- Không, trước Quân với Đào hay ghé quán bên kia, nhưng vì sao Đào qua đây thì không biết. - Hắn nói nghe giọng chán nản tay vẫn quậy ly café sắp đổ ra.
- Uống đi, làm gì quậy hoài vậy.
- Ừ. - Hắn đưa ly café lên miệng uống.
Cửa mở ra, nó nhìn thấy Đào với vài đứa con trai nữa bước vào, vì hắn ngồi xoay lưng lại nên không thấy.
- Không qua kia, qua đây có gì mà vui. - Giọng một đứa đi chung nói.
- Thôi, tao muốn yên tĩnh. - Đào đáp, đưa mắt về cuối phòng thì bắt gặp hai đứa, nó cũng biết Đào đã thấy.
Đào tiến về phía nó và hắn, nó ngại lắm phải cuối mặt xuống bàn mong Đào sẽ đổi hướng đi, mà việc gì nó phải lấm lét thế, nó có phải tội phạm đâu. Nó chỉ uống nước thôi mà. Hắn nhận ra nó có vẻ kì lạ.
- Sao mà Khương ...
Chát ...
Má phải nó rát lên vì cái tát, đang ngỡ ngàng vì không hiểu gì thì hắn nói.
- Cô ... Em làm gì thế. - Hắn đứng dậy gầm lên nhìn Đào một cách giận dữ, từ lúc quen nhau nó chưa thấy hắn giận thế bao giờ.
- Anh vì nó ... anh bỏ tui. Anh có bình thường không hả? Không, tao phải hỏi mày chứ. Mày có bình thường không? - Đào la lên.
Nó vẫn chưa hiểu việc, chỉ nghe được loáng thoáng nhưng với cái đầu nhanh nhẹn nó hiểu chuyện tức khắc.
- Đào nói ... tui làm gì mà ... mà tui với Quân là bạn thường thôi có gì đâu mà Đào làm thế. - Nó bình tĩnh đáp lại nhưng máu nóng sôi lên.
- Thế hôm trước vì sao anh ấy bỏ tao giữa đường, hôm nay lại ngồi đây với mày, hai thằng con trai mà vào quán bar có bình thường không? Đồ biến thái. - Đào hét lên rồi giơ tay lên định tát nó nữa.
- Em thôi đi, chúng ta chia tay vì không hợp, em đừng lôi Khương vào chuyện này. Tui với Khương chẳng có gì cả. - Hắn chụp cổ tay Đào lại, làm nhỏ phải nhăn mặt vì đau.
Lúc này nhiều người đang nhìn tụi nó chăm chăm, có người đứng hẳn dậy để xem.
- Này Quân, buông tay nó ra đi nó đau rồi, mày nắm chặt quá ... - Giọng của đứa đi cùng Đào nói.
- Tụi mày tránh ra. - Hắn nhìn qua tên kia rồi quát.
Có vẻ hai đứa kia cũng ngán hắn nên lắc đầu rồi im lặng.
- Xin lỗi Khương ngay. - Hắn quát Đào mà tay vẫn không buông ra.
- Không cần đâu, việc gì phải xin lỗi, tui về đây. - Nói rồi nó đi thẳng lên gặp chị Tiên đang xuống nó gật đầu chào chị rồi bước ra cửa.
- Buông tay ra đi Quân, Đào nó đau kìa. - chị Tiên nói khi thấy mặt Đào khổ sở lần mấy ngón tay hòng gỡ ra.
Hắn buông tay ra, bỏ Đào lại nhìn với ánh mắt căm giận, hắn chạy thẳng lên cửa đuổi theo nó. Ngoài trời đang rớt những giọt mưa nặng nề xuống đường như tâm trạng lúc này của hai đứa.
26.
Trời mưa, giờ gọi xe về hay sao ... đường vắng quá.
Nó nhìn vào đồng hồ, mới hơn chín giờ, chẳng thấy chiếc xe nào cả. Mà sao nó bình tĩnh thế, sờ lên má cảm giác rát vẫn còn, nó đáng bị cái tát ấy, nhưng không đáng bị những lời Đào nói, nó bình thường không phải bất thường.
Nó có lỗi vì nó mà hắn bỏ nhỏ giữa đường, giờ thắc mắc sao lúc đó hắn phải làm vậy chứ? Nhưng nãy chính hắn nói là nhỏ bỏ hắn mà. Hắn nói dối để làm gì? Mà nó cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, quan hệ nhiều với hắn mệt mỏi quá, nãy ở nhà có phải tốt hơn không.
Nhìn mưa rơi, nhưng trong lòng thấy thiếu hụt cái gì đó mà chính nó cũng không rõ, rồi nó thấy hắn đi tới trước mặt cả người ướt hết. Nó quay đi, xem như không thấy gì, hắn tiến lại ngồi xuống bên cạnh, nó đứng đấy, đầu óc trống rỗng.
Mưa vẫn không tạnh, không thấy chiếc xe nào cả, không những vậy giọt mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, xóa đi cái nóng âm ỉ của những ngày oi bức, nhưng lại làm cõi lòng nó lẫn hắn thêm lạnh lẽo hơn. Nó liếc trộm, hắn vẫn ngồi đó mắt nhìn ra đường một cách vô cảm, tóc tai lẫn mặt mũi vẫn còn ướt nước mưa.
Lỡ bị cảm thì sao, nó bỗng thấy xót xa trong lòng, thôi đi mày nhân đạo quá đấy Khương, một con người khác trong nó nói lên, mày không thấy do hắn mà mày bị tát rồi nghe chửi là bất bình thường đó sao?
...
Nhưng tao xứng đáng bị tát mà.
- Quân xin lỗi Khương, Quân chẳng biết nói gì cho Khương hiểu nữa. - Hắn nói nhưng vẫn đăm đăm nhìn cái rãnh nước đang chảy trước mắt hắn.
- ... Vì sao xin lỗi? - Nó hỏi cũng không nhìn hắn.
- Vì mọi chuyện.
- Sao ông nói với tui là Đào bỏ ông, ông không thấy tội nghiệp nhỏ sao? Nó thương ông như thế, mà ông đùa giỡn với nó. Tui thấy ông tầm thường quá.
- ………………………………….
- Ông cũng đem tui ra làm trò cười, nói dối tui xong chắc ông thấy hả hê lắm vì có thêm một đứa mới lọt bẫy của ông. - Nó tiếp.
Hắn nhìn nó với đôi mắt như van xin. Nó muốn hắn nói không phải và đưa ra lý do, nhưng không có một lời bào chữa nào thốt ra.
- Ngày tới tôi xin cô Nhiên cho được đổi chỗ ngồi, tui không muốn ngồi gần ông, đừng qua nhà tìm tui nữa. Tui không xứng để làm bạn với ông.
- Quân phải làm gì để Khương tha lỗi cho Quân.
- Ông không cần tui tha lỗi, người ông cần được tha lỗi là nhỏ Đào ấy, ông làm lành với nó thì tui càng bớt ái ngại hơn.
Miệng hắn mím lại, nhìn nó rồi quay mặt ra đường.
- Được rồi, Quân hứa.
Lần thứ hai hắn hứa với nó, cũng dịu dàng như lần trước nhưng sao lần này tim nó bỗng trống mất một khoảng vô định, nỗi buồn chiếm lấy toàn thân, như cơn mưa bao trùm cả phố đêm đang về khuya.
27.
Nó về tới nhà, trong lòng nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Để hắn lại nó ngoắc chiếc xe rồi ngồi lên. Khi xe chạy nó ngoái lại, hắn vẫn ngồi đó nhìn đăm đăm ra đường mặt vô cảm, nó muốn ... nhưng nó không thể làm thế được, chận cái suy nghĩ bộc phát trong đầu, nhưng đâu đó nó cảm thấy xót xa lắm. Như tim đang chảy máu.
Mở cửa ra, nó thấy anh Tuấn đang ngồi trên ghế tay cầm quyển Charlie Bone.
- Mới về hả? Đi chơi vui không em. - Anh mỉm cười hỏi nó.
- Dạ, vui lắm.
Nó nhe răng cười đáp lại, không muốn anh Tuấn thấy nó buồn.
- Nhưng xui là tự dưng mưa. Hihi.
- Ừ ... - Anh vẫn nhìn nó.
- Dì đâu rồi anh? Ngủ rồi hả? - Nó tránh ánh mắt của anh, không muốn anh nhìn nó lúc này.
- Ờ, Dì vào ngủ sớm rồi. - Anh vẫn nhìn nó với ánh mắt dò xét.
- Dạ thôi em lên ngủ đây, mai em phải đi thi nữa. - Nó bước lên bậc thang.
- Có gì buồn hả Khương? - Anh quay lại hỏi nó.
- Không ... không có buồn, đâu có gì đâu anh. Em bình thường mà. - Giọng nó lạc đi bất ngờ khi bị anh bắt trúng mạch.
Anh đứng dậy tiến về phía nó, anh Tuấn cao thật, nó cũng cao xấp xỉ 1m7 mà cũng thấp hơn anh gần nửa cái đầu, cao như hắn. Anh xoa đầu nó rồi nói.
- Ngủ sớm mai dậy sớm, tập trung vào ngày mai nhớ không.
- Dạ.
- Ừ, anh đọc chút nữa rồi anh nghỉ.
Nói rồi nó bước lên phòng, anh Tuấn tinh ý quá, nhìn thấu nó hết. Khó mà dấu được anh ấy chuyện gì.
Thay đồ xong nó nằm phịch lên giường, xem lại vài bài toán. Nhưng nó biết có xem cũng chẳng nhớ được gì, lật từng trang sách, lật lật … sao nó không xem, mà cứ lật hoài thế, bộp bộp ... cái gì đây, sao nước mắt nó rớt ... vì sao nó khóc. Lần đầu tiên nó khóc mà không biết lý do. Vì chuyện gì? Vì nó hay vì hắn.
………………………………………..... .............................................
Người nó mệt mỏi, có lẽ do ngủ không đủ giấc, sáu giờ sáng chủ nhật , nó chuẩn bị thi. Vệ sinh cá nhân xong nó mặc vào bộ đồng phục, rồi kiểm tra bút viết đầy đủ. Nó dẫn xe ra thì thấy anh Tuấn đang bước xuống.
- Để anh chở em đi .
- Dạ thôi còn sớm mà, anh ngủ nữa đi, thức sớm chi vậy? - Nó hỏi.
- Chờ anh chút anh làm vệ sinh nhanh lắm. - Anh quay vào nhà trong, không chờ cho nó nói.
Một lúc sau ...
- Em lên xe đi, anh đưa ai đi thi cũng may mắn hết đấy. - Anh cười với nó.
- Thiệt hông, vậy sau này thi em bắt anh đưa đi thì mệt lắm đấy. - Nó cũng cười.
Xe chạy đi, không khí trong lành của buổi sáng làm nó bớt đi những lo âu suy nghĩ ngày hôm qua. Mong là nó sẽ làm bài tốt.
Nhỏ Ngọc đứng ngay cổng, mắt ngó quanh quẩn chắc đang đợi nó.
- Nè đây nè, nhìn đâu thế. - Nó gọi nhỏ khi anh Tuấn dừng xe lại.
- Ủa, Anh Tuấn tới gặp em hả, chết rồi chút em thi mà anh làm em phân tâm rồi. - Nhỏ nói giọng cà rỡn vừa nói vừa vặn vẹo bẻ mấy ngón tay làm nó nhìn mà thấy phát chán.
- Em chọc anh hoài. - Anh cười với nhỏ.
- Em nói thiệt đó hông có chọc đâu. Anh Không tin sao?
- Này này, tao nhớ mày đâu có hiền tới mức vậy. Mới đổi tính hả? - Nó xen vào.
Nhỏ liếc nó như ngậm miệng lại dùm tao, để tao thả mồi.
- Hai đứa thi tốt nha, mười giờ anh tới rước em. - Tuấn quay qua nói với nó.
- Dạ, anh chạy cẩn thận.
Nó chẳng cần mất công để ý nhỏ Ngọc đang ngó ngó xem anh có nhìn gì tới nó không. Vì nó đứng che nhỏ với anh lại.
Bước vào trường, nhỏ sổ nho liền.
- Mày kì cục, lâu lâu tao gặp anh Tuấn một lần cũng phá, mà thiệt chọc ảnh đỏ mặt dễ thương ghê, người đâu đẹp trai thấy sợ luôn ấy, hí hí.
- Ờ, ờ xin lỗi.
Nó ngó con nhỏ mơ mộng mà thấy muốn oải, gặp trai đẹp là cứ như có nước sôi đổ vào quần.
- Sao? Quyết tâm nhá, chỉ có ba đứa trong tổng số bốn mươi đứa được chọn đi vòng thi cấp thành phố thôi đấy. - Nhỏ nói với nó.
- Ừ phải cố thôi, năm nay khác trước rồi, không phải cứ trên trung bình là được dự.
Còn gần mười phút nữa mới phát đề, run quá. Nó nhìn qua nhỏ mà hồi hộp, lớp nó chỉ có nó với nhỏ thi, còn lại toàn những đứa của lớp khác. Cũng đều chung lớp bồi dưỡng nhưng nó nghĩ vào đây thì phải đạp lên hết mà tiến.
- Các em chú ý, giờ cô phát đề đây. - Cô gác thi lên tiếng.
Nó nhìn đề bài, cảm thấy không khó những cũng chả dễ quan trọng là phải biết cách tích lũy điểm cao nhất. Ok, chọn câu dễ nhất làm trước. Nó cắm cúi, và bắt đầu viết.
28.
Vậy là xong, nó nhận thấy làm bài cũng khá tốt, có lẽ cũng khả quan lắm. Quay qua hỏi nhỏ Ngọc khi nó với nhỏ bước ra khỏi lớp.
- Sao, được không?
- Cũng được, mày thì khỏe rồi, tao thì hai hôm nữa phải thi môn hóa nữa. - Nhỏ nói.
- Mày ôm nhiều quá làm chi, trước tao có nói rồi mà.
- Nhưng tao cũng thích Hóa lắm, thi vào Dược là ước mơ của tao mà.
- Ừ, thì tao lo mày phân tâm mà không môn nào đạt kết quá thì uổng công thôi.