Lời hứa Trang 37

- Thế Khương không muốn hỏi tui vì sao tui khuyên Khương cẩn thận à?

Nó nhìn Long với ánh mắt ghét bỏ, không hiểu Quân làm gì mà hắn lại thù đến thế.

- Trong mấy năm học cấp hai tao toàn học sau mày, dù rằng tao chẳng thấy thua mày ở điểm nào cả, nhưng tao nghĩ có lẽ do thầy cô thiên vị. – Long nói mắt không rời khỏi hắn.

- Tôi chẳng quan tâm việc ấy. - Hắn đáp.

- Chỉ đến năm lớp 9 mày mới trở về đúng sức học của mày khi ba mày mất, chắc do lúc ấy không ai lo lót gì nhiều cho thầy cô hả?

Giờ hắn đã im lặng thay vào đó là ánh mắt giận dữ vô cùng, nó đã thấy hắn như thế một lần vào cái đêm nó bị hại. Cảm giác bất an lại về, nó tiến lên đứng trước hắn hòng ngăn hắn lại.

- Cậu học không lại người ta thì giờ muốn nói thế à. – Khương nói.

- Nhưng dù gì tao cũng phục mày một chỗ đấy Quân.

- Im đi. – hắn gằn giọng, nó nắm chặt tay hắn lại.

- Một gia đình … hạnh phúc, một người mẹ thương con … khi ba nó mất thì phải kiếm ngay ba khác cho nó liền, một thằng đáng thương.

Nó nắm chặt tay lại giận dữ, không cần phải kiềm hắn lại nữa, giờ chính nó phải cho cái tên khốn kiếp này một bài học mới hả cơn giận được.

Bốp, tên Long nhìn nhỏ Ngọc mà ngẩn cả người.

- Cậu mới là kẻ đáng thương đấy. Xấu hổ thay khi cái khuôn mặt đẹp không che nỗi cái tâm hồn xấu xa của cậu. Nói làm sao khi mà cậu mãi không bao giờ thắng nổi Quân, hèn hạ.

Tên Long giơ tay lên định đánh nhỏ Ngọc thì Quân chụp tay hắn lại kịp thời. Đẩy hắn ra xa, Quân quay qua nhìn Ngọc, hiện giờ nhỏ đang khóc nước mắt cứ rớt xuống. Nó đứng kế bên đưa khăn giấy cho Đào lau mắt cho nhỏ mà không khỏi chua xót, người con trai mà Ngọc yêu thật lòng bản chất lại như thế này hỏi sao không buồn cho được.

Long cũng có vẻ bần thần một hồi khi thấy Ngọc khóc nhưng rồi cũng bỏ đi trong lòng không chút vui vẻ gì khi đầu óc cứ bận tâm về hình ảnh Ngọc.

84.

- Quân đừng buồn nha. – Nó an ủi hắn khi hai đứa đang trên đường về.

- Quân không có buồn, chỉ thấy ngạc nhiên sao Ngọc lại khóc thôi.

- Thì do Ngọc thích tên đó Quân không biết à.

- À, ra là vậy à, ờ ...

- Thì đấy, nhưng Khương không ngờ tên Long lại ác miệng thật.

Nó vừa dứt lời thì hai đứa cũng về tới nhà hắn, đây là lần thứ hai nó tới đây nhưng cảm giác hồi hộp vẫn y chang lần đầu dù rằng lần này đi chung với hắn. Mà không hiểu sao hôm nay hắn bắt buộc nó phải về nhà hắn mới được.

- Vào đi, Khương không sợ nắng sao?

Nói rồi hắn đi tới dẫn xe của nó vào, nó theo sau mà vẫn còn ngại vì có thể chút nữa gặp ba mẹ hắn, cái này có gọi là ra mắt không nhỉ. Nó mỉm cười một mình.

- Mẹ em đâu? – hắn hỏi chị giúp việc khi hai đứa vào nhà.

- Dì mới dẫn Ân đi mua đồ rồi, em ăn cơm không chị dọn luôn.

Hắn nhìn qua nó rồi quay lại nói với chị .

- Chị dọn dùm em đi, Khương lên đây theo Quân. – Hắn kéo nó theo.

Không rõ phải dùng từ gì để khen nhà hắn sang và đẹp, cầu thang thì bằng gỗ và làm theo hình xoắn ốc, nhà rộng thế mà chỉ có vài người ở vậy có lạnh lẽo không chứ, chẳng như nhà Dì Dượng nó tuy nhỏ nhưng ấm cúng dù là mùa đông hay mùa hè.

Hắn lấy chìa khóa tra vào cửa phòng rồi đi vào, gian phòng rộng thênh thang nhưng có rất nhiều đồ như tủ sách, bàn làm việc, máy vi tính v.v… và trên vách tường bên phải có hình một người đàn ông, người này nhìn giống hắn quá, giống kinh khủng luôn. Nó quay qua hắn nhìn dò xét rồi lại nhìn lên tấm hình rồi lại quay qua nhìn hắn, thấy thế hắn bật cười đưa tay vỗ đầu nó.

- Làm gì mà nhìn ghê thế, ba Quân đấy.

- Ừ Khương biết, nhưng không ngờ Quân giống ba đến thế.

- Không, Quân đẹp hơn ba. – Hắn nói mà mắt nhìn tấm hình vẻ mặt hạnh phúc.

- Trời, tự tin quá ông tướng ơi, mới ở Irag về hay sao mà bắt đầu tập cưa bom rồi – Nó đẩy nhẹ hắn.

Hắn quay qua nó, kéo sát mặt nó lại gần hắn.

- Biết sao hôm nay dẫn Khương về nhà không?

- Không biết. – Nó lắc nhẹ đầu, hơi thở của hắn phả nhẹ vào khuôn mặt đang đỏ lên của nó.

- Để ba Quân biết Khương đấy.

Nó đẩy hắn ra rồi đi vòng quanh phòng, lời hắn nói lúc này sao dịu dàng và đáng yêu quá.

- Vậy đây là phòng của ba Quân hả?

- Ừ, phòng làm việc của ba.

- Sao phải khóa cửa lại.

- Từ lúc ba Quân mất đến này chỉ có Quân sử dụng phòng này thôi, lâu lâu chị Linh cũng có vào quét dọn… - Hắn nói rồi ngồi xuống ghế tại bàn làm việc.

- Mẹ Quân cũng không vào đây à?

- Ừ, không được vào … – Hắn nói miễn cưỡng.

Nó nhăn mặt với câu nói của hắn, không ngờ cậu quí tử này lại gan đến thế cấm cả mẹ vào phòng của ba hắn cơ chứ.

- Thế sao Quân dẫn Khương vào đây. – Nó hỏi.

- Vì Khương thì khác.

- Khác …

- Xuống đây ăn cơm. – hắn đi dẫn nó theo.

Khi đi xuống nó nhìn vào một phòng rồi đi vào bên trong mặc kệ hắn nhìn nó. Phòng hắn đây mà, ôi trời bừa bộn quá, mà sao toàn đồ chơi con nít không đây.

- Phòng của Quân. Bé Ân thích lên phòng Quân chơi lắm rồi đem đồ chơi lên để khắp phòng. – Hắn vừa nói vừa gom mớ đồ chơi của đứa em lại.

- Quân không ở đây à?

- Ừ, Quân hay ở phòng ba hơn.

- Quân thương ba quá. Mà cũng đúng thôi.

Nó ngồi xuống giường mà buồn, không biết từ đây đến ngày nó không còn trên đời này nó có gặp lại được ông ấy không nữa, mà gặp làm chi mắc công tức thêm rồi chết sớm nữa. Nó bất ngờ đứng bật dậy làm hắn cũng giật mình.

- Sao tự dưng đứng dậy? – Hắn tròn mắt hỏi nó.

- Quân không nhớ thằng Long sao? Trước có làm gì nó mà quên không? Giờ nó thù Quân ghê thiệt đấy.

- Chẳng có ấn tượng nhiều, chỉ biết nó không được bạn bè thích vì hơi cộc và ít nói , Quân cũng rủ nó chơi chung vài lần nhưng nó từ chối nên cũng thôi.

- Nãy nghe nó nói thì có lẽ là do học không hơn Quân nên nó thế.

- Bận tâm nhiều làm chi không biết, Quân lúc ấy học theo cảm tính lắm chẳng hơn thua điểm gì với ai đâu, mà cũng đâu ngờ nó nghĩ Quân thế chứ. – Hắn ngồi xuống cạnh nó.

- Chắc là thế này rồi.

- Sao?

- Thì chỉ học theo cảm tính mà đã hơn nó rồi với lại thêm thái độ không quan tâm nhiều đến thành tích nên nó mới nghĩ Quân đáng ghét hay kiêu ngạo đấy.

Ờ giờ nhắc thế hắn mới nhớ, hình như năm lớp bảy hắn có đi thi học sinh giỏi Toán chung với Long một lần, lần ấy hắn đạt giải mấy ta hình như giải nhất thằng Long giải nhì, rồi Long có nói là “ đừng nghĩ mày hay, có giỏi thì thi đợt sau xem ai hơn ai” vì tính ra có khi nào hắn mặn mà với mấy kì thi này đâu, đến lần sau thì do mê đá bóng với tụi cùng xóm nên bỏ thi, hậu quả là cô chủ nhiệm mời ba đến khiển trách. Thế là cạch luôn từ đó về sau đâu đi thi nữa làm gì.

- Vậy à, vậy Khương có nghĩ Quân thế không? – Hắn cười gian nhìn nó.

- Tất nhiên là không rồi, Quân thì làm gì như thế, chính vì cái tính muốn gì làm nấy mà Khương mới thích Quân đấy. – Nói rồi nó hôn vào môi hắn.

Hắn ngã người xuống giường, vẻ mặt hạnh phúc vì nụ hôn nó mới đặt vào môi hắn. Phải chi được như thế này hoài nhỉ, hắn nghĩ thầm trong đầu.

- Mà Quân cũng tài quá, Long nó học thế mà trước còn bám theo sau Quân. Khương mà như Quân ấy, năm sau vô nhóm bồi dưỡng thi học sinh giỏi lật hắn cho bỏ ghét.

- Khương nói cứ như dễ lắm ấy, hên hên thắng nó ghét thêm nữa. – hắn nói rồi cười thành tiếng.

- Khương biết rõ Quân thế nào mà, thông minh lắm lại dễ tiếp thu bài nữa chứ. Về nhà có xem lại bài trên lớp không hả?

- Trước thì không nhưng giờ thì có. Nếu Khương nghe lời Quân không cãi lại Quân một số việc thì năm sau Quân sẽ vào nhóm bồi dưỡng để thi. Được không?

- Sao Quân thích thế không vậy, toàn thích áp đặt. Học có lợi cho Quân mà.

- Nhưng sẽ không có gì quá đáng đâu, chỉ là … một vài chuyện cần phải nghe theo Quân thôi ...

- Được rồi, người ta học mà tôi cũng phải chịu lỗ nữa đấy.

Hắn cười thật tươi sau câu nói của nó, những điều hắn muốn nó nghe theo chỉ vì nó thôi chứ hắn chẳng áp đặt gì đâu. Trước hết là chút nữa gặp mẹ hắn đã.

- Sau này Quân muốn làm gì?

- Quân không biết, nhưng muốn làm cái gì chứ không học tiếp.

- Gì chứ? Chẳng lẽ tốt nghiệp 12 xong là Quân nghỉ à.

- Ừ.

- Sao vậy? Ba mẹ Quân không cho đâu.

- Mặc họ. Quân không muốn theo ý ai hết, với lại Quân muốn đi làm sớm để lo cho tương lai sau này của chúng mình hơn.

Nó nghe hắn nói về tương lai sau này thì bất giác thấy xấu hổ, mà không ngờ tên này chững chạc ghê thiệt già dặn hơn hẳn nó. Thế mà ai tin được là công tử con nhà giàu chứ.

- Khương thì vẫn cứ học theo trường nào Khương thích đi. Quân sẽ lo cho Khương học đại học để khỏi phiền Dì Dượng nữa.

- Lo hả? Tiền đâu mà lo vậy, xin tiền ba mẹ để lo cho Khương à. – Nó cười chọc hắn.

- Không, tiền của Quân. Cả năm nay Quân không nhờ tiền của mẹ nữa. Quân có tiền.

- Vậy … Quân làm cái gì, thời gian đâu mà làm, Khương không thấy Quân rảnh lúc nào cả mà. – Nó lo lắng.

- Mình không có thời gian thì tìm việc không ảnh hưởng thời gian để làm, Kim Từ Điển mua tặng Khương từ tiền ấy mà ra đấy. – Hắn ngồi dậy nháy mắt với nó.

- Mà là việc gì, đừng nói Quân đi làm … nhé. – Nó nhìn hắn ranh mãnh.

- Cái ấy vẫn tốn thời gian đấy, bậy. – Hắn cười khi thấy nó chọc.

- Vậy là cái gì hả?

- Chứng khoán.

- Chứng Khoán… - Trong đầu nó bắt đầu lờ mờ hiểu được chút ít về việc hắn vừa nói.

- Ừ.

- Có phải mấy cái bảng điện tử có đầy mấy con số nhảy nhảy rồi có đủ người ở dưới nhìn lên xem, rồi phá sản này nọ tùm lum phải không?

- Ừ …. – Hắn gật đầu nhìn nó diễn tả bằng tay mà không nín cười nổi.

- Phải đúng không?

- Haha, đúng rồi, nhưng mà Khương diễn hay thật đấy. – Hắn ôm bụng nằm xuống cười làm mặt nó đỏ lên vì quê.

- Nhưng mà lỡ như … phá sản rồi sao?

- Quân có gì mà phải phá sản, Quân có quen một hội nhóm trên mạng với lại Quân xem thông tin kĩ lắm không thể nào tới nỗi “ phá sản” đâu. – hắn chọc nó.

- Không tin. Làm gì có chuyện dễ ăn vậy.

- Ừ thì cũng không dễ ăn gì đâu, nhưng mà Quân biết cái nào sẽ thế nào với

Loading disqus...