.
Thằng nhóc dí lưỡi dao vào sâu hơn nữa cổ nó. Nó nhăm mắt lại. Hơi lạnh từ thanh kim lại đang đe dọa nó.
Có cái gì đó mền mại và êm ái hơn nhiều so với cái chết đang níu giữ môi nó.
- Anh là đồ ngốc!
Hạ Nguyên đã quăng con dao tự lúc nào.
Cứ như vậy thì làm sao sống tốt chứ? Yểu mạng thì đúng hơn.
Một cách vô thức, nó kéo cổ thằng nhóc xuống. Nó lại thèm thuồng cái cảm giác trơn nhẹ mền ấm này rồi. Nó muốn thử. Nó muốn cọ sát thân thể một chút. Nó muốn chinh phục cái cảm giác đau buốt kia. Nó bị nghiện rồi.
Nắng hắt qua cửa sổ rọi xuống đất. Một ngày mới lạ bắt đầu, một tình yêu khác sắp nảy nở. Cứ yêu đi. Cứ chà đạp hành hạ nhau đi. Chẳng phải đó là tình yêu sao?
Part 2
Hong Kong.....
- Ngọc Lâm....bữa tối xong rồi. Cậu có muốn ăn chút gì không?
Im lặng kéo dài. Không có tiếng trả lời, căn phòng cũng lạnh lẽo vì bóng tối.
- Tôi mang vào phòng cho cậu nhé!
Vẫn vậy. Bầu không khí ảm đạm cứ bao trùm lấy tất cả.
Cánh cửa đóng lại. Bóng tối tiếp tục làm chủ.
Ngọc Lâm!
Cứ như mọi chuyện chỉ mới diễn ra tức thì. Gia Thành ngã vào người cậu, bê bết máu sau một phát súng.
Hãy sống cho thật hạnh phúc, có được không? Nếu anh không bảo vệ em được nữa, thì hãy tự lo cho mình nhé. Có chuyện này anh rất muốn nói với em. Anh yêu em.
Khi tình yêu biến thành một thứ đáng nguyền rủa.
Khi hạnh phúc tan vỡ như mảnh thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà.
Không còn gì cả.
Anh yêu em.
Có bao nhiêu người phải chết vì cái thứ quái quỷ đó rồi? Tại sao người ta lại phải yêu nhau? Yêu là ngốc nghếch. Thế sao phải yêu? Cứ yêu? Cứ ngốc nghếch.....
Cậu đang tự oán trách bản thân mình. Đáng lý người chết phải là cậu. À, nếu giả như cậu có chết đi thì âu cũng là một cách giải quyết tốt. Như vậy thì cả Gia Thành lẫn Hoàng Long đều không cần phải băn khoăn xem cậu thuộc vào ai. Kết thúc tốt chứ!
Kì lạ thật! Cậu cứ chờ mãi. Sao Hoàng Long không vào đây và giết quách cậu đi? Chẳng phải anh trai của Hoàng Long chết vì cậu sao?
Một chuỗi dài những bất hạnh. Không còn gì nữa.
Bên ngoài căn phòng, Anh cũng đang tự dày vò mình không kém gì cậu. Anh không hề trách cậu. Anh trách chính anh. Nếu anh không giành lấy cậu từ tay Gia Thành thì đã không có chuyện Gia Thành không có được hạnh phúc, không có chuyện cậu bị lôi vào những rắc rối, càng không có chuyện mọi người cùng nhau tiến vào trụ sở chính của Thanh Long Đảng, vậy thì làm sao có chuyện Gia Thành bị Đại giáo đầu bắn chết chứ?
Thật đáng nực cười. Cậu đã không nhận ra mọi lỗi lầm không phải từ cậu, mà là từ anh mà ra. Cậu đang rất đau khổ. Anh có thể làm gì cho cậu đây?
- Có hai tên ngốc, một không chịu ăn uống gì hết, một cứ canh chừng người kia cả ngày lẫn đêm.
Anh ngước mắt lên, Quất Chi đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
- Không cảm thấy mình giống một tên không có đầu óc à? Hia người làm như vậy thì liệu Tô Gia Thành có thể sống dậy được không?
- Im Đi. - Anh rít qua kẽ răng.
- Hoặc là sẽ biến thành hai cái xác khô sau vài ngày nữa? Tốt! Có thể về Địa Phủ đoàn tụ với Tô Gia Thành rồi. Một sáng kiến hay nhỉ!
- TÔI BẢO CÔ TIM ĐI! - Anh đứng bật dậy, chỉ chưa đầy hai giây, bàn tay anh đã bóp chặt cổ của Quốc Chi.
- Sao? Tôi chỉ nói lên sự thật thôi mà. Muốn giết tôi à? Anh không muốn nhìn nhận sự thật sao? Anh và Tô Ngọc Lâm, hai người thật ra chỉ biết nghĩ tới bản thân mình mà chưa bao giờ biết quan tâm tới người khác. Cứ gặp chuyện gì không hay là hai người lại chui rúc vào thế giới của mình, không muốn ai chạm vào, không muốn ai tìm hiểu. Hai người đang tự hỏi thế gian này liệu có ai hiểu được hai người không, câu trả lời là không. Vì thực chất hai người có cho người khác cơ hội để hiểu đâu. Vyậ thì còn trách ai nữa?
- Cô mà còn nói nữa thì đừng trách tôi.
- Bỏ cô ấy ra!
Anh nhìn ra sau lưng, cửa phòng cậu đã mở ra không biết tự lúc nào.
- Cô nói rất đúng. Chuyện chúng ta cần làm bây giờ không phải là ngồi chui rúc trong bóng tối. Tôi vừa lên mạng Ngũ Long tìm thông tin, tên khốn khiếp đó đã rời khỏi Hồng Kông để sang Nhật tìm viện binh. Hắn chính là kẻ đã giết chết anh tôi, mối thù này nếu không trả thì tôi không phải là Tô Ngọc Lâm.
- Ngọc Lâm.... - Anh đã buống bàn tay ra khỏi cổ Quốc Chi.
- Cuốc cùng thì bác sĩ Tô cũng chịu thức tỉnh. Vậy bây giờ sang Nhật ngay à?
- Không hẳn như thế.
- Còn phải chờ gì nữa? - Anh tỏ ra nóng vội.
Cậu thờ dài :
- Trước lúc chết, anh tôi có đưa lại cho tôi một thứ, hình như là có liên quan tới thân phận thật sự của tôi. Cà tôi lẫn anh ấy đều không phải là con ruột của nhà họ Tô. Chúng tôi được nhặt về nuôi.
Quốc Chi hăng hái hơn hết :
- Thứ gì vậy? Chuyện thông tin cứ giao cho tôi.
- Uh...trông cậy vào cô.
Cậu lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu vàng kim, trên đó khắc những dòng kí tự kì lạ bằng 5 màu khác nhau, và còn có một con Rồng bằng Ngọc Thạch nữa.
- Cái gì vậy?
- Tôi mà biết thì đâu cần hỏi cô. Xem thử đi.
Anh và Qyốc Chi cùng dàn mắt vào mấy dòng kí tự kì lạ. Anh lâm râm đọc :
- "Khi ánh mặt trời của buổi bình minh thức giấc, vị chúa tể sẽ hé mở đôi mắt".
- Huh?!? - Cậu ngạc nhiên - Trên đó có viết như vậy à? Sao tôi không đọc được nhỉ?
- Vì cậu không phải là thành viên của Thanh Long Đảng. - Quốc Chi trả lời thay - Dòng kí tự màu xanh là ám hiệu của Thanh Long Đảng, chỉ có những người có chức sắc cao như tụi này mới đọc được thôi.
- Vậy có nghĩa là....
- Có nghĩa là 4 dòng kí tự còn lại phải tìm đến Bạch Long Đảng, Hắc Long Đảng, Hoàng Long Đảng và Hồng Long Đảng trợ giúp. Ai ya, nếu tôi đoán không làm thì sắp tới sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây. Hai người có nghĩ như vậy không?
Cả anh và cậu đều nheo mắt nhìn Quốc Chi. Không phải chuyện vui, mà là tai hoạ. Tại sao chiếc chuông liên quan đến thân phận của cậu lại được viết bằng kí tự của 5 Đảng lớn nhất Trung Quốc nhỉ? Liệu cha mẹ cậu có liên hệ gì với giới xã hội đen? Cái đó thì không ai biết được....