Lời hứa Trang 5

- Cha bây, hết ba mày rồi tới mày xem tao cứ như người ngoài, thôi chở Cô về lấy dồ đem vô cho ba con đi.

Cô tư với Tuấn đi nhanh ra khỏi viện, còn nó vẫn ngần ngừ muốn ở lại để chờ kết quá mổ của Dì, thì Dượng bảo nó về.

- Vậy khi nào Dì mổ xong nhớ gọi cho con hay nha Dượng.

- Ừ về đi, ngủ sớm sáng đi học cho đàng hoàng đấy. - Dượng nói

- Dạ, thôi con cũng về, con chào Dượng. - Hắn gật đầu lễ phép.

- Dượng cám ơn con, hôm nào rảnh con ghé nhà chơi cho biết.

- Dạ. - Nói rồi hắn đi với nó ra bãi giữ xe.

13.

- Thấy Khương lo cho Dì quá hả? - Hắn hỏi

- Sao không lo? Dì Dượng lo cho tui từ nhỏ tới giờ mà.

- Ủa ? Thế Mẹ Khương đâu? Sao lại ở với dì.

- Mẹ mất năm tui sáu tuổi, ba thì …

Nó thấy ruột thắt lại, không biết gọi người ấy là ba có đáng không nữa.

Thấy có vẻ chạm vào nỗi đau của nó nên hắn cũng thôi hỏi, chỉ im lặng mà chạy xe, mùi mồ hôi từ người hắn bay về phía sau làm nó thấy bớt đi những căng thẳng từ chiều đến giờ.

- Này, chút nữa nhớ giải thích cho nhỏ bạn ông hiểu nhé, bỏ nó ở đấy là kì lắm đấy, tui cũng ngại nữa, tự dưng bỏ người ta giữa đường thì ... quê lắm.

Hắn im lặng không nói gì, nó cũng không nói thêm, chỉ thấy đôi vai của hắn sao rắn chắc quá, thảo nào mấy đứa con gái không mê sao được. Nó tự cảm thấy nó cũng đẹp trai, nhưng là nét đẹp của chàng thư sinh yếu ớt, còn hắn lại có nét đẹp nam tính ra dáng đàn ông hơn nó nhiều. Mà phụ nữ thì dễ đổ vì hắn hơn là chắc rồi.

- Sao ông quen với nhiều người quá vậy, trước là nhỏ Phương, sau lại nhỏ Hằng, giờ tới nhỏ khác, làm thế không thấy tội lỗi lắm sao? Tình yêu đâu phải như thế.

- Sao Khương biết Phương? - Hắn ngoái lại hỏi giọng ngạc nhiên.

Chết ... nó hố rồi, trả lời sao bây giờ, chẳng lẽ nói là nghe lén.

- Ờ ... thì tui nghe có người nói mà. Mà ông chưa trả lời câu hỏi của tui.

- Thì con trai là thế mà, phải quen nhiều chứ, chẳng lẽ Khương không thế sao?

- Không, tui không có tính trăng hoa. - Nó đáp quả quyết

Hắn lại cười, nó cảm giác thế, cái tên này lúc nào cũng cười.

- Thế thực sự Khương muốn biết vì sao Quân quen nhiều thế không?

- Muốn, nhưng không tò mò, có muốn nói thì nghe, chứ không cần thiết lắm. - Nó khẳng định.

Hắn nói thế nhưng lại im lặng.

Tới nhà nó, hắn dừng trước cửa, đèn sáng, chắc anh Tuấn đang soạn đồ cho Dượng, nó quay sang định cám ơn hắn thì:

- Khương có nói gì với Quân không? - Hắn nói mà đôi mắt nhìn nó thấu đáo, nó ngán ánh mắt này, dễ xiêu lắm.

- Ờ, nói gì hả … mấy công thức toán với bài tập lo mà làm cho kĩ, ngày mốt có học mà làm sai thì chết với tui.

Hắn bật cười làm nó cũng ngỡ ngàng, có gì mà cười chứ.

- Vậy thôi Quân về đây, bye bye. - Hắn nói rồi chạy xe đi thẳng.

Nó đứng đó nhìn hắn mà dằn vặt với ba câu trả lời cho câu hỏi của hắn: câu đầu là cám ơn, câu thứ hai nó đã nói rồi, và câu thứ ba là câu nó cảm thấy khó chịu nhất vì không biết vì sao nó lại muốn nói câu này: “ Quân đừng quen nhiều người như vậy nữa, Khương không thích”, chắc do chuyện xảy ra với dì làm nó không còn giữ đầu óc tỉnh táo chăng? Nó bước vào nhà định bụng gọi cho nhỏ Hằng về chuyện lúc chiều và giải thích cho Hằng rõ.

Ngoài trời đầy sao, báo hiệu một buổi tối đẹp.

14.

Tối đó nó ngủ không được, trằn trọc lăn qua lăn lại nhiều lần, đã hai giờ rồi, nó nhìn đồng hồ.

Hôm nay nó mới nhận ra Dì ốm quá, ốm hơn trước nhiều, gánh nặng lo cho hai đứa ăn học đè trên đôi vai, nhưng dì không than một lời, nó đâu phải con ruột, thế mà dì vẫn thương nó không kém anh Tuấn, dượng cũng thế.

Nó muốn đi làm ... hay là nó nghĩ học. Suy nghĩ ấy nảy ra trong đầu, nhưng dì sẽ không cho đâu. Nó nghĩ học lúc này chẳng khác nào bỏ hết công lao nuôi dưỡng gần mười năm trời của dì dượng. Vậy còn có cách nào khác chăng …

Bỗng nó nhớ tới mẹ, sao nó không hình dung khuôn mặt mẹ nó được nữa, nó nghĩ ra khuôn mặt dì nhiều hơn, nó không còn thương mẹ nó sao, mà cũng biết trách thế nào đây, mẹ nó mất lúc nó sáu tuổi lúc ấy nó còn nhỏ có biết nhiều gì mẹ đâu, chỉ nhớ là mẹ nằm trên giường bệnh nhiều, Dì chăm sóc.

Ba nó đâu? Nó chẳng có kí ức sâu đậm nào về ba cả, chỉ nhớ là ba đi đâu lâu lắm rồi không về, lúc nhỏ nó hỏi thì dì nó nói ba đi làm xa, nhưng lớn chút thì nó mới biết ba nó theo người đàn bà khác. Nó có hận ba nó không? Không đâu, nếu có yêu thì mới có hận, còn nó có yêu ba nó đâu mà hận chứ, vậy là thà hận mà tốt hơn nhỉ, hận nhưng có tình yêu.

Nước mắt nó chảy dài trên trên khuôn mặt rớt xuống gối, không yêu ba thế sao lại khóc, nó khóc vì ai. Nó muốn có ai để nó chia sẻ nỗi buồn này, nó chợt nhớ tới hắn, sao lúc này nó nhớ tới hắn làm gì, hắn là con trai mà, có quen gì lâu đâu mà nó nhớ chứ, chỉ là ngồi gần bàn, hay chọc nó tức lên, giúp nó một vài lần, thế thôi. Nó đòi hỏi gì thêm nữa đây,nó thực sự cô độc, nó muốn ai đó chia sẻ, phải chi mẹ nó còn sống thì nó có thể nói hết cho mẹ nó nghe cảm giác kì lạ này là gì rồi.

Nó nhớ mẹ lắm ...

Cộc, cộc…..

- Em ngủ chưa Khương?

- Sao anh Tuấn?

Nó lau sạch nước mắt rồi bước ra mở cửa phòng.

- Em còn thức phải không? Anh nghe tiếng em đấy.

Có lẽ tiếng nó khóc đã làm Tuấn nghe.

- Có gì hả anh?

- Xuống dưới nhà anh em mình nói chuyện xíu nha.

- Dạ.

Nó bước theo Tuấn xuống nhà dưới.

- Có gì hả anh?

- Anh biết em buồn chuyện của dì. - Tuấn nói rồi cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi bật lửa châm thuốc

- Anh hút thuốc khi nào vậy? Dì thấy sẽ buồn đấy.

- Con trai mà em. Rồi cũng trải qua nhiều chuyện chứ, chỉ một điếu thuốc mà không hút được thì đâu làm được chuyện gì. - Giọng Tuấn cứng rắn.

- …………………………….

- Em đừng lo nhìu về bệnh của dì mà bận tâm đến việc học.

Nó ngẩng lên nhìn Tuấn với vẻ ngạc nhiên. Không ngờ chuyện nó bận tâm anh cũng biết, ấn tượng của nó về anh Tuấn là thế này. Lúc mới về nhà, anh Tuấn hơn nó ba tuổi nhưng nhìn không lớn hơn nó nhiều, thế nhưng anh có vẻ không thích nó, có một lần do bất đồng về việc đồ chơi hay sao mà nó và anh đánh nhau, anh thua nó nên khóc rất to, dì ôm anh Tuấn vào lòng mà dỗ dành, nói những lời đại khái là con lớn phải nhường cho em đồ chơi, em không có mẹ em bất hạnh hơn con nhiều lắm, còn con thì có mẹ với ba đây con hạnh phúc hơn em nhiều con có biết không.

Những lời đó có lẽ không đủ để những đứa trẻ như nó và Tuấn hiểu, nhưng từ lần đó Tuấn không còn ghét nó nữa, thương nó cho đến tận bây giờ, lúc trước khi nghe nó nói việc đi làm thêm, chính dì và anh đã phản đối, nó còn nhớ anh nói là: “nếu người cần làm thêm thì phải là anh, anh lớn hơn em", tất nhiên dì không cho cả nó và anh làm vì việc của hai đứa vẫn là học, nhưng nó có cảm giác sau câu nói đó thì cái khoảng cách ba tuổi của anh và nó đã lớn hơn nhiều chứ không phải chỉ ba tuổi đơn thuần. Hôm nay khi nghe anh nói nó mới thấy anh suy nghĩ về gia đình rất sâu sắc chứ không chỉ cắm cúi lo học như nó thấy những năm qua.

- Dạ em biết. - Nó nói mà cảm động .

- Em cũng đừng nghĩ dì bệnh là do em. - Tuấn nói tiếp.

- Không, em không có nghĩ thế.

Nó nói dối, nếu không lo thêm cho nó thì chắc gì bây giờ dì bị bệnh.

- Anh cũng không muốn thấy em buồn. - Tuấn nói

Anh nhìn nó với ánh mắt lạ lẫm, nó luống cuống vì việc ấy, không rõ vì sao anh lại nhìn nó như thế.

- Việc của anh và em giờ chỉ cố học thôi em hiểu không?

- Em hiểu.

Anh đứng dậy dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nó vẫn ngồi đó nhìn xuống bàn, cảm động vì thấy Tuấn lo cho nó, không muốn nó nghỉ vẩn vơ. Nó đứng dậy ánh mắt nó quét trúng ánh mắt của anh, nhưng anh vội tránh đi.

- Em ngủ đi. - Tuấn nói rồi bước về phòng.

Nó tắt đèn đi lên phòng nhưng lòng đã khác nãy rất nhiều, anh Tuấn đã an ủi đúng tâm trạng của nó, khiến nó cảm thấy vững tâm hơn. Thầm cảm ơn anh, lên giường nó nhanh vào giấc ngủ mà ở đó nó gặp mẹ đang mỉm cười thân thương.

15.

- Sao, Dì mày nhập viện mổ ruột thừa hả? - Nhỏ Ngọc hỏi giọng lo lắng.

- Mổ xong rồi, nhưng nằm viện vài ngày.

- Chiều học về tao đi thăm nha, mày kì quá không cho tao hay liền, bạn gì mà thế.

- Cho hay thì cũng có làm gì được đâu. Thôi mày khỏi đi cũng được, chiều nay mày kèm cho Quân học, khi nào dì tao về nhà mày hãy qua, tao về sớm để vào viện thay cho Dượng.

- Mày nói thế cũng được. Mà nè, chị hai tao mở cái shop quần áo, tao có kể cho bả nghe mày muốn kiếm việc làm, bả nói mày cứ sắp xếp thời gian tuần làm ba buổi cũng được, buổi bốn tiếng thôi.

- Vậy hả, thật à? - Nó đứng dậy, nhưng chợt nhớ lời anh Tuấn nói với nó hôm trước, làm thêm là trái với ý dì.

- Sao? Tự dưng im vậy, được không tao nói với chị tao à.

- Mày để vài ngày nữa tao trả lời cho, tao sắp xếp đã.

- Ừ được mà, cứ suy nghĩ đi, tao không ép đâu.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, nó ngồi vào chỗ, hắn lại nhìn nó.

- Ông bỏ cái tật nhìn người khác đi, bất lịch sự lắm. - Nó gắt.

- Dì khỏe không? - Hắn hỏi.

- Khỏe, hết ngày mai là được xuất viện rồi.

- Ừ.

- Chiều nay Ngọc dạy ông học, cố tập trung nghe lời nó dùm tui, còn vài bữa nữa kiểm tra toán rồi cố gắng lấy điểm khá khá chút cho cô Nhiên vui, rồi cho ông khỏe, mà tui cũng khỏe.

- ..........................................

- Nghe không vậy?

- Dạy Quân, Khương thấy phiền lắm à?

- Phiền chứ sao ko.

Nó nói một cách vô tâm mà không để ý rằng nét mặt hắn thoáng buồn.

Giờ ra chơi ...

- Anh Quân.

Con bé hôm trước đi với hắn đây mà, ra cũng học trường này sao. Mới lớp mười thôi mà đẹp phết, làm nhóm thằng Nam cứ rộ lên rồi huýt sáo inh ỏi, nhỏ Hằng từ bàn dưới chăm chú nhìn.

Nó huých cùi chỏ vào hắn khi hắn đang cúi mặt xuống bàn, hắn nhìn lên, nó chỉ ra ngoài chỗ nhỏ đứng. Hắn gãi đầu rồi bước ra có vẻ mệt mỏi lắm. Lo mà giải thích cho người ta hiểu đi ông tướng, chuyện hôm trước tui cũng ngại lắm đấy.

- Con nhà ai mà đẹp quá, đi với thằng Quân cứ như Tiên Đồng Ngọc Nữ vậy. - Giọng nhỏ Loan chí chóe.

- Ừ, con ai mà đẹp thiệt, làm cho Loan phải ganh tỵ đây, đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. - Thằng Tiến thêm vào.

- Muốn gì đây, đóng tiền quỹ mau lên, không đóng tui ghi lên bảng nhá. - Nhỏ Loan nổi quạo.

- Ui xin lỗi mà, tui giỡn chút ... có cần lôi việc công vào việc tư không vậy. - Giọng Tiến nài nỉ, nó nghe mà cũng bật cười, chọc phải Loan thì xui rồi.

Ờ mà nói tới tiền thì nó nhớ hôm trước nó còn nợ hắn tiền điện thoại, nhưng đưa thế nào đây, ba nghìn hay năm mươi nghìn, phải đưa năm mươi nghìn

Loading disqus...