86.
- Ui ...
Cả bàn tay của nó đập thẳng vào mặt hắn, xoa mặt ngồi dậy nhìn nó hắn phì cười, nãy ngủ không được thì người ta ôm cho ngủ giờ ngủ ngon lành thì đánh không thương tiếc đây mà.
Đã gần ba giờ rồi, hắn đi ra ngoài nhìn qua cửa sổ thì thấy chiếc xe hơi đen đang đậu dưới sân nhà, vậy là mẹ hắn đã về. Nhìn thấy nó ngủ ngon lành quá sao gọi dậy được chứ. Kệ, ngủ tiếp.
Hắn đi qua nằm xuống ôm nó vào lòng định nhắm mặt lại ngủ thì nó mở mắt ra nhìn hắn, lăn qua một bên nó ngồi dậy dụi mắt. Ngủ được một lúc thấy thoải mái quá.
- Làm gì mà ôm hoài vậy?
- Ôm Khương dễ ngủ quá, cho ôm thêm cái nữa. – Hắn đưa tay ra.
- Không, giờ phải về đây. – Nó đi ra khỏi giường.
- Mẹ Quân về rồi. Xuống gặp cái đã rồi hãy về.
Nó nhìn qua hắn nghi ngờ, theo như nó biết thì hắn cũng không được hòa thuận gì với mẹ mình vậy thì lý do gì cứ phải gặp mặt mới được.
- Quân nói đi, thật ra việc gì mà hôm nay phải gặp mẹ Quân?
- Nói chuyện chúng mình.
Nó hoảng hồn nhìn hắn, vậy là hắn muốn công bố chuyện của nó. Không được nó chưa chuẩn bị tâm lý, lỡ như mẹ hắn phản đối rồi vỡ chuyện ra thì sao.
- Không ...
- Nãy Khương hứa không cãi lại Quân việc gì mà. – Hắn nhìn nó nghiêm khắc.
- Khương biết rồi, Khương thấy vội quá. – Nó im lặng.
- Không vội đâu, rồi còn tính chuyện chữa bệnh cho Khương nữa chứ.
- Liên quan gì việc chữa bệnh.
- Vì Quân còn nhờ mẹ đưa Khương ra nước ngoài chữa.
- Sao lại thế? Làm gì phải ra tận nước ngoài chứ.
- Ở bên ấy điều kiện trị tốt hơn nhiều khả năng thành công cũng cao hơn, hôm trước bác hai có nói với Quân rồi. – Hắn cầm chặt tay nó.
- Khương không muốn, làm sao có thể làm phiền mẹ Quân được chứ. Không thể nào. – Nó gạt tay hắn ra.
- Quân không đủ khả năng lo cho Khương, thật tình không đủ. Nếu không Quân cũng không nghĩ tới việc nhờ mẹ đâu. – Hắn ngồi xuống giường nói khổ sở.
- Con người có số mà Quân, Khương sẽ chữa trị ở đây như thế là cũng được rồi.
- Không có số gì cả, nếu không chữa trị nhanh thì vài tháng nữa lúc ấy khả năng sống của Khương sẽ bằng không. Quân không tin cái số mà Khương nói đâu.
- Vậy thì đành chịu thôi. – Nó cúi đầu.
- Trước hết cứ gặp mẹ Quân đã, không nói đến việc chữa bệnh, việc ấy sẽ nói sau.
- …….. Ừm.
- Xuống ấy , bất cứ câu nói nào của mẹ làm Khương không chịu nỗi cũng phải im lặng để Quân đối phó, nhớ không?
- Ừ. – Nó gật đầu máy móc.
Hắn đi trước nắm tay kéo nó theo, đầu óc nó suy nghĩ đủ tình huống về cuộc nói chuyện của mẹ hắn và hắn, bà ấy sẽ như thế nào khi biết con trai mình lại đi thích một thằng con trai khác. Rồi sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa chứ, tim nó đập liên hồi tay nó ra ướt đẫm mỗ hôi. Hắn quay lại ôm nó vào lòng, hôn nó thật sâu rồi thì thầm nhỏ vào tay nó “Quân yêu Khương, đừng sợ gì hết”.
- Anh hai…
Bé Ân chạy lại ôm chân anh nó, hắn cúi xuống bế Ân lên hôn vào má nhóc nhiều cái.
- Hôm nay Ân đi chơi lâu quá, chắc Barbie đầy giỏ của mẹ đúng không?
- Không có, hôm nay Ân không có mua Barbie. Ân mua cái này nè. – Bé chạy lại gần đó đem lại một bộ đồ bác sĩ đưa cho hắn.
- Ồ, ghê ta. Làm bác sĩ luôn đấy.
- Anh hai làm bệnh nhân đi, Ân làm bác sĩ khám cho.
- Để khi khác, hay Ân chơi với chị Linh đi. Anh hai có việc rồi.
- Thôi, chị Linh là bệnh nhân mà cứ đi miết à, không nghe lời Ân phải nghỉ ngơi gì cả.
Nó nghe đối đáp của con bé mà muốn bật cười, còn nhỏ mà nói chuyện như người lớn ấy. Đáng yêu thật.
- Mà nãy giờ Ân có chào người lớn chưa ta? – Hắn nhắc bé.
- Dạ, con chào anh. – Bé cúi đầu chào nó mà lời chào không khỏi làm nó bật cười.
Hắn đi với nó ra vườn, vừa nói hắn vừa cười.
- Ai nó cũng chào thế đấy. Xưng con không à.
- Mà bé Ân ngoan lắm. Nó mến Quân thật đấy.
Hắn mỉm cười khi nghe nó nói, đúng là con bé thương mình thật.
Rồi nó thấy mẹ hắn ngồi trên ghế đọc báo, bất giác hắn cũng im lặng.
- Mẹ. – hắn nói
- Sao con? – Bà mỉm cười ngạc nhiên.
- Dạ, con chào Cô.
- À, con có phải là … hôm trước đến đây đem tập cho Quân mượn đúng không?
- Dạ, đúng ạ.
- Nãy cô có nghe vú nói Quân dẫn bạn về chơi, cô bất ngờ quá không biết là con. Con ngồi đây nè. Đứa nào trong nhà làm nước đi con. – Bà nói vọng vào trong.
- Con có chuyện này muốn nói với mẹ.
- Sao hôm nay Quân của mẹ là vậy. Chuyện gì quan trọng à? – Bà mỉm cười vui mừng, không ngờ đứa con mà bà cố hàn gắn tình cảm hơn hai năm qua bất thành giờ lại nói chuyện thân thiện với bà thế này.
- Đây là … - Hắn nhìn qua nó.
- Bạn con, mẹ biết rồi.
- Người con yêu.
87.
Chỉ ba từ “người con yêu” nhưng cũng đủ khiến nụ cười trên môi bà héo dần đi, im lặng chốc lát, nó cảm thấy bà nhìn nó ánh mắt ngạc nhiên hơn là giận dữ.
- Hôm nay, con lạ thật, đã lâu rồi con mới bắt chuyện với mẹ vậy mà lại nói …
Bà nhìn qua nó.
- … Chuyện không đâu gì hết . – Bà mỉm cười với hắn.
- Con đang nói đúng không phải là chuyện không đâu.
- Con … đùa à, con có biết ý nghĩa câu nói vừa rồi là thế nào không?
- Con là gay, con yêu một đứa con trai mẹ, hiểu chứ? – Hắn đáp sắc mặt không đổi.
…………………………………………� �…….
Đã hơn hai năm rồi, không khi nào bà quên được cái chết của ông ấy. Trước khi mất ông đã hay bà có quan hệ với Kiên – người yêu từ thời bà còn đi học, còn ông ấy – khi còn con trai là một người được vô số các cô gái theo đuổi vì ông đẹp trai, gia đình giàu có thế nhưng lại chỉ yêu mình bà. Tuy vậy bà không hề có tình cảm với ông.
Gia đình bà khó khăn trong công việc kinh doanh, ba của bà lại là bạn thân của ba ông đã hứa gả bà cho ông ấy. Vì thương ba, bà cũng nuốt nước mắt lên xe hoa với người mình không yêu. Đến tận đêm tân hôn dù nằm với ông nhưng bà vẫn mãi nhớ tới Kiên, người mà bà đã phụ.
Suốt quãng thời gian ở với nhau bà không hề muốn có con với ông vì bà luôn luôn còn nhớ về hình bóng người xưa, còn ông vẫn luôn luôn yêu thương và chăm sóc không hề khó chịu hay to tiếng với bà một câu nào, mãi đến khi nghe tin Kiên có vợ bà như không còn muốn sống trên đời, ông ấy có lẽ hiểu rõ hết mọi chuyện nhưng không khi nào nói ra. Chỉ lẳng lặng đem yêu thương dâng lên dù biết rằng bà chối bỏ không thương tiếc.
Rồi bà cũng có thai, trong ngày hạ sinh ông ấy vui đến nỗi bà không thể diễn tả như thế nào được, chỉ nghe mẹ bà nói lại rằng nó đi ở ngoài phòng như chính nó sắp sinh ấy, chốc chốc lại gãi đầu hỏi mẹ sao lâu quá chưa thấy gì.
Khi đứa bé ra đời ông ấy đặt tên con là Quân có nghĩa là Vua, vị Vua của riêng ông ấy, ông ấy còn nói một câu mà bà không quên được.
“ Đây là tình yêu mà em đã tặng cho anh”
Câu nói là lời yêu thương nhưng cũng lời cảnh tỉnh bà về tình cảm lạnh nhạt mà bà đã dành cho ông suốt thời gian qua, có đúng là thế không? Bà hối hận.
Ông ấy thương con lắm, chỉ đến hết giờ làm là có mặt ở nhà để chơi với nó, chăm sóc nó tiếp bà, mặc dù cũng có nhiều người phụ việc nhưng ông nói rằng ông muốn gần gũi nó nhiều hơn, muốn theo dõi từng bước lớn lên của đứa con mà ông xem như tất cả.
Thằng bé lớn lên trong sự yêu thương của ông và bà , nó mến ba nó hơn mẹ, bà biết rõ lắm. Nó với ông chơi với nhau như hai người bạn. Nhiều lúc thấy ông chiều nó quá bà sợ nó hư nhưng ông lại nói.
“Em yên tâm, anh biết con mình là như thế nào mà, nó ngoan nhất đấy”.
Càng lớn nó càng giống ông nhiều, là một đứa bé thông minh, hoạt bát. Sẽ là một gia đình hạnh phúc và bà cũng sẽ mãn nguyện vì cuộc sống ấy nếu như không có ngày ấy … bà nhớ khi ấy Quân được bảy tuổi, bà gặp lại Kiên … khi hay tin vợ của người yêu cũ mất bà đã nhen nhuốm lại mối tình cũ, mối tình đã tắt từ lâu, mà có lẽ không phải tắt bà chỉ để nó đấy chờ một dịp rồi sẽ thổi nó lên thôi.
Rồi bà có quan hệ lén lút với Kiên, bà phản bội ông hơn bảy năm trời, tận bảy năm trời bà nghĩ rằng có lẽ ông đoán được hay ông đã biết được, dù bà vẫn làm tròn nghĩa vụ người vợ với gia đình người mẹ với những đứa con. Và bé Ân không khác đi được chính là con của Kiên.
Cái ngày trước khi ông mất, ông đã nói chuyện riêng với bà.
“ Anh nghĩ rằng tình yêu của anh có thể thay thế được hình bóng người xưa trong em, nhưng đến giờ anh đã lầm rồi.”
“ Lâu nay anh cứ im lặng vì không muốn con mình phải chịu cảnh cha mẹ chia tay nhau nhưng giờ anh đã nghĩ kĩ càng níu kéo để bé Ân lớn mà nó biết thì càng tội cho nó thêm, Quân thì lớn rồi sẽ dễ chấp nhận hơn, chỉ mong em cho anh được nuôi hai đứa”
Bà đã quì xuống xin ông hãy nhường Ân lại cho bà nuôi, nhưng ông đã tát bà rồi khóc mà nói.
“ Em đi với hạnh phúc của mình đi, em tàn nhẫn quá.”
Sau ngày đó mấy hôm ông đã mất vì tai nạn, bà như suy sụp vì sự ra đi bất ngờ của ông. Có lẽ khi mất đi rồi bà mới hiểu người quan trọng nhất đời bà chính là ông chứ không phải Kiên, bà không thể nào đứng dậy nỗi vì nhớ lại cách sống ác độc mà bà đã dành cho ông ấy, giờ bà mới biết ông quan trọng đến thế nào trong đời bà.
Kiên đến an ủi và nâng đỡ bà, đến nhà sống chung với bà, nhưng hơn hai năm qua bà chưa hề chung giường với ông ấy, bà không cho phép mình sai lầm nữa, bà sống với Kiên chỉ vì Kiên là ba của Ân.
Kiên vẫn không hề oán trách mà tiếp nhận công việc làm ăn do ông ấy để lại mặc dù tất cả đều do bà quản lí hết. Nhiều khi nghĩ lại bà đã hơn bốn mươi tuổi đời nhưng bà đã sống tàn nhẫn với hai người đàn ông, người mà bà yêu nhất và người yêu bà nhất nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng một ai có được hạnh phúc, chẳng có ai. Có chăng tất cả chỉ tại bà thôi. Bà là một người phụ nữ ác độc. Đúng, ác độc nhất.
.................................................. ..........
- Thật tình con đang đùa với mẹ mà phải không Quân? - Bà nhìn hắn hi vọng.
- Con nghiêm túc, con không hề đùa, con yêu Khương. – Hắn nắm chặt tay nó.
Lúc này nó chỉ còn nhìn xuống mặt đất chứ không dám nhìn thẳng vào bà nữa.
- Mẹ … không ngờ được.
- Con nói lại … con yêu Khương.
- Quân có phải con … muốn trả thù mẹ không? Con hận mẹ vì đã sống với Dượng đúng không, vậy thì mẹ nhận mẹ sai lầm, mẹ xin lỗi con … con đừng trả thù mẹ như thế. – Mắt bà rưng rưng.
- Con không trả thù mẹ, con yêu Khương. Mặc dù con vẫn không tha thứ cho mẹ được.
Bà nhìn hắn trân trối, trời ơi từng lời hắn nói như con dao cắt thẳng vào trái