Lời hứa Trang 41

- Dượng? – Hắn gục gật đầu, hắn cũng định sẽ cùng nó trình bày việc với ông ta đồng thời cho nó biết rõ việc ấy luôn, nhưng nếu mẹ hắn nói thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

- Thứ bảy này Dượng con công tác về mẹ sẽ nói lại.

- Vậy cũng được, nhưng con nhắc lại những ý nghĩ mà mẹ muốn chia cắt con với Khương thì mẹ bỏ khỏi đầu đi, vô ích thôi, con thiếu Khương thì mẹ mất con … vậy thôi. – Nói rồi hắn kéo nó đi ra cổng.

Nó quay lại gật đầu chào Vú và mẹ hắn, nó có nghe loáng thoáng một câu dù rất nhỏ, nhỏ lắm nhưng nó vẫn nghe được và nó hạnh phúc khi nghe được từ miệng của bà, dù rằng lời nói như miễn cưỡng.

“Cô xin lỗi”.

89.

Về đến gần nhà hắn gọi nó dừng lại rồi hai đứa đứng đó nhìn nhau, hắn chỉ im lặng không nói gì mà nhìn nó suy tính, cái đầu của hắn không hiểu lại nghĩ ra thêm chuyện gì mới nữa mà nó không đoán được. Chắc thế rồi.

- Khương vô nhà đây, đứng mỏi chân lắm.

- Không, đứng đó đi. Phạt.

Trời ơi phạt cái gì chứ, mỏi chân thật mà, phạt người ta mà hắn cứ đứng nhìn mà cười mỉm thế thì người bị phạt làm gì mà sợ được. Tên này không có khiểu dạy con nít rồi, mặc dù nó không phải là con nít.

- Khương hay thật đó, nói chuyện không sợ mẹ Quân luôn.

- Sao Quân biết chứ? Nãy thấy vô trong mà.

- Quân đứng nghe hết ấy, làm sao yên tâm mà để Khương đối phó với mẹ Quân được.

- Xấu quá, nghe lén xấu lắm.

- Nhờ thế mà biết rằng … Khương của Quân cũng quyết tâm bảo vệ tình yêu lắm. – Hắn nhìn nó cười hiền.

- Ai là của Quân chứ … mà vậy sao còn phạt hả?

- Phạt vì Khương mạnh mẽ quá không chịu dựa dẫm vào Quân, hôm nay Quân cứ nghĩ là mình sẽ nói chuyện với mẹ nhưng không ngờ Khương là người kết thúc hết.

- Mà … Quân thấy Cô có chấp nhận … hông?

- Cũng có tiến triển chưa biết thế nào. Không chấp nhận thì Quân làm cho chấp nhận chỉ là sớm muộn thôi.

- Quân đừng đối xử với mẹ mình như thế nữa, Khương … không muốn thấy thế. – Nó buồn bã nhìn hắn.

- Có lý do nên Quân mới thế thôi. – Hắn quay đi.

- Khương ao ước được có mẹ để chăm sóc cho mình, Quân nên trân trọng mẹ.

- Quân có Khương là được rồi. – Hắn bướng bỉnh đáp.

- Lỡ như mai này Khương không còn thì sao hả?

Trán hắn nhăn lại khi nó vừa dứt câu, nó biết đã lỡ lời khi nói thế. Nó sợ khi nhìn hắn giận lắm.

- Quân không muốn Khương nói những câu đó, biết không?

Nó gật đầu lia lịa, thấy nó như thế hắn cũng không giận được, đáng yêu thế kia mà. Hắn nhìn xung quanh người đi đường đông quá khó mà hôn nó được, hắn đành ngậm ngùi nuốt lại chừa lần sau.

- Khương vô nhà đi, mai gặp.

- Ừ, tạm biệt, chạy xe cẩn thận.

- Sao hai đứa đứng đây, không vào nhà chơi. – Anh Tuấn chạy ngang dừng trước mặt tụi nó.

- Dạ, bạn em sắp về … em vào nhà liền. – Nó nói.

- Quân phải không? Em vào nhà chơi chút đi. – Nói rồi anh chạy xe về nhà.

- Thôi, Quân về đi, để Khương nói dùm cho.

- Không, anh Tuấn mời mà. Không vào sao được. – Nói dứt lời hắn chạy xe thẳng về phía nhà nó nơi anh Tuấn đang đứng chờ.

…………………………………………� �..

- Đem nước lên cho bạn con uống đi . – Dì nói với nó.

- Dạ.

Tay cầm khay nước nó đi lên phòng anh Tuấn, hắn với anh đang ngồi chơi cờ với nhau, nhìn hắn đăm chiêu suy nghĩ nó khẽ ngồi xuống gần đó rồi nhớ lại chuyện lúc nãy khi nó với hắn vào nhà …

- “ Em có biết đánh cờ vua không?”

Hắn nhìn qua nó rồi gật đầu trả lời.

- “ Dạ cũng tàm tạm…”

- “ Em lên phòng anh, ta đánh một ván đi.”

Thế là hai người ngồi đánh với nhau đến giờ, đã hơn một giờ rồi, thế cờ của anh Tuấn quá chặt chẽ, tuy chưa thiệt quân nhiều so với anh nhưng hắn đang bị dồn vào thế khó. Mà nó cũng khá bất ngờ khi thấy hắn biết đánh cờ mà lại hay thế này, nếu là nó đánh ngang với anh Tuấn thì chắc đã thua tự nãy giờ.

Cầm ly nước lên uống hắn tiếp tục suy nghĩ, anh Tuấn nhìn hắn rồi khẽ cười.

- Chúng ta cược đi.

- Cược ? – Hắn hỏi lại.

- Ừ. Bằng ván cờ này.

Hắn nhìn ván cờ rồi suy nghĩ chốc lát.

- Em … chắc thua. – Hắn gãi đầu rồi cười.

- Phần thưởng ai thắng là được quyền giữ Khương bên mình … suốt đời. – Anh nói nghiêm túc.

Hắn nhìn qua nó như muốn hỏi, nhưng nó chỉ biết lắc đầu đáp lại.

- Anh Tuấn nói gì thế? – Nó hỏi.

- Em không muốn à … nếu anh thắng thì … - Anh Tuấn nói.

- Vậy thì em không thua đâu. – Hắn trả lời rồi tiếp tục suy nghĩ.

Ngồi xem hai người đánh mà nó thấy căng thẳng như dây đàn, tự hỏi vì sao anh Tuấn lại nói thế nhưng nó không thể tìm ra câu trả lời nào khác ngoài việc anh vẫn chưa muốn quên nó.

- Anh với Quân chơi đi, em về phòng làm bài tập.

…………………………………………� �.

- Dậy đi Khương.

Nó mở mắt dậy nhìn ra ngoài trời tối mịt, đã trễ thế này rồi sao.

- Sao hôm nay Khương ngủ nhiều thế. – Hắn hỏi nó lộ vẻ lo lắng.

- Không có, chỉ ngủ quên thôi. – Nó lắc đầu xua tay mà không nhớ mình ngủ quên từ lúc nào.

- Gần 7 giờ rồi. Quân về đây.

- Ờ … mà ván cờ sao rồi.

- Mới xong. – Hắn mỉm cười rồi trả lời.

- Trời, chơi đến tận giờ này, lâu ghê vậy.

- Thôi, Khương ăn tối đi rồi mai đi học mình gặp.

- Còn anh Tuấn đâu? – Nó đi ra khỏi phòng.

- Anh Tuấn xuống nhà rồi.

Nó muốn hỏi kết quả ván cờ giữa hắn với anh Tuấn nhưng thấy hắn theo sau có vẻ im lặng nên nó không dám hỏi thêm.

Vừa chạy xe hắn vừa suy nghĩ mãi về ván cờ lúc nãy, mặc dù thắng nhưng hắn thừa nhận rằng có thể lật ngược được thế cờ lúc nãy đúng là cả một kì công phải nói là có một chút may mắn nhờ anh Tuấn sơ suất, mà không rõ cái đó là anh sơ suất hay anh nương tay. Hắn nhớ lại lúc nãy.

- “ Chăm sóc Khương thay anh”.

- “ …………………….”

- “ Được không?”

Hắn gật đầu, anh Tuấn cười buồn rồi ngồi xuống bàn, tay chống cằm suy nghĩ.

Thật ra hắn cũng không nghĩ anh Tuấn như thế, nhưng có lẽ với Khương anh cũng có tình cảm không khác gì hắn, nhưng là anh em thì có thể làm gì được. Mà cho dù là gì đi nữa hắn cũng không muốn nhường nó cho ai hết.

90.

Để valy đồ xuống, Tuấn quay qua ôm Dì.

- Mẹ phải giữ gìn sức khỏe, con cố gắng học xong rồi về.

- Ừ … - Dì đáp mà mắt rưng rưng.

- Em khóc thế con nó đi không yên tâm, biết không? – Dượng vỗ về.

- Qua ấy con phải giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ, nghe không?

- Dạ, con biết.

- Anh Tuấn đi mà đến tận hôm qua thằng Khương mới cho em hay, làm em chẳng kịp mua gì để tặng anh làm quà chia tay cả. – Nhỏ Ngọc nói.

- Có gì mà quà với cáp, em ở lại cũng học tốt nhé.

- Dạ, mà anh Tuấn ơi. Có phải chị ấy là bạn gái anh hông? – Nhỏ Ngọc hỏi.

Tuấn nhìn qua bên phải, một cô gái dáng cao, đeo cặp mắt kính khuôn mặt dễ thương lúc này đang đỏ ửng lên vì câu hỏi của nhỏ.

Anh Tuấn chỉ cười hiền với nhỏ mà trả lời.

- Bạn anh, tên Hà, cũng đi chung với anh. Còn một cậu bạn nữa đang đứng bên kia. – Tuấn chỉ ra bên ngoài.

Cô bạn của Tuấn gật đầu chào Dì Dượng lễ phép rồi cười với nhỏ Ngọc, Nhỏ bắt đầu huyên thuyên nói chuyện cho Dì và cô ấy nghe. Dượng vỗ vai Tuấn rồi chỉ qua chỗ nó với hắn đang đứng.

- Con qua đó chia tay em đi.

- Dạ.

Thấy Tuấn cười buồn rồi đi về hướng nó mà Dượng lắc đầu, Tuấn là con trai ông chẳng lẽ tình cảm thế nào ông không biết sao. Ông biết rõ hết nhưng ông chẳng biết phải mở lời và khuyên nhủ Tuấn thế nào, ông không ngờ tình cảm con mình lận đận quá, nhưng biết làm sao đây. Có lẽ như thế này là tốt hơn cả. Tốt cho con và tốt cho cả cháu mình.

- Sáng giờ anh thấy mặt em xanh lắm đấy Khương.

- Dạ, có sao anh.

- Ừ, có đấy. – Hắn nhìn nó rồi gật gù.

- Không khỏe thì em cứ về trước đi, đưa anh đến đây được rồi.

- Không … làm sao mà em về được chứ.

- Ơ … em mua nước uống … anh với Khương nói chuyện đi.

Nói rồi hắn bỏ đi, anh nhìn theo rồi cười.

- Nó là đứa tốt, anh chưa thấy đứa nào chừng tuổi này mà suy nghĩ chững chạc thế.

- …………………………

- Em đừng buồn, rồi anh sẽ về mà. – Anh nhìn nó an ủi.

- Dì Dượng chắc sẽ buồn, hai năm lâu lắm. – Nó nói mà mắt ngấn nước.

- Có em bên cạnh ba mẹ, anh an tâm lắm.

- Nhưng em không thay thế anh được.

Những kỉ niệm lần lượt ùa về trong đầu nó, những lúc tối trò chuyện với anh qua vách ngăn hai phòng, những lúc anh chơi cờ với nó. Rồi những lời dịu dàng lo lắng anh dành cho nó, bóng dáng của anh sẽ vắng trong ngôi nhà, bữa cơm chiều sẽ còn ba người. Căn gác trống sẽ còn một người, nghĩ đến đó tim nó thắt lại.

- Em …

Nước mắt nó rớt xuống, ra trong lòng nó anh Tuấn quan trọng đến nhường này, lần chia tay này có thể nó sẽ không còn gặp lại anh nữa.

- Em đừng như thế, anh sẽ … không nỡ đi, biết không? – Anh dịu dàng lau nước mắt cho nó, miệng nở nụ cười nhưng mắt hoen đỏ.

- Em … không rõ nữa, nhưng sao nước mắt … kì quá. – Nó cười gượng rồi lấy tay lau nước mắt.

- Anh sẽ gọi về.

- Dạ.

Loading disqus...