bỏ lại sân trường chi chít những vỏ bánh và kẹo, xui cho phiên trực nhật của lớp nào vào ngày hôm sau.
Lớp nó ngồi lại thành vòng tròn trước lều trại, trai gái xen kẽ nhau bày ra các trò chơi mà có một trò làm nó nhớ suốt, đó là: lớp sẽ hát một bài và chuyền tay nhau quả banh, khi bài hát kết thúc mà người nào giữ trái banh sau cùng sẽ phải thực hiện một yêu cầu của lớp đặt ra trước khi trò chơi bắt đầu.
Yêu cầu đầu tiên của lớp là người thua cuộc sẽ nhái tiếng kêu của mười hai con giáp. Tụi nó đứa nào cũng phân vân không rõ con rồng sẽ kêu như thế nào. Cho nên bài hát mới bắt đầu thì quả banh được chuyền đi nhanh như chớp và kết quả cuối cùng là dừng ngay tay thằng Tiến. Mếu máo khi nhái tiếng kêu của con rồng nhưng tụi bạn cắc cớ không chấp nhận và thế là chừng hơn vài chục lần đổi giọng chúng nó mới tha.
Lần thứ hai thì nhỏ Loan phải trả lời hết ba mươi hai câu hỏi của ba mươi hai thành viên trong lớp mà câu trả lời của nhỏ bao giờ cũng phải là “có”. Thế là các câu hỏi “cắc cớ cùng cực” ra đời, chẳng hạn như câu của nhỏ Ngọc.
“Loan ơi, trước thấy Loan tặng socola đặc biệt cho Tiến chẳng hay ... Loan có ý với Tiến đúng không?”.
Nhỏ Loan trả lời “có” mà mặt đỏ như gấc chín, cả lớp thì cười sặc sụa khi nhìn thấy Tiến cũng đỏ mặt. Đến cả cô Nhiên cũng ôm bụng mà cười, cô tuy mới chủ nhiệm chúng năm nay nhưng tình cảm của chúng đứa nào thế nào hay ra sao cô đều biết rõ cả, chị tội cho nhỏ Loan khi những đứa hỏi sau Ngọc đều lấy Tiến làm chủ đề cho câu hỏi để nhỏ trả lời.
Lần thứ ba lớp yêu cầu người thua cuộc sẽ hôn một trong hai người ngồi kế bên, nó nhìn qua nhỏ Ngọc bên phải và hắn ở bên trái. Ôi trời ơi, chui vô ngồi kế nó làm gì chứ, lạy trời quả banh đừng dừng trúng nó. Bên phía kia, thằng Tiến – Linh – Nam ngồi cạnh nhau nhăn mặt khó chịu vô cùng, do lớp nó nam nhiều hơn nữ vì vậy chúng phải “bị” ngồi cạnh nhau.
- Mày xê tao ra nhé. - Linh nói với thằng Tiến ngồi bên phải nó.
- Trúng phải tao thì thà tao hôn đất tốt hơn hôn mày. - Tiến đáp.
- Ừ, thế sao nãy không ngồi kế nhỏ Loan rồi chút giữ rịt luôn quả banh để có cớ mà hôn. - Thằng Nam ngồi bên phải Tiến nói.
Sau khi dứt lời thì cổ Nam nằm gọn trong tay thằng Tiến, chỉ đến khi bài hát bắt đầu thì mới được thả ra. Miệng của tụi nó thì hát nhưng đầu thì lảm nhảm khấn “đừng trúng con và cũng đừng trúng thằng kế bên”.
Khi đến gần cuối bài , quả banh đang được chuyền về hướng nó. Xí nhầm, phải là đang “bị” chuyền về hướng nó chứ, nó lúc này không còn hát nữa mà chỉ còn khấn “lạy chúa tôi” mặc dù nó không phải là con chiên ngoan đạo gì cả. Khi quả banh được (hay bị) nhỏ Ngọc quăng vào tay nó và lời bài hát cũng sắp dứt, nó chẳng suy nghĩ gì liền quăng ngay cho đứa kế bên. Mà đứa kế bên là ai nhỉ … nó nhớ ra là hắn … và nó hối tiếc ngay với việc làm của mình.
Hắn nắm quả banh trong tay, mà sao không quăng đi hả trời. Nó ngó qua người kế bên hắn - cô Nhiên.
Bài hát kết thúc – và tụi trong lớp bắt hắn chọn: “Nó hay cô Nhiên”.
Hắn nhìn qua hai phía, bên trái hắn cô Nhiên nhìn hắn với ánh mắt “Em dám không?” còn bên phải hắn thì ánh mắt cũng tương tự “Làm là đập chết tươi”. Hắn gãi đầu, suy nghĩ chốc lát trong khi tụi trong lớp cứ hô “làm đi, làm đi” chỉ trừ Hằng với Ngọc là im lặng. Giờ nó mới thấy tiếc khi nãy thà giữ quả banh để hôn nhỏ Ngọc còn dễ hơn là để hắn chọn thế này ... trông tội nghiệp quá, nhưng thật tình nó không bao giờ muốn hắn hôn nó giữa chốn này.
- Mọi người nghe tui nói cái đã. - Hắn nói lớn át tiếng của lớp.
- Không nói ... không nói. Làm đi, làm đi ... - Giọng tụi kia ồ ạt thúc giục.
- Có thể đổi yêu cầu được không? - Hắn nói tiếp không để ý lời tụi kia.
- Không được, không được ... - Tụi nó nhao nhao lên cả.
Hắn im lặng suy tính rồi liếc quá nó. Bên kia Tiến đang cược hắn sẽ hôn cô Nhiên, còn Nam cược rằng ngày nào có tiết cô Nhiên thì Tiến sẽ lên trả bài khi lời cược của thằng Tiến mới bị cô Nhiên nghe được và nhìn nó như nuốt sống.
- Vậy ...
Nói rồi hắn kề vào má nó hôn một cái rõ rệt trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, hắn thì thầm nhỏ khi rời ra khỏi mặt nó.
“Xin lỗi Khương nhé ...”
Cả lớp nhốn nháo ồ lên khi hành động dứt khoát của hắn vừa thực hiện xong với nó, nó không kịp phản ứng chỉ biết né đi mà nhìn hắn chăm chăm. Cô nhiên thở một cái rõ rệt rồi đứng dậy lấy lý do về phòng giáo viên có chút việc, chứ thực ra cô cũng chẳng dám chơi tiếp trò này, trò chơi gì mà nguy hiểm quá thể.
Bên phải nó nhỏ Ngọc thở dài khi nhìn thấy hành động của hắn như thế, ở góc bên kia Hằng đang nhìn nó.
.................................................. ........................................
- Thế thôi à?
Ngọc hỏi khi nó kể lại cho nhỏ nghe việc hắn thổ lộ tình cảm với nó.
- Ừ, thế thôi.
- Và mày quyết định chấp nhận?
- Ừ.
- Sẽ khổ nhiều về sau ...
- Tao không bận tâm, tao chỉ không muốn cho Quân buồn nữa.
- Mày đứng chờ đi để tao vào mua. - Nhỏ nói khi tới trước shop bán đồ nhanh.
Nó suy nghĩ về câu nói của nhỏ nhiều lắm, trước kia khi còn đang phân vân thì nó cũng đã nghĩ đến rồi. Dì Dượng nó sẽ thế nào khi biết nó như thế, còn gia đình hắn nữa chứ ...
- Anh Khương.
Đào gọi cắt ngang mạch suy nghĩ của nó.
- Ừ, chào em. Mua gì à?
- Ừm, mua nước với bánh kẹo cho tụi trong lớp, tụi nó ăn dữ quá.
- Anh cũng vậy, Ngọc vào đó mua rồi.
- Lúc chiều lớp anh diễn vở kịch đó hay thật đó.
- Hay hông? Anh hơi lo vì có vài tình tiết không giống kịch bản, mà em nói vậy chắc không sao rồi.
- Vài tình tiết ... có phải cái vụ anh Quân nói với cây đó không. - Miệng nhỏ cười gian.
- Ơ ... ừ ...
- Thế anh rõ chưa? - Nhỏ huých tay vào người nó.
- ... Em nói gì anh chẳng hiểu ... - Nó lảng đi, nhỏ nói ngay tim đen nó.
- Thôi mà, chối chi nữa em biết rồi ...
Nhỏ chưa dứt lời thì Hằng từ đâu đi tới đứng trước mặt. Nụ cười nó tắt đi.
76.
- Tôi thấy Khương thôi đi được rồi đấy.
- Thôi đi? Hằng nói gì Khương không hiểu. – Trán nó nhăn lại.
- Thôi cái chuyện bám theo Quân ấy. - Hằng quát nó.
Nó đứng như trời trồng khi nghe từng lời của Hằng quát, lấy lại bình tĩnh nó trả lời. Kế bên Đào im lặng theo dõi.
- Khương không bám theo Quân.
- Chối cũng chẳng ích gì, tui thấy cậu cứ mở bài đi đừng úp nữa, người khác có thể không biết nhưng tui thì biết rõ đấy. - Hằng nói giọng bình tĩnh như thường ngày nhưng có một chút gì đó độc ác trong lời của nhỏ.
- Tui không làm gì phải chối cả, tui với Quân chỉ là bạn bình thường.
- Bình thường? bình thường hay bất bình thường, cậu bình thường sao? - Nhỏ hỏi nó.
- Hằng ...
- Này chị kia, tôi thấy chị hơi quá đáng đấy. Chị là ai mà có thể hạ nhục người khác dễ dàng thế.
Hằng nhìn qua Đào, một chút ngạc nhiên lộ ra trong mắt nhưng ngay lập tức Hằng lấy lại vẻ mặt như cũ.
- Không lầm thì ... em là Đào, bạn gái mà Quân bỏ đúng không? - Hằng nhấn mạnh từ “bỏ” làm cho Đào giận tím mặt, đến lúc này nó cũng không thể nhẹ nhàng với Hằng được nữa, nhỏ đã quá đáng lắm rồi.
- Hằng thôi đi, Hằng không đáng để tui nói chuyện, còn chuyện tui bình thường hay không thì không đến phiên Hằng bình luận. Tui không thích tranh cãi nhiều, Hằng không đủ tư cách để xúc phạm tới Đào.
- Thế cậu nghĩ nói chuyện với hạng người như cậu tui dễ chịu lắm sao? Mà cậu cũng đừng vội mừng, bám theo ...
Bốp, Hằng ôm mặt khi trúng cái tát nảy lửa của Đào. Có lẽ chính Hằng cũng không ngờ người đánh mình là Đào.
- Mày ... mày dám.
- Im đi. Anh Khương không dám đánh chị thì tui thay mặt. - Nhỏ xúc động vì không ngờ rằng cái con người trước kia của nhỏ lại xấu xa đến thế này. Hằng giờ như tấm gương phản chiếu cho nhỏ thấy lại chính mình.
- Mày tưởng tao sợ mày à. – Nói rồi Hằng xấn tới Đào.
- Này, dừng lại coi, dừng lại ...
Ngọc chạy ra chận nhỏ Hằng lại còn Khương thì níu Đào, cũng may lúc ấy trời tối lại không có người đi ngang nên không thấy cảnh hai đứa đánh nhau.
- Chuyện gì vậy Hằng, bình tĩnh lại coi. Bình tĩnh lại. - Ngọc thả bịch đồ xuống đất để kéo Hằng lại.
- Con nhỏ này nó đánh Hằng, Ngọc buông ra xem ... buông Hằng ra.
- Tui nói dừng lại mà, Khương kéo Đào đi đi. Nhanh lên.
- Đứng đó xem, tui vẫn chưa nói xong với cậu mà. Cậu chỉ là đồ chơi cho Quân thôi, đến khi chán Quân vứt đi cái một đấy. Để con nhỏ đấy lại đây xem, đứng lại ...
- Thế chị nghĩ anh Quân không quen anh Khương sẽ quen tới chị sao? Xin lỗi nhé, đối thủ là anh Khương thì chị thua trước khi đánh rồi đấy. – Đào nói vọng lại khi Khương kéo nhỏ đi về phía trường.
.................................................. ...............................
- Sao em lại nói thế, lỡ như Hằng biết anh với Quân thì sao? - Nó nói với nhỏ khi hai đứa đang ngồi trên ghế đá ở trường.
- Chậc, giờ cũng đã nói rồi, cũng do em tức quá, với lại chị ấy cũng biết chắc là anh với anh Quân quen nhau còn gì.
- Ừ, thiệt tình anh cũng không biết thế nào. Nhưng em đánh Hằng làm chi cho to chuyện.
- Thế anh nhịn được à? Em thì không nhịn được. Với lại em ... như thấy hình ảnh của mình lúc trước khi anh với anh Quân đi với nhau, không ngờ em lúc trước lại đáng ghét đến mức đấy.
- Anh biết em nghĩ tốt cho anh, nhưng thực tình anh muốn giải quyết chuyện này với Hằng cho rõ, dù gì khi xác nhận quen với Quân anh cũng đã lường trước những việc này rồi.
- Ừ thì em cũng nóng tính quá, em ... thật tình cũng như chị Hằng thôi, không thể nào ...
- Anh xin lỗi.
- Em đi về lớp đây. Chắc tụi nó réo tên em nãy giờ. - Nhỏ bỏ đi để nó ngồi đấy với niềm thương cảm sâu sắc với nhỏ, nhưng biết làm sao vì nó cũng yêu Quân quá mà.
.................................................. .....................................
- Hiểu rồi.
- Sao? Ngọc đã biết rõ Khương là thế nào chưa. Từ nay Ngọc tránh xa cậu ấy ra đi, thật là ghê tởm.
- Hiểu nhiều lắm giờ Ngọc cũng rõ rồi.
- Tui phải cho lớp biết hết về vụ này, để xem Khương có còn bám theo Quân đuợc nữa không.
- Giờ Ngọc mới hiểu rõ người Hằng thế nào,trước giờ Ngọc cứ nghĩ Hằng rất thông minh là người dễ chia sẻ ngờ đâu ...
- Ngọc nói vậy là sao? Ngọc bênh Khương à.
- Ừ. Chúng mình lớn hết rồi, Hằng cứ suy nghĩ đi nhé, Ngọc nghĩ tình cảm không thể nào phát triển khi chỉ đến từ một phía được đâu. Còn việc Hằng sẽ nói hết cho những người khác biết Khương thế nào thì Ngọc không có ý kiến, nhưng Hằng nên cân nhắc xem khi nói ra thì sẽ có lợi gì cho Hằng, riêng Ngọc thì vẫn là bạn tốt của Khương.
- Đã biết rõ Khương như thế mà Ngọc vẫn ...
- Trước khi Hằng kể câu chuyện thì Ngọc còn phân vân về cách đối xử với Khương sau này sẽ thế nào, có khó không hay sẽ ra sao. Nhưng giờ nghe chuyện xong thì Ngọc biết Ngọc sẽ không có gì thay đổi trong cách đối xử với Khương hết, vì nếu nói chung lại thì đó là một tình yêu đáng trân trọng,