tim đã rướm máu quá nhiều của bà rồi, bà chỉ có mỗi hắn là đứa con trai duy nhất rồi nó phải thừa kế sản nghiệp lớn của gia đình nữa chứ, nếu … nó yêu đứa con trai thì làm sao, ai mà phục nó chứ … ai mà đồng ý làm việc với nó. Và nó sẽ bị người đời nhìn bằng ánh mắt khinh rẽ. Nhưng giờ bà phải làm gì đây, có phải đây là quả báo trả cho bà không chứ.
- Quân … con có thể nào … con suy nghĩ lại nha con. Con không thể nào lại ...
- Con chỉ nói thêm một lần nữa, con yêu Khương.
Bà nhìn qua nó, thằng bé có khuôn mặt đẹp trai đôi mắt to,khuôn mặt hiền phảng phất nét buồn. Nếu đây là một đứa con gái thì bà phải khổ tâm làm gì nhưng nó là một đứa con trai, đứa con trai dụ dỗ con bà.
- Vú … Vú đâu, mấy đứa đâu … ra đây nhanh. – Bà quay vào nhà hét lên.
Nó nhìn hắn hoảng sợ, có lẽ hiểu mẹ sắp làm gì hắn liền đứng bật dậy.
- Mẹ. – Hắn hét lên.
- Cậu … ra khỏi nhà tôi ngay, nếu còn ở đây tôi sẽ … - Bà quát vào nó.
- Nếu mẹ đuổi Khương đi, thì mẹ cũng chuẩn bị sẵn tinh thần con sẽ không bao giờ bước trở vô cái nhà này. – Hắn cắt lời bà.
- Con … con dám …
- Con dám. – Hắn khẳng định.
Bà ngồi phịch xuống, ánh mắt bàng hoàng khuôn mặt như già đi mấy tuổi khi sự việc chỉ mới diễn ra được chốc lát. Bà biết tính của hắn, thằng con bà nó nói là nó sẽ làm, nó sẵn sàng bỏ bà vì ánh mắt của nó đã nói lên hết, bà phải tìm cách khác. Đúng, cách khác.
- Rồi, con cứ ngồi xuống. Mẹ … mẹ nóng quá. – Bà cầm ly nước lên uống.
Hắn kéo tay nó ngồi xuống , tay hắn nắm chặt tay nó chuẩn bị đối phó với sự việc tiếp theo sắp diễn ra, vì hắn biết mẹ nó không đơn giản bỏ qua như thế.
- Mẹ … sẽ suy nghĩ, mẹ muốn nói chuyện riêng với cậu bạn con.
- Tất nhiên là không, vì chút nữa Khương cũng sẽ nói lại với con, do đó để đỡ tốn thời gian hai bên mẹ cứ nói luôn đi.
- Khương … cậu … – Bà nhìn về phía nó.
- Dạ … - Nó trả lời.
- Cậu muốn được Quân nó bảo bọc suốt thế này à, chỉ riêng việc nói chuyện với tui cậu cũng không dám thì hỏi xem sau này đối phó với những người khác thế nào, tui không tin tưởng khi để Quân quen với cậu.
Hắn tròn mắt giật mình, mẹ hắn đã tính kế này quá hay vì biết sẽ không thể tách được hắn ra khỏi nó nên dùng cách này để tách hắn ra, vì biết rằng hắn sẽ nghe theo lời nó. Nhưng nếu lỡ như chỉ có hai người thì mẹ sẽ tiêm vào đầu óc Khương chuyện gì chứ, lúc ấy Khương có thể bỏ cuộc.
- Không thể … - Hắn ngăn lại.
- Quân đi đi, Khương muốn nói chuyện với Cô. – Nó nhìn vào mắt bà.
- Khương à, nãy Quân đã dặn …
- Khương muốn nói chuyện với cô, Quân cứ đi vào nhà trong đi. – Nó nói quả quyết.
Hắn nhìn nó như không tin vào mắt mình, bỏ nó ở đây thì sao được chứ, mẹ sẽ nói gì đây.
- Con yên tâm, mẹ sẽ không xúc phạm gì bạn con đâu. – Bà đắc ý vì dù gì bà cũng đã khích tướng thành công.
- Này, Khương. Để Quân ở lại nhé, không được thì hai ta sẽ đi chứ không việc gì …
- “ Hãy tin Khương”. - Nó nói nhỏ đủ để hắn nghe.
Hắn bần thần ngồi đó nhìn nó rồi miễn cưỡng đứng dậy, nhìn qua mẹ hắn chỉ mong bà đừng quá nhẫn tâm để nói gì xúc phạm đến nó hết.
88.
Bà nhìn nó buồn bã, có lẽ cái tuổi xuân đã qua lẫn sóng gió thời trẻ đã tàn phá nhan sắc bà khá nhiều, bà vẫn đẹp nhưng trong cái đẹp ấy là một nỗi buồn, nỗi buồn mà bà nghĩ không bao giờ có gì so sánh được thế nhưng bà đã lầm ngày hôm nay đứa con trai duy nhất của bà đã đem đến cái nỗi buồn còn to tát hơn và nguyên nhân thì đang ngồi trước mặt bà. Giờ bà phải hành động thôi.
- Cô thật quá bất ngờ . – Bà thở dài mệt mỏi.
Nó nhìn bà mà mặc cảm tội lỗi vây kín người, Quân đã quá vội vã khi cho bà hay việc của chúng nó. Giờ đây nó hiểu nỗi đau của bà khi đón nhận tin này.
- Con … cũng bất ngờ.
Bà vẫn gục mặt nhưng có lẽ bà biết rằng thằng nhóc này dễ đối phó hơn bà tưởng nhiều. Bà cười thầm trong lòng.
- Con cũng bất ngờ à? Thế có nghĩa là Quân không hỏi ý kiến của con?
- Dạ không. Quân có hỏi, nhưng con thấy chưa đến lúc cho cô biết.
- Đúng, con nói đúng. Cô thật không thể đón nhận tin này dễ dàng được, con hiểu mà đúng không? Bậc làm cha mẹ đâu thể nào thấy con mình như thế, xã hội sẽ quay lưng lại với nó, đúng không con?
Nó im lặng, hình như nó đã sai lầm khi nói ra câu đấy, giờ đây thái độ nhún nhường của bà đã sắp đặt nó sẵn vào những câu nói mà bà đã soạn sẵn, những câu nói bà mới nghĩ ra trong đầu.
- Con hiểu. – Nó gật đầu.
- Con yêu nó đúng không?
- Dạ đúng.
- Con có muốn nó bị xã hội phê phán, khinh bỉ không và cả con cũng như thế.
- Con không muốn, nhưng mà …
- Thế thì đúng rồi, cô biết rõ Quân nó là đứa mau làm nhưng chóng chán lắm con à. Con cũng biết mà phải không?
Không đúng, Quân không phải như thế nó đã rơi hẳn vào bẫy của bà rồi. Nó không được nhu nhược thế nữa, phải cứng rắn lên.
- Cái này cô sai rồi , cô không hiểu về Quân gì cả.
- Cô … không hiểu .. con mình à? – Trán bà nhăn lại.
- Quân không phải hạng người mau làm chóng chán, Quân không làm thì thôi nhưng đã quyết chí thì sẽ làm đến cùng không bao giờ bỏ dở cả.
- Cậu biết tính đó của nó để … lợi dụng nó đúng không? – Bà đổi giọng, đánh thắng vào sơ hở nó vừa nói ra.
- Con … không có. Con yêu Quân thật lòng.
- Cậu chứng minh đi.
- Chứng minh bằng cách nào?
- Nếu cậu yêu nó hãy xa rời nó chừng vài năm không liên lạc hay gặp mặt nó, nếu yêu nhau thì tui nghĩ thời gian đó sẽ không là cái gì quá lớn đâu, đúng không?
- Con …
- Phải không Khương, con nghĩ đi, con cũng đâu muốn sau này Quân sẽ xem lại rồi bỏ con, con hãy thử lòng nó xem, cô nghĩ nếu có thể vượt qua thì chúng con sẽ đến với nhau được thôi. Lúc ấy cô sẽ ủng hộ chúng con mà.
- Con …
- Việc cần làm là con nên chủ động nói chia tay với nó và nói rằng để suy nghĩ lại về quan hệ giữa hai đứa, rồi sao đó con nên tránh gặp mặt nó để xem thời gian có làm phai tình cảm của nó với con không. Nha con.
- Không, con không đồng ý.
- Có nghĩa con không tự tin về tình yêu của mình?
- Con luôn luôn tự tin rằng dù có gì đi nữa chúng con vẫn sẽ mãi mãi yêu nhau, nhưng … thời gian … - Đúng vậy thời gian nó không còn nhiều nữa.
- Thôi, cô hiểu tóm lại con vẫn không thể rời Quân chứ gì?
- Đúng, con không thể nghe theo lời cô, con xin lỗi.
- Con có nghĩ là tuổi của con vẫn chưa nhận thức được đâu là tình yêu hay là cảm xúc nhất thời đúng không?
- Con chắc rằng nó là tình yêu , không hề là cảm xúc nhất thời như cô nói.
- Bậy giờ con nghĩ vậy, thế nhưng vài năm nữa hay mười năm sau thì sao? Con chắc rằng Quân không hối hận không? Nó hi sinh cho con tất cả gia đình, sự nghiệp, danh dự … lúc đó thì sao? Con có trả lại những thứ đó cho nó được không hả?
- Con …
Nó như đuối lý trước bà, đúng vậy giờ Quân yêu nó nhưng nó có biết rằng Quân sẽ thế nào về sau, chẳng hạn nó khỏi bệnh hai đứa sẽ sống với nhau rồi sau này Quân không thành công trên những con đường mà bà vừa nói thì Quân có chán nó không? Lúc đó nó lấy gì để trả lại cho Quân chứ.
Một lời nói như in trong đầu nó “tốt nhất mày nên xa hắn là tốt hơn, đừng ích kỉ”.
“ Yêu nhau mà không tin nhau sao” ? – Lời nói khác vang lên.
- Con … sẽ không xa Quân. – Nó nói rõ từng lời với bà.
- Con vẫn không hiểu lời Cô nói à?
- Con hiểu, nhưng con sẽ không làm gì để Quân phải xấu hổ với xã hội, con với Quân sẽ sống bình thường, sẽ sống như mọi người khác và sẽ yêu nhau đến khi cái chết chia cắt.
- Cơ bản cậu vẫn bướng bỉnh thôi. – Bà đứng dậy ,thằng nhóc này không đơn giản như thế, nó quá cứng rắn để bà có thể làm nó suy sụp.
- Giờ con muốn hỏi cô, con đồng ý xa Quân thế nhưng lúc ấy cô có hình dung được Quân sẽ thế nào khi thiếu con không?
Nó phản công, bà ngồi xuống nhìn nó thảng thốt, sao chúng mới mười bảy tuổi mà lại có cái tình yêu vững chắc thế này, chấp nhận tất cả để bảo vệ tình yêu mình, cái thứ tình yêu mà xưa kia bà không bảo vệ được, không đủ dũng cảm để nói lên.
- Tui … cậu …
- Con nghe lời cô, nhưng Quân thì sao? Nếu cậu ấy không có con … con thật không biết cậu ấy sẽ thế nào.
- Cậu tự tin là nó yêu cậu đến thế sao?
- Con biết thế, và cả con cũng sẽ không sống được thiếu Quân.
- Nếu cậu sống không được thì hãy chết đi. – Bà đứng dậy hét lên.
- Nếu con chết … Quân sẽ thế nào … - Nó gục mặt xuống, đây là câu hỏi mà nó đã đặt ra cho mình trong hai ngày nay. Hắn sẽ thế nào?
- Tất nhiên chết theo cho rồi … chứ sống làm gì nữa. – Hắn đi ra theo sau có Vú.
- Mày … mất dạy. – Bà chỉ vào hắn , như điên tiết lên.
- Vậy con rõ câu trả lời của mẹ rồi, con sẽ đi. – Hắn nhìn bà.
- Khoan Quân à, đừng … để vú nói một lời được không con?
- Không gì lay chuyển được con đâu vú à, con … chỉ sống khi có Khương thôi.
- Vú hiểu … Ánh à. – Bà ngồi xuống bên cạnh mẹ hắn.
- Con của con … - Bà ôm vú khóc lên, nước mắt bà rớt xuống như mưa.
- Bác nuôi thằng Quân hơn 15 năm rồi, nó như thế nào bác biết hết. Một đứa bé ngoan, và bác cũng nghĩ … không nên ngăn cấm nó con à.
- Chuyện này bác không hiểu đâu, không được. Cái xã hội này làm sao chứa chấp nó hả bác.
- Xã hội không chấp nhận nó thì gia đình chấp nhận nó, nếu cả con là gia đình duy nhất cũng từ chối thì con nghĩ nó có bất hạnh không hả?
Vú nói đúng, bà như sực tỉnh và bà cũng nghĩ thế nhưng sao lòng bà lại không thể chấp nhận nỗi sự thật này, làm sau có thể chấp nhận dễ dàng thế được chứ.
- Đi thôi. – Hắn kéo nó.
- Đi đâu? – Nó hỏi.
- Đi luôn.
- Quân có ấm đầu không? Cô lo cho Quân thế mà … với lại Khương không nghĩ cô muốn Quân đi đâu. – Nó nhìn qua bà.
Bà nhìn nó, đúng là một thằng nhóc rất khôn lanh, bà đánh giá nó thấp quá, chỉ nói chuyện với nhau không bao lâu mà đã hiểu rõ bà như thế nào rồi, bà làm sao để đứa con trai của bà bỏ đi được chứ. Nhưng bà còn phải suy nghĩ lại , bà cần thời gian.
- Con đừng đi, con cho mẹ thời gian để mẹ suy nghĩ nha Quân, mẹ sẽ không làm khó con với Khương đâu.
- Không, mẹ chấp nhận đi. – Hắn nói, thời gian gì nữa chứ, nó phải gấp để còn nói chuyện bệnh tình của nó nữa.
- Này, vừa phải thôi … - Nó thúc vào lưng hắn.
- Mẹ mệt quá, mẹ muốn suy nghĩ … mẹ sẽ chờ Dượng con về để nói chuyện rồi mẹ sẽ cho con hay.