Lời hứa Trang 42

- Sẽ mãi mãi nhớ tới em.

Nó lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

- Sẽ mãi yêu em. – Anh nói rồi ôm lấy nó.

Hắn đứng từ xa nhìn thấy, tuy không vui trong lòng nhưng hắn thông cảm cho anh vì dù gì tình cảm không được đáp lại thì đau lắm, càng nhớ thì càng đau nhiều.

- Chắc anh phải vào rồi.

Nó gật đầu mà vẫn không nhìn anh.

- An ủi Dì dùm anh, được không?

Nó gật đầu.

Hắn đi lại gần, chìa ra cho nó và anh hai chai nước nhưng nó lắc đầu, anh cầm lấy rồi bắt tay hắn.

- Nhớ lời hứa với anh chứ?

Hắn gật đầu nhìn anh, gì chứ không cần anh nói thì hắn vẫn làm điều đó.

- Anh nhờ em. – Anh vỗ vào vai hắn.

- Anh đi mạnh khỏe.

Anh gật đầu rồi bước đi. Từ phía sau nó ôm lấy anh.

- Anh phải cố học và không được bỏ dở dù cho có gì xảy ra, anh nhớ không?

- Anh biết …

Rồi anh bước vào trong, nó nhìn vào nhưng anh không quay lại nhìn nó một lần cho đến khi khuất hẳn.

“ Khương ơi, nếu nhìn em lần nữa anh nghĩ mình không còn đủ quyết tâm để đi được …”

…………………………………………� �…….

- Đừng buồn nữa. – Hắn an ủi nó.

Nó khẽ gật đầu.

- Hôm nay Khương đến nhà Quân lần nữa nha.

- Chi vậy ? Hôm nay Khương mệt lắm không đi đâu.

Hắn nhìn đôi mắt hoen đỏ của nó rồi gật đầu, có lẽ nên để vài ngày cho nó nguôi bớt nỗi buồn hãy cho biết sự thật về Dượng Kiên là ba nó, giờ mà biết không chừng nó sẽ không chấp nhận được thì khó khăn lắm.

- Vậy Quân chở Khương về.

Trên đường về hắn cảm giác nước mắt của nó rơi vào lưng, hắn cũng không nghĩ nó lại thương anh Tuấn đến thế, một chút ganh tỵ tận đáy lòng trỗi dậy dù vậy hắn càng cảm thấy thương nó nhiều hơn.

Từ xa hắn nhìn thấy chiếc xe màu trắng đậu trước nhà nó, chiếc xe hơi quen. Cái biển số - xe nhà hắn.

Hắn dừng xe, trán nhăn lại suy nghĩ, người đang đứng trước nhà Dì Dượng nó phải chăng là …

Nó thấy hắn dừng xe lại im lặng thì cũng nhìn theo, chưa tới nhà mà … thôi không sao đi bộ chút cũng được. Nó bước xuống, hắn nắm tay nó kéo lại.

- Khoan đã, chưa được …

- Chưa được gì …

Nó nhìn hắn ngạc nhiên, miệng thì nói với nó nhưng mắt thì cứ nhìn về phía nhà của nó.

- Ai tới nhà Khương mà đi xe hơi … - Nó nói.

- Khương … lên xe đi. Quân đưa đi đây chút.

- Mới về mà, hôm nay Khương mệt lắm.

- Lên đi. – Hắn quát nó.

- Sao tự dưng …

Nó miễn cưỡng ngồi lên xe mà vẫn không quên nhìn về phía nhà.

Một người đàn ông bước từ trong nhà ra … hút ánh nhìn của nó.

Dì đứng phía sau có vẻ không vui.

Dượng kế bên đứng lắc đầu.

Một người phụ nữ khác rất quen.

Chính là ông ấy.

- Khoan … - Nó nói rồi bước xuống xe.

- Khương, nghe Quân đã, có chuyện này Quân muốn nói. – Hắn chạy xe theo nói với nó.

- Để sau đi, hôm nay …

Nó chạy nhanh về phía ông ấy mặc cho hắn theo phía sau gọi một cách khổ sở.

- Nhưng để em nói chuyện với nó.

- Nó chưa về, nhưng chắc chắn nó không vui khi thấy Dượng đâu. Dượng đi đi.

- Nhưng mà …

- Dì.

Nó nhìn người đàn ông lạ mới tới như thôi miên, vẫn khuôn mặt còn nhớ trong kí ức nhưng giờ đây đã hơi già đi, dáng vẻ ngày xưa đã mất thay vào là phong cách sang trọng của một người giàu có, khuôn mặt ông ấy nhìn nó như không dấu nỗi niềm vui tột cùng, không rõ thời gian đã bao lâu nhưng nó vẫn nhìn ông ấy như thế.

- Con … con lớn thế này hả Khương?

Ông đi tới định chạm vào người nó, nó lùi lại phía sau giờ đây ánh mắt nó chuyển qua người phụ nữ đứng sau lưng ông, nó có quen người ấy.

- Sao … sao lại … con … anh đây sao anh Kiên?

Bà ta nói lắp bắp như không tin vào mắt mình, nó cũng không tin nhưng vẫn phải chấp nhận người đang đứng trước mặt nó.

Bà quay qua nhìn hắn mới dựng xe rồi nói.

- Con cũng ở đây hả Quân?

Người phụ nữ ấy là mẹ hắn, nó nhìn hắn rồi quay sang nhìn bà và ông ấy, cái gì đó đang thót lên trong lòng, khó chịu. Phải chăng ông trời đang trêu ngươi, ba người đang đứng trước mặt nó là gì với nhau?

91.

- Vì sao?

Nó nhìn hắn câu hỏi nhẹ như không nhưng lòng hắn lại nặng hơn đeo đá, giờ đây hắn phải giải thích sao, phải làm thế nào lúc này.

- Thế Khương là con anh?

- Em biết nó sao? – Ba nó nói.

- Nó là bạn học của thằng Quân.

Ba nó đi lại gần, nó càng lùi sâu vào nhà, mắt vẫn không dứt khỏi hắn, nó đang chờ một lời giải thích, thế nhưng sao hắn lại im lặng.

- Mẹ với Dượng về hết đi. – Hắn quát.

- Sao Quân, con sao thế? – Ba nó nhìn hắn khó hiểu.

- Anh … anh à, thôi mình về đã rồi em sẽ nói chuyện với anh.

- Anh vẫn chưa nói chuyện với thằng Khương, hôm nay anh dẫn em đến đây để khuyên nó tiếp anh mà em sao thế?

- Nhưng mà … anh à … thật ra … - Bà nhìn qua nó với hắn giọng khổ sở.

Dì đi lên đứng trước mặt nó.

- Dượng út nghe lời cô ấy về đi, Khương nó không theo Dượng đâu.

- Em vẫn chưa nói chuyện với nó mà chị năm.

- Chuyện gì? – Nó hỏi đôi mắt vô cảm.

- Ba muốn nói với Dì Dượng cho con về ở với ba.

- Không.

Nó đáp giọng sắc lạnh, hắn nhìn nó lúc này lạnh lùng vô cảm hơn cả khi nó đề nghị chia tay. Đã xong rồi, lời chị Tiên khuyên hắn không lâu, nay đã thành sự thật.

- Ba biết ba có lỗi với con nhiều lắm, giờ ba không mong con tha thứ cho ba ngay nhưng …

- Ông đi đi. – Nó quát.

- Con … Khương …

- Đi đi mà, đi đi … - Nó lồng lên tức giận.

Nó quay qua nhìn hắn, tim hắn thót lên, sao lúc này không có lời nào thốt ra được từ miệng hết.

- Cậu cũng đi luôn đi, đừng đến đây làm gì nữa.

Nói rồi nó đi vào nhà bỏ mặc mọi người nhìn theo nó, chỉ có hắn là không. Đôi chân như đeo chì của hắn giờ đã cử động được.

- Khương, đừng mà, để Quân giải thích, giải thích …

Nó quay lại tát hắn một cái, Dì cũng giật mình rồi đi vào nhà, Dượng nó thấy thế lắc đầu rồi than thầm trong miệng.

- Sao con lại đánh bạn … Khương … - Dì nó hỏi lộ vẻ lo lắng.

- Tui không cần giải thích, đi về dùm đi.

- Thật ra đã từ lâu rồi Quân muốn nói cho Khương hiểu …

Bốp, nó lại tát hắn thêm một cái, má phải của hắn giờ đã in hằn dấu tay nó, nước mắt nó rơi ra. Lòng đau như có dao cắt vào. Giờ đây tim nó chỉ muốn vỡ vụn ra.

- Khương đánh Quân đi, nhưng nghe Quân giải thích đã …

- Tui nói cậu đi về đi mà.

Nó quay bước đi, hắn ôm người nó lại không muốn buông ra, hắn sợ rằng chỉ cần buông nó ra thì sẽ mãi mãi không được gặp lại nó.

Ba nó đứng theo dõi cuộc đối thoại giữa hai đứa nãy giờ thấy rất lạ, rồi lại thêm cảnh thằng Quân khổ sở năn nỉ con trai ông, dù không tiếp xúc Quân nhiều nhưng ông biết nhóc Quân không phải là đứa dễ bắt nạt, vậy mà lãnh hai cái tát nảy lửa lại thêm những lời nói nhượng bộ van xin ông cảm thấy càng thêm nghi ngờ, lạ lắm.

- Quân con theo mẹ về đi, còn Khương có gì hãy từ từ sao lại … - Mẹ hắn nói.

- Đúng, mọi người về đi. Cô, con xin lỗi và rút lại những lời nói hôm trước, đúng như cô nói tình cảm của con chỉ là nhất thời thôi.

- Con nói gì thế Khương? Tình cảm … tình cảm với ai? – Ba nó hỏi.

- Trước tôi … tôi yêu … cậu ấy …

Nó nhìn qua hắn, rồi nói tiếp.

- Nhưng đúng là sai lầm … thôi, như vậy đủ rồi. – Nó lắc đầu.

- Con nói sao hả Khương, con yêu … thằng Quân? – Dì nó hỏi mà mặt như không thể tin bất cứ chuyện gì.

- Dạ, con xin lỗi Dì.

- Mày … mày đúng là … bệnh hoạn, tao không nghĩ mày lại thế, mày đang đùa à? - Ba nó nói từng lời nặng nhọc.

- Ba không có tư cách mắng con, nếu mắng con thì chỉ có Dì Dượng. – Nó nhìn ông ánh mắt kiên quyết.

- Tao vẫn là ba mày. – Ông gằn từng tiếng.

- Tôi không muốn nhận.

Ông tát thẳng vào mặt nó một cái thật mạnh, nó ngã nhào ra phía sau, đầu nó như ong lên, đau quá, nó lầm bầm chửi rủa.

- Tao thà giết mày, chứ không để mày là đứa bệnh hoạn thế đâu.

- Dượng làm gì vậy, Dượng không được đánh nó … không có quyền. – Giọng Dì nó hét lên.

- Nó là con tui, chị tránh ra đi.

- Dượng út đủ rồi, chuyện có gì để từ từ nói, Dượng muốn nó chấp nhận mà đi đánh nó sau. – Dượng nó lên tiếng.

- Anh không hiểu cảm giác của tui, anh tránh ra. – Ba nó đáp.

- Anh Kiên … đừng mà … đừng … anh nghe em về đi đã. – Mẹ hắn cầm tay ông lại.

Nó nghe loáng thoáng giọng mọi người nói, đau đầu lắm, đầu nó nhức chẳng thể hình dung được, nó không nhìn rõ nền nhà nữa rồi, loáng thoáng nghe giọng hắn hoảng hốt.

Loading disqus...