người hiểu rằng lời này của hắn dành cho nó. Chắc chỉ có Đào, nó và Ngọc là biết.
Hắn đi vào, tiếng vỗ tay vang lên. Có vẻ không khí xúc động do hắn tạo ra đã được mọi người hiểu, dù rằng lời thoại không phù hợp nhưng có lẽ chẳng ai trong nhóm kịch có thể phàn nàn được vì hắn diễn quá hay. Tuy rằng nhỏ Trâm không hài lòng và yêu cầu hắn giải thích vì sao lại như thế nhưng đáp lại hắn chỉ im lặng.
Rồi không khí vở kịch cũng chuyển qua vui tươi với sự xuất hiện của bộ ba “ vú già, hầu gái một và hầu gái hai” .
Vở kịch cũng đi đến hồi cuối.
- Thật sự anh không thể để hai ta đến với nhau sao?
- Tui không thể, xin … em hiểu cho. Tui không đủ khả năng để mang hạnh phúc đến cho em.
- Đừng nói thế … em không cần gì hết … chỉ cần anh thôi. - Nhỏ Hằng khóc nước mắt rớt ra, phải công nhận nhỏ diễn quá đạt.
Rồi nhỏ nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên cả phòng thể dục ồ lên ngạc nhiên, cô Nhiên Trán nhăn lại, Đào cũng khó chịu ra mặt. Nó nhìn nhỏ mà mắt không chớp, không lẽ nhỏ muốn ...
Hắn cũng sững sờ vì đây là chi tiết không có trong kịch bản, Trâm thì đứng trong sân khấu vò tay ra vẻ sốt ruột, vở kịch của nhỏ sao lại phát sinh đến thế này chứ.
- Anh xin lỗi, nhưng anh không thể. - Hắn hôn nhẹ vào má Hằng và nói khẽ chỉ đủ cho nó và Hằng nghe.
Xung quanh ồ lên thất vọng khi cảnh nóng không xuất hiện, nhưng vẻ thất vọng của Hằng là rõ rệt nhất, nó thở phào nhẹ nhõm, như cả tảng đá trong lòng nó mới được quăng đi.
Rồi vở kịch cũng kết thúc khi cô chủ (Hằng) tự sát và hắn bỏ đi. Phòng thể dục như vỡ tung vì tiếng vỗ tay với vở kịch bi – hài khá đặc sắc. Cả nhóm ra chào mọi người rồi trở về sau để nhường cho phần diễn của lớp khác. Hắn được(hay bị) cả nhóm con gái lớp mười quây quanh không cho vào, chỉ đến khi cô Nhiên bước lên thì tụi kia mới chịu thả hắn ra.
Về trại nó ngồi xuống nghỉ mệt, đứng hơn ba mươi phút làm cây giờ chân nó như hoá đá, hắn vào trại ngồi kế bên nó nói nhỏ.
- Tối nay đốt lửa trại xong Khương gặp Quân chút được chứ?
Nó nhìn hắn, không trả lời chỉ gật đầu cho hắn biết, hắn nhìn quanh không thấy ai để ý hắn siết chặt tay nó chừng chốc lát rồi đi ra khỏi trại.
74.
Sau hội diễn, lửa trại được nhóm lên ở giữa sân trường, học sinh đứng xung quanh xem các tiết mục ca hát do đội văn nghệ trường biểu diễn. Nhỏ Trâm mở đầu với ca khúc “lời thầy cô” và lần lượt từng thành viên trong đội lên trình bày các bài hát khác. Sân trường náo động đâu đó vẫn có vài cặp xé lẻ để đi với nhau.
Nó đi xung quanh tìm, dạo quanh sân trường người đông như kiến giờ hắn có đứng trong này thì nó cũng chẳng thấy được. Đi về phía lớp học thấy Loan và Tiến đang ngồi với nhau, chẳng nói câu nào nhưng theo nó nghĩ hai anh chị này có lẽ đang thẹn thùng lắm.
Nó sực nhớ, bước dọc theo hành lang lớp học nó đi ra sau bãi gởi xe của trường. Hắn ngồi trên cái bàn cũ mắt nhìn lên trời. Nhận ra nó đứng đó, hắn cười.
- Khương ngồi đây nè. - Hắn ngoắc nó rồi vỗ lên chỗ trống bên cạnh.
Nó tiến lại ngồi cạnh, hắn nhìn trời còn nó thì nhìn hắn, sao trông hắn có vẻ vui thế không biết.
- Làm gì mà vui thế. – Nó vỗ vào mặt hắn.
Hắn quay qua nhìn nó, miệng vẫn còn mỉm cười.
- Té ở đâu sao cười hoài vậy?
- Đâu có, mà Quân định chút nữa mới rủ Khương ra.
Nói rồi hắn lại im lặng, nó cũng không nói gì thêm. Có lẽ lúc này là thời điểm tốt để nó nói rõ tình cảm với hắn.
- Quân ...
- Khương, có cái này ...
Hai đứa nhìn nhau, nó im lặng chờ hắn nói.
- Quân nói trước ...
- Khương nói gì ...
Cả hai đứa nhìn nhau mà bật cười, sao mà lại trùng hợp thế không biết.
- Rồi, rồi Quân nói trước nhé.
Nó gật đầu, sao hắn lại làm nó xao động thế không biết.
- Ưmmmmm ... ngày mà Quân chuyển qua lớp của Khương, thật ra Quân có ý định muốn gặp Khương nên mới chuyển qua đấy.
- Vì sao?
- Rồi cái ấn tượng về Khương ban đầu làm Quân thấy thú vị lắm, lúc ấy Quân nghĩ ghẹo Khương cũng vui.
- ....................................
- Rồi chẳng biết từ khi nào ... có lẽ từ hôm đưa Khương về nhà khi Dì bệnh. Lúc ấy nhìn Khương, Quân thấy đáng yêu lắm, lo cho Dì rối rít mà mặt lại lạnh lùng với Quân một cách kì lạ.
Hắn nhìn nó, ánh mắt chứa đầy tình cảm. Nó chờ hắn nói tiếp.
- Không gặp Khương có gì đó thiếu vắng, và ... nhớ lắm. Từ cách nhìn Khương là một người thú vị, Quân nhìn Khương theo một … tình cảm khác.
- ..................................
- Rồi hôm làm Khương té ở trường, nói thật Quân hối hận không dám đến trường để đối mặt với Khương, nhưng rồi … Quân cũng không thể dằn được tình cảm của mình.
- Nhưng ...
- Để Quân nói đã. Tối hôm ấy đến nhà Khương nhưng Quân không dám gọi, chỉ định đứng một chút rồi về. Ngờ đâu Khương ra gọi Quân.
- .....................................
- Mà lúc ấy Quân cũng chuẩn bị tinh thần để cho Khương “xử” thoải mái. -Hắn cười.
- Lúc ấy ...
- Mà lúc ấy Khương khôngg trách Quân lời nào, chỉ đơn giản nói tha thứ. Lúc ấy Khương biết Quân vui thế nào không?
- Vui thế nào ...
- Khi ấy Quân thật sự biết rằng ... mình không thể thiếu Khương được.
- .....................................
- Có lẽ Quân đã ...
- Khoan đã ...
Hắn tròn mắt nhìn nó.
- Không phải có lẽ mà phải nói chắc chắn là ...
- Ông nói cái gì sến sến là tui đập chết đấy.
Hắn lại tròn mắt nhìn nó lần thứ hai, rồi lại bật cười, đúng như hắn nghĩ những lời yêu thương sẽ không hợp khi biểu lộ với nó. Hắn bước xuống đất, tay cầm viên gạch viết trên nền đất.
“Quân love Khương”
Hắn nhìn lên thấy nó bối rối rõ rệt, mặt đỏ lên nhanh chóng. Nó đáng yêu quá.
“Quân love Khương”
Hắn ghi tiếp lên nền đất.
- Biết rồi, không cần ghi nữa đâu.
“Quân love Khương”
- Nói được rồi mà …
“Quân love Khương”
- Này, ghi nhiều người ta thấy thì sao. – Nó bước tới xóa đi.
“Quân love Khương”
- Nghe nói gì không? Khương nói biết rồi mà.
- Mấy chuyện này Khương chậm hiểu lắm, phải ghi nhiều thế cho Khương thấy rõ. - Hắn nói mà tay vẫn hí hoáy viết tiếp.
- Nói hiểu rồi mà, đừng viết nữa. – Nó xóa đi, xấu hổ chết đi được.
- Vậy, Khương có đồng ý không?
Nó im lặng, hắn nhìn nó chờ câu trả lời. Hồi hộp, với hắn đây có lẽ là lúc hắn căng thẳng nhất từ lúc sinh ra trên đời.
Nó gật đầu.
- Khương đồng ý với lời này? - Hắn viết “Quân love Khương” lên mặt đất mắt không rời khỏi nó. Hắn không muốn mình nhầm.
Nó gật đầu.
Hắn đứng dậy đối mặt với nó, mắt nhìn nó không chớp.
- Thật chứ?
Nó gật đầu tiếp.
Hắn hôn lên trán nó, rồi xuống mũi, rồi cuối cùng hắn tìm thấy môi nó, lưỡi hắn chạm vào đầu lưỡi nó, cảm giác đê mê ngọt ngào lan toả khắp người, mắt nó khép lại, đáp lại nụ hôn của hắn, một tay hắn lùa vào tóc tay kia ôm chặt người nó, miệng nó tạo ra chất ngọt chết người làm hắn ngất ngây không muốn rời. Hắn không thích những thứ ngọt ngào nhưng có lẽ hắn sẽ phải thay đổi.
Khi lưỡi hắn đưa vào miệng, nó đón nhận và mân mê như đứa trẻ lần đầu tiên được ngậm kẹo, chất ngọt của viên kẹo mà nó đón nhận vào lúc này làm nó nghĩ tới một viên kẹo vĩnh cửu – viên kẹo không bao giờ tan hết, hắn chủ động rà soát hết khắp ngõ ngách trong miệng nó, nhiều nụ hôn nó đã trao hắn nhưng có lẽ ngọt ngào và tuyệt vời nhất chính là lúc này.
- Nãy Khương muốn nói gì?
Đang trong cảm giấc ngây ngất lời hắn hỏi làm nó tỉnh dậy, nó thầm bực và luyến tiếc, nhưng cũng mỉm cười đáp lại.
- Khương đã nói rồi đấy.
- Hôm sinh nhật, Quân định sẽ rủ Khương đi dạo chỉ hai đứa, nhưng hôm ấy những lời Khương nói làm Quân buồn không thể diễn tả được.
- Khương xin lỗi.
- Sao này Khương đừng nói những lời như thế nữa nhé, dù là gì đi nữa.
- Ừm.
- Khương hứa chứ?
- Hứa, con khỉ à. – Nó mắng hắn.
- Ừm, Quân với Khương đều là hai con khỉ mà. Nhưng mà Khương có hứa sẽ không rời bỏ con khỉ này không?
- Khương hứa.
- Và sao này Khương sẽ nghe Quân nói chứ.
- Này, chưa gì hết đã muốn áp đặt rồi à?
- Quân không phải áp đặt nhưng Quân muốn Khương sẽ không cứng đầu chống lại Quân nữa.
- Được rồi, ông tướng.
- Với lại ...
- Này nhiều quá đấy.
- Thêm một điều nữa thôi. -Hắn nài nỉ.
- Nói đi.
- Đền cho Quân việc hôm trước làm Quân buồn suốt mấy ngày.
- Ừm, đền thế nào?
- Một cái hôn nữa nhé. - Mặt hắn sáng lên vẻ ranh ma.
- Chỉ vậy thôi à, thế thì thiệt thòi đấy.
- Không thiệt đâu, Quân lời to luôn ấy chứ.
Nói rồi không đợi nó trả lời, hắn đặt vào môi nó một nụ hôn nồng cháy ngọt ngào không kém gì lần vừa rồi. Tiếng ồn ào của hội trại,tiếng hát của hội diễn văn nghệ, tiếng tim của hắn và nó đập, tiếng gió lay cành cây xào xạc và đâu đó có lời hát “Nothing’s gonna change my love for you”…
75.
Hơn chín giờ lửa trại cũng cháy hết, học sinh các lớp kéo về "ổ" của mình,