Lời hứa Trang 46

Người nhân viên mở cửa phòng ra rồi gởi lại chìa khóa cho hắn, hắn cám ơn rồi kéo nó vào phòng.

Phòng thì đẹp chẳng chê vào đâu được, đầy đủ tiện nghi chẳng thiếu thứ gì, rộng rãi hơn cả nhà của nó, mà sao … có một giường.

- Một giường thì ngủ thế nào? – Nó hỏi.

- Ngủ chung. – Hắn mở tủ lạnh lấy nước uống.

Nó lấy ra bộ đồ trong túi rồi bước vào nhà tắm. Hắn ngồi nhìn nó đi vào vẻ mặt suy tính.

Cộc cộc, tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên.

- Khương tắm đi, Quân xuống dưới gọi thức ăn lên.

Nó không trả lời, chỉ nhìn cái tay đã tát hắn hôm trước hai cái đau rõ rệt. Sao lúc ấy mất bình tĩnh mà đánh hắn thế không biết, càng nhớ lại càng thấy xót xa.

Tắm xong nó bước ra nhìn quanh phòng không thấy hắn, quyển Nhật Kí nằm trên bàn, nó ngồi lên ghế mở quyển sổ ra đọc tiếp.

“ Hôm nay ngày 2 tết đi viếng mộ mẹ Khương, ông ấy có đến. Khương xúc động dữ dội lắm, nếu hôm nay mà lỡ gặp ông ấy mình không biết phải giải thích thế nào với Khương cả. Trên đường về Khương muốn dừng ở một cánh đồng để ngắm cảnh, mình ôm cậu ấy vào người mà không có phản ứng gì, có lẽ Khương cũng có cảm giác như mình, sao giờ này vẫn còn nhớ Khương quá.”

“ Lũ khốn nạn nào đó dám bắt nạt Khương, lúc ấy mình muốn giết chúng đi cho hả giận, nhưng cũng là Khương kéo mình lại, thấy Khương bất tỉnh, mình sợ lắm, sợ Khương sẽ xa mình, nhưng may mà Khương chỉ bị choáng nhẹ thôi, còn lũ kia vẫn chưa xong đâu, đã nhờ chị Trân tìm chỗ ở của chúng.”

“ Mấy hôm nay lùng cái đồng hồ giống cái của Khương khó quá, có lẽ cũ quá nên hết còn nơi nào bán, mình phải chụp hình lại rồi gởi lên mạng tìm kiếm, may là có được. Tốt rồi, để đến ngày mốt mình sẽ tặng cho Khương làm quà nhân lễ tình yêu.”

“ Chỉ bị trầy tay vì lỡ va vào góc đồng hồ mà Khương lại xúc động thế, thấy Khương vui thế thì chút máu ấy có nghĩa lý gì, hôm nay cậu ấy còn chủ động ôm mình, lúc ấy chẳng biết hình dung như thế nào cả, yêu Khương quá. Chỉ muốn hôn cậu ấy nhưng do ở trường học nên chưa dám. Chờ lần sau.”

“ Hôm nay đi đá bóng, chỉ bị rách một đường ở chân mà Khương chăm sóc tận tình, hạnh phúc quá, lần sau có đá nữa chắc phải cho tụi kia phang vài đường mới được. Điều khó hiểu là lúc ngủ dậy làm gì mà Khương có vẻ xấu hổ đến đỏ mặt, không hiểu lúc mình ngủ có gì xảy ra. Nhưng vẻ mặt khi đó của Khương đáng yêu quá.”

“ Mình chỉ nhờ Hằng đi mua kim từ điển tặng Khương thôi mà, sao cậu ấy lại không tin mình chứ, lại còn phủ nhận tình cảm mình dành cho cậu ấy. Khương biết Quân yêu Khương đến thế nào không, mấy hôm nay Khương tránh mặt Quân buồn như chết đi được.”

Nó lật tiếp mấy trang kế đó không có ghi gì hết có lẽ lúc này hắn bị cảm, lại thất vọng vì nó đối xử như thế nên không còn tâm trạng viết tiếp được.

Hắn bước vào phòng cầm balo đồ đi sau là một nhân viên khách sạn đem thức ăn lên.

- Anh để đó dùm đi. – Hắn nói.

Rồi hắn quay qua nó.

- Quân tắm rồi ăn nhé?

Nó lật quyển Nhật Kí ra đọc tiếp.

“ Hôm nay sao Khương hôn mình, mình cứ ngỡ đã hết hi vọng hẳn nào ngờ cậu ấy lại làm thế, vậy thực ra Khương có yêu mình không chứ. Nhưng chỉ cần Khương còn một chút quan tâm thì mình vẫn còn hi vọng, cố lên Quân. Fight Fight …”

“ Hôm nay vào lớp Khương lại tỏ ra lạnh nhạt tiếp tục, cậu ấy làm mình ngỡ mọi thứ tối qua như là mơ vậy. Khương ơi, sao Khương tàn nhẫn với Quân quá, Khương có hiểu Quân yêu Khương đến thế nào không?”

Mắt nó lại hoen đỏ, sao lúc ấy nó lại cố chấp thế không biết, làm khổ hắn như thế nó vui sướng lắm hay sao, con người mày khốn nạn quá Khương à.

Hắn bước ra nhìn thấy nó gục mặt trên bàn thì tim như ngừng đập, đi đến bên nó hắn sờ vào người thì nó ngẩng lên nhìn hắn, hắn như thở phào nhẹ nhỏm vì cứ nghĩ bệnh nó lại tái phát.

Nó đứng dậy đi qua phía bàn ăn. Hắn rót nước rồi ngắm nó ăn.

- Ngày mai mình về.

- ………………..

- Khương …

Rồi hắn im bặt, lời nói của hắn lúc này sao khó thốt ra quá.

Nó đi qua cạnh cửa sổ ngồi nhìn ra biển, biển ban ngày đẹp nhưng sao ban đêm lại lạnh lẽo và đáng sợ thế không biết.

- Hồi Quân học lớp bảy có đi với ba mẹ đến đây nhân dịp hè.

- …………………

- Lúc ấy bé Ân còn nhỏ, mẹ bế trên tay, ba thì dắt Quân đi.

- …………………

- Sao lúc ấy hạnh phúc mà Quân lại không hiểu hết được.

- …………………

- Để cho đến giờ … đúng là cái nào đã qua thì ta mới thấy mà quí trọng.

- …………………

- Chỉ mới bốn năm, mà giờ Quân tìm một phần hạnh phúc trong đấy cũng khó khăn quá.

- ………………….

Nó nhỏm người dậy nhìn hắn, như muốn nói lời gì đó nhưng miệng không thốt ra được, nó lắc đầu rồi lên giường nắm.

Những lời hắn viết trong quyển Nhật Kí đầy ắp trong suy nghĩ của nó, nếu nó chết thì sao? Liệu hắn có suy nghĩ như lúc đám giỗ ba hắn không? Nó phải có trách nhiệm với hắn vì nó nợ hắn lời yêu thương, nhưng … nó lắc đầu rồi nhắm mắt lại.

Hắn nằm kế bên, ôm lấy người nó từ phía sau. Nó không vùng ra cũng không đáp lại.

- Quân có biết không?

- ………………

- Tui … sao lại là ông ấy chứ không phải là người khác?

- ………………

- Tại sao không giấu Khương chuyện khác mà lại giấu chuyện này chứ?

- Quân xin lỗi … Quân xin lỗi … – Hắn ôm nó chặt thêm.

- Quân có biết khi thấy ông ấy bên cạnh mẹ Quân, Khương ganh tỵ và thương mẹ mình lắm không?

- Quân không biết, Quân vô tâm quá. Quân xin lỗi. – Hắn vẫn thì thầm.

- Và tại sao tui lại yêu Quân chứ không phải là người khác … nếu là người khác thì tui đâu có khổ đâu. - Nước mắt nó rớt ra.

- Tại vì chúng ta phải yêu nhau. – Hắn đáp nhẹ nhàng.

Nó quay qua dúi đầu vào ngục hắn, khóc to hơn, nước mắt rớt ra sau bao ngày chất chứa, hắn im lặng vỗ về nó. Dù có thứ gì đó dâng trào trong lòng nhưng hắn vẫn kiềm lại, vì biết lúc này hắn phải an ủi nó chứ không được làm gì khác.

…………………………………………� �………

“ Trong lúc phân vân nhất mình đang nghĩ rằng việc gặp Khương và biết cậu ấy có phải là quyết định đúng hay không thì chị Tiên ủng hộ mình yêu cậu ấy, dù biết rằng hai đứa có sợi dây liên hệ bởi dượng Kiên, không sao cả rồi sẽ tốt đẹp. Mình quyết định thổ lộ tình cảm với Khương vào ngày cắm trại của trường.”

“ Có cố gắng rồi sẽ thành công, ngày hôm qua đáp lại lời của mình là cái gật đầu của Khương, phải chi Khương biết rằng lúc ấy mình vui sướng đến thế nào, có khó khăn gì mình cũng mặc kệ, rồi chắc chắn hai đứa sẽ vượt qua được. Mà sao cái lúc hôn Khương trước cả lớp, mặt cậu ấy đỏ đến thế.”

Cái con khỉ này, hôn trước mặt mấy chục người mà không đỏ mặt chắc chỉ có quỉ thôi. Thiệt là.

“ Cuối cùng là sao chứ, vì sao cái kết quả xấu nhất mình suy nghĩ đến nó lại xảy ra, vì sao Khương phải chịu căn bệnh này, ông trời có công bằng với chúng tui không chứ. Tui không muốn bỏ cuộc, Khương nhất định phải khỏi bệnh.”

“ Hôm nay Khương một mình đối mặt với mẹ để bảo vệ tình yêu của hai đứa, chỉ nhìn lén nhưng mình không ngờ Khương lại mạnh mẽ đến vậy, cuối cùng thì mẹ cũng phải nhượng bộ nhưng trên hết mình thấy rõ Khương yêu mình lắm. Hạnh phúc quá.”

Nó bật cười khúc khích, ai mà thèm yêu hắn chứ, sến chẳng chịu được.

Hắn ngồi dậy nhìn nó mặt còn ngáy ngủ, đi qua bàn ngồi đối diện với nó, hắn rót cho mình một ly nước rồi uống. Nó tiếp tục đọc.

“ Cái ngày mình sợ nhất rồi cũng đến, mình hối hận đến mức không thể nói được khi không nghe lời khuyên của chị Tiên, nhìn thấy Khương té xuống ngất đi, lúc ấy mình chẳng còn thiết tha gì về cuộc đời này, ngồi chờ ngoài phòng khám mà tinh thần rệu rã hết, nhưng không buồn bằng việc mấy ngày hôm nay Khương không nói chuyện với mình. Khương có biết đêm dài lắm không?”

- Đã bao lâu Quân không ngủ rồi, kể từ ngày Khương nhập viện.

Hắn gãi đầu rồi nhìn nó không trả lời.

- Bao lâu rồi?

- Từ hôm Khương ngất. – Hắn đáp.

Nó trừng mắt nhìn hắn, hơn ba ngày trời hắn không ngủ chỉ vì nó đối xử lạnh nhạt, thế nên hôm nay hắn lại dễ ngủ thế, nằm xuống là ngủ. Nó mím chặt môi nhưng nhìn đôi mắt buồn sâu thẳm của hắn, nó càng không biết nói gì.

Nó lật qua trang kế, chỉ thấy một dòng duy nhất.

“ Khương không cần tha thứ cho Quân, chỉ mong Khương giữ lời hứa đã hứa với Quân. Hãy chấp nhận chữa bệnh.”

Nó để cuốn Nhật Kí xuống bàn, đi qua chỗ hắn ngồi rồi hôn lên môi hắn, nó như muốn nghiến hết những gì nó mà môi nó chạm được.

- Khương xin lỗi Quân, Khương cố chấp quá.

- Vậy là Khương đã …

- Khương muốn sống bên Quân hết đời này … Khương muốn sống.

- Yêu Thương ... là thứ hạnh phúc mà cả Quân và Khương đều tìm lấy, nếu như một trong hai ta có ai khuyết mất tình cảm này thì người còn lại sẽ lấp đầy khoảng trống ấy, được không Khương.

- Được …

Nó đáp mắt hoen đỏ, nụ cười nở trên môi hai đứa. Hắn ôm chặt lấy người nó, hôn lên môi nó từng nụ hôn nhỏ nhưng dịu dàng. Hắn dìu nó ngồi xuống giường, đôi tay mân mê khuôn mặt thân thương. Hắn đưa tay tháo từng nút trên áo của nó. Lần đầu tiên trong đời nó hạnh phúc trong cảm giác yêu nhau đến tột cùng và hiểu thế nào là cho và nhận.

97.

- Cái gì mà nhìn.

Đáp lại câu hỏi của nó là cái nhìn đầy ẩn ý và nụ cười trêu chọc của hắn.

- Nói không nhìn mà.

- Quân có nhìn Khương đâu, đang nhìn vào kiếng để qua đường mà. – Vừa nói hắn vừa cười.

Nó nhìn đi hướng khác, tối qua hắn với nó ... giờ nhớ lại còn ngượng chín người.

- Quân muốn đi đến một nơi.

- Khương cũng thế.

Hai đứa nhìn nhau, rồi như hiểu ý hắn cho xe rẽ vào đường khác.

Đứng trước ngôi mộ, hắn khoanh tay lại rồi chào mẹ nó.

- Con chào mẹ.

- Này, mẹ Khương mà.

- Thì cũng là mẹ Quân, không được hả?

- Không, làm sao mà được. – Nó đẩy hắn ra.

- Thế tối qua mình đã … thế … thế thì Quân gọi mẹ là đúng rồi.

- Đừng nói bậy, mẹ ơi đừng nghe Quân nói. – Nó vừa nói vừa liếc hắn.

- Mẹ ơi, Khương đang xấu hổ nên chối đấy. Mà con nghĩ chắc mẹ cũng biết chúng con sao rồi . – Hắn tiếp tục nói.

- Muốn tui đập chết không.

Hắn khoanh tay lại im re, vẻ mặt láu lỉnh.

Loading disqus...