CHAP 2
…
Hắn đứng nhìn vào trong cảnh lộn xộn này, hai kẻ giữ tay giữ chân một thi thể bất động. Tay Kangin còn cầm tô thức ăn gì thật gớm ghiếc. Mọi thứ làm hắn hoa cả mắt.
“Nó làm sao?” Hắn hỏi.
“Nó chắc… xỉu rồi.” Siwon cúi đầu trả lời.
“Tao dặn tụi bây trông chừng nó, tụi bây biết nó đáng giá gấp đôi với ‘hàng thường’ không? Nó chết tụi bây có đền được cho tao không?” Hắn đe dọa nhìn hai tên vô dụng.
“Vậy làm sao bây giờ đại ca?” Kangin run rẩy hỏi.
“Mày biết chữa bệnh không? Còn không mau gọi bác sĩ. Lũ ăn hại!” Hắn hét lên làm Kangin vội chạy ra ngoài đi gọi bác sĩ đến.
“Đưa nó ra ngoài đi!” Hắn quay lưng đi, Siwon chán nản nhìn cái ‘xác’ hôi thối này. Cuối cùng phải ẵm cậu lên đi theo hắn ra ngoài.
…
Ở đây tìm bệnh viện hay bác sĩ không phải dễ. Nhưng với hắn thì không khó gì, hắn làm nghề gì cơ chứ. Là buôn người, bán gái cho nhà chứa là cách duy nhất hắn kiếm được nhiều lợi nhuận. Cả hắn và mụ bà Lisa – bà chủ nhà chứa kia đều cần vài tên bác sĩ lậu hay còn gọi là bác sĩ đen để khám ‘hàng’. Khi bán một ai đó cần phải kiểm tra xem còn nguyên vẹn, sạch sẽ hay không mới xác định giá.
Nhưng mụ bà Lisa khá tin tưởng hắn vì đã làm ăn cùng nhau lâu năm, hắn đảm bảo ‘hàng’ trong tay mình toàn hàng ‘sạch và mới’. Khi bà Lisa mang ‘hàng’ ra đấu giá hàng tuần cho lũ đại gia mang tiên mua vui đều dùng bác sĩ kiểm chứng lần để an tâm ra giá.
Cho đến nay hắn chưa lần nào thất hứa hay giao ‘hàng’ giả cho bà ta cả. Họ thiết lập một mối lên kết bền vững cùng nhau kiếm tiền trên thể xác người khác.
“Vết thương lở sâu, xương nứt ở đầu gối cần băng bó nẹp lại một thời gian. Tôi đã chích thuốc cho cậu ta, khi tỉnh dậy hãy cho ăn ‘đàng hoàng’ một chút.” Bác sĩ khẽ nhìn hắn. Biết rõ hắn là người máu lạnh thì làm gì có chuyện đàng hoàng với ai.
“Nói nhiều quá! Làm xong rồi cút đi!!!” Hắn quát lên khi bị xỏ xiên.
Bác sĩ băng bó nẹp chân cố định lại cho cậu rồi để một số thuốc kháng sinh lẫn giấy hướng dẫn dùng vì có dặn cũng chẳng ai thèm nhớ đâu. JaeJoong vẫn nằm ngủ yên dưới sàn nhà trong phòng khách, người cậu dơ như vậy làm sao hắn cho cậu nằm trên ghế được, sẽ bẩn luôn cái ghế da của hắn.
“Ba ngày qua tụi bây làm gì mà nó như vậy hả?” Hắn mồi điếu thuốc bắt đầu tra hỏi.
“Dạ tụi em đem cơm, đem cháo cho nó mà nó đạp đổ không ăn. Băng bó thì lột ra để máu chảy làm lở ra thêm.” Kangin, Siwon cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Đại ca sao anh về sớm vậy? Không phải mai anh mới về sao?”
“Tao cần phải báo cáo với tụi bây à?” Hắn đanh mắt lại nhìn hai tên đàn em, “Cút!”
Kangin, Siwon cúi chào hắn rồi đi chỗ khác khẽ vuốt ngực thở phào.
“Anh Yunho tối nay có mở tiệc không?” Thân tín của hắn hỏi nhỏ bên cạnh.
“Dẹp đi! Thằng này nó khiến anh bực bội lắm rồi.” Hắn phất tay quát.
“Tháng sau còn một chuyến hàng hay lúc đó sẽ làm lớn một chút xem như thưởng cho anh em.”
“Uhm. Làm theo ý cậu đi! Yoochun.” Hắn gật đầu, những chuyện lớn bé ít nhiều là do thân tín của hắn làm thay.
“Còn cậu ta thì sao? Cứ nhốt trong nhà kho sẽ không khả quan hơn đâu.”
“Ư…… ư….” JaeJoong tỉnh dậy, thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn xoáy vào mặt mình. Hắn đang tức giận, rất giận và cậu nhìn rõ được điều đó.
“Sai người làm lau người sạch sẽ cho nó rồi mang lên phòng cho anh. Anh sẽ dạy cho nó một bài học.” Hắn dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn rồi bỏ lên lầu.
Yoochun gọi vài người giúp việc đến đỡ cậu vào trong nhà tắm để lau người cho sạch. Khẽ lắc đầu không biết chút nữa JaeJoong sẽ ra sao. Để đích thân Yunho ra tay thì không thể sống mà không bị ám ảnh.
JaeJoong sau khi sạch sẽ mặc bộ quần áo tươm tất hơn được đưa đến phòng ngủ của hắn. Căn phòng rộng và thoáng, cửa ban công đón trọn ánh sáng của bầu trời. Đồ đạc cũng chẳng có gì đặt biệt, có giường lớn và bàn làm việc.
Cạch.
Hắn bước ra khỏi nhà tắm với cái quần thun duy nhất, lại đôi mắt đó dính chặt vào mặt cậu.
“Ra ngoài đi!” Hắn đuổi đám người làm ra ngoài sau khi họ đỡ cậu ngồi xuống mép giường của hắn.
Bốp – Hắn giáng bạt tay thật mạnh khiến cậu té ngã ra giường, vết rách trên môi chưa lành nay lại chảy máu ra.
“Mày đừng có giở trò với tao. Ăn hết cho tao!” Hắn chỉ về bàn có sẵn cơm và dĩa rau thịt để sẵn. Ít ra nó ra hồn hơn là bữa ăn trong nhà kho.
JaeJoong cà nhắc cái chân đến bàn cầm muỗng lên và ăn, hắn lại nhếch môi cười. Đúng là…. đợi hắn ra tay bạo lực rồi mới nghe lời. Một lúc sau cậu ăn xong và có người dọn sạch bàn, cậu không biết làm gì. Căn phòng này là của hắn, tốt nhất không nên làm gì cả cứ ngồi im.
“Từ giờ mày ở trong này, mày thử để tao thấy máu xem. Lúc đó chính tay tao sẽ băm nát mày ra đấy.” Hắn đe dọa bằng cái giọng đục ngầu từ địa ngục. Hắn quay về bàn làm việc xem giấy tờ gì đó. JaeJoong suy nghĩ một hồi rồi leo lên giường nằm, hình như thuốc vẫn còn tác dụng thì phải, mắt cậu lại mỏi rồi.
…
…
…
Trở mình cậu mở mắt và giật mình. Cậu nhìn thấy người đàn bà cười dâm đãng bên cạnh cùng với Yunho đang nằm trên cô ta. Hắn không để tâm đến việc cậu nằm cạnh chỗ họ làm tình, cái giường đủ lớn để bốn người cùng nằm ấy chứ. Cậu trơ mắt ra nhìn chuyện gì đang xảy ra.
“Yunho chiếm lấy em đi ~” Cô ta cười khiêu khích từ bên dưới hắn, đôi chân di chuyển kéo léo lột cái quần lót bên cổ chân trái ra khỏi người.
Hắn không nói gì, khuôn mặt cũng không biểu cảm thích hay không, vui hay buồn. Hắn chỉ hôn ngấu nghiến cái cổ cô ta tụt dài xuống cặp ngực đẫy đà. Hắn vực cô ta dậy kéo quần mình xuống và ấn đầu cô ta vào bên dưới mình.
“Nhìn mà học đi! Sau này mày cũng phải làm vậy với khách đấy.” Hắn cười khẩy nhìn cậu. JaeJoong nằm im bất động.
Tiếng mút mát thỏa mãn của cô ta khiến hắn hài lòng. Cảm thấy bên dưới mình đã cương cứng hắn đẩy mạnh cô ta xuống giường, với tay lấy cái condom đeo vào cho chiều dài của mình và tiến thẳng vào trong không sự chuẩn bị nào khác. Cần gì chuẩn bị, đây là nghề của họ và họ đã quá quen với việc này mỗi ngày. Đôi khi họ còn khao khát những con mảnh thú dằn xé thân thể họ như Yunho.
Trong nghề không ai mà không muốn phục vụ hắn, hắn có mùi đàn ông rất quyết rũ, kỹ thuật làm tình khiến họ rên rỉ. Tuy nhiên hắn không mơn trớn cơ thể họ hay đụng vào toàn thân họ, hắn chỉ nút quanh cổ và bóp cặp ngực cho hưng phấn thôi. Tuyệt đối không âu yếm gì hơn thế, và chẳng có ai có thể chạm vào môi hắn. Họ biết cái lưỡi của hắn rất nhuần nhuyễn khi mút quanh cổ họ nhưng lại chưa được dùng lưỡi chính mình cảm nhận nó.
Chưa có người nào ngủ với hắn quá ba lần, ai làm hắn vui thì cũng chỉ hai ngày là cùng. Hắn không gọi đến lần thứ ba đâu, việc này thành một quy luật cho mọi người rồi.
“Ahhhh…… ahhhhhh…… ahhh……Yun…. Ho……” Người đàn bà nào nằm bên dưới hắn đều không muốn rời khỏi hắn. Hắn đưa bọn họ đến đê mê chốn cực lạc.
Bên dưới hắn không ngừng thúc mạnh vào trong cửa mình cô ta. Bàn tay chống xuống giường để chuẩn bị đạt được cái khoái cảm chờ đợi, tay phải vẫn xoa nắn bộ ngực đồ sộ của cô ta. Chốc lát hắn rùng mình phóng ra sạch mọi thứ trong miếng plastic ngăn ngừa hai cơ thể.
Rút ra khỏi cửa mình cô ta, hắn kéo cái condom chứa đầy chất nhờn đó quăng vào sọc rác trong nhà tắm sẵn rửa sạch lại cơ thể. Khi quay ra thì cô ta đã mặc quần áo lại ngay ngắn. Đây là lần đầu cô ta tiếp Yunho.
“Ngày mai anh có gọi em nữa không?” Cô đi vòng ôm lấy cánh tay hắn cạ sát thân thể của mình vào hắn với hị vọng hắn phá lệ giữ cô lại đêm nay.
“Về đi!” Hắn lạnh lùng nói
“Có gì gọi em nhé!” Cô ta nhón chân định hôn lên môi hắn
Bốp – Hắn tát thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, “Con khốn mày nghĩ mày là ai?!”
Nghe tiếng hắn bọn đàn em bên ngoài xông vào xem, thấy cô ta ngã sóng soài nằm ôm mặt khóc nức nở.
“Vứt nó ra ngoài cho tao!”
“Dạ đại ca.” Bọn đàn em nắm tóc kéo cô ta ra khỏi phòng.
Hắn nhìn lại giường cậu vẫn nằm co ro ở đó từ nãy giờ. Xem ra cậu vẫn chưa hết sốc khi chứng kiến tận mắt cảnh hắn làm tình. Cứ từ từ làm quen vì cách ba ngày hắn sẽ ngủ với gái một lần, cậu sẽ phải nhìn thôi. Mặc kệ cậu, hắn mở cửa căn dặn đàn em rồi quay lên giường nằm ngủ.
JaeJoong thì mới ngủ dậy không lâu nên cậu còn tỉnh, cậu nhìn khuôn mặt hắn ngủ. Quả thật rất nam tính, nước da nâu bóng với cơ thể đầy săn chắc. Hắn không mặc áo ngủ nên cậu nhìn thấy được từng đừng nét như được trạm trổ bởi bàn tay nghệ nhân bậc thầy.
Hơi thở hắn đều đều chứng tỏ đã ngủ say, cậu biết bên ngoài người của hắn vẫn canh giác nghiêm ngặt. Ngay cả khi ngủ trông hắn cũng thật lạnh lùng không một biểu cảm. Bất giác hắn lăn người gác tay lên ngực cậu, JaeJoong nằm yên không dám nhúc nhích sợ hắn tỉnh. Một khỏang thời gian trôi qua hắn vẫn gác tay như thế, nhẹ nhàng cậu dùng đầu ngón tay mình chạm nhẹ lên cánh tay hắn trên ngực mình. Hắn thật sự rất săn chắc, cánh tay cũng dài, bàn tay to lớn. Ngắm nghía hắn một hồi cậu cũng nhắm mắt ngủ bên cạnh hắn từ khi nào.
…
Cậu tỉnh dậy đã thấy hắn ngồi trên bàn làm việc. Nghe tiếng động hắn quay sang nhìn cậu trừng mắt cảnh cáo.
“Mày đừng nghĩ tự làm nặng vết thương để khỏi bị bán. Sớm muộn gì tao cũng tống mày đi thôi.”
Hắn biết cậu cố tình làm vết thương nặng ra để không bị bán đi, đừng có uy hiếp hay làm hắn bực. Cậu đáng giá thật nhưng nếu hắn điên lên cũng sẵn sàng giết chết cậu. Hắn biết trong đôi mắt cậu có sự sợ hãi với hắn, ở trong phòng của hắn cậu sẽ không dám làm mấy trò vớ vẩn nữa.
Hắn nói rồi vào nhà tắm, cậu nghe tiếng nước xối xả cũng chỉ ngồi yên trên giường. Hắn quay ra mà không mặc đồ cái khăn còn vắt trên vai, hắn mặc quần áo thản nhiên trước mặt cậu.
“Ở yên đây!” Hắn nói gọn rồi ra ngoài.
Cậu nằm trên giường suy nghĩ…. có quá nhiều chuyện để nghĩ.
…
CHAP 3
…
Hôm Sau
“Đại ca!” Bọn đàn em cúi chào hắn.
“Tối qua có gì không?” Yoochun vừa lúc ra đại sảnh đi đến sau lưng hắn.
“Không! Thằng nhóc đó cũng biết sợ.” Hắn cười khẩy ngồi vào bàn ăn sáng cùng Yoochun. Nếu ở đây người có tư cách nói chuyện hoặc gọi thẳng tên hắn thì chỉ có Yoochun thôi. Vì Yoochun là em hắn, cả hai không phải là máu mủ nhưng có cùng một thân phận và là những đứa trẻ không may.
“Lát nữa Dong Wook sẽ đến, lần này hắn sẽ kiêu ngạo nói sẽ dắt ‘hàng xịn’ đến đấy.” Yoochun hơi đánh cong môi, cũng chưa hẳn là một nụ cười. Nó có chút gì đó mỉa mai.
“Vậy sao!” Yunho có vẻ không quan tâm cho lắm.
…
…
…
Hai Tiếng Sau
“Yunho lâu quá không gặp.” Dong Wook gỡ cặp kính đen xuống, tự nhiên ngồi xuống sofa trước mặt.
“Hàng đâu?” Yunho hỏi.
Dong Wook cười búng tay, vài tên đưa một số người vào trong giống tù nhân đang bị áp giải vậy. Khỏang bảy người con trai trắng trẻo xinh đẹp đứng trước mặt hắn, tay vẫn còn bị còng lại.
“ ‘Hàng’ lần này có vẻ ‘ngon’ nhỉ!” Yunho rút điếu thuốc trong vỏ ra Yoochun bậc quẹt mồi lửa cho hắn. Ngả người ra ghế hắn nhả từng vòng khói trắng đục mờ ảo lên không trung, “Giá cả thế nào?”
“Hơn lần trước một nửa.”
“Không!” Hắn dứt khoát.
“Anh cũng thấy ‘hàng’ lần này ‘tốt’ mà. Anh chỉ cần ăn diện cho họ đẹp lên một chút sẽ hờ giá gấp ba lần ở đây.” Dong Wook biết rõ luật, không thể đưa hàng đến thẳng tay bà Lisa. Như vậy là ăn chặn tiền, mà làm mất tiền của Jung Yunho thì cũng không có ngày yên đâu. Nhiều băng nhóm buôn người khác đều bị hắn dẹp sạch hết rồi.
“Kiểm tra ‘hàng’!” Hắn hất mặt ra lệnh cho đám đàn em. Chúng đồng lọat kéo quần những tên ‘hàng’ và nhét ngón tay vào sau họ.
Nhìn biểu hiện khuôn mặt đau đớn đó chắc chắn là hàng còn nguyên.
“Đại ca! ‘Hàng lỗi’.” Một tên đàn em lên tiếng.
“À…. lần này do tôi sơ suất, xem như quà tặng cho anh vậy. Giá đó được không?” Dong Wook lo lắng nhìn hắn.
“Chỉ tăng 1/4 như mọi khi, được thì để hàng lại.” Hắn viết tờ chi phiếu quăng lên bàn.
Dong Wook đăm chiêu nhìn tờ chi phiếu suy nghĩ rồi cũng nhanh tay quơ lấy nó, “Dịp khác gặp lại.” Dong Wook mỉm cười hôn lên tờ chi phiếu trước tạm biệt chúng.
“Đưa tụi nó đi.” Hắn phấy tay, bọn đàn em biết cần làm gì. Đây là những ‘hàng cao cấp’ khó tìm, họ sẽ được quấn luyện dạy dỗ lại rồi mới bán. Cái giá sẽ gấp mấy lần giá hắn mua được.
“Đại ca còn tên này thì sao?” Tên đàn em chỉ ra ‘hàng lỗi’ lúc nãy.
“Yoochun cho cậu đó, muốn làm gì thì làm.” Hắn nói rồi bỏ đi lên lầu về phòng mình.
“Tên gì?” Yoochun hỏi.
“Junsu!” ‘Hàng lỗi’ đáp.
Yoochun ra hiệu cho Junsu đi theo mình, anh đưa cậu về phòng mình và đẩy xuống giường. Tay Junsu vẫn còn bị còng khóa, không cần thiết cởi ra lúc này làm gì có khi còn tiện hơn ấy chứ.
Yoochun không nói lời nào thưởng thức hương vị thơm ngon của con mồi trong tay, lột nhanh quần áo của cả hai ra. Anh ngồi trên bụng Junsu nhếch môi nhìn vẻ hoảng sợ của cậu bên dưới mình.
“Không phải cậu từng làm chuyện này rồi sao? Sợ gì?”
“K…. không phải.” Junsu lắc đầu, “T…. tôi bị cha dượng cưỡng bức.” Cậu nói lí nhí. Dòng nước nóng ấm chảy dài từ khóe mắt.
Yoochun nghe vậy liền thay đổi suy nghĩ về chuyện mình đang làm. Tưởng rằng có ‘món hàng ngon’ định vui đùa vài ngày.
Cưỡng bức à? Yoochun dừng lại rời khỏi thân thể cậu và tháo còng ra.
“Từ đây ở đây hầu hạ tôi. Biết không?” Anh mặc lại quần áo cho chính mình. Tự thấy sao bản thân hôm nay nhân từ quá. Tuy anh và Yunho không khác gì mấy nhưng anh không bao giờ đánh người vô cớ. Anh bình tĩnh và suy nghĩ để chặn lại những cái nóng nảy của Yunho.
“C…. cám ơn.” Junsu nhặt quần áo dưới sàn mặc vào người khẽ nhìn anh, “A… anh…. tên gì vậy?”
“Park Yoochun! Ngủ đi. Chiều mới có cơm.” Anh đóng cửa đi ra ngoài.
Junsu kéo mền nằm cuộn tròn suy nghĩ. Bị bán đi cũng không phải một chuyện xấu ít ra không còn bị người cha dượng vô nhân tính đó cưỡng bức lần nữa.
…
Phòng Yunho
“Ăn đi!” Hắn vừa vào phòng là quát cậu. Để con người như cậu ngủ chung cái giường của hắn thật là bực bội. Nếu không phải cậu chỉ bị thương ở chân và mang bộ mặt xinh đẹp thì đã bị hắn tống đi từ lâu rồi. Còn nguyên thì còn giá, hắn nhẫn nhịn chờ ngày đạp cậu ra khỏi chỗ này với món tiền khổng lồ mang về từ cậu.
JaeJoong bước xuống giường hơi khó khăn, chân cậu hôm nay nhức quá. Cậu lại ăn những món đó, tuy là cơm canh nguội nhưng vẫn nuốt được. Có vỉ thuốc cùng ly nước trên bàn cậu biết đó là của mình, lấy mỗi thứ một viên cậu uống sạch ly nước.
Cốc Cốc.
“Đại ca! Bác sĩ Yoo tới.” Tên đàn em vào báo.
“Uhm.” Hắn ậm ừ cho vào.
Bác sĩ Yoo lần trước đến khám cho cậu mỉm cười chào JaeJoong.
“Ngồi xuống đi! Tôi xem vết thương cho cậu.”
JaeJoong gật đầu ngồi xuống mép giường chỗ Yunho đang nằm, hắn không quan tâm khám cái gì vì hắn biết nứt xương cũng hơn nửa tháng mới lành.
“Cậu có uống thuốc tôi đưa không?” Bác sĩ Yoo vừa thay băng thuốc ở chân vừa ngước lên nhìn cậu.
JaeJoong gật đầu.
“Cậu cứ uống theo chỉ dẫn trên giấy và uống thêm sữa để xương khỏe mạnh. Khi tắm thì dùng ni lông quấn quanh băng để không làm ướt vết thương, kiêng ăn hải sản và đồ mặn nhiều nhé.” Cùng lúc bác sĩ Yoo đã băng xong cho cậu.
“T…. tôi muốn đi tắm.” Cậu quay sang nhìn hắn.
“Thì đi đi! Bộ cùi đến nơi sao mà nói cái chuyện vớ vẩn đó.” Hắn nằm trên giường quát lên.
“Người ta là bệnh nhân đó.” Bác sĩ Yoo lầm bầm trong miệng nhưng hắn nghe thấy.
“Ông có muốn tự lấy đạn ra khỏi người không?” Hắn trừng mắt đẹ dọa. Bác sĩ Yoo thở dài rồi ra khỏi phòng.
“T… tắm ở đâu?” Cậu nhìn cái nhà tắm duy nhất trong phòng hắn.
“Mày nghĩ đến đâu rồi? Cút xuống dưới mà tắm.”
JaeJoong ôm chân cà nhắc đi cùng lúc bác sĩ Yoo quay lại nhắc nhở, “Cậu đừng di chuyển nhiều quá, động vết thương lâu lành lắm.”
“Dạ!” Cậu gật đầu cám ơn.
JaeJoong nhìn hắn lần nữa rồi cà nhắc đi, tay vịn men theo vách tường mò ra đến cửa.
“Aishh mày vào đó tắm đi.” Hắn nạt nộ bực bội. Chắc chắn là tên bác sĩ lang băm đó đã chơi xỏ hắn. Biết hắn mê tiền nên cố tình nói vậy để không hành cậu cho bỏ ghét.
JaeJoong cà nhắc quay trở lại vào nhà tắm, cậu mở vòi nước ấm vào bồn nước cởi đồ và quấn quanh chỗ vết băng. Cậu không để nước quá cao mà chỉ lưng lửng vừa đủ thôi, ngồi vào bồn nước gác cái chân bị thương lên trên thành bồn cậu chà sạch cơ thể bằng xà phòng cao cấp của hắn. Mùi hương thơm mát trên cơ thể hắn cũng từ loại xà phòng này mà ra. Mỉm cười, cậu và hắn có chung mùi.
Tắm sạch sẽ cậu quay trở ra với cái khăn quấn từ bụng trở xuống, cậu có bộ đồ mới để thay nên đành quấn khăn vậy. Hắn thấy cậu đi ra liền ngồi bật dậy nắm cổ tay cậu lại gần giật mạnh cái khăn ra làm cậu giật mình. Nhìn thấy cơ thể mịn màng không chút tỳ vết ngoài cái chân hắn mỉm cười hài lòng.
“Tao mà thấy bất cứ vết thương nào khác trên người mày thì mày khỏi phải sống nữa.” Nói rồi hắn quăng cho cậu cái áo sơmi lớn của hắn vừa mặc lúc nãy. Cậu chụp lấy tròng vào người. Hắn to con hơn cậu nên cái áo trở nên rộng thùng thình dài qua cả đùi non cậu nữa.
Nhưng chỉ cho mặc áo thế này……
Cậu cũng đâu có được rời khỏi phòng này, mặc gì cũng được mà.
…
…
…
Ba ngày sau.
Bữa chiều nay hắn xuống dùng thấy Yoochun nắm tay Junsu ra bàn ăn cùng.
“Anh tưởng cậu chán rồi vứt chứ.” Yunho nhếch mép không nhìn đến Junsu
“Sao anh không để JaeJoong xuống ăn cùng?”
“Làm gì?” Hắn nhíu mày. Nhắc đến JaeJoong làm hắn phát bực. Ngày nào cũng đòi đi tắm hai, ba lần. Hắn không cho cái áo nào khác ngoài cái ba ngày trước. Cậu tắm xong cũng chỉ mặc lại cái áo đó của hắn. Có khi giặc treo trong nhà tắm rồi quấn khăn trong phòng thôi.
“Người bệnh mà nhốt một chỗ sẽ nặng thêm đấy, sẵn có Junsu cứ để họ làm bạn.” Yoochun gấp thức ăn cho Junsu, ba ngày nay họ chỉ ngủ chung và nói chuyện. Yoochun cảm thấy Junsu rất dễ thương và hồn nhiên, cái quá khứ ám ảnh kia làm cậu sợ mỗi khi Yoochun ôm cậu ngủ. Dần dần Junsu bắt đầu tin ở Yoochun nhiều hơn và không sợ va chạm giữa họ.
“Lên khiêng nó xuống đây.” Hắn quay sang sai đàn em
Một lát sau tên đàn em xuống tay không. “Đại ca, nó không cho em đụng đến còn tự cào tay mình chảy máu nữa.”
Bốp – “Đồ ăn hại!” Hắn tát mạnh vào mặt thằng đàn em rồi đùng đùng đi thẳng lên phòng ngủ.
…
…
…
…
Vừa vào phòng hắn thấy cậu ngồi sát góc trên giường tay cầm cây bút dính máu, những vết trầy trên cánh tay cậu chảy dài dịch đỏ tanh nồng.
Bốp – “Khốn nạn!” Hắn lao lên giường tát cậu vài cái khiến cậu choáng váng.
JaeJoong không nói gì cắn răng chịu đựng. Hắn giật lấy cây bút quăng đi rồi quơ cái khăn tắm ngang hông cậu quấn lại vết máu để nó không chảy nữa. Bọn đàn em chạy vào mang theo thuốc cầm máu, vừa lại gần cậu thì JaeJoong đã giật lùi ra sau phòng thủ.
“Mày thử làm lại điều lúc nãy xem? Khốn kiếp!” Mặt cậu đã đỏ rát lên còn tát nữa sẽ trầy mất. Khuôn mặt mà bị gì là mất giá hết, hắn điên cỡ nào cũng phải tránh đánh vào mặt.
Hắn giật lấy thùng y tế kéo cánh tay bị thương của cậu ra ngoài một chút đổ cả chai thuốc sát trùng lên.
“A!” Cậu la lên vì đau rát, vết thương xùi bọt trắng diệt khuẩn cho vết thương. Hắn dùng băng vải quấn đại vài vòng rồi cột lại.
“Lấy cái áo cho tao.” Hắn chỉ vào cái áo thun tay dài của mình treo ngoài tủ, tên đàn em đưa hắn. Yunho tròng từ trên đầu cậu xuống rồi lại bế cậu xuống dưới lầu. Hắn biết cậu khá lì lợm và chỉ sợ mình hắn nên tốt nhất để hắn làm, còn không cậu sẽ phá hoại thân thể cậu, đồng thời là tiền của hắn.
Đặt cậu ngồi xuống ghế, JaeJoong kéo vạt áo che cặp đùi mình lại. Hắn không bao giờ cho cậu bộ đồ nào tử tế khác.
“Xin chào, tôi là Junsu!” Junsu mỉm cười nhẹ với JaeJoong. Nhìn dáng vẻ là biết cùng cảnh ngộ rồi.
“JaeJoong.” Cậu nói ngắn gọn nhất có thể.
Bữa cơm diễn ra khá im lìm vì chẳng ai dám lên tiếng, Yunho đang nổi điên là điều nhận biết quá rõ ràng. Thấy JaeJoong không ăn cơm hắn dằn mạnh chén cơm xuống tát vào mạnh cậu suýt trượt ra khỏi ghế. Hắn bóp lấy cổ cậu rít lên.
“Tao đã nói là đừng có giỡn với tao.” Hắn gằn giọng.
“Khụ…. khụ….” JaeJoong ho khi phổi gào thét thiếu hô hấp, mặt cậu cũng đỏ cả lên. Hắn buông ra lườm cậu một cái sắc bén.
“Mày ăn nhanh lên trước khi tao cho mày chết nghẹn.”
JaeJoong bây giờ mới chịu ăn cơm và rau. Cánh tay trái bị thương để trên đùi cậu chỉ dùng tay phải cầm đũa để ăn cơm. Tối nay lại đến ngày hắn ‘giải tỏa’ rồi!
JaeJoong ngồi nép sát góc tường nhắm mắt bịt tai để không nhìn thấy hắn như điên dại thúc mạnh vào trong cửa mình người đàn bà rên rỉ không ngừng. Có vẻ hắn còn giận chuyện cậu nên bao nhiêu tức giận đẩy vào trong người bên dưới hắn.
Người đàn bà bắt đầu khóc vì đau, hình như chảy máu rồi! Họ làm trong nghề này đã lâu nên làm gì còn trong trắng mà mất. Phải đau lắm và thô bạo lắm nó mới xước như vậy. Hắn lờ đi những lời van xin đó mà tiếp tục thỏa mãn mình. Sau khi hắn đạt được khoái cảm lại bỏ vào nhà tắm vệ sinh thân thể. Quay ra người đàn bà đó vẫn còn nằm trên giường thở lấy hơi.
“Cút đi!” Hắn đuổi.
“Đ… đau quá Yunho.” Cô ta thều thào, “Yunho em yêu anh. Yunho à!” Dù nói trong tiếng nấc nhưng vẫn thấy được cái đau rát trong cổ họng lẫn thể xác.
“Yêu?” Hắn nhếch môi, “Yêu có cho tao quyền lực không? Yêu có cho tao đồng tiền không?” Hắn cười khẩy khi thấy cô ta đau đớn ngồi dậy nhìn hắn không nói được lời nào. Hắn nắm đầu cô ta áp sát mặt gằn từng tiếng, “Đừng nói mấy cái thứ rẻ mạt đó với tao. Cút khỏi phòng tao ngay.”
“Nhưng em đau…… em chảy máu…. Yunho.”
“Shindong!” Hắn buông cô ta ra gọi lớn ra cửa.
“Dạ? Đại ca.” Đàn em to con của hắn vào chờ lệnh.
“Vứt nó ra đường và đừng để tao gặp lại nó.” Hắn quăng tiền vào mặt cô ta để Shindong vác lên vai khiêng đi.
Người làm cũng nhanh chóng vào thay trải giường mới và lau sạch những thứ dơ dính trên sàn nhà. JaeJoong nãy giờ vẫn ngồi dưới sàn nhà nhìn mọi việc xảy ra.
“Mày muốn ngủ dưới đó hả?” Hắn hỏi. Giọng có vẻ bực lắm. Cậu không nên chọc hắn nữa nếu không hắn sẽ giết cậu mất.
JaeJoong lẳng lặng leo lên giường chui vào mền nhắm mắt ngủ.
…