chị nói gì. Còn hắn thì cứ gãi đầu mà cười, cái con khỉ này thiệt là chẳng biết chối hay gì hết, cười thấy là ghét.
- Nghe. - Tiếng anh Tuấn bên kia trả lời.
Phản xạ từ ngón tay, nó bấm ngay nút kết thúc cuộc gọi, nó không nghĩ tới trường hợp anh Tuấn sẽ bắt máy, nhưng không hiểu vì sao nó lại tắt máy. Đứng suy nghĩ một chốc hắn vỗ vai.
- Sao không gọi? Hết tiền hay sao. Quân nhớ hình như còn mà.
- Không, máy bận. – Nó đáp.
- Hình như có kết quả rồi để Quân lên đấy, Khương cứ gọi cho nhà đi.
- Ừ ...
Hắn đi lên phòng khám với chị Tiên, nó đứng đó phân vân không biết nên gọi lại hay không, lỡ như anh Tuấn bắt máy nữa thì sao. Nghĩ thế nó đi về phía phòng khám.
Vào trong nó thấy chị Tiên và hắn vẻ mặt căng thẳng còn Bác hắn thì cầm tấm hình chụp xem xét mà không nói gì.
- Quân, tui có ...
- Không có gì cả. – Hắn quay lại nói với nó mặt cười tươi nhưng không phải như ngày thường.
- Quân. – Bác hai nói lớn.
- Ba à ... – Chị Tiên ngăn cản.
- Cả con cũng thế à, giờ phải cho cháu nó hay để còn bàn với gia đình chứ.
Thấy cả ba người căng thẳng và vẻ mặt hắn như thế tim nó đập liên hồi, tuy không mong chờ cái việc mà bác hắn sẽ nói ra, nhưng nó phải biết.
- Con có gì ạ? Bác cứ nói cho con hay.
Ông thở dài nhìn nó rồi đưa tay chỉ lên góc trên của tấm hình nơi có một quầng đen khá to hiện lên sau ánh sáng của bóng đèn trong phòng. Hắn ngồi bệt xuống ghế, mặt tối sầm.
81.
- Con có khối u trong não. Thật ra, nói khá to là ta cũng không muốn con phải lo nhưng ta muốn nói rõ để con hiểu bệnh của mình.
- Sao ạ, nhưng … con có thể … nó có nguy hiểm nhiều không ạ?
- …………………………
- Dạ, bác cứ nói đi con không sao đâu. – Nó gượng cười, mà không hiểu lúc này sao nó lại cười được.
- Tình trạng của con ... rất nguy kịch, phải nói là khả năng để chữa là rất ít.
Nó thấy mắt mình bị hoa lên, chị Tiên ôm người nó nước mắt chị rớt xuống, nó đưa mắt xuống nhìn hắn, hắn ngồi ôm đầu nhìn xuống nền nhà, vậy là sao … khó chữa là có chữa được hay không ... hay nó sẽ chết.
Quân ơi, nhìn Khương đi chứ. Nó muốn hắn nhìn nó vì sợ rằng thời gian được thấy hắn sẽ không còn được lâu nữa. Cái đồng hồ cát mà nó đưa tay chặn lại đã vô tình chảy nhanh về những thời khắc cuối cùng.
Ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai hắn nó lay nhẹ.
- Làm gì vậy, bác nói khó chữa nhưng đâu phải không có khả năng đúng không?
- Thế có chữa được không ba, xác suất thế nào?
- Ba không thể nói được, nhưng những trường hợp như cháu đây thì ba gặp cũng khá nhiều, xạ trị một thời gian có thể hết được còn của cháu thì khối u quá to chỉ có thể mổ mà …
- Mà sao hả ba?
- Xác suất chừng hai mươi phần trăm không loại trừ khả năng khối u sẽ vỡ trong khi mổ, lúc ấy thì … - Ông lắc đầu thương cho số phận của đứa trai trẻ tội nghiệp.
- Con … thời gian của con là bao lâu hả bác?
- Ta không thể nói chính xác được nhưng nếu không mổ thì … ta nghĩ không tới một năm nữa.
Lời bác hắn vừa dứt nó nghe rụng rời cả người. Vậy là nó còn không tới một năm thôi sao. Nó không muốn xa hắn, nó không bao giờ muốn, dù là phẫu thuật nhưng lỡ như thất bại thì xem như mất đi một năm - một năm cuối của đời nó.
- Dạ, vậy con cám ơn bác nhiều lắm, ừm trễ rồi con xin phép bác và chị con về.
- Khương, em … để Quân nó đưa về, chị sẽ đi với em về nhà để nói với Dì Dượng em.
- Chị đừng lo, em nói được mà, với lại vẫn còn khả năng mà phải không? Em không muốn bỏ cuộc đâu. – Nó cười với chị.
- Thôi, con cứ về đi, rồi mai vào viện ta sẽ trình bày và tìm cách chữa sớm nhất rồi sẽ liên lạc với con.
- Dạ, con cám ơn bác. Quân có về không? - Nó ngó xuống nhìn hắn.
- ... Về ...
- Dạ, con chào bác. Chị cho em gởi lời hỏi thăm bác gái.
Nó bước ra khỏi phòng khám, tay nó lạnh toát mồ hôi rơi ra ướt đẫm, dù nói cứng trước mặt mọi người nhưng giờ nó như đã tuyệt vọng hẳn, xác suất hai mươi phần trăm thì chỉ có 1/5 cơ hội, nó có nên đánh đổi cái cơ hội ấy với thời gian một năm quí báu đó không, không bao giờ.
Nó quay lại phía sau, hắn đi sau nó mắt đăm đăm nhìn nơi xa xăm nào đấy.
- Mai Khương phải thi nữa, giờ về nhé, mai gặp lại.
- Thi? Giờ này Khương còn nghĩ tới việc đó sao?
- Chứ Quân bảo Khương phải thế nào?
Hắn lắc đầu, đi tới ôm chặt nó vào người, nó nghe người hắn run lên bần bật, có lẽ hắn lo lắng cho nó còn hơn chính nó lo cho mình vào lúc này.
- Coi chừng bị thấy đấy. – Nó đẩy hắn ra.
- Mặc kệ, Quân không để ý gì hết. – Hắn ôm nó lại.
- Mai Khương sẽ đi thi, Khương không muốn bỏ lỡ bất cứ việc gì hết, vì biết đâu … lỡ như…
- Khương sẽ không bị gì hết ... Quân không để Khương xa Quân đâu. – Hắn siết chặt người nó rõ đau.
- Quân à …
- Sao Khương không khóc, Khương khóc đi cho nhẹ người.
- Làm như tui mau nước mắt lắm đấy, thôi muộn rồi Khương phải về nữa. – Nó đánh vào người hắn miệng cười tươi, thật sự nó rất muốn khóc nhưng nó không muốn để hắn lo.
- Khương đừng cố gượng nữa mà. – Hắn lay người nó.
- Về . – Nó quay đi.
Hắn theo nó về đến nhà, chỉ đứng xa nhìn nó mà lòng hắn quặn thắt lại, tới giờ hắn vẫn không hiểu sao nó lại cứng rắn hay cố làm ra vẻ cứng rắn đến thế nữa, hắn không đủ vững chắc để làm điểm tựa cho nó hay sao.
Nó đứng trước nhà đưa tay ra hiệu cho hắn về, dù rằng lòng nó chẳng muốn xa hắn phút giây nào.
Quay xe chạy về phía nhà chị Tiên, hắn không tin là chẳng có cách nào để chữa bệnh cho nó.
Bước vào trong nó gặp Tuấn đứng trước mặt, chỉ gật đầu hờ hững nó đi ra nhà sau, giờ chuyện của anh Tuấn tối qua chẳng còn làm nó bận tâm nữa. Mối bận tâm duy nhất là nó phải nói thế nào với Dì Dượng và anh về việc của nó.
- Em tránh mặt anh. – Tuấn nắm tay nó kéo lại.
- Không có, anh đừng làm vậy. – Nó nhăn mặt lại.
- Em đừng tránh mặt anh được không Khương?
- Em không có mà, anh thả tay em ra đi.
Anh nhìn nó ánh mắt buồn rười rượi, biểu hiện của nó đã củng cố thêm quyết tâm của anh rồi.
- Em … ra đây anh có việc muốn nói cho em và Dì nghe.
- Việc gì? Anh đừng …
- Không phải việc đó đâu. Em cứ nghe anh đi.
Nó gật đầu, nhưng ngoài việc đó ra thì còn việc gì mà anh muốn nó nghe nữa chứ. Nghĩ là thế nhưng nó cũng đi theo anh lòng phân vân không rõ anh muốn làm gì.
- Con được học bổng đi du học.
- Cái gì? Thật hả con. – Dì nói mà khuôn mặt không dấu vẻ vui mừng.
- Nếu ... con đi thì ...
Nó có cảm giác anh nhìn qua nó dù chỉ một thoáng, một thoáng nhưng đủ nó thấy anh buồn đến mức nào.
- ... Thì thứ bảy này sẽ đi, học hai năm cuối của ngành. – Anh tiếp.
- Anh Tuấn …
- Trường đã công bố học bổng cũng khá lâu rồi nhưng anh phân vân chưa biết nên đi hay không nhưng mà … anh phải đi vì học xong sẽ tốt cho việc làm về sau của mình.
- Nhưng mà …
- Ôi, thật là tốt quá, thế con cho ba hay việc này chưa. Để ... để mẹ gọi cho ba liền ... mà giờ này gọi chắc không gặp, thôi hai đứa trông nhà mẹ lên chỗ ba.
- Mẹ này. Từ từ nói ba cũng được mà. Em chăm sóc Dì Dượng giúp anh thời gian này nhé Khương. – Anh quay qua nói với nó.
Nó gật đầu máy móc, sự việc diễn ra quá nhanh làm nó không hiểu lúc này nên nói gì và làm gì, anh quyết định đi là vì không muốn nó ngại với anh nhưng thật sự anh có muốn đi hay không chứ.
Nó nhìn qua thấy Dì vui mà lòng cũng vui lây, thôi thì cho anh hiểu như vậy để anh có động lực đi cũng tốt, dù gì cũng hai năm thôi mà, hai năm sẽ gặp lại anh … hai năm … hai năm nữa nó còn sống không. Nghĩ tới đó bấc giấc nó thấy mệt nhoài cả người đầu óc như mơ hồ.
- Con cứ lo học đi, ba mẹ còn khỏe tự lo mình được. Nhưng học bổng đó như thế nào hả con.
- Ừm chi phí sinh hoạt và học phí đều được trường lo hết.
- Hôm nay thứ tư rồi sao con lại cho mẹ biết trễ quá, làm chẳng lo gì được cả.
- Vì trước con vẫn chưa quyết định. – Anh nói miệng mỉm cười, nụ cười buồn thắt ruột.
- Dù gì cũng nên cho mẹ biết chứ.
- Anh cứ học cho tốt, ở đây có em mà. – Nó nói với anh.
- Tối nay để mẹ nấu gì ngon cho bố con mấy đứa ăn, để xem giờ đi chợ mua thêm mới được. – Nói rồi Dì đứng dậy đi ra sau nhà.
Anh xoa đầu nó vẫn dịu dàng như mọi khi nhưng đâu đó nó cảm nhận được nỗi buồn man mác của anh.
- Anh đi chuẩn bị hành lý nữa chứ. – Anh vươn vai đứng dậy đi lên phòng.
Vẫn ngồi đấy nó gục đầu xuống, nước mắt rớt ra. Giờ nó có nên nói cho anh và Dì Dượng nghe về bệnh của nó không đây. Nếu nó nói ra thì chắc chắn anh sẽ không đi nữa mà ở lại bên nó, thấy Dì vui thế kia thì nó lòng dạ nào mà cắt đứt niềm vui mới nhóm lên chứ, xua đi ý nghĩ ấy nó lắc đầu mày không được ích kỉ thế Khương ơi, nói ra cũng chẳng được gì chỉ làm cho mọi người thêm lo lắng thôi.
Nó quyết định sẽ giữ kín chuyện này dù cho có gì xảy ra đi nữa và tự nhủ phải vui vẻ những ngày này để anh Tuấn không còn bận tâm và lưu luyến gì về nó.
82.
Ngồi dậy mà đầu nó vẫn còn nhức như có ai đánh vào, tối qua nó ngồi chơi với Dượng và anh đến tận khuya, lại uống khá nhiều đến nỗi không hiểu nó về phòng bằng cách nào, xưa nay có khi nào nó uống cho say chứ, chỉ là góp mặt vui với mọi người thôi.
- Ủa …
Nó nhìn quanh thấy anh Tuấn đang nằm dưới giường, vậy đây là phòng anh Tuấn. Tối qua anh đưa nó lên rồi nó nói gì nhỉ, nó nói là … là … không nhớ nữa, nhưng chỉ mang máng anh nắm chặt tay của nó khi ngủ. Anh có khóc … nó quay qua nhìn anh, sao nó lại sinh ra trên đời này làm gì nhỉ. Chỉ làm khổ người khác, hết hắn rồi tới anh, chắc vì thế nên giờ nó phải chịu phạt đây nhưng cái hình phạt này sẽ làm cho hắn lẫn anh đau lòng thêm nữa. Nó không muốn chết đâu, không muốn xa ai hết.
- Khương à con có đi thi không con?
- Dạ, có. – Nó đáp.
Bước xuống giường, nó kéo áo anh xuống, ngủ gì mà tốc cả áo lên, cái tật xưa giờ vẫn như thế chẳng đổi khác được. Nó bước ra khỏi phòng kéo cửa lại, anh mở mắt ra quay ra cửa lắng nghe tiếng nó đi xuống nhà, nằm gác tay lên trán anh nhớ lại chuyện tối qua khi đưa nó về phòng.
“ Em muốn ngủ bên phòng anh”