- Để làm chi?
- Thì đi thi học sinh giỏi, không thích à.
- Không. - Hắn lắc đầu đáp thẳng thắn.
- Hồi cấp hai Quân không có học bồi dưỡng thêm môn nào sao?
- Cũng có nhưng rồi không thích lắm, vô đó đứa nào cũng mặt một đống thấy mà chán.
- Vậy ... à, tưởng thích thì sang năm sau đi học với tui cho vui.
- Vậy là Khương muốn Quân đi học chung à. - Vừa nói hắn vừa cười, mà thiệt là nham nhở chẳng chịu được.
- Làm gì có. Mơ quá đấy.
- Trống vào giờ học rồi.
- Thì sao, liên quan gì tới hòa bình thế giới?
- Khương qua đây ngồi hả? Nhớ ngồi gần Ngọc mà.
- Xin cô Nhiên rồi không được sao?
- Quân ngồi gần Loan vui hơn. – Hắn làm vẻ mặt luyến tiếc.
- Vậy xin lại, dễ thôi mà. – Nó giả bộ đứng dậy.
- Khoan đã, Quân đùa ...
Hắn chưa nói hết câu thì nó đã ngồi xuống rồi ôm miệng cười vì câu nói đứt quãng của hắn, biết bị lừa nên hắn cũng chỉ lắc đầu cười theo.
Nó thừa hiểu hắn như thế nào mà.
.................................................. .................................
- Khương lấy xe đi rồi chạy theo Quân.
- Đi đâu hả?
- Thì chạy theo Quân đi, mình tới nhà chị Tiên chơi.
- Nhưng giờ cũng trễ rồi mà. Để hôm khác được không?
- Không được, phải là hôm nay, lâu dài mệt lắm.
Nó nhìn đồng hồ, giờ này anh Tuấn chắc có ở nhà, thôi đi với hắn vậy, nó chưa nghĩ ra cách khả dĩ nào để đối mặt với anh cả.
Chạy chừng một chút thì hắn dừng trước một ngôi nhà có cổng khá to, nó nhìn lên bảng hiệu to tướng trước mặt.
“Phòng X-Quang” ...
- Nhà chị Tiên ở đây sao?
- Không nhà bác của Quân cũng là ba mẹ chị Tiên, chị ấy ra ở riêng lâu rồi, nhưng chắc hôm nay có đây.
- Bác Quân làm Bác sĩ à?
- Ừ. - Vừa trả lời hắn vừa nhấn chuông cửa.
Trong lúc chờ mở cửa, hắn cứ nhìn nó vẻ mặt kì quái tên này định suy tính gì đây không biết.
- Sẵn khám bệnh luôn.
- Bệnh gì mà khám? – Nó nói cộc lốc.
- Khỏi cãi với Quân, tới đây rồi thì không tránh được đâu.
- Vậy Quân muốn Khương khám bệnh nên mới dẫn đến đây chứ đâu phải thăm chị Tiên hả?
- Thăm chị Tiên là việc phụ thôi, chính là xem bệnh cái đã. - Hắn nhấn chuông thêm lần nữa.
- .......................................
- Đừng giận Quân lừa Khương tới đây nhé.
- Giận gì chứ. Ngốc.
Nó nhìn hắn mà lòng thầm cảm động, hắn lo cho như thế thì hỏi lòng dạ nào mà nó giận được chứ. Thương hắn còn không hết nữa mà.
Cửa mở ra, chị giúp việc mời hai đứa vào nhà. Nó nhìn vào có một ngôi nhà gần lối vào dùng làm phòng tiếp khách và khám bệnh của bác hắn, kế bên có một đường đi nhỏ dài hút ra sau là một ngôi nhà to không kém nhà hắn, chị Tiên đang ngồi trên ghế đá trò chuyện với một người phụ nữ khuôn mặt hiền lành dễ mến.
- Thưa bác hai con mới qua.
- Ôi, Quân hả, lâu nay ít thấy con ghé đây quá, ba mẹ khoẻ không con.
- Mẹ con khoẻ, còn Dượng thì đi suốt nên con chẳng rõ.
- Con à, dù gì thì cũng đã là ba con, con gọi là Dượng hoài thì …
- Khương ngồi đi em. - Chị Tiên nói át tiếng mẹ chị.
- Dạ, con chào bác, em chào chị. Hôm nay chị không ra quán à?
- Không em. Giờ còn sớm mà, ngồi đi. Quân lên phòng khám đi, bác hai chờ em nãy giờ đó.
- Dạ, Khương ngồi đây, chờ Quân xíu.
Nó ngồi đó ngoái theo hắn đi mất hút, làm gì mà khẩn trương thế không biết.
- Con là bạn học của Quân à?
- Dạ, học chung lớp ạ.
- Lâu nay có nghe nó dẫn bạn bè gì về nhà đâu, trước ba nó mất nó buồn bã tụ tập bạn bè làm bác lo lắm, nghe Tiên nói nó thân với con lắm.
- Dạ, có chút chút ạ.
- Chị nghe Quân nói em hay chảy máu mũi, thế ... đã lâu chưa?
- Cũng hơn hai tháng rồi nhưng em nghĩ chắc không sao đâu, mấy hôm nay cũng ít rồi chị.
- Con ngồi chơi đi để bác vào dặn tụi nó làm nước.
- Dạ, bác cứ để con tự nhiên.
- Em có còn triệu chứng gì nữa không?
- Nhức đầu nữa ạ, nhưng nhức đầu lâu lắm rồi nên em nghĩ không có gì đâu.
- Không chủ quan được, thôi cứ chụp hình xem sao cái đã.
- Dạ …
- Thấy em vui nhỉ? Có gì sao.
- Dạ, không có gì đâu chị. – Nó bối rối khi chị nhìn nó chăm chú.
- Thằng Quân nhà chị cũng nhiều lúc cộc lắm, em có gì đừng giận nó.
- Đâu có gì đâu ạ.
- Mà nó cũng đẹp trai với lại đàn ông há. - Chị nháy mắt với nó.
- Dạ ... em không biết nữa. - Nó giả bộ quay ra phía sau nhìn cây cảnh giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên.
- Khương cho chị hỏi chút chuyện riêng tư được không?
- Dạ được ...
- Ừ chị chỉ muốn hiểu thêm về gia đình em thôi, về mẹ và ba em.
80.
Chị hỏi nó nhiều điều về gia đình, Dì Dượng, rồi mẹ, nó trả lời chị không chút nghi ngờ vì nghĩ chị quan tâm nên muốn hỏi thăm.
- Vậy là em với ba không liên lạc với nhau từ đó đến giờ?
- Dạ.
- Không gặp mặt lần nào sao?
- … không …
Nó không thích những câu hỏi về ông ấy, vì càng trả lời nhiều chỉ càng thêm hận, nó cũng không bận tâm vì sao chị Tiên lại hỏi kĩ thế.
- Chị nghĩ dù gì cũng là ba con nên chắc sẽ có lúc nào đấy ông ấy sẽ quay lại gặp em xin tha lỗi thì sao.
- Em không biết nhưng em không muốn gặp ông ấy, em sống với Dì Dượng đã hạnh phúc lắm rồi, em ... không cần.
- Khương à, em đừng suy nghĩ vậy dù gì đi nữa ông ấy cũng là người thân ruột thịt duy nhất với em.
- Em nghĩ nhiều lắm nhưng nếu trước kia ông ấy không gặp em mà đợi đến giờ mới gặp thì ... gần mười năm rồi có lẽ em cũng hết tình cảm rồi chị.
- Chắc cũng có nỗi khổ ...
- Chị biết ba em sao? – Nó nhìn chị nghi ngờ.
- Không, chị chỉ nghĩ không gì bằng tình ba mẹ với con mình đâu, chị thấy em như thế nên chỉ khuyên thôi.
- Ừm, em cám ơn chị.
- Khương, tới đây ... nhanh, vào bác hai gặp. - Hắn gọi nó từ phòng khám.
- Ơ ... ờ.
- Em đi đi, chị đi cùng.
Rồi chị đứng lên cùng nó đi vào phòng khám của ba chị, bước vào phòng nó thấy rất nhiều máy móc, mặc dù phòng khám khá rộng nhưng sạch sẽ và ngăn nắp, hắn đứng đó kế bên bàn làm việc của ba chị. Một người đàn ông ngoài năm mươi nhưng nhìn vẫn còn rất phong độ, hắn có nét giống ông ấy nhất là ở đôi mắt.
- Con là bạn của Quân à, bác có nghe nó nói về bệnh của con.
- Dạ ...
- Giờ bác cũng đoán nhiều khả năng nhưng thôi để chụp hình rồi xem cho rõ đã.
Bác dẫn nó vào phòng trong, hắn ngồi ngoài với chị nóng lòng chờ đợi, qua cuộc nói chuyện với bác, hắn rất lo vì những triệu chứng bệnh của nó có liên quan đến não và không loại trừ khả năng sẽ có khối u.
Chị ngồi kế bên, thấy mặt hắn lo lắng suy nghĩ chị lắc đầu. Mới mười bảy tuổi thôi mà thằng em này của chị hành động không thua chị là bao, nhớ trước kia còn nhỏ nó ngây thơ lại nghịch ngợm như quỉ ấy, có cho vàng chị cũng không tin giờ lớn lên nó lại thay đổi và chững chạc đến thế này. Nó nhìn giống chú ba kinh khủng từ nét mặt đến giọng nói, cả tướng đi cũng thế lại được khối cô theo đuổi nhưng chỉ yêu mỗi mẹ nó, vậy mà bà ta lại đành lòng phản bội chú ấy, mà phải chi lấy ai không lấy lại đi quen với ông ta ... chỉ thêm khổ cho tụi nhỏ về sau. Chị không tưởng tượng được đến lúc Khương biết sự thật sẽ như thế nào, không hiểu nó có chấp nhận thằng em chị được không.
- Gì mà nhìn em …
- Chị đang nghĩ về chú Kiên.
Hắn thở dài, việc chị nghĩ cũng là việc hắn lo nhất hiện giờ.
- Nếu như Khương nó biết thì sao?
- Em cũng không rõ, nhưng tới đâu thì tính tới đó thôi.
- Chị nghĩ em nên cho Khương biết trước, nếu như có gì thì vẫn còn …
Hắn đưa tay vò đầu, hắn cũng muốn cho nó biết lắm chứ nhưng hạnh phúc của hắn và nó mới chưa được bao lâu, lỡ như nói ra mà nó không tha thứ cho hắn thì sao, hắn sợ lắm.
- Rồi em sẽ cho Khương biết, nhưng không phải là lúc này.
- Chị tôn trọng quyết định của em nhưng em nên cho Khương biết trước khi cậu ấy nhận ra, em hiểu chứ.
Hắn thở dài rồi gật đầu.
- Con ngồi chơi đi, chút nữa có kết quả bác cho hay.
Nó đi ra cười với chị, hắn cũng nhìn nó cười, nhưng đáp lại hắn nó liếc một cái dửng dưng. Hắn tròn mắt ngạc nhiên không hiểu việc gì nữa đây.
- Hai đứa qua bên kia chơi với chị, chút có kết quả hãy về.
Nó ngước chừng đồng hồ ... giờ cũng trễ rồi, phải điện về nói với Dì một tiếng.
- Chị cho em mượn điện thoại gọi cho nhà em hay cái đã.
- Này, Quân có đây.
Hắn chạy ra xe lục đục lấy trong cốp ra cái điện thoại, vừa gắn pin vào hắn đi về phía nó và chị.
- Sao tháo pin ra làm gì? - Chị nhìn hắn hỏi không khỏi ngạc nhiên.
- Tụi nó điện rủ đi chơi quá, từ chối cũng khó nên em làm thế cho dễ. Lâu ngày thành quen nên tháo pin luôn cho rồi.
- Chà, dạo này ngoan quá ta, đúng là yêu rồi thì đổi tính nhỉ. - Chị chọc hắn.
Nó nhận điện thoại từ tay hắn bấm số gọi về nhà, mặt giả lơ như không nghe