“ Thôi, vào phòng em rồi mà, phòng anh chật lắm” – Anh cười với nó.
“ Em nói em muốn ngủ bên phòng anh”
“ Hôm nay sao thế, tự dưng lại đòi ngủ bên phòng anh, không sợ … anh làm gì à”
“ Biết đâu … vài hôm nữa anh em mình không còn gặp nhau nữa rồi”
“ …………………..”
“ Rồi anh sẽ về mà”
“Em buồn ngủ rồi nha, em qua phòng anh đây”
Nó loạng choạng bước đi không vững, anh thấy vậy lắc đầu dìu nó đi về phòng. Nói là giường nhỏ nhưng nằm hai đứa vẫn được tuy nhiên anh đã hứa sẽ không cho mình cơ hội nào nữa. Anh trải tấm mền dưới sàn nhà rồi nằm xuống, nó quay qua anh.
“ Sao anh không lên này ngủ? Còn rộng mà”
“ Thôi cho em ngủ thoải mái”
“ Hì ...”
“ Làm gì uống nhiều quá vậy, anh đi em vui lắm hay sao?” – Anh nói mà miệng cười cay đắng.
“ Không có đâu … không có … em muốn đính chính lại với anh … em không có ngại gì với anh hết”
“ ..............................”
“ Chuyện hôm trước em không còn bận tâm nữa, em nói thật đấy, vì vậy anh đừng vì tránh em mà phải đi du học cho dù không thích”
“ ... Anh muốn đi mà ...”
“ Nếu đi rồi anh hứa với em đi …”
“ Hứa gì ?”
“ Hứa là anh sẽ không quay về cho đến khi hoàn thành chương trình học …”
“ Tất nhiên rồi.” – Anh cười, mắt anh hơi đỏ.
“ … Cho dù có bất cứ chuyện gì …"
“ Ừ, tất nhiên rồi …” – Anh đưa tay gạt nước mắt rớt xuống, xấu hổ thật, anh mau nước mắt thế này từ bao giờ thế không biết.
“ Không phải “tất nhiên” ... mà là “ Anh hứa” ... nhé “ – Nó nhấn mạnh từng từ.
“ ... Anh hứa”
“ ............................”
“ Em ngủ đi …”
“ Anh Tuấn”
“ Sao?”
" Em thương anh nhiều lắm ..."
" Ừ, anh biết mà."
“ Em xin lỗi anh …”
“ Anh hiểu mà, em không cần nói thế đâu”
“ Em lỡ yêu Quân quá rồi, em không thể nào …” – Nó nắm chặt tay anh.
“ Anh hiểu … “ – Anh gật đầu mệt mỏi, anh mãi mãi không thể bằng được Quân trong lòng nó.
“ Nếu như … chẳng hạn có kiếp sau ấy …”
“ Kiếp sau …”
“ Em muốn trả nợ tình cảm này cho anh.”
“ Được rồi, em ngủ đi …”
“ Em xin lỗi …” – Nó nắm chặt tay anh … chìm vào giấc ngủ …
“ Phải chi em không xin lỗi anh, có lẽ anh dễ chịu hơn nhiều, Khương à.” – Anh thì thầm nói với nó dù biết rằng nó không nghe gì.
.................................................. ...........................
Dẫn xe ra khỏi nhà, nó thấy hắn ở gần đấy chờ nó, trời ơi cái tên này mình đã cố vặn cái mặt tươi như mùa xuân để chưng ra rồi thế mà gặp hắn lại ngầm ngầm như mùa đông thế kia thì trái ngược như kim nam châm cùng cực ấy. Cười với hắn một cái, hắn cũng đáp lại nhưng không như mọi khi. Bao công sức gắng xua đi cái âu lo trong lòng nó giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ khiến nó phải thầm bực bội, mà bực ai chứ … bực hắn chứ ai … tự dưng …
- Sao ngày nghỉ không ngủ ở nhà mà đi chi cho mệt vậy?
- Muốn đi với Khương không được à?
- Thi tới ba tiếng ấy, chờ nổi không?
- Nhằm gì chứ. Cả đời còn chờ được mà.
Biết rằng nên đi là tốt nhất nó ngồi lên xe đạp nhanh, hắn cứ chạy dần dần sau nó không phải chạy ngang như mọi khi, không hiểu hắn đang suy nghĩ gì trong đầu nữa, tối qua không chừng người mất ngủ thực sự là hắn chứ không phải nó.
- Lên phòng thi đây nhé, ngồi chờ hay sao?
- Ừ, Quân chờ.
- Quân à, về nghỉ đi cho đỡ mệt. Ngồi chi tới mấy tiếng đồng hồ.
- Lên thi đi, trễ đấy.
- Mệt, thôi đi đây.
Nó đi vào lớp ngồi, ngóng ra cửa chờ nhỏ Ngọc. Hôm nay nhỏ vô trễ nhỉ, mới nhắc thì nhỏ đã chạy vào chắc ngủ trễ đây mà, cười duyên với giám thị một phát nhỏ lấy giấy nháp rồi xem số báo danh xong đi về chỗ ngồi, quay qua phía nó nhỏ làm điệu bộ đưa tay ra hiệu mém trễ, nó cười đáp lại nhỏ, nó phân vân sẽ nói với nhỏ thế nào về nó lúc này hay là ... giấu luôn vậy, nếu thế lỡ nhỏ mà biết chắc không nhìn mặt nó quá.
Tiếng kẻng ra hiệu phát đề thi vang lên, nó lắc đầu cứ như muốn cái suy nghĩ ấy sẽ văng ra ngoài, giờ cứ làm bài đã biết đâu đây là kì thi cuối cùng của đời nó.
.................................................. ...........................
- Ôi, đúng là không kham nổi.
- Làm không được à? – Nó hỏi Ngọc.
- Thua … - Nhỏ đưa hai tay bắt chéo.
- Tao cũng cố hết sức rồi, chỉ mong là tốt thôi.
- Ê, Khương, nhìn kìa mày. – Nhỏ thúc hông nó một cái đau điếng.
Nhỏ chỉ về hướng một đứa nam sinh dáng cao ráo, đeo kính khuôn mặt đẹp trai nam tính tựa như diễn viên hàn quốc mà nhỏ nói y như WonBin hay ai ai mà nó chẳng nhớ nữa. Mà tên của thằng ấy có phải WonBin hay gì đâu - tên là Long học sinh của trường NTH mà năm trước đoạt giải nhất môn Toán cấp thành phố lẫn môn hóa (Ngọc giải nhì) nhỏ từng nhỏ to tâm sự với nó rằng cái đứa con trai mà nhỏ lưu tâm nhất từ lúc mới sinh ra đến giờ chính là tên này (ngoài ba nhỏ với nó).
Mà nói cũng phải trước giờ có được nhiêu đứa con trai về học hành lại ăn đứt nhỏ Ngọc đâu chứ, lại thêm cái tính ít nói khuôn mặt kiêu ngạo (nhỏ nói điểm nào cũng là điểm mà nhỏ thích) do đó nhỏ đổ cũng phải thôi mà tên này cũng có đàng hoàng gì nghe nói cũng bồ bịch dữ lắm(nhỏ nói à nha, nó thì không có để ý mấy chuyện ấy) để ý là nó chỉ để ý cái tên đang ngồi ở ghế đá chờ nó kìa, đẹp trai … ừ nhỉnh hơn tên Long rồi, còn về học hành thì chưa biết mèo nào hơn mèo nào đâu nhé. Mà hắn … chắc lại suy nghĩ về chuyện của nó nữa rồi, mặt như cái bánh bao chiều thế kia mà.
- Anh Khương thi được không? – Nhỏ Đào vỗ vai nó.
- Ủa, em cũng ở đây hả?
- Thì em cũng thi mà, thế anh không nhớ lần trước gặp em ở trường à?
- Ừ ha. – Nhỏ nhắc nó mới nhớ, do lúc đó đang giận hắn nên nó chẳng bận tâm Đào ở đó làm gì.
- Chài ơi, thi xong có người yêu đến đón luôn đấy nhá. – Nhỏ nhìn về phía hắn rồi chọc nó.
- Suỵt, coi chừng người khác nghe đấy.
- Ê, Đào em thấy anh ấy được không? – Ngọc thúc nhỏ Đào một cú chẳng kém cú lúc nãy thúc nó.
- Ôi trời, ở đâu mà lọt ra một tên đã vậy. – Đào nhìn qua hướng Ngọc chỉ rồi nhìn qua hắn mà đầu óc chắc đang đem lên bàn cân để so sánh.
- Này, của chị đấy, để chị lại nói chuyện coi. – Nhỏ thúc Đào thêm cái nữa.
Đào, nhăn nhó xoa xoa cái hông mới bị Ngọc làm hai cú,miệng lẩm nhẩm như là “ai mà thèm”. Nó với Đào cũng đi theo Ngọc về phía tên Long.
- Long. Nhớ tui không? – Nhỏ Ngọc chào.
- Ừ, Ngọc. – Long mỉm cười với nhỏ.
- Chà, năm rồi Toán thì thắng thằng Khương, Hóa thì thắng tui năm nay nhường chút nha.
- Cái đó còn phải xem thầy cô chấm bài sao đã, năm nay Long không thi Hóa.
- Anh Quân, qua đây này. – Nhỏ Đào ngoắc hắn.
Nghe tên Quân, Long nhìn theo hướng nhỏ Đào gọi, mắt Long nheo lại khi Quân tới gần. Nó nhìn thấy thế cũng không khỏi bận tâm, Long có quen với hắn sao?
83.
Hắn đi tới tụi nó, mỉm cười chào. Tụi nó cũng cười đáp lại nhưng chỉ riêng một người thì không.
- Ra là mày. – Giọng Long cất lên.
Cả nhóm quay lại nhìn Long, Quân cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
- Mày nhớ tao không Quân? – Long hỏi.
Hắn đứng suy nghĩ không đáp lại, đầu óc của hắn giờ chỉ ngập tràn việc của nó thì còn bận tâm chi đến những người khác, mà thằng này là ai. Hắn cố gắng nhớ lại.
- Giả bộ lơ à. – Long nói miệng cười mỉa mai.
- Long quen với Quân sao? – Nhỏ Ngọc hỏi.
- Không, làm gì quen chứ. Nói là bạn cũ cũng lớp lúc trước thôi nhưng chẳng bao giờ Long nói chuyện với nó cả.
Nghe Long nói hắn mới sực nhớ về lúc học cấp hai. À, ra là Long thằng bạn lúc trước, học khá lắm nhưng ít nói lại không giao thiệp với bạn bè bao giờ và hắn nhớ hình như lúc xưa Long hơi ghét hắn thì phải, chắc vì thế nên hắn chẳng nhớ nhiều về tên này.
Hắn gật đầu chào Long rồi quay qua nói với nó.
- Về chưa?
- Ơ … về chứ. – Nó không khỏi ngạc nhiên và tò mò về cách nói chuyện của tên Long với hắn.
- Chà … mày nhớ hay không nhớ cũng chẳng sao, nhưng Khương này quen với nó phải cẩn thận đấy. – Tên Long nói.
- Cẩn thận?
Sao giờ tự dưng nó thấy ghét tên Long này, vì nhỏ Ngọc thích nên nó cũng khá có cảm tình dù rằng tên này hơi kiêu ngạo còn giờ thì chút cảm tình đó biến mất tiêu chỉ vì vài câu nói có phần ác cảm nhắm vào hắn của nó ( của nó cơ đấy).
- Tôi không biết Long nói cẩn thận cái gì cả?
- Hỏi thằng bạn thân thiết của Khương thì biết thôi. – Long hất mặt về phía hắn.
- Không cần thiết, đi thôi Quân. – Nó nắm tay kéo hắn đi, nhưng hắn vẫn ngoái lại nhìn tên Long.
- Ngọc biết không, tên này trước học khá lắm chung lớp với Long. Được thầy cô thương lắm, nhưng rồi từ lúc ba nó mất …
Nó nhìn ra phía sau nhìn thấy mặt hắn như tối sầm lại khi nghe nhắc đến ba, quá đáng lắm rồi. Đào với Ngọc như chưa hiểu chuyện gì nên cứ tròn mắt ra nhìn tên Long.
- … Rồi học tệ lắm, tuy vậy vẫn còn cái tính đáng ghét . – Long nói nhưng lúc này đã nhìn hẳn về phía hắn và nó.
- Làm gì đáng ghét chứ. – Đào lên tiếng.
- Do bạn không biết đấy thôi.
- Anh nói không có cơ sở hay chỉ mình anh ghét, anh ganh tỵ à? – Nhỏ Đào đáp.
- Thôi đi Đào. – Hắn lên tiếng.
- Nhưng mà … cái tên này nói chuyện sốc quá.
- Thôi đi, anh không bận tâm đâu. Em cũng về đi.