chứ sao giờ, nó móc tiền ra mà đau khổ, năm mươi nghìn nó xài một tuần chứ ít gì.
Hắn bước vào lớp mà mặt có vẻ buồn so, má phải hơi đỏ, vụ gì vậy ta chẳng lẽ bị nhỏ kia đánh.
Ngọc nhìn hắn xong đưa mắt qua nó ngụ ý : “chắc bị đánh rồi”.
16.
- Quân này … Quân. - Nó gọi hắn khi đang dẫn xe ra khỏi trường.
- …………………….
Hắn quay lại không nói gì chỉ nhìn nó.
- Chiều nay học xong tiết bốn thì ở lại nhỏ Ngọc dạy nha. Tui phải vào ở với dì.
- Ừ. - Hắn trả lời rồi tiếp tục dẫn xe đi.
- Mà nè, nãy nhỏ kia nói gì với ông vậy, ông có giải thích việc hôm bữa không, chuyện ông để nhỏ giữa đường đấy.
- ………………………………………
- Có xin lỗi nó không? Dù gì cũng tại tui hôm trước tui quyết không lên thì ông đâu có bỏ nhỏ lại đâu.
- ……………………………………
- Với lại nhỏ với ông xứng lắm đấy, thôi lo tu dưỡng đi ông tướng, đùa giỡn tình cảm hoài tội nghiệp con người ta lắm. - Nó thêm thắt.
Hắn quay lại nhìn nó vẻ khó chịu vô cùng. Thôi, không nói nhiều, hắn đang bực nói chút nữa hắn cáu thì mệt. Nó im bặt.
- Khương không cần quan tâm chuyện của tui . Tui không muốn làm phiền Khương.
Không xưng Quân mà xưng tui rồi giọng nghe giận lắm, chắc hắn trách nó, cũng phải thôi vì nó mà hắn cãi nhau với bạn gái mà.
Nghĩ là vậy, nó móc túi cầm tiền dúi vào tay hắn, việc nào ra việc đó cứ trả tiền cho hắn cái đã.
- Cho tui gởi lại tiền điện thoại hôm trước này, cám ơn Quân nhiều nha. Bao bạn gái uống nước thì nó hết giận liền hà.
Trán hắn nhăn lại ánh mắt nhìn nó chỉ trong giây lát. Bỗng, hắn hất tay mạnh ra tờ tiền bay xuống đất, nó mất trớn, chân vướn vào bàn đạp xe ngã sang bên phải, tay nó chống xuống đất.
- Ui da ...
Nó cầm bàn tay trầy một đường dài, rướm máu, hình như bị sao rồi, nó xoay nhẹ thấy thốn một cái rõ đau. Nó nhìn lên, thấy hắn có vẻ hối hận, nhưng rồi hắn cũng lên xe rồ máy và phóng nhanh về cuối đường mất hút. Bỏ nó ngồi đó với bàn tay đau cùng cái nhìn khó hiểu về hắn.
17.
Không viết bài được, tay đau quá, nó nhăn nhó một cách khổ sở, chiều nay không thấy hắn đi học, chẳng lẽ hắn giận nó, mà nó nhớ lại có nói gì cho hắn giận đâu chứ, chỉ trêu chút thôi mà.
- Viết được không hay để tao viết dùm? - Ngọc hỏi.
- Để tao nghe giảng cũng được, nay mai tay lành hẳn rồi mượn bài mày viết cũng kịp mà.
- Mà đi đứng sao bất cẩn thế hả? Dẫn có chiếc xe cũng té là sao? - Nhỏ Loan nói qua.
Cô Nhiên nhìn về phía tụi nó:
- Sao nghe có giọng rì rầm vậy tụi em. Chú ý bài đi.
Hết tiết nó thử cầm viết nhưng vẫn còn đau, không xoay trở tay được. Nếu trật khớp là gay to, cả tuần mới hết chứ ít gì.
- Nó không đi học hả mày? - Nhỏ Ngọc hỏi.
- Tao không biết. - Nó đang bực thằng đó đây, tự dưng làm té giờ hết cầm gì được luôn rồi.
- Chiều mày vô viện sẵn ghé qua xem cái tay đi, lỡ trật khớp để lâu không tốt đó.
Nó cũng nghĩ thế. Phải xem lại cái tay chứ cuối tháng này thi học sinh giỏi vòng trường rồi còn gì. Hôm ấy mà không cầm viết được chắc chết quá.
Ra về nó đạp xe cầm tay lái cũng thấy khó khăn, khổ thiệt tự dưng gì đâu không hà.
- Ủa anh Tuấn ở với dì hả? Dượng đâu?
- Dượng mới về, anh vào thay cho Dượng nghỉ chút. - Anh cười với nó.
- Dì ăn gì chưa? Được ăn cơm chưa ạ?
- Chưa, còn đang ăn cháo. Chưa ăn đồ cứng được con à. - Dì nói.
- Tay em sao vậy. - Anh Tuấn cầm tay nó hỏi khi thấy vết trầy.
- Ui đau anh, chắc bị gì hay sao ấy, em lỡ ngã xe rồi chống tay xuống đất giờ xoay nhẹ cũng thấy đau lắm.
- Để anh dẫn em qua phòng chỉnh hình nhờ họ xem.
- Thôi em đi được rồi, anh ngồi đây với dì đi.
- Anh dẫn em đi, em biết chỗ nào mà đi.
- Anh coi thường em quá, em biết nhìn bản chỉ đường trong bệnh viện mà. - Nó cười nói.
Thực ra trước đó nó có biết đâu, hôm bữa nhờ hắn chỉ nó mới biết, đó giờ có vào viện để làm gì.
- Thôi con để anh Tuấn dẫn đi đi, tới đó mà xem đúng trật khớp thì bác sĩ nắn đau lắm.
Nó cũng không biết nói gì chỉ còn biết đi theo Tuấn. Đến phòng chấn thương chỉnh hình thì bác sĩ nói chỉ bị bong gân, nó thấy nhẹ cả người. Ông dặn nó ít cử động và thoa dầu vào chỗ đau chừng vài hôm là khỏi. Nó cũng mừng thầm, đâu biết rằng cũng có người ngồi gần đó thở phào nhẹ nhõm cho nó.
18.
Đang nghe mấy đoạn anh văn trong sách. Nó nghe như có tiếng xe ai đang ở trước nhà.
Ai vậy ta? Anh Tuấn đi học chưa về mà, mới hơn bảy giờ chứ nhiêu, Dượng thì ở với dì trong viện, chẳng lẽ là ... nó xuống nhà dưới nhìn qua khe cửa, hắn đang đứng dựa vào yên xe quay lưng vào phía cửa nhà nó. Gì đây, tới mà không gọi lại đứng thế này. Rồi, ra giải quyết cái tay bị bong gân luôn.
- Ê, này. - Nó mở cửa ra và gọi hắn.
Hắn quay lại nhìn, nó thấy thót trong ruột, sao đẹp trai thế này. Á, nó mới suy nghĩ cái gì thế, hắn là con trai đấy Khương.
Giơ cái tay lên chưa kịp nói thì hắn đã nói:
- Xin lỗi Khương, cho Quân xin lỗi về việc hôm qua. - Hắn cúi rạp đầu xuống.
Chuyện gì đây, sao lúc này lại hiền thế chứ, hắn hiền thế sao nó mắng vốn vụ cái tay được. Bể ý định nó lấp liếm.
- Mà … mà qua đây làm chi?
- Xin lỗi Khương. - Hắn ngẩng lên nhìn nó với ánh mắt ái ngại.
- Xin lỗi xong thì cần chi cảnh sát nữa? Tại ông mà không viết bài được này, may mà chỉ bị bong gân thôi.
- Sao ... bong gân hả? - Hắn chụp lấy cánh tay giơ ra của nó.
- Ấy đau, trùi ui ... - Nó suýt xoa rồi rụt tay về, tự dưng lại cầm tay của nó, hắn với anh Tuấn lạ thật.
- Xin lỗi, xin lỗ ... Quân mạnh tay quá.
- Nói vậy chứ không có gì, về đi. - Nhìn hắn cũng hối hận rồi thì nó cũng biết nói gì thêm giờ.
- Vậy Khương bỏ qua cho Quân hả? - Hắn hỏi
- Ừ chứ chẳng lẽ kiếm súng bắn chết, tui đâu có giận dai ai bao giờ đâu. - Nó cười.
Hắn cười, sao tự dưng nó thấy tim đập mạnh thế này, hôm qua tới nay không thấy hắn nó lại nhớ, giờ thấy hắn cười thì lại hồi hộp, cảm giác gì vậy?
- Mà sao chiều qua với hôm nay không đi học hả? Biết sắp kiểm tra không? Cô Nhiên nói ông không xin phép mà nghỉ hai ngày lớp bị trừ hết mười điểm thi đua đấy.
- Tại ... - Hắn gãi đầu rồi im lặng.
Thấy hắn cứ nhìn hoài nó cũng bối rối, làm gì mà nhìn mãi vậy chứ ?
- Thôi về đi, nhớ mai đi học đó, lên gặp cô Nhiên là ông bị mắng te tua rồi.
- Mà Khương rảnh hông?
- Rảnh, rồi chi?
- Đi ăn hủ tiếu với Quân. - Hắn nhe răng cười tít cả mắt.
Ừ nó cũng thấy đói bụng rồi, chiều ăn cơm sớm quá.
- Ừm ... chờ xíu.
Sao giờ nó lại dễ nhận lời tên này thế nhỉ, trước nó đâu có thích hắn, từ bao giờ đã chấp nhận hắn thế không biết. Nó vừa lên phòng vừa suy nghĩ.
Đi xuống nhà nó dẫn xe đạp ra.
- Thôi để xe ở nhà đi, Quân chở cho nhanh, có hai đứa mà chạy hai chiếc xe làm gì.
Nghĩ thấy cũng đúng, nên nó dẫn xe vào nhà, khóa cửa lại rồi lên xe ngồi cho hắn chở đến chỗ hủ tiếu hôm trước. Ngồi sau hắn, nó thấy lòng vui vui, chắc do làm lành với hắn rồi nên có cảm giác này chứ gì, thầm nghĩ mình cũng thay đổi nhiều, chứ trước kia thì chắc gì như thế này được.
- Hôm trước tui trả tiền sao ko lấy? Chê tiền hả.
- Thôi có nhiêu mà Khương đưa tới năm mươi nghìn, Quân không lấy là đúng rồi. - Hắn vừa nói vừa cười.
- Nhưng bữa trước ông đưa chú kia thế mà, tui gởi lại cũng đúng rồi.
- …………………………
- Phải không? Tui đưa lại nè, phải lấy nha.
- Khương không biết thôi, chứ hôm ấy về nhà Quân có ghé ngang lấy rồi, Khương khỏi lo. - Hắn nói dối.
- Thật không đấy ông tướng, năm mươi nghìn đấy nhé, không ít đâu.
- Thật mà. - Hắn khẳng định chắc chắn, rồi rẽ vào xe hủ tiếu đang nghi ngút khói với một đám đông người đang ngồi ăn.
Phố nhộn nhịp đông xe qua lại, nhưng vẫn đủ cho một người thấy nó đang cười vui vẻ nói chuyện với hắn trong quán ăn, anh tiếp tục cho xe chạy về phía nhà mà lòng còn nhiều nỗi buồn sâu thẳm.
19.
- Nhớ chưa, thầy cho chỉ những dạng này thôi.
Nó nói khi phổ biến sáu dạng bài tập mà thầy Khánh sẽ cho kiểm tra ở trước lớp. Mà nó cũng không mong ai nhớ nhiều hơn là hắn, bởi thật ra trước khi có hắn thì lớp nó học Toán không phải tệ lắm, ừm có thể nói là tốt nhất khối chứ.
Nhìn xuống thấy hắn không chú ý nó nói mà đang hì hục ghi ghi chép chép cái gì ấy trong cuốn vở, không phải Toán.
- “Chỉ những dạng này thôi đấy” cũng đủ chết rồi Khương ơi, mày hé lộ chút nữa đi. - Thằng An lên tiếng.
- Tao có phải người ra đề đâu mà biết, nhiêu đây là ít rồi đấy, muốn thì tao hé thêm bốn dạng nữa nhé. - Nó vừa cười vừa đáp.
- Thôi, cho em xin. - Thằng An lắc đầu đau khổ.
Vẫn ghi ghi chép chép cái gì đây chẳng biết.
- Này. - Nó gõ tay lên bàn khi về chỗ ngồi cạnh hắn, hắn giật mình lật quyển tập lại.
- Sao?
- Có nghe tui nói gì nãy giờ không ông tướng, chép gì mà say mê thế, công thức hả?
- Không, đâu có. - Hắn nói rồi cất quyển tập vô cặp sau đó ngó lên bảng.
- Đầu giờ chiều kiểm tra rồi đấy, làm cho tốt dùm nhe, công sức học cả tháng trời nay đấy.
- ……………………………….
Tên này lạ thật, tối qua thì líu lo như vẹt giờ thì lại im ru cạy miệng không nói nửa lời, sáng và tối con người hắn khác nhau trời vực.
- Nhớ làm bài cẩn thận đấy, đừng ẩu tả nha.
- Ừ.
- Nói ừ thì phải được đấy.
- Quân được nhiêu điểm thì Khương vui.